Chương 26:
Sau một hồi nhéo đến hả hê, Lãnh Phi Liên thả tai Hạ Hào ra ung dung ngồi xuống, nhấp ngụm trà
"Khi nãy có chuyện gì?"
Hạ Hào một bên xoa xoa lỗ tai một bên đem chuyện kể lại
"Khi nãy có một đám người đột nhiên xông vào tửu lâu nói là có người đột nhập đội ngũ của họ, kiếm chuyện một hồi rồi đi rồi."
Lãnh Phi Liên nhanh chóng liếc nhìn người đang "ngoan ngoãn" ngồi cạnh, vứt cho một ánh mắt ý hỏi "Ngươi làm?".
Hàn Kì Phong xấu hổ cười cười, đám người khi nãy là người Kim Mã quốc nghe nói rất am hiểu về cổ độc. Hàn Kì Phong lại đang chán vì mất dấu Lãnh Phi Liên nên liền hứng thú đột nhập vào xem một chút ai ngờ bị người phát hiện, hắn lại không muốn đánh rắn động cỏ liềm nhanh chóng lẫn trốn, không biết trốn kiểu gì mà trốn vô được phòng Lãnh Phi Liên.
"Ngươi có nghe được chuyện gì nữa không?". Lãnh Phi Liên hỏi.
Hạ Hào định lắc đầu thì A Minh nhanh nhẹn nhảy ra nói
"Cung chủ, nghe bọn người kia nói kẻ đột nhập là một tên sắc lang chuyên đi rình người tắm, nghe nói hắn bị phát hiện khi đang nhìn vu nữ của bọn họ tắm!".
"Ồ..". Lãnh Phi Liên ý vị thâm thường liếc nhìn Hàn Kì Phong một cái.
Hàn Kì Phong :"..." ta bị oan.
Lãnh Phi Liên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn cũng không thèm nhìn hắn nói
"Cửu vương gia trăm công ngàn việc ta đây không giữ nổi, mời về cho!"
"Vân nhi, chuyện không phải như vậy mà!"
Hàn Kì Phong đưa tay định kéo y lại, nhưng lại bị Chu Tư Duật cản lại.
"Cửu vương gia ngài phải hiểu với thân phận của mình xuất hiện cạnh cung chủ không được tốt cho lắm!". Chu Tư Duật dùng âm thanh chỉ hai người họ mới nghe thấy.
Hàn Kì Phong cũng hiểu nhưng hắn luyến tiếc rời xa thiếu niên vả lại hắn vẫn còn chưa ăn đậu hũ đủ nữa mà.
"Được rồi!". Cuối cùng hắn cũng phải ra quyết định cuối cùng, vô cùng lưu luyến giống chú chó nhỏ bị bỏ rơi đi một bước quay đầu nhìn tửu lâu ba lần, trông vô cùng đáng thương.
Lãnh Phi Liên đỡ trán, đừng nhắc y đây là nam chính cao cao tại thượng kia nữa.
Hàn Kì Phong cuối cùng cũng chịu buông tha đi một mạch về phủ vương gia. Lòng tự nhủ rằng ngày mai là có thể gặp được y rồi, mới miễn cưỡng đè nén tâm tình muốn chạy vào tửu lâu bế người đi.
\*\*\*
Tối hôm đó.
Hạ Hào lén lén lút lút chạy ra ngoài, một lát sau lại lén lén lút lút ôm một đống gà nướng về, trong miệng còn không ngừng xuýt xoa, hút hút nước miếng.
Từ lâu y đã nghe nói ở đây bán gà nướng rất ngon, trong tâm luôn muốn thử một lần nhưng tới khi tới rồi Chu Tư Duật lại cấm y ăn. Tại sao à? Tại vì cái tên Chu Tư Duật chết bầm đó tuổi gà nên không cho y ăn gà đó hiểu hong?
Mà không cho thì sao? Ông đây lén lút ăn ngươi làm gì được ông\( ´△`\). Hạ Hào ngạo kiều nghĩ.
Mãi nghĩ ngợi lung tung Hạ Hào không để ý đường đi mà tông thẳng vào người người trước mặt.
Thủy Mộ Ngọc không có mục đích đi trên đường bỗng nhiên bị đâm sầm một cái liền vô cùng bất mãn mà nhíu mày lại. Cuối đầu xuống liền nhìn thấy một người cả người choàng áo choàng đen nhìn qua rất giống đám người đi cùng Vân nhi.
Hạ Hào bị đụng té, tay không giữ chặt liền làm rớt con gà nướng ra đất. Nhìn con gà nướng toát ra mùi hương thơm lừng bị dính đất Hạ Hào tức muốn khóc, quyết định xả giận vào cái tên đã đụng ngã mình.
Y chỉ thẳng ngón tay vào mắt người nọ mà chửi xả
"Tên chết bầm, đi đường không có mắt à, mắt ngươi để ở nhà hay bị chó ăn mất rồi, không thấy gia gia đi qua sao hả, đụng ngã người rồi thôi đi ngay cả tiếng xin lỗi cũng không có, ngươi có phải..."
Còn chưa nói xong tiếng chửi cũng im bặt, chỉ thấy Thủy Mộ Ngọc ung dung mở quạt ra dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn người trước mắt.
Thủy Mộ Ngọc híp mắt, tên này là đang tìm đường chết mà dám chỉ thẳng vào hắn mà chửi xả.
Hạ Hào rất nhanh nhận ra hắn nhưng y không muốn bị nhận ra liền định thu tay lại chạy trốn, nào ngờ chỉ thấy Thủy Mộ Ngọc khẽ nhết môi, phẩy tay một cái liền tóm được y.
"Dám dùng tay chỉ vào bản vương ngươi cũng to gan lắm!".
"A!". Tay bị vặn ngược ra sau khiến Hạ Hào đau đớn.
"Ngươi!! Ngươi có biết ta là ai không mau bỏ ra!". Hạ Hào bị kiềm không có sức thoát ra đành xài tới tuyệt chiêu cuối.
"Ngươi là ai à?.." Thủy Mộ Ngọc dường như đang suy ngẫm
Hay lắm mất cảnh giác đi chỉ cần ngươi mất cảnh giác ta liền trốn đi xem ngươi làm cách nào tìm được.
"Muốn biết cũng dễ thôi!". Thủy Mộ Ngọc nói
Hạ Hào :"Đúng vậy!..hả?.."
Thủy Mộ Ngọc cười cười :"Không phải chỉ cần nhìn thấy mặt người liền biết ngươi là ai sao?".
Hạ Hào:"Không..."
Lời còn chưa dứt lớp áo choàng đã bị kéo xuống.
Thủy Mộ Ngọc mở to mắt nhìn người trước mặt, người này so với trước kia không khác nhiều nhưng ngũ quan nảy nở lộ ra vẻ đẹp kiều mị, đóa hoa bỉ ngạn nở rộ ở ngay ấn đường chứng minh thân phận của y khiến y càng thêm phần xinh đẹp. Trong đôi mắt bốc lên một phần hơi nước vì đau, môi mỏng khẽ mím cực khiến người ta sinh lòng chua xót
Thủy Mộ Ngọc mấp máy môi khó khăn nói ra
"H..Hạ Hào..là ngươi?".
Ngay khi Thủy Mộ Ngọc thấy thố mà thả lỏng, Hạ Hào nhanh chóng vùng thoát, trùm lên áo choàng đã bị kéo xuống, một đường chạy biến, trước khi chạy còn không quên lụm theo bé gà nướng lăn lốc ở dưới đất.
Thủy Mộ Ngọc nhìn theo hướng người chạy đi vươn tay muốn giữ lại rồi lại không giữ được, tay dừng ở giữa không khí. Trong lòng hắn nhanh chóng lướt qua đóa hoa bỉ ngạn ở giữa ấn đường y. Đó là cung ấn của Huyết ảnh cung. Nhưng đó không phải điều hắn quan tâm điều hắn quan tâm là Tả hộ pháp của Huyết Ảnh cung cũng có cung ấn ở giữa ấn đường. Nếu Hạ Hào là Tả hộ pháp vậy Vân nhi có thân phận gì đây...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mấy cô đang hóng con zai mị bị thịt?? Haha còn lâu\( ´△`\)
"Khi nãy có chuyện gì?"
Hạ Hào một bên xoa xoa lỗ tai một bên đem chuyện kể lại
"Khi nãy có một đám người đột nhiên xông vào tửu lâu nói là có người đột nhập đội ngũ của họ, kiếm chuyện một hồi rồi đi rồi."
Lãnh Phi Liên nhanh chóng liếc nhìn người đang "ngoan ngoãn" ngồi cạnh, vứt cho một ánh mắt ý hỏi "Ngươi làm?".
Hàn Kì Phong xấu hổ cười cười, đám người khi nãy là người Kim Mã quốc nghe nói rất am hiểu về cổ độc. Hàn Kì Phong lại đang chán vì mất dấu Lãnh Phi Liên nên liền hứng thú đột nhập vào xem một chút ai ngờ bị người phát hiện, hắn lại không muốn đánh rắn động cỏ liềm nhanh chóng lẫn trốn, không biết trốn kiểu gì mà trốn vô được phòng Lãnh Phi Liên.
"Ngươi có nghe được chuyện gì nữa không?". Lãnh Phi Liên hỏi.
Hạ Hào định lắc đầu thì A Minh nhanh nhẹn nhảy ra nói
"Cung chủ, nghe bọn người kia nói kẻ đột nhập là một tên sắc lang chuyên đi rình người tắm, nghe nói hắn bị phát hiện khi đang nhìn vu nữ của bọn họ tắm!".
"Ồ..". Lãnh Phi Liên ý vị thâm thường liếc nhìn Hàn Kì Phong một cái.
Hàn Kì Phong :"..." ta bị oan.
Lãnh Phi Liên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn cũng không thèm nhìn hắn nói
"Cửu vương gia trăm công ngàn việc ta đây không giữ nổi, mời về cho!"
"Vân nhi, chuyện không phải như vậy mà!"
Hàn Kì Phong đưa tay định kéo y lại, nhưng lại bị Chu Tư Duật cản lại.
"Cửu vương gia ngài phải hiểu với thân phận của mình xuất hiện cạnh cung chủ không được tốt cho lắm!". Chu Tư Duật dùng âm thanh chỉ hai người họ mới nghe thấy.
Hàn Kì Phong cũng hiểu nhưng hắn luyến tiếc rời xa thiếu niên vả lại hắn vẫn còn chưa ăn đậu hũ đủ nữa mà.
"Được rồi!". Cuối cùng hắn cũng phải ra quyết định cuối cùng, vô cùng lưu luyến giống chú chó nhỏ bị bỏ rơi đi một bước quay đầu nhìn tửu lâu ba lần, trông vô cùng đáng thương.
Lãnh Phi Liên đỡ trán, đừng nhắc y đây là nam chính cao cao tại thượng kia nữa.
Hàn Kì Phong cuối cùng cũng chịu buông tha đi một mạch về phủ vương gia. Lòng tự nhủ rằng ngày mai là có thể gặp được y rồi, mới miễn cưỡng đè nén tâm tình muốn chạy vào tửu lâu bế người đi.
\*\*\*
Tối hôm đó.
Hạ Hào lén lén lút lút chạy ra ngoài, một lát sau lại lén lén lút lút ôm một đống gà nướng về, trong miệng còn không ngừng xuýt xoa, hút hút nước miếng.
Từ lâu y đã nghe nói ở đây bán gà nướng rất ngon, trong tâm luôn muốn thử một lần nhưng tới khi tới rồi Chu Tư Duật lại cấm y ăn. Tại sao à? Tại vì cái tên Chu Tư Duật chết bầm đó tuổi gà nên không cho y ăn gà đó hiểu hong?
Mà không cho thì sao? Ông đây lén lút ăn ngươi làm gì được ông\( ´△`\). Hạ Hào ngạo kiều nghĩ.
Mãi nghĩ ngợi lung tung Hạ Hào không để ý đường đi mà tông thẳng vào người người trước mặt.
Thủy Mộ Ngọc không có mục đích đi trên đường bỗng nhiên bị đâm sầm một cái liền vô cùng bất mãn mà nhíu mày lại. Cuối đầu xuống liền nhìn thấy một người cả người choàng áo choàng đen nhìn qua rất giống đám người đi cùng Vân nhi.
Hạ Hào bị đụng té, tay không giữ chặt liền làm rớt con gà nướng ra đất. Nhìn con gà nướng toát ra mùi hương thơm lừng bị dính đất Hạ Hào tức muốn khóc, quyết định xả giận vào cái tên đã đụng ngã mình.
Y chỉ thẳng ngón tay vào mắt người nọ mà chửi xả
"Tên chết bầm, đi đường không có mắt à, mắt ngươi để ở nhà hay bị chó ăn mất rồi, không thấy gia gia đi qua sao hả, đụng ngã người rồi thôi đi ngay cả tiếng xin lỗi cũng không có, ngươi có phải..."
Còn chưa nói xong tiếng chửi cũng im bặt, chỉ thấy Thủy Mộ Ngọc ung dung mở quạt ra dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn người trước mắt.
Thủy Mộ Ngọc híp mắt, tên này là đang tìm đường chết mà dám chỉ thẳng vào hắn mà chửi xả.
Hạ Hào rất nhanh nhận ra hắn nhưng y không muốn bị nhận ra liền định thu tay lại chạy trốn, nào ngờ chỉ thấy Thủy Mộ Ngọc khẽ nhết môi, phẩy tay một cái liền tóm được y.
"Dám dùng tay chỉ vào bản vương ngươi cũng to gan lắm!".
"A!". Tay bị vặn ngược ra sau khiến Hạ Hào đau đớn.
"Ngươi!! Ngươi có biết ta là ai không mau bỏ ra!". Hạ Hào bị kiềm không có sức thoát ra đành xài tới tuyệt chiêu cuối.
"Ngươi là ai à?.." Thủy Mộ Ngọc dường như đang suy ngẫm
Hay lắm mất cảnh giác đi chỉ cần ngươi mất cảnh giác ta liền trốn đi xem ngươi làm cách nào tìm được.
"Muốn biết cũng dễ thôi!". Thủy Mộ Ngọc nói
Hạ Hào :"Đúng vậy!..hả?.."
Thủy Mộ Ngọc cười cười :"Không phải chỉ cần nhìn thấy mặt người liền biết ngươi là ai sao?".
Hạ Hào:"Không..."
Lời còn chưa dứt lớp áo choàng đã bị kéo xuống.
Thủy Mộ Ngọc mở to mắt nhìn người trước mặt, người này so với trước kia không khác nhiều nhưng ngũ quan nảy nở lộ ra vẻ đẹp kiều mị, đóa hoa bỉ ngạn nở rộ ở ngay ấn đường chứng minh thân phận của y khiến y càng thêm phần xinh đẹp. Trong đôi mắt bốc lên một phần hơi nước vì đau, môi mỏng khẽ mím cực khiến người ta sinh lòng chua xót
Thủy Mộ Ngọc mấp máy môi khó khăn nói ra
"H..Hạ Hào..là ngươi?".
Ngay khi Thủy Mộ Ngọc thấy thố mà thả lỏng, Hạ Hào nhanh chóng vùng thoát, trùm lên áo choàng đã bị kéo xuống, một đường chạy biến, trước khi chạy còn không quên lụm theo bé gà nướng lăn lốc ở dưới đất.
Thủy Mộ Ngọc nhìn theo hướng người chạy đi vươn tay muốn giữ lại rồi lại không giữ được, tay dừng ở giữa không khí. Trong lòng hắn nhanh chóng lướt qua đóa hoa bỉ ngạn ở giữa ấn đường y. Đó là cung ấn của Huyết ảnh cung. Nhưng đó không phải điều hắn quan tâm điều hắn quan tâm là Tả hộ pháp của Huyết Ảnh cung cũng có cung ấn ở giữa ấn đường. Nếu Hạ Hào là Tả hộ pháp vậy Vân nhi có thân phận gì đây...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mấy cô đang hóng con zai mị bị thịt?? Haha còn lâu\( ´△`\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất