Chương 19:
"Vương Phi Vân ta đến thách đâu ngươi!".
Vương Phi Vân nhìn người chắn trước mặt mình trong lòng thầm bực bội. Người này đã là tên thứ 4 trong ngày rồi a. Thật sự bọn họ coi y là gì chứ toàn để mấy tên tép riu ra thách đấu còn mấy tên có thực lực đều không thấy mặt thật là tức chết mà.
Một quyền đánh bay tên chặn đường, Vương Phi Vân trong lòng đầy hậm hực đi thăm Vũ Nguyệt Hằng. Khi nãy hình như Lâm Y ả kia ra tay rất nặng, tuy đã kiểm tra thấy nàng chỉ bị thương ngoài da và kinh hãi nên mới ngất xỉu nhưng Vũ Nguyệt Hằng vốn là một người bình thường không thể nào có chuyện chịu một chưởng của cao thủ mà chỉ bị thương nhẹ được. Nghĩ vậy trong lòng Vương Phi Vân liền bất an sợ nàng bị gì mà mình không biết.
Đến cửa phòng, Vương Phi Vân còn chưa đẩy cửa đã bị người kéo từ bên trong ra, Hạ Hào sắc mặt kì lạ nhìn y, rồi nói :" Thiếu gia phu nhân cho gọi người!"
"Mẫu thân gọi ta?". Buông lỏng trái tim đang treo cao, Vương Phi Vân ra hiệu cho Hạ Hào tránh mặt một lúc, bước vào đóng cửa chặt lại.
Y nhìn Vũ Nguyệt Hằng đang ngồi tựa bên giường ngẩn mặt nhìn về phía cửa sổ, trong giây lát Vương Phi Vân nghi ngờ không biết đây có phải là mẹ của mình hay không.
Như cảm nhận được ánh nhìn của y, Vũ Nguyệt Hằng quay lại nhìn y, con ngươi đen nhánh lúc trước đã bị màu vang kim bao phủ.
"Con qua đây!". Vũ Nguyệt Hằng gọi một tiếng giọng nói vẫn như trước nhưng không còn vẻ dịu dàng uyển chuyển mà là sự mạnh mẽ kiên cường của người đứng ở trên cao.
"Mẫu thân?". Vương Phi Vân nghi hoặc gọi một tiếng rồi nhanh chóng bước qua.
Vũ Nguyệt Hằng nắm chặt tay y, đưa tay lên vuốt ve khuyên tai màu đỏ bên tai y, nói: "Ngươi quả thật lớn lên nhìn giống hắn hơn ta!"
Vương Phi Vân ngay lập tức bắt được trọng điểm của câu. Hắn?? Hắn là ai? Tại sao y phải giống hắn. Còn nữa, sao mẫu thân kì lạ như vậy?
Chứ đợi Vương Phi Vân nghi hoặc xong Vũ Nguyệt Hằng đã nói tiếp
"Để mẫu thân kể cho ngươi nghe một câu chuyện cổ."
Rồi đôi mắt nàng mang theo buồn rầu huống ra cửa sổ.
" 12 năm trước, khi giang hồ vẫn còn là một thế lực lớn ngang ngửa với triều đình, minh chủ võ lâm là một vị trí mà nhiều người mơ ước. Năm đó, minh chủ đời thứ 22 của võ lâm là Lãnh Hạo. Lãnh Hạo cùng phu nhân rất yêu nhau đều này ai cũng biết nhưng phu nhân mệnh khổ sau sinh liền qua đời Lãnh Hạo dành hết tất cả tình thương cho con trai mình là Lãnh Huyết Thanh. Tương truyền rằng mỗi đời minh chủ đều được truyền thụ một viên bảo châu bên ngoài màu đỏ nhưng nếu soi dưới ánh trăng sẽ thấy bên trong còn chứa một bảo châu màu vàng, viên bảo châu này là vật lưu truyền từ ngàn vạn năm trước có thể dùng để chỉnh sửa, xóa hay thêm kí ức cho người khác gọi là Hồng Châu Kim Tâm. Và chỉ có minh chủ võ lâm mới có thể sở hữu hay nói cách khác muốn làm minh chủ võ lâm thì phải có nó trong tay thì người khác mới phục giống như vua cần phải có ngọc tủy vậy. Lãnh Huyết Thanh là con trai duy nhất của Lãnh Hạo tất nhiên là khả năng lớn cũng sẽ trở thành minh chủ. Năm Lãnh Huyết Thanh 20 tuổi, hắn cùng Kim Thuyên Song thanh mai trúc mã của hắn lấy nhau. Ở với nhau chưa được 2 năm thì có con, con vừa tròn 2 tháng thì Võ Lâm bị ma giáo tập kích quyết đấu một trận sống còn. Lãnh Huyết Thanh cùng thê tử bị người truy sát. Đến Hoàng đô thì hắn bỗng nghĩ ra một cách là dùng Hồng Châu Kim Tâm thay đổi kí ức một quý tộc để cho thê tử của mình vào ẩn náu. Nhưng Kim Thuyên Song sống chết không đồng ý. Không còn cách nào hắn chỉ đành thay đổi cả kí ức của nàng rồi đặt thời gian đến khi còn của họ đủ 18 tuổi thì sẽ nhớ lại rồi cho nàng ẩn nẫu vào phủ Hầu gia đổi tên Vũ Nguyệt Hằng là nhị di nương của Vương Thuần. Trước khi đi sợ bản thân lành ít dữ nhiều hắn để lại Hồng Châu Kim Tâm cho nàng rồi nhanh chóng chạy đi"
Nàng nói tới đây rồi quay sang Vương Phi Vân nở nụ cười khổ :"Hắn hiện tại..."
"Mẫu thân! Người đừng nói nữa...". Y thật không ngờ thân thế của 'Vương Phi Vân' lại lớn như vầy a, mặc dù y quên gần hết cốt truyện nhưng y chắc chắn rằng trong truyện chưa từng nhắc đến điều này nha. Không ngờ mình cũng có gia thế bá quá đó chứ.
"Vậy ý của người là.. Phụ thân con vốn không phải Vương Thuần mà là...". Vương Phi Vân hơi nghi vấn nuốt nước bọt hỏi.
"Hừ! Gì mà phụ thân ngươi là Vương Thuần? Huyết Thanh vốn đã điều tra qua tên Vương Thuần đó là bị vô sinh làm sao mà là phụ thân ngươi, thật là!!". Vũ Nguyệt Hằng bất đắc dĩ, à đúng hơn là Kim Thuyên Song chứ.
"A!". Vô sinh sao?? Vậy đại ca từ đâu chui ra vậy a.
\*\*\*\*
Hầu phủ
"Không biết vương tử đến còn chưa kịp chuẩn bị tiếp đón mong người thứ lỗi". Vương Thuần cẩn trọng hướng nam tử lam y tạ lỗi.
"Hầu gia khách khí nhiều rồi là ta đến mà không báo trước.". Lam y nam tử nhẹ nhàng đáp lời.
"Mời ngồi."
"Thật ra hôm nay ta mạo phạm đến đây là có việc quan trọng cần làm rõ". Vừa ngồi xuống người nọ đã nhanh chóng vào đề tài.
Vương Thuần căng thẳng ngồi lắng nghe, không biết tại sao vị này lại 'ghé thăm' mình nhưng nghe giọng điệu đối phương chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng đi? Chuyện gì mà khiến Thủy Lam hắn tự mình ra mặt? Mà chuyện đó có liên quan gì tới mình?
Bỏ qua nghi vấn Vương Thuần làm ra điệu bộ 'mời nói'
"Trước khi nói mời hầu gia chuẩn bị tâm lí sẵn sàng và mời người cho gọi đại phu nhân và đại công tử ra đây có được không?"
Vương Thuần tuy rằng bất an nhưng vẫn làm theo.
Vương Hạo Thiên và Chúc Thanh Thư đều đã an vị trên chỗ ngồi. Thủy Lam nhìn lướt qua Vương Hạo Thiên một cái phát hiện sắc mặt hắn có phần tiều tụy muộn phiền, không biết là tại sao?.
Thủy Lam lắc lắc đầu đi vào chuyện chính:" Việc này đầu tiên là bắt đầu từ Thủy Nguyệt quốc chúng ta đi.. Lúc trước nước ta bị người Mộc U quốc xâm lược, Thủy Hoàng Thành bị tấn công, hoàng đệ vừa sinh ra vài ngày bị người bắt mất đi, sau khi đều tra ta tra được người bắt hoàng đệ đã bán đệ ấy vào chợ đen của Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc này, ta lại cho người điều tra một chuyện phát hiên người mua hoàng đệ của ta chính là đại phu nhân người đây, lúc đó người là đang...giả mang thai thì phải."
Nói xong Thủy Lam còn thích thú cười khẩy một tiếng.
Chúc Thanh Thư biến sắc, sắc mặt Vương Thuần cũng chả khá hơn là bao nhiêu, chỉ có Vương Hạo Thiên là còn mê mang trong lời nói của Thủy Lam.
"Hôm nay ta đến đây chủ yếu chỉ là để nhận lại Hoàng đệ đã thất lạc lâu và hậu ta ân nuôi dưỡng của hầu gia!". Thủy Lam đứng dậy chắp tay.
"Chuyện đã nói xong ta xin phép đưa người đi!". Thủy Lam một mặt không hề khách khí.
"Không thể! Đây hẳn là hiểu lầm, Vương tử đứa bé kia ta vốn là giúp tiểu muội mua.. Người..."
Chúc Thanh Thư thất tha thất thiểu chạy đến giữ lấy Vương Hạo Thiên. Đứa bé này tuy không phải con ruột nàng ta nhưng giá trị vẫn có, nếu giữ lại được thì hẳn đây chỉ là hiểu lầm nhỏ của vương tử nếu không ở hầu phỉ này nàng ta liền khó sống. Dù chết cũng không thể buông tha cho nó được ai mà ngờ tới một đứa bé tùy ý nàng ta chọn đại lại là một trong những Vương tử của Thủy Nguyệt Quốc chứ. Còn không phải thành hôn gần 4 năm mà nàng ta vẫn chưa có dấu hiệu mang thai khiến nàng ta vội vã hay sao?
Thủy Lam nhìn nàng trong con ngươi lập lòe ánh sáng xanh. Vương Hạo Thiên nhíu mi, hắn có chút chờ mong bản thân thật sự không phải con ruột hai người này, hai con người tâm địa rắn rết này.
"Ta tất nhiên có biện pháp chứng minh!". Rồi ngay lập tức Thủy Lam vạch ra vạt áo của Vương Hạo Thiên để lộ sau bả vai một vết sẹo nhỏ, hắn lại tự vạch ra sau bả vai chính mình.
"Đây là di truyền của phụ hoàng!". Một câu này đánh bay tất cả những lời giải thích của Chúc Thanh Thư.
Vương Hạo Thiên vừa hơi thất vọng lại càng vui hơn buồn.
Như vậy mình cùng y...không cùng huyết thống...vậy...hẳn là mình cũng có cơ hội đúng không?
Thật muốn gặp lại...
Hiện giờ y ở đâu?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lúc nào cũng đăng khuya. Tính để mai mới viết nhưng lại nhớ ra mình nưa là hôm nay nên ráng viết༎ຶ‿༎ຶ
Tui ngủ đây pp m.n
Tự nhiên thấy công hơi nhạt nhẽo, mà kệ đi lúc đầu nhạt lúc sau mới mặn nồng.
À chắc tuần này không ra chương mới nữa đâu hiuhiu tại tui còn 2 bộ kia nên cũng phải ráng tranh thủ cho hai ẻm\(◍•ᴗ•◍\)❤
Ráng chờ tui đi \*bán dép\*
Vương Phi Vân nhìn người chắn trước mặt mình trong lòng thầm bực bội. Người này đã là tên thứ 4 trong ngày rồi a. Thật sự bọn họ coi y là gì chứ toàn để mấy tên tép riu ra thách đấu còn mấy tên có thực lực đều không thấy mặt thật là tức chết mà.
Một quyền đánh bay tên chặn đường, Vương Phi Vân trong lòng đầy hậm hực đi thăm Vũ Nguyệt Hằng. Khi nãy hình như Lâm Y ả kia ra tay rất nặng, tuy đã kiểm tra thấy nàng chỉ bị thương ngoài da và kinh hãi nên mới ngất xỉu nhưng Vũ Nguyệt Hằng vốn là một người bình thường không thể nào có chuyện chịu một chưởng của cao thủ mà chỉ bị thương nhẹ được. Nghĩ vậy trong lòng Vương Phi Vân liền bất an sợ nàng bị gì mà mình không biết.
Đến cửa phòng, Vương Phi Vân còn chưa đẩy cửa đã bị người kéo từ bên trong ra, Hạ Hào sắc mặt kì lạ nhìn y, rồi nói :" Thiếu gia phu nhân cho gọi người!"
"Mẫu thân gọi ta?". Buông lỏng trái tim đang treo cao, Vương Phi Vân ra hiệu cho Hạ Hào tránh mặt một lúc, bước vào đóng cửa chặt lại.
Y nhìn Vũ Nguyệt Hằng đang ngồi tựa bên giường ngẩn mặt nhìn về phía cửa sổ, trong giây lát Vương Phi Vân nghi ngờ không biết đây có phải là mẹ của mình hay không.
Như cảm nhận được ánh nhìn của y, Vũ Nguyệt Hằng quay lại nhìn y, con ngươi đen nhánh lúc trước đã bị màu vang kim bao phủ.
"Con qua đây!". Vũ Nguyệt Hằng gọi một tiếng giọng nói vẫn như trước nhưng không còn vẻ dịu dàng uyển chuyển mà là sự mạnh mẽ kiên cường của người đứng ở trên cao.
"Mẫu thân?". Vương Phi Vân nghi hoặc gọi một tiếng rồi nhanh chóng bước qua.
Vũ Nguyệt Hằng nắm chặt tay y, đưa tay lên vuốt ve khuyên tai màu đỏ bên tai y, nói: "Ngươi quả thật lớn lên nhìn giống hắn hơn ta!"
Vương Phi Vân ngay lập tức bắt được trọng điểm của câu. Hắn?? Hắn là ai? Tại sao y phải giống hắn. Còn nữa, sao mẫu thân kì lạ như vậy?
Chứ đợi Vương Phi Vân nghi hoặc xong Vũ Nguyệt Hằng đã nói tiếp
"Để mẫu thân kể cho ngươi nghe một câu chuyện cổ."
Rồi đôi mắt nàng mang theo buồn rầu huống ra cửa sổ.
" 12 năm trước, khi giang hồ vẫn còn là một thế lực lớn ngang ngửa với triều đình, minh chủ võ lâm là một vị trí mà nhiều người mơ ước. Năm đó, minh chủ đời thứ 22 của võ lâm là Lãnh Hạo. Lãnh Hạo cùng phu nhân rất yêu nhau đều này ai cũng biết nhưng phu nhân mệnh khổ sau sinh liền qua đời Lãnh Hạo dành hết tất cả tình thương cho con trai mình là Lãnh Huyết Thanh. Tương truyền rằng mỗi đời minh chủ đều được truyền thụ một viên bảo châu bên ngoài màu đỏ nhưng nếu soi dưới ánh trăng sẽ thấy bên trong còn chứa một bảo châu màu vàng, viên bảo châu này là vật lưu truyền từ ngàn vạn năm trước có thể dùng để chỉnh sửa, xóa hay thêm kí ức cho người khác gọi là Hồng Châu Kim Tâm. Và chỉ có minh chủ võ lâm mới có thể sở hữu hay nói cách khác muốn làm minh chủ võ lâm thì phải có nó trong tay thì người khác mới phục giống như vua cần phải có ngọc tủy vậy. Lãnh Huyết Thanh là con trai duy nhất của Lãnh Hạo tất nhiên là khả năng lớn cũng sẽ trở thành minh chủ. Năm Lãnh Huyết Thanh 20 tuổi, hắn cùng Kim Thuyên Song thanh mai trúc mã của hắn lấy nhau. Ở với nhau chưa được 2 năm thì có con, con vừa tròn 2 tháng thì Võ Lâm bị ma giáo tập kích quyết đấu một trận sống còn. Lãnh Huyết Thanh cùng thê tử bị người truy sát. Đến Hoàng đô thì hắn bỗng nghĩ ra một cách là dùng Hồng Châu Kim Tâm thay đổi kí ức một quý tộc để cho thê tử của mình vào ẩn náu. Nhưng Kim Thuyên Song sống chết không đồng ý. Không còn cách nào hắn chỉ đành thay đổi cả kí ức của nàng rồi đặt thời gian đến khi còn của họ đủ 18 tuổi thì sẽ nhớ lại rồi cho nàng ẩn nẫu vào phủ Hầu gia đổi tên Vũ Nguyệt Hằng là nhị di nương của Vương Thuần. Trước khi đi sợ bản thân lành ít dữ nhiều hắn để lại Hồng Châu Kim Tâm cho nàng rồi nhanh chóng chạy đi"
Nàng nói tới đây rồi quay sang Vương Phi Vân nở nụ cười khổ :"Hắn hiện tại..."
"Mẫu thân! Người đừng nói nữa...". Y thật không ngờ thân thế của 'Vương Phi Vân' lại lớn như vầy a, mặc dù y quên gần hết cốt truyện nhưng y chắc chắn rằng trong truyện chưa từng nhắc đến điều này nha. Không ngờ mình cũng có gia thế bá quá đó chứ.
"Vậy ý của người là.. Phụ thân con vốn không phải Vương Thuần mà là...". Vương Phi Vân hơi nghi vấn nuốt nước bọt hỏi.
"Hừ! Gì mà phụ thân ngươi là Vương Thuần? Huyết Thanh vốn đã điều tra qua tên Vương Thuần đó là bị vô sinh làm sao mà là phụ thân ngươi, thật là!!". Vũ Nguyệt Hằng bất đắc dĩ, à đúng hơn là Kim Thuyên Song chứ.
"A!". Vô sinh sao?? Vậy đại ca từ đâu chui ra vậy a.
\*\*\*\*
Hầu phủ
"Không biết vương tử đến còn chưa kịp chuẩn bị tiếp đón mong người thứ lỗi". Vương Thuần cẩn trọng hướng nam tử lam y tạ lỗi.
"Hầu gia khách khí nhiều rồi là ta đến mà không báo trước.". Lam y nam tử nhẹ nhàng đáp lời.
"Mời ngồi."
"Thật ra hôm nay ta mạo phạm đến đây là có việc quan trọng cần làm rõ". Vừa ngồi xuống người nọ đã nhanh chóng vào đề tài.
Vương Thuần căng thẳng ngồi lắng nghe, không biết tại sao vị này lại 'ghé thăm' mình nhưng nghe giọng điệu đối phương chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng đi? Chuyện gì mà khiến Thủy Lam hắn tự mình ra mặt? Mà chuyện đó có liên quan gì tới mình?
Bỏ qua nghi vấn Vương Thuần làm ra điệu bộ 'mời nói'
"Trước khi nói mời hầu gia chuẩn bị tâm lí sẵn sàng và mời người cho gọi đại phu nhân và đại công tử ra đây có được không?"
Vương Thuần tuy rằng bất an nhưng vẫn làm theo.
Vương Hạo Thiên và Chúc Thanh Thư đều đã an vị trên chỗ ngồi. Thủy Lam nhìn lướt qua Vương Hạo Thiên một cái phát hiện sắc mặt hắn có phần tiều tụy muộn phiền, không biết là tại sao?.
Thủy Lam lắc lắc đầu đi vào chuyện chính:" Việc này đầu tiên là bắt đầu từ Thủy Nguyệt quốc chúng ta đi.. Lúc trước nước ta bị người Mộc U quốc xâm lược, Thủy Hoàng Thành bị tấn công, hoàng đệ vừa sinh ra vài ngày bị người bắt mất đi, sau khi đều tra ta tra được người bắt hoàng đệ đã bán đệ ấy vào chợ đen của Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc này, ta lại cho người điều tra một chuyện phát hiên người mua hoàng đệ của ta chính là đại phu nhân người đây, lúc đó người là đang...giả mang thai thì phải."
Nói xong Thủy Lam còn thích thú cười khẩy một tiếng.
Chúc Thanh Thư biến sắc, sắc mặt Vương Thuần cũng chả khá hơn là bao nhiêu, chỉ có Vương Hạo Thiên là còn mê mang trong lời nói của Thủy Lam.
"Hôm nay ta đến đây chủ yếu chỉ là để nhận lại Hoàng đệ đã thất lạc lâu và hậu ta ân nuôi dưỡng của hầu gia!". Thủy Lam đứng dậy chắp tay.
"Chuyện đã nói xong ta xin phép đưa người đi!". Thủy Lam một mặt không hề khách khí.
"Không thể! Đây hẳn là hiểu lầm, Vương tử đứa bé kia ta vốn là giúp tiểu muội mua.. Người..."
Chúc Thanh Thư thất tha thất thiểu chạy đến giữ lấy Vương Hạo Thiên. Đứa bé này tuy không phải con ruột nàng ta nhưng giá trị vẫn có, nếu giữ lại được thì hẳn đây chỉ là hiểu lầm nhỏ của vương tử nếu không ở hầu phỉ này nàng ta liền khó sống. Dù chết cũng không thể buông tha cho nó được ai mà ngờ tới một đứa bé tùy ý nàng ta chọn đại lại là một trong những Vương tử của Thủy Nguyệt Quốc chứ. Còn không phải thành hôn gần 4 năm mà nàng ta vẫn chưa có dấu hiệu mang thai khiến nàng ta vội vã hay sao?
Thủy Lam nhìn nàng trong con ngươi lập lòe ánh sáng xanh. Vương Hạo Thiên nhíu mi, hắn có chút chờ mong bản thân thật sự không phải con ruột hai người này, hai con người tâm địa rắn rết này.
"Ta tất nhiên có biện pháp chứng minh!". Rồi ngay lập tức Thủy Lam vạch ra vạt áo của Vương Hạo Thiên để lộ sau bả vai một vết sẹo nhỏ, hắn lại tự vạch ra sau bả vai chính mình.
"Đây là di truyền của phụ hoàng!". Một câu này đánh bay tất cả những lời giải thích của Chúc Thanh Thư.
Vương Hạo Thiên vừa hơi thất vọng lại càng vui hơn buồn.
Như vậy mình cùng y...không cùng huyết thống...vậy...hẳn là mình cũng có cơ hội đúng không?
Thật muốn gặp lại...
Hiện giờ y ở đâu?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lúc nào cũng đăng khuya. Tính để mai mới viết nhưng lại nhớ ra mình nưa là hôm nay nên ráng viết༎ຶ‿༎ຶ
Tui ngủ đây pp m.n
Tự nhiên thấy công hơi nhạt nhẽo, mà kệ đi lúc đầu nhạt lúc sau mới mặn nồng.
À chắc tuần này không ra chương mới nữa đâu hiuhiu tại tui còn 2 bộ kia nên cũng phải ráng tranh thủ cho hai ẻm\(◍•ᴗ•◍\)❤
Ráng chờ tui đi \*bán dép\*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất