Ca Ca~ Cầu Được Ôm Đùi

Chương 15:

Trước Sau
Vương Túc nhìn theo chiếc xe ngựa khuất dần vào trong bóng đêm hai tay siết chặt lại.

Hắn đã tự hứa với lòng mình là sẽ bảo vệ y, nhưng giờ thì sao? Nhìn y rời xa mình trong vô lực?

Không được, không thể được, hắn cần mạnh hơn, mạnh hơn nữa để bảo vệ y.

                                        \*\*\*

Hôm sau, hắn cầu Vương Thuần cho mình cùng vào cung cầu kiến hoàng thượng nói rằng bản thân có thể làm thư đồng cho thái tử, Vương Thuần lập tức đồng ý.

Đến hoàng cung Vương Thuần vào triều nghị sự Vương Túc ngoan ngoãn đợi ở ngự hoa viên.

\-"Ngươi là ai vậy? Nhìn thật lạ!"

Theo âm thanh Vương Túc nhìn thấy 1 nam hài, nhìn khoảng 12 tuổi, toàn thân khoác y phục hoa lệ chắc là một hoàng tử cũng là đệ đệ hắn.

\-"Ta lần đầu vào cung, ngươi là ai?"\- Vương Túc hỏi

\-"Ta là Hàn Nhất Chiến, phụ hoàng gọi ta là Tiểu thập!"\- Nam hài ngu ngơ trả lời

Vương Túc trong lòng khẽ động, Hàn Nhất Chiến này hẳn là đứa con thứ mười của Hàn đế vào mùa đông năm 14 tuổi bất cẩn té xuống hồ từ đó nhiễm phong hàn nặng, mỗi khi trở lạnh là lại phát bệnh, cơ thể ốm yếu kiên trì được 2 năm đến năm tròn 16 tuổi thì bất hạnh qua đời.

Vương Túc nhớ ra người này vì lúc trước tang lễ đưa nhỏ này chính hắn cũng đến thắp một nén nhang a, giờ nhìn lại thấy đứa bé thiên chân vô tà thế này mà phải đi sớm như vậy trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Đứa bé này mặt dù sống trong cung đầy âm mưu toan tính nhưng lại không hề bị vấy nhiễm phần lớn là do mẫu thân của y là Hiền phi, danh như tính cách, sau khi sinh hạ y ra thì liền xin Hàn đế đến Minh Tự tu hành để đức cho con, mà chính Hàn Nhất Chiến cũng thường xuyên đến Minh Tự tiếp xúc khá nhiều với những chú tiểu ở đó liền hình thành ra cái tính cách này.

\-"Ngươi sao lại đi một mình thế này?"\- Vương Túc lại hỏi

\-" Suỵt...!". Hàn Nhất Chiến ra hiệu im lặng nhìn quanh một lát xác định không có ai mới cẩn thận trả lời \-" Ta là trốn ra ngoài chơi, đừng nói ai biết nha!"

\-"Ngươi không sợ bị phụ hoàng ngươi bắt lại sao?"

\-"Ây đừng nói nữa, đến đây ta cho ngươi xem lợi hại!". Hàn Nhất Chiến đứng dưới gốc cây cổ thụ ngoắt ngoắt Vương Túc, chưa đợi hắn đi tới liền vọt lên cây.



Một đường thoăn thoắt leo lên như một con sóc, leo gần đến ngọn liền dừng lại, nhìn xuống Vương Túc

\-"Thấy sao?". Giọng điệu đầy ý vị khoe khoang

\-"Được rồi ngươi mau xuống kẻo.."

\-"A..."

Cành cây chổ Hàn Nhất Chiến đứng bất ngờ rắc một cái gãy ra, Hàn Nhất Chiến không kịp rút chân mất đà rơi xuống.

Vương Túc nhanh nhẹn nhảy thoát lên đạp vào thân cây mượn lực phi ra ôm lấy y, cả hai cùng té xuống, phần lưng của Vương Túc rất 'vui vẻ' được cho tiếp xúc thân mật với mặt đất trầy một đường dài.

Đúng lúc có cung nhân đi ngang qua thấy sự tình nguy hiểm nhanh chóng chạy đến giúp.

                                        \*

Vương Thuần sau khi bãi triều thì liền nghe tin Vương Túc đang ở chỗ Thập hoàng tử và còn bị thương khi cứu thập hoàng tử liền tức tốc chạy đến.

Khi Vương Thuần đến thì vết thương của hắn cũng đã được xử lí ổn thỏa, Vương Thuần không dám chậm trễ liền mang Vương Túc đi diện kiến Hàn đế.

                                       \*

Ở thư phòng, Hàn đế đang phê duyệt tấu chương thì nghe thông truyền Hầu gia\- Vương Thuần cùng con trai \_ Vương Túc đến bái phỏng liền cho vào.

"Vi thần tham kiến hoàng thượng!"

"Thảo dân tham kiến hoàng thượng!".

Khi hắn quỳ xuống, một vật màu xanh theo tay áo rơi ra, lăn đến dưới chân Hàn đế.

"!!!!!!"

                                      \*\*\*

"Vân nhi, ngươi tỉnh rồi!"



Vũ Nguyệt Hằng bưng chén thuốc đặt ở đầu giường vương tay đỡ thiếu niên dậy.

"Ngươi hôn mê đã 3 ngày rồi, thật làm nương lo chết!". Vũ Nguyệt Hằng vừa nói vừa dùng tay thử nhiệt độ trên trán thiếu niên, để lộ ra vành mắt thâm quầng.

"Làm người lo lắng rồi!". Vương Phi Vân xoa nhẹ mi tâm.

"Thiếu gia tỉnh rồi!!". Hạ Hào đi vào trong mắt không giấu được vẻ kinh hỉ.

"Thiếu gia, ta vừa nghe nói một chuyện rất rất rất rất rất rất rất rất rất... \+n"

Vương Phi Vân buồn bực xoa đầu: " Nói năng đàng hoàng!"

Hạ Hào cười hì hì nói: " Người biết gì không? Không ngờ Vương Túc thiếu gia của chúng ta là cửu hoàng tử thất lạc của Hoàng Thượng a! Hôm nay là ngày hắn nhận tổ quy tông, Hàn đế còn cho phép hắn tự đặt tên cho mình. Aizzz một bước lên trời luôn, một khắc đã hóa phượng hoàng thật không ngờ được. Hầu phủ còn được thưởng một xe bảo vật. Thật không ngờ được." Hạ Hào nhịn không được cảm thán một tiếng.

Mặt Vương Phi Vân không có biểu tình gì nhưng trong lòng thì không khỏi ngạc nhiên ' sớm như vậy?'

Vài ngày sau đó kinh thành vẫn còn nô nức vì buổi lễ của cửu hoàng tử\_ Hàn Kì Phong, Vương Phi Vân cũng đã khỏi hẳn, hôm nay, Chu Tư Duật đưa hắn đến Huyết Ảnh Các để làm 'thủ tục gia nhập'.

Bên ngoài nhìn vào không ai biết đây là tổ chức bí ẩn nhất giang hồ cũng không ai ngờ được tồn tại bên dưới thanh lâu lại là một nơi cực hoa lệ, so với hoàng cung có lẽ chỉ hơn không kém.

"Các chủ!". Có người thấy Chu Tư Duật liền lên tiếng chào hỏi. Chu Tư Duật đơn giản gật đầu dẫn y đi đến gặp một ông lão:" Gia bá bá, giúp tha thêm gia ấn lên người y."

Muốn làm thành viên ai cũng phải có một hình xăm hình hoa bỉ ngạn, ông lão gọi Gia bá bá kia hỏi y muốn xăm ở đâu, y nghĩ nghĩ rồi chỉ khóe mắt mình :" Xăm ở đây đi"

Gia bá bá ngừng một chút hướng Chu Tư Duật nói:" Các chú, aizzz câu ta chỉ là một đứa nhóc, với lại người muốn vào các phải trải qua khảo nghiệm khắc nghiệt, người cứ vậy thì thật không công bằng a!"

Chu Tư Duật mặt không đổi sắc:"Gia bá bá yên tâm, cậu ta chỉ hơn chứ không kém ta!".

Gia bá bá nhìn lại nhìn, vẫn không tin được một đứa bé có thể có sức mạnh gì cho cam, nhưng cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận: " Thôi vậy, ở Huyết Ảnh Các này không có thực lực chỉ có thể chờ chết, cậu bé mau theo lão vào đây!"

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

tuần sau thi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau