Chương 5:
Sau khi chào hỏi qua lại, đoàn người theo sau Thái Tử Hàn Thái Yên tiến vào hoàng cung, mặc dù đã từng thấy hoàng cung này ở trên tv nhưng Vương Phi Vân vẫn không thể không choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của nơi này, y cố đè nén lại âm điệu hướng Vương Túc nói nhỏ: " Ca ca nơi này quả thật là tuyệt đẹp a~".
Mặc dù là đã cố nói thật nhỏ nhưng âm thanh này của y vẫn lọt vào tai Hàn Thái Yên đang đi phía trước, hắn quay xuống mỉm cười với y:" Tiểu công tử quá lời rồi, nếu ngươi muốn ta đây nguyện ý dẫn ngươi đi tham quan một vòng!".
Vương Phi Vân còn chưa có đáp lời thì Vương Túc đã chắn giữa y và Hàn Thái Yên :" Phiền thái tử nhọc lòng rồi Phi Vân dạo trước bệnh đến nay vẫn còn chưa khỏe ta không yên tâm để hắn cách xa"
Vương Phi Vân cũng khéo léo từ chối:" Phụ lòng thái tử rồi!"
"Haha không sao! Tiểu công tử còn chưa khỏe ta cũng không ép!". Nói rồi lại đi lên trước dẫn đoàn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_£££\_\_\_\_\_\_\_\_
Dọc đường lại thấy Vương Túc mặt sầm lại, Vương Phi Vân lân lại gần:" Ca ca sao vâỵ" . Thấy vẻ mặt có phần lo lắng của y gương mặt cũng hòa hoãn hơn:" Tránh xa tên thái tử đó ra tên đó không đơn giản
"Ân..."
Khỏi nói y cũng biết a, dù chưa đọc hết cả quyển tiểu thuyết nhưng ít nhiều vẫn biết vị thái tử trước mắt không đơn giản a. Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở mức không đơn giản thôi chứ nếu mà nguy hiểm thì làm sao mà thắng được cái vị đứng cạnh ta đây!!
Đi thêm một lúc không lâu cũng đã đến nơi dự yến, nó ở phía sau hoàng cung là một nơi thiên nhiên đẹp đẽ, hương hoa thoang thoảng khiến lòng người cảm giác được sự yên bình.
Vương Phi Vân là người rất yêu thiên nhiên, nhất là hoa, y thích hoa không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài mà còn vì những ý nghĩa sâu sắc mà nó mang lại. Hỏi y thích hoa nào nhất? Y thích màu đỏ của bỉ ngạn\_ Sự dịu dàng của ác ma.
Cuối đầu xuống ngửi mùi hoa mẫu đơn nhàn nhạt, mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi khiến y cảm thấy thật an bình.
Vương Túc nhìn y như đắm chìm trong khung cảnh này.
Y thật đẹp!
Không biết là hoa khiến người đẹp hay là người nâng vẻ đẹp của hoa, hắn chỉ thấy khung cảnh này thật hòa hợp.
Nhưng không lúc nào cảnh đẹp không bị phá vỡ
" Vương Phi Vân.... Đệ ấy thật đẹp". Vương Hạo Thiên cảm thán.
" Đại ca thấy sao?". Vương Hạo Thiên hướng Vương Túc hỏi
"Ý gì?"
"Ta cảm thấy đại ca ngươi đối với y thật đặc biệt.". Vương Hạo Thiên đầy ý vị châm chọc
" Có ý gì nói thẳng!". Vương Túc sầm mặt
" Không có gì,chỉ là hình như y mất trí nhớ rồi trở nên thật thu hút. Đại ca! Vị tiểu đệ này ta không nghĩ là sẽ để huynh độc chiếm đâu, vả lại ai biết y sẽ nhớ lại khi nào chứ đến lúc đó y còn có thể gọi ngươi là ca ca sao?"
Mặt Vương Túc lập tức đen lại, ánh mắt như dao nhìn về phía Vương Hạo Thiên. Vương Hạo Thiên cũng chẳng thèm để ý hắn đi đến cạnh Vương Phi Vân, liền nhận được ánh mắt cảnh giác của y
" Làm gì mà sợ nhị ca thế?"
"Ai nói sợ ngươi, ta còn lâu mới sợ ngươi!". Đúng vậy, một tên phản diện chết thảm còn lâu bản thiếu gia mới sợ hắn. Vương Phi Vân đầy ngạo kiều mà quên rằng chính bản thân y cũng là một tên phản diện.
Thật đáng yêu
Vương Hạo Thiên đã nghĩ vậy.
" Ây... Tiểu đệ à, đệ thật khiến nhị ca ta đau lòng a, ta vừa đi qua bên kia tìm được thứ này liền đem đến cho ngươi xem a". Nói rôì chìa tay ra, trong tay Vương Hạo Thiên có một chú chim nhỏ, đôi cánh đẹp, lunh linh màu thủy tinh đỏ, nhìn thật lạ mắt,thành công khiến y vừa nhìn đã thích.
"Ơ, nó bị thương!"
"Vậy sao? Ta cứ tưởng là nó ngốc đến độ bay mà đâm vào cây rớt xuống chứ!"
"Ngu ngốc, làm gì có con chim nào mà ngốc tới vậy, mau đưa ta xem!". Vương Phi Vân phì cười đem chú chim ôm về trong tay, hoàn toàn gỡ bỏ sự cảnh giác lúc đầu với Vương Hạo Thiên.
Nhìn Vương Hạo Thiên và Vương Phi Vân nói nói cười cười khiến Vương Túc cảm thấy thật khó chịu, cứ có một loại cảm giác...tức giận, giống như đồ của mình bị cướp đi vậy...
\(Tg: ai là đồ của miiiii\)
Bấy giờ Vương Phi Vân mới thấy Vương Túc đang đứng gần đó mà nhìn y, liền hướng hắn vẫn tay
" Ca ca mau lại đây xem!"
Vờ như không thấy ánh mắt bốc lửa của Vương Hạo Thiên, Vương Túc lại gần xoa đầu y hỏi:" Chuyện gì cao hứng?"
Vương Phi Vân đưa chú chim ra trước mặt Vương Túc hào hứng nói:" Ca ca xem cánh nó này đẹp như thuỷ tinh vậy!"
"Đúng a, rất đẹp". Vương Túc không nhìn vào chú chim mà nhìn Vương Phi Vân
Vương Hạo Thiên:"...". Ta còn tồn tại có được không?
"Hoàng Thượng giá đaó".
"Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Chúng ái khanh bình thân,nay là yến hội đừng quá câu nệ quy củ"
"Tạ hoàng thượng"
Yến tiệc diễn ra thật sôi động và náo nức,nhưng cũng không được lâu khi 5,6 vũ cơ đang ca múa trên đài bỗng rút ra dao găm hướng Hoàng Thượng đâm tới.
"Mau bảo vệ hoàng thượng!"
Lâm công công còn chưa dứt lời liền có một bóng tím vụt qua hướng hai vũ cơ đánh bay, quay sang lại thấy một ả đã đâm tới hoàng thượng, hắn không kịp nghĩ lấy thân ra đỡ
«phụt»
"Bắt lấy thích khách"
"Ca ca!!!!!". Vương Phi Vân không thể tin vào mắt mình
"Á, chúng muốn giết ta". Một ả vũ cơ tấn công một vị quan lại, những người khác cũng liền tấn công những quan lại xung quanh.
"Cẩn thận!"
"Á"
"Mẫu thân!!!". Vương Phi Vân như khóc mà gọi Vũ Nguyệt Hằng, nhìn cây dao đâm sâu vào ngực bà nước mắt như vậy chảy ra, đây là cảm xúc của cơ thể này và bây giờ nó là cảm xúc của y.
"Ngọc Cẩm!!". Tiếng Vương hầu gia như xé tâm, liền sau là tiếng thân thể ngã xuống.
"Á chết người rồi!!!"
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tại sao? Rõ ràng trong truyện hoàn toàn không có chi tiết này. Tại sao?
Nước mắt y rốt cục cũng rơi xuống, khiến người ta thật chua xót.
\_\_\_\_\_\_\_\_$$\_\_\_\_\_$$\_\_\_\_
Vương Túc ngã xuống thì được Hàn đế ôm lại, ông thấp giọng:" Ngươi không sao chứ?"
"Bẩm thần không sao?". Tuy có hơi đau nhưng quả thật không chảy máu a. Nhưng nhìn cây dao đang vẫn còn gim trên ngực mà sao lại không đau?
Vương Túc rút đao ra, lại lấy trong áo ra một mặt ngọc:" Ra là ngươi cứu ta!".
"Đây!??". Hàn đế thất kinh nhìn chằm chằm mặt ngọc
"Cái này? Từ đâu ngươi có được?"
"Thần không biết, từ nhỏ đã có rồi!"
"Ngươi...". Hàn đế ôm chằm lấy Vương Túc. Nhỏ giọng thủ thỉ:" Cuối cùng cũng tìm được con rồi!"
Ai thấy lỗi chính tả thì cmt để mình sửa nha thank \>•\
Mặc dù là đã cố nói thật nhỏ nhưng âm thanh này của y vẫn lọt vào tai Hàn Thái Yên đang đi phía trước, hắn quay xuống mỉm cười với y:" Tiểu công tử quá lời rồi, nếu ngươi muốn ta đây nguyện ý dẫn ngươi đi tham quan một vòng!".
Vương Phi Vân còn chưa có đáp lời thì Vương Túc đã chắn giữa y và Hàn Thái Yên :" Phiền thái tử nhọc lòng rồi Phi Vân dạo trước bệnh đến nay vẫn còn chưa khỏe ta không yên tâm để hắn cách xa"
Vương Phi Vân cũng khéo léo từ chối:" Phụ lòng thái tử rồi!"
"Haha không sao! Tiểu công tử còn chưa khỏe ta cũng không ép!". Nói rồi lại đi lên trước dẫn đoàn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_£££\_\_\_\_\_\_\_\_
Dọc đường lại thấy Vương Túc mặt sầm lại, Vương Phi Vân lân lại gần:" Ca ca sao vâỵ" . Thấy vẻ mặt có phần lo lắng của y gương mặt cũng hòa hoãn hơn:" Tránh xa tên thái tử đó ra tên đó không đơn giản
"Ân..."
Khỏi nói y cũng biết a, dù chưa đọc hết cả quyển tiểu thuyết nhưng ít nhiều vẫn biết vị thái tử trước mắt không đơn giản a. Nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở mức không đơn giản thôi chứ nếu mà nguy hiểm thì làm sao mà thắng được cái vị đứng cạnh ta đây!!
Đi thêm một lúc không lâu cũng đã đến nơi dự yến, nó ở phía sau hoàng cung là một nơi thiên nhiên đẹp đẽ, hương hoa thoang thoảng khiến lòng người cảm giác được sự yên bình.
Vương Phi Vân là người rất yêu thiên nhiên, nhất là hoa, y thích hoa không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài mà còn vì những ý nghĩa sâu sắc mà nó mang lại. Hỏi y thích hoa nào nhất? Y thích màu đỏ của bỉ ngạn\_ Sự dịu dàng của ác ma.
Cuối đầu xuống ngửi mùi hoa mẫu đơn nhàn nhạt, mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi khiến y cảm thấy thật an bình.
Vương Túc nhìn y như đắm chìm trong khung cảnh này.
Y thật đẹp!
Không biết là hoa khiến người đẹp hay là người nâng vẻ đẹp của hoa, hắn chỉ thấy khung cảnh này thật hòa hợp.
Nhưng không lúc nào cảnh đẹp không bị phá vỡ
" Vương Phi Vân.... Đệ ấy thật đẹp". Vương Hạo Thiên cảm thán.
" Đại ca thấy sao?". Vương Hạo Thiên hướng Vương Túc hỏi
"Ý gì?"
"Ta cảm thấy đại ca ngươi đối với y thật đặc biệt.". Vương Hạo Thiên đầy ý vị châm chọc
" Có ý gì nói thẳng!". Vương Túc sầm mặt
" Không có gì,chỉ là hình như y mất trí nhớ rồi trở nên thật thu hút. Đại ca! Vị tiểu đệ này ta không nghĩ là sẽ để huynh độc chiếm đâu, vả lại ai biết y sẽ nhớ lại khi nào chứ đến lúc đó y còn có thể gọi ngươi là ca ca sao?"
Mặt Vương Túc lập tức đen lại, ánh mắt như dao nhìn về phía Vương Hạo Thiên. Vương Hạo Thiên cũng chẳng thèm để ý hắn đi đến cạnh Vương Phi Vân, liền nhận được ánh mắt cảnh giác của y
" Làm gì mà sợ nhị ca thế?"
"Ai nói sợ ngươi, ta còn lâu mới sợ ngươi!". Đúng vậy, một tên phản diện chết thảm còn lâu bản thiếu gia mới sợ hắn. Vương Phi Vân đầy ngạo kiều mà quên rằng chính bản thân y cũng là một tên phản diện.
Thật đáng yêu
Vương Hạo Thiên đã nghĩ vậy.
" Ây... Tiểu đệ à, đệ thật khiến nhị ca ta đau lòng a, ta vừa đi qua bên kia tìm được thứ này liền đem đến cho ngươi xem a". Nói rôì chìa tay ra, trong tay Vương Hạo Thiên có một chú chim nhỏ, đôi cánh đẹp, lunh linh màu thủy tinh đỏ, nhìn thật lạ mắt,thành công khiến y vừa nhìn đã thích.
"Ơ, nó bị thương!"
"Vậy sao? Ta cứ tưởng là nó ngốc đến độ bay mà đâm vào cây rớt xuống chứ!"
"Ngu ngốc, làm gì có con chim nào mà ngốc tới vậy, mau đưa ta xem!". Vương Phi Vân phì cười đem chú chim ôm về trong tay, hoàn toàn gỡ bỏ sự cảnh giác lúc đầu với Vương Hạo Thiên.
Nhìn Vương Hạo Thiên và Vương Phi Vân nói nói cười cười khiến Vương Túc cảm thấy thật khó chịu, cứ có một loại cảm giác...tức giận, giống như đồ của mình bị cướp đi vậy...
\(Tg: ai là đồ của miiiii\)
Bấy giờ Vương Phi Vân mới thấy Vương Túc đang đứng gần đó mà nhìn y, liền hướng hắn vẫn tay
" Ca ca mau lại đây xem!"
Vờ như không thấy ánh mắt bốc lửa của Vương Hạo Thiên, Vương Túc lại gần xoa đầu y hỏi:" Chuyện gì cao hứng?"
Vương Phi Vân đưa chú chim ra trước mặt Vương Túc hào hứng nói:" Ca ca xem cánh nó này đẹp như thuỷ tinh vậy!"
"Đúng a, rất đẹp". Vương Túc không nhìn vào chú chim mà nhìn Vương Phi Vân
Vương Hạo Thiên:"...". Ta còn tồn tại có được không?
"Hoàng Thượng giá đaó".
"Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Chúng ái khanh bình thân,nay là yến hội đừng quá câu nệ quy củ"
"Tạ hoàng thượng"
Yến tiệc diễn ra thật sôi động và náo nức,nhưng cũng không được lâu khi 5,6 vũ cơ đang ca múa trên đài bỗng rút ra dao găm hướng Hoàng Thượng đâm tới.
"Mau bảo vệ hoàng thượng!"
Lâm công công còn chưa dứt lời liền có một bóng tím vụt qua hướng hai vũ cơ đánh bay, quay sang lại thấy một ả đã đâm tới hoàng thượng, hắn không kịp nghĩ lấy thân ra đỡ
«phụt»
"Bắt lấy thích khách"
"Ca ca!!!!!". Vương Phi Vân không thể tin vào mắt mình
"Á, chúng muốn giết ta". Một ả vũ cơ tấn công một vị quan lại, những người khác cũng liền tấn công những quan lại xung quanh.
"Cẩn thận!"
"Á"
"Mẫu thân!!!". Vương Phi Vân như khóc mà gọi Vũ Nguyệt Hằng, nhìn cây dao đâm sâu vào ngực bà nước mắt như vậy chảy ra, đây là cảm xúc của cơ thể này và bây giờ nó là cảm xúc của y.
"Ngọc Cẩm!!". Tiếng Vương hầu gia như xé tâm, liền sau là tiếng thân thể ngã xuống.
"Á chết người rồi!!!"
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tại sao? Rõ ràng trong truyện hoàn toàn không có chi tiết này. Tại sao?
Nước mắt y rốt cục cũng rơi xuống, khiến người ta thật chua xót.
\_\_\_\_\_\_\_\_$$\_\_\_\_\_$$\_\_\_\_
Vương Túc ngã xuống thì được Hàn đế ôm lại, ông thấp giọng:" Ngươi không sao chứ?"
"Bẩm thần không sao?". Tuy có hơi đau nhưng quả thật không chảy máu a. Nhưng nhìn cây dao đang vẫn còn gim trên ngực mà sao lại không đau?
Vương Túc rút đao ra, lại lấy trong áo ra một mặt ngọc:" Ra là ngươi cứu ta!".
"Đây!??". Hàn đế thất kinh nhìn chằm chằm mặt ngọc
"Cái này? Từ đâu ngươi có được?"
"Thần không biết, từ nhỏ đã có rồi!"
"Ngươi...". Hàn đế ôm chằm lấy Vương Túc. Nhỏ giọng thủ thỉ:" Cuối cùng cũng tìm được con rồi!"
Ai thấy lỗi chính tả thì cmt để mình sửa nha thank \>•\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất