Chương 13:
Vương Phi Vân đi dạo không có mục đích ở quanh bờ hồ nghĩ mãi mà chẳng ra kết quả gì ngay cả cốt chuyện cũng không nhớ nhiều, đối với y mấy chuyện vận động não này quả thật không thích hợp~T\_T~
Đang đứng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh thì bỗng có một trận gió quét tới, Vương Phi Vân dựa theo trực giác tránh qua một bên.
"Ùm!!"
Vương Dung Dung bay thẳng xuống hồ. o\(╯□╰\)o
"C\- cứu...khụ...cứu..."
Vương Dung Dung vùng vẫy loạn xạ dưới nước khó nhọc kiêu cứu.
"Đang yên đang lành nhảy xuống hồ làm gì nóng quá à?".
Vương Phi Vân làm như không nghe lời kiêu cứu, đổi với người muốn hại y thì y không có khái niệm cứu.
"Vương Phi Vân ngươi vậy mà dám ban ngày ban mặt hại tỷ tỷ của mình."
Hàn Ngọc Linh ở phía sau xanh cả mặt, lúc đầu ả và Vương Dung Dung định tâm đẩy Vương Phi Vân xuống ai ngờ vậy mà lại tự Vương Dung Dung té xuống đúng là vô dụng.
Vương Dung Dung vùng vẫy đến mệt rồi cũng sắp chìm xuống, thấy Vương Phi Vân không có vẻ quan tâm Hàn Ngọc Linh càng sốt ruột. Khi nãy muốn dạy cho Vương Phi Vân một bài học nên không cho nô tỳ theo hiện tại muốn tìm người giúp cũng không có.
Hết cách Hàn Ngọc Linh tự mình bước đến kéo Vương Dung Dung lên ai ngờ sức yếu thế là bị kéo xuống nước, lúc sắp rơi xuống cũng không quên kéo Vương Phi Vân xuống quyết cá chết lưới rách không cho Vương Phi Vân đắc ý.
Thế là...
"Ầm!!!!"
Vương Phi Vân không sợ trời không sợ đất, một đại nam nhân chân chân thật thật, men không thể nào men hơn bị kéo xuống nước.
Lúc bọt nước trắng xóa dần tan đi trong đầu y chỉ còn một câu:" Nếu còn sống sau này nhất định sẽ đi học bơi!"
"Có người rơi xuống nước!!"
"Mau mau cứu người!!"
"Ai rơi xuống nước vậy?"
"Hình như là Tiểu thiếu gia và người nào đó, chắc là nô tỳ bên cạnh đi!"
Vương Túc đang ở gần đó nghe thấy câu này liền chạy như bay đến bờ hồ.
Không cần nói nhiều liền nhảy xuống cứu người.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Dưới màn nước đen ngòm Vương Phi Vân cả người vô lực chìm dần xuống.
"Đồ thứ con hoang..."
"Tài sản này vốn là của tao mày đứng hòng mơ mộng tới!..."
Không có...
"Bà xã lúc trước là ả đàn bà kia hạ thuốc anh, anh quả thật không có ngoại tình, ả ta lẳng lơ như vậy chưa chắc thằng này đã là con anh, bà xã tin anh đi!"
Không phải...
"..."
"Cút đi! Chó nhà ai cũng chạy tới đây nhận cha!"
"..."
"Con hoang..."
"Thằng con hoang..."
"..."
Không, tôi không phải con hoang!
Tôi có cha, tôi có mẹ...
Cha...
"Mày biết điều thì im lặng mà nhận lấy số tiền này rồi cút đi đừng để tao nhìn thấy mặt mày!"
"Con mẹ của mày chết thì thôi đi, mày còn chạy đến phá hoại gia đình tao? Cút đi!"
....
Tại sao?
Tại sao chứ?
Người cha luôn hiền lành, luôn mỉm cười luôn yêu thương mẹ con tôi đâu rồi?
Ông ta là ai?
Tại sao lại sinh tôi ra?
Đúng vốn dĩ mình không nên được sinh ra, đúng mình vẫn là không nên được sinh ra?
Vậy thì cứ vậy chết đi hẳn sẽ không có việc gì nữa, có khi mẹ vẫn đang chờ mình, có khi ngay cả cha cũng ở đấy!
Vậy mình nên đi mau, kẻo họ đợi lâu lại đi mất!
\*
"Vân nhi, nào ăn thêm một ít đi!"
Mẫu thân?
"Thiếu gia, người đừng bỏ bữa chứ!"
Hạ Hào?
"Vân Vân, đến đây đại ca có đồ hay cho đệ!"
Đại ca
"Chủ nhân, người làm vậy mà sai rồi, cần tĩnh tâm dồn sức vào tay!"
Chu Tư Duật?
"Tiểu Vân..."
Ai.. Đang gọi...
Vương Phi Vân mở mắt ra, một mảng xanh đen đập vào mắt, y cuối cùng lấy lại được chút lí trí, khi nãy y bị người kéo xuống nước.
Không thể chết được.
\*
Vương Túc bơi xung quanh một hồi mới bắt gặp được bóng dáng của Vương Phi Vân liền nhanh chóng bơi lại.
Vương Phi Vân thấy hắn trong lòng không khỏi vui mừng liền vội đưa tay ra.
Vương Túc nắm lấy tay đang đưa ra của y, thuận theo kéo y vào lòng, lập tức bơi lên.
Chỗ Vương Phi Vân chìm xuống khá sâu nếu không bơi nhanh thì Vương Phi Vân sẽ mất khí, nhìn y cả gương mặt trắng bệch, mày nhíu lại hẳn là đang mất khí.
Không cần nghĩ ngợi, một đôi môi mỏng liền áp xuống.
"Ưm..."
Vương Phi Vân cố mở to mắt không tin những gì mình đang thấy, Vương Túc vậy mà độ khí cho mình. Ha ha mơ sao?
Rất nhanh y liền biết đây là sự thật
Chiếc lưỡi giảo hoạt thừa cơ Vương Phi Vân còn đang kinh ngạc nhanh chóng cạy mở khớp hàm đem luồn khí ngọt ngào đưa qua đến lúc đó cả hai cũng liền lên đến mặt nước.
Vương Túc ôm Vương Phi Vân nâng lên, nô tài xung quanh nhanh chóng vây quanh kéo hai người lên. Khi Vương Phi Vân được cứu lên thì Vương Dung Dung và Hàn Ngọc Linh đã được cứu lên và đang khóc lóc kể lể với Vương Thuần.
Thấy y đã được cứu lên Hàn Ngọc Linh khóc càng thảm hơn
"Là y đẩy Dung muội muội xuống nước nhưng không thành chính bản thân liền lao xuống, ta tốt bụng kéo y lên, y vậy mà thuận theo kéo ta xuống nước, Dung muội muội liền đến kéo ta lên vậy mà cũng không được thế là cùng ta bị rơi xuống nước."
Vương Dung Dung hợp ý nấc lên một tiếng đầy oan khuất.
"Gọi Phi Vân lại đây!"
Vương Thuần ra lệnh, mặt lão ta hiện giờ đã đen hơn đáy nồi rồi, Hàn Ngọc Linh là con gái độc nhất của Đông Vương là anh của hoàng thượng nếu việc này không giải quyết ổn thỏa liền không xong.
Trong việc này dù Vương Phi Vân có lỗi hay không thì người có lỗi vẫn là y.
Vương Phi Vân chịu lạnh, cả người tái nhợt bị Vương Thuần gọi đến còn chưa kịp lên tiếng thì...
Bốp
Một tiếng thanh thúy vang lên 1 bên má Vương Phi Vân liền sưng đỏ.
"Hãm hại huynh muội xử theo gia pháp, quỳ ở từ đường 3 ngày không cho ăn uống, lôi đi!"
"Phụ thân! Phi Vân đệ ấy sức khỏe yếu, còn đang chịu lạnh, người..."
"Không cần nhiều lời!". Vương Thuần khoát tay cho người dìu Vương Dung Dung và Hàn Ngọc Linh về nghĩ ngơi cũng liền bước đi.
Vương Túc nắm chặt tay, hắn vẫn vô dụng như vậy từ kiếp trước đến kiếp này đều vô dụng, không thể bảo vệ được y.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tối an nha m.n
\(\*¯︶¯\*\)
Mk còn sai sót nhiều lắm nhưng sẽ cố gắng hơn.
Có nụ hôn đầu rồi hihi
Chúc ngủ ngon ↖\(^ω^\)↗
Yêu m.n╭\(╯ε╰\)╮
Đang đứng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh thì bỗng có một trận gió quét tới, Vương Phi Vân dựa theo trực giác tránh qua một bên.
"Ùm!!"
Vương Dung Dung bay thẳng xuống hồ. o\(╯□╰\)o
"C\- cứu...khụ...cứu..."
Vương Dung Dung vùng vẫy loạn xạ dưới nước khó nhọc kiêu cứu.
"Đang yên đang lành nhảy xuống hồ làm gì nóng quá à?".
Vương Phi Vân làm như không nghe lời kiêu cứu, đổi với người muốn hại y thì y không có khái niệm cứu.
"Vương Phi Vân ngươi vậy mà dám ban ngày ban mặt hại tỷ tỷ của mình."
Hàn Ngọc Linh ở phía sau xanh cả mặt, lúc đầu ả và Vương Dung Dung định tâm đẩy Vương Phi Vân xuống ai ngờ vậy mà lại tự Vương Dung Dung té xuống đúng là vô dụng.
Vương Dung Dung vùng vẫy đến mệt rồi cũng sắp chìm xuống, thấy Vương Phi Vân không có vẻ quan tâm Hàn Ngọc Linh càng sốt ruột. Khi nãy muốn dạy cho Vương Phi Vân một bài học nên không cho nô tỳ theo hiện tại muốn tìm người giúp cũng không có.
Hết cách Hàn Ngọc Linh tự mình bước đến kéo Vương Dung Dung lên ai ngờ sức yếu thế là bị kéo xuống nước, lúc sắp rơi xuống cũng không quên kéo Vương Phi Vân xuống quyết cá chết lưới rách không cho Vương Phi Vân đắc ý.
Thế là...
"Ầm!!!!"
Vương Phi Vân không sợ trời không sợ đất, một đại nam nhân chân chân thật thật, men không thể nào men hơn bị kéo xuống nước.
Lúc bọt nước trắng xóa dần tan đi trong đầu y chỉ còn một câu:" Nếu còn sống sau này nhất định sẽ đi học bơi!"
"Có người rơi xuống nước!!"
"Mau mau cứu người!!"
"Ai rơi xuống nước vậy?"
"Hình như là Tiểu thiếu gia và người nào đó, chắc là nô tỳ bên cạnh đi!"
Vương Túc đang ở gần đó nghe thấy câu này liền chạy như bay đến bờ hồ.
Không cần nói nhiều liền nhảy xuống cứu người.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Dưới màn nước đen ngòm Vương Phi Vân cả người vô lực chìm dần xuống.
"Đồ thứ con hoang..."
"Tài sản này vốn là của tao mày đứng hòng mơ mộng tới!..."
Không có...
"Bà xã lúc trước là ả đàn bà kia hạ thuốc anh, anh quả thật không có ngoại tình, ả ta lẳng lơ như vậy chưa chắc thằng này đã là con anh, bà xã tin anh đi!"
Không phải...
"..."
"Cút đi! Chó nhà ai cũng chạy tới đây nhận cha!"
"..."
"Con hoang..."
"Thằng con hoang..."
"..."
Không, tôi không phải con hoang!
Tôi có cha, tôi có mẹ...
Cha...
"Mày biết điều thì im lặng mà nhận lấy số tiền này rồi cút đi đừng để tao nhìn thấy mặt mày!"
"Con mẹ của mày chết thì thôi đi, mày còn chạy đến phá hoại gia đình tao? Cút đi!"
....
Tại sao?
Tại sao chứ?
Người cha luôn hiền lành, luôn mỉm cười luôn yêu thương mẹ con tôi đâu rồi?
Ông ta là ai?
Tại sao lại sinh tôi ra?
Đúng vốn dĩ mình không nên được sinh ra, đúng mình vẫn là không nên được sinh ra?
Vậy thì cứ vậy chết đi hẳn sẽ không có việc gì nữa, có khi mẹ vẫn đang chờ mình, có khi ngay cả cha cũng ở đấy!
Vậy mình nên đi mau, kẻo họ đợi lâu lại đi mất!
\*
"Vân nhi, nào ăn thêm một ít đi!"
Mẫu thân?
"Thiếu gia, người đừng bỏ bữa chứ!"
Hạ Hào?
"Vân Vân, đến đây đại ca có đồ hay cho đệ!"
Đại ca
"Chủ nhân, người làm vậy mà sai rồi, cần tĩnh tâm dồn sức vào tay!"
Chu Tư Duật?
"Tiểu Vân..."
Ai.. Đang gọi...
Vương Phi Vân mở mắt ra, một mảng xanh đen đập vào mắt, y cuối cùng lấy lại được chút lí trí, khi nãy y bị người kéo xuống nước.
Không thể chết được.
\*
Vương Túc bơi xung quanh một hồi mới bắt gặp được bóng dáng của Vương Phi Vân liền nhanh chóng bơi lại.
Vương Phi Vân thấy hắn trong lòng không khỏi vui mừng liền vội đưa tay ra.
Vương Túc nắm lấy tay đang đưa ra của y, thuận theo kéo y vào lòng, lập tức bơi lên.
Chỗ Vương Phi Vân chìm xuống khá sâu nếu không bơi nhanh thì Vương Phi Vân sẽ mất khí, nhìn y cả gương mặt trắng bệch, mày nhíu lại hẳn là đang mất khí.
Không cần nghĩ ngợi, một đôi môi mỏng liền áp xuống.
"Ưm..."
Vương Phi Vân cố mở to mắt không tin những gì mình đang thấy, Vương Túc vậy mà độ khí cho mình. Ha ha mơ sao?
Rất nhanh y liền biết đây là sự thật
Chiếc lưỡi giảo hoạt thừa cơ Vương Phi Vân còn đang kinh ngạc nhanh chóng cạy mở khớp hàm đem luồn khí ngọt ngào đưa qua đến lúc đó cả hai cũng liền lên đến mặt nước.
Vương Túc ôm Vương Phi Vân nâng lên, nô tài xung quanh nhanh chóng vây quanh kéo hai người lên. Khi Vương Phi Vân được cứu lên thì Vương Dung Dung và Hàn Ngọc Linh đã được cứu lên và đang khóc lóc kể lể với Vương Thuần.
Thấy y đã được cứu lên Hàn Ngọc Linh khóc càng thảm hơn
"Là y đẩy Dung muội muội xuống nước nhưng không thành chính bản thân liền lao xuống, ta tốt bụng kéo y lên, y vậy mà thuận theo kéo ta xuống nước, Dung muội muội liền đến kéo ta lên vậy mà cũng không được thế là cùng ta bị rơi xuống nước."
Vương Dung Dung hợp ý nấc lên một tiếng đầy oan khuất.
"Gọi Phi Vân lại đây!"
Vương Thuần ra lệnh, mặt lão ta hiện giờ đã đen hơn đáy nồi rồi, Hàn Ngọc Linh là con gái độc nhất của Đông Vương là anh của hoàng thượng nếu việc này không giải quyết ổn thỏa liền không xong.
Trong việc này dù Vương Phi Vân có lỗi hay không thì người có lỗi vẫn là y.
Vương Phi Vân chịu lạnh, cả người tái nhợt bị Vương Thuần gọi đến còn chưa kịp lên tiếng thì...
Bốp
Một tiếng thanh thúy vang lên 1 bên má Vương Phi Vân liền sưng đỏ.
"Hãm hại huynh muội xử theo gia pháp, quỳ ở từ đường 3 ngày không cho ăn uống, lôi đi!"
"Phụ thân! Phi Vân đệ ấy sức khỏe yếu, còn đang chịu lạnh, người..."
"Không cần nhiều lời!". Vương Thuần khoát tay cho người dìu Vương Dung Dung và Hàn Ngọc Linh về nghĩ ngơi cũng liền bước đi.
Vương Túc nắm chặt tay, hắn vẫn vô dụng như vậy từ kiếp trước đến kiếp này đều vô dụng, không thể bảo vệ được y.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tối an nha m.n
\(\*¯︶¯\*\)
Mk còn sai sót nhiều lắm nhưng sẽ cố gắng hơn.
Có nụ hôn đầu rồi hihi
Chúc ngủ ngon ↖\(^ω^\)↗
Yêu m.n╭\(╯ε╰\)╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất