Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 32: Tôi yêu em

Trước Sau
Mái tóc uốn khúc quyện vào làn da trắng như tuyết, dáng người bị dây leo giam cầm toát lên vẻ đẹp thanh tú đan xen yếu ớt quyến rũ, đầu ngón tay lắc lư không ngừng, như những chồi non trên cành bị giọt sương ép xuống đến khẽ đung đưa hoặc như những cánh bướm khéo léo đang bay.

Đồng tử Lục Tước co rụt lại, hắn nắm lấy cung tên của cung thủ tinh linh trong đội, kẹp đuôi mũi tên, kéo căng sợi dây bạc, bắn vào dây leo xanh thẫm kia.

"Vù ——!"

Mũi tên dài xẹt qua như sấm sét, đóng đinh dây leo xanh thẫm vào mẫu thụ tinh linh, đuôi mũi tên khẽ run lên, mũi tên bắn ra đã thành công làm dây leo chảy ra chất dịch màu trắng sữa, một chút nước còn nhỏ trên lông mi của Đường Ẩn.

"Xấc xược!! Cậu đang làm gì vậy?!" Ishilia giận dữ nói.

Tất cả các tinh linh có mặt đều vây quanh Lục Tước, mẫu thụ tinh linh là tồn tại tối cao trong lòng của họ, nếu dám làm hại mẫu thụ tinh linh là đã trở thành kẻ thù của tộc tinh linh.

Đôi mắt xanh như băng không chút sợ hãi, tất cả các đầu mũi tên đều chĩa vào Lục Tước, Lục Nghiên giơ cung tên lên nhắm vào dây leo đang trói chặt Đường Ẩn, hắn kiên định nói: "Ngài ấy không muốn."

"Vớ vẩn! Lễ rửa tội của mẫu thụ là vinh quang tối cao!"

"Vương, xin hãy cho phép chúng tôi chôn cất con người trong khu cấm làm chất dinh dưỡng để nuôi mẫu thụ!"

"Bỏ mũi tên xuống! Không được làm tổn thương mẫu thụ!"

Các tinh linh cùng chung mối thù muốn thảo phạt Lục Tước, Ishilia cũng không ngăn lại, hắn cau mày có những biểu hiện phức tạp trong đôi mắt, xen lẫn tức giận, thương hại, căm ghét và một chút... niềm vui khó mà nhận ra.

Đúng lúc này, trên mẫu thụ tinh linh đột nhiên xuất hiện một mảng lớn dây leo màu xanh thẫm, những dây leo này bay ra tấn công về hướng của Lục Tước!

Các tinh linh thấy vậy thì chạy tán loạn ra, thấy Lục Tước bị quấn bởi những dây leo này thì họ cho rằng đó là hình phạt của chính mẫu thụ.

Lục Tước vốn định né tránh nhưng lại nhận thấy cảm giác quen thuộc kỳ lạ từ những cây dây leo này, vô số dây leo xanh đậm quấn lấy Lục Tước như một cái kén, mỗi dây leo đều ký thác một đoạn ảo cảnh, thuộc về ký ức của Lục Tước

Nói cách khác, nó thuộc về ký ức của Lục Tước ở kiếp trước ——

Đó là một cuộc đời hoàn toàn khác với một kiếp này.

Lục Tước là một vật thí nghiệm được đế quốc bí mật nghiên cứu, con người đã cố gắng tạo ra các vị thần nhưng cuối cùng tạo ra con quái vật Lục Tước, Lục Tước vừa ra đời đã bị đế quốc tẩy não và chứa đầy những ký ức giả tạo bởi các nhà nghiên cứu nhưng không ai biết cách Lục Tước thức tỉnh sức mạnh của mình là chấp nhận những kích thích bên ngoài, thôi miên chính là sức mạnh đầu tiên mà hắn nắm giữ được.

Lục Tước ban đầu rất yếu ớt, mặc dù hắn nắm giữ được năng lực thôi miên nhưng hắn không thể chống lại công nghệ tẩy não thuần thục của viện nghiên cứu, những mệnh lệnh bảo vệ viện nghiên cứu, bảo vệ đế quốc, bảo vệ nhân loại đều khắc sâu trong linh hồn hắn.

Cho đến khi thực lực của hắn dần trở nên mạnh mẽ hơn, hắn đi đầu trong việc xóa bỏ mệnh lệnh "Bảo vệ viện nghiên cứu" mà viện nghiên cứu đưa ra cho hắn, hắn căm ghét tất cả rồi quyết định giải thoát những vật thí nghiệm bị hại và phá hủy nơi tội lỗi này.

Lục Tước cũng thực sự làm tất cả.

Hắn sử dụng sức mạnh của mình để thôi miên những nhân viên thí nghiệm, xóa sạch dấu vết của hắn và các vật thí nghiệm khác, làm giả một vụ tai nạn phá hủy nơi này.

Hắn đưa những đối tượng thí nghiệm đó đến một hành tinh xa hôi, hộ tống từng người một để hoàn thành những việc họ muốn làm, chẳng hạn như tìm kiếm người thân và quê hương.

Lục Tước không có người thân thực sự, "Cha mẹ" của hắn là những nhà nghiên cứu đã tạo ra hắn.

Có những đối tượng thí nghiệm như Lục Tước chọn đi theo Lục Tước, ai cũng muốn bảo vệ loài người, bảo vệ nền văn minh nhân loại nên đã chọn gia nhập quân đội.

Đáng lẽ đó phải là một ký ức nhiệt huyết trong quân ngũ, khi gia nhập quân đội Lục Tước đã thức tỉnh cảm giác tuyệt đối về vũ khí của mình, lẽ ra hắn phải trở thành một sĩ quan có tương lai tươi sáng, cho đến khi hắn bị phản bội bởi một vật thí nghiệm.

Hắn đã từng tự tay giải cứu đối phương khỏi viện nghiên cứ, đồng thời dùng chính năng lực của mình để xóa bỏ tẩy não "Bảo vệ viện nghiên cứu" thâm căn cố đế của đối phương, hắn nghĩ mình đã cứu đối phương.

Nhưng vật thí nghiệm lại cho rằng Lục Tước đã phá hủy "nhà" của gã.

Mặc dù những nhà nghiên cứu đó đối xử với họ như chuột bạch, tiến hành các thí nghiệm vô nhân đạo nhưng một số nhà nghiên cứu thỉnh thoảng sẽ cho họ ăn kẹo, đó là phần thưởng cho nỗ lực của họ khi hợp tác với thử nghiệm.

Cứ như vậy, Lục Tước đã bị bán đứng cho đế quốc, một số người trong đế quốc ban đầu rất tức giận vì viện nghiên cứu bị phá hủy một cách bí ẩn, sau khi bắt được Lục Tước là kẻ cầm dầu thì họ đã tra khảo nghiêm khắc Lục Tước và tra tấn cực độ, cố gắng nghiên cứu xem chuyện gì đã xảy ra với Lục Tước, trong sự kích thích đến tột độ, sức mạnh của Lục Tước lại tiến thêm một bước, hắn lại phá bỏ mệnh lệnh "Bảo vệ đế quốc."

Sau đó vật thí nghiệm đã phản bội Lục Tước đã giúp Lục Tước trốn thoát, gã nói gã hận Lục Tước, gã hận Lục Tước đã cho gã thấy những ký ức tốt đẹp đó là giả dối, nếu không có Lục Tước, gã sẽ đắm chìm trong những ký ức giả dối đó, gã sẽ sống cuộc đời mà không ai quan tâm đến... Cuối cùng, gã nói với Lục Tước, tôi xin lỗi.

Lục Tước mang theo chiếc máy bay cũ và chạy trốn không mục đích về phía vũ trụ vô định.



Hắn sắp chết.

Một phần là do cơ thể hắn, nhưng phần nhiều là do tinh thần hắn kiệt quệ, hắn muốn ngủ một giấc ngủ ngon.

Chính lúc đó, hắn đã gặp được Đường Ẩn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Ẩn, vị thân vương huyết tộc kia cúi đầu yên lặng nhìn hắn, tóc đen rủ xuống như nước chảy, đôi mắt đẫm máu giống như viên hồng ngọc đẹp nhất: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"

Giọng nói rất hay.

"Chăm sóc anh ta cho tốt, Lan Y."

Rất khó để Lục Tước có thể diễn tả cảm xúc của mình khi mới gặp vị thân vương huyết tộc kia, sau này hắn mới biết được, đó có thể là vừa gặp đã yêu. truyện kiếm hiệp hay

Hắn nghỉ ngơi trong lâu đài cổ đó một thời gian, đó là khoảng thời gian nhàn hạ hiếm hoi trong cuộc đời mà hắn không phải lo lắng bất cứ chuyện gì, nằm trên chiếc giường lớn êm ái của lâu đài, mỗi ngày hắn có thể ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên.

Hắn sẽ đi trên hành lang tối, nhìn chăm chú bức tượng bán thân của thân vương treo trên tường khi trời vừa hửng sáng, thân vương trong bức chân dung lạnh lùng và kiêu ngạo, cằm hơi nhếch lên, trên tay cầm một ly đế cao đầy máu tươi.

Trong khu hoạt động của huyết thực, Lục Tước đã nghe rất nhiều về lịch sử tình yêu và hoa đào của vị thân vương này.

Nghe đồn quản gia Lan Y đã thầm mến vị thân vương này nhiều năm, vốn là tử tước có lãnh địa riêng nhưng vì say mê ngài thân vương nên đã trải qua năm cửa ải chém sáu tướng vượt qua mọi chông gai và trở thành quản gia của tòa lâu đài cổ, trở thành chó giữ nhà trung thành nhất của thân vương.

Có tin đồn rằng công tước Hestia yêu công khai thân vương thường gửi tất cả các loại bảo vật quý hiếm tới đây, bức tranh dài một nửa treo trên hành lang là của công tước Hestia, người ta nói máu trong ly rượu mà thân vương cầm trong tranh là máu của công tước Hestia, sau này không biết chuyện gì đã xảy ra, thân vương đổ hết máu từ ly rượu lên đầu công tước Hestia mà công tước Hestia thì vẫn tươi cười.

Có vô số câu chuyện như thế này, đa số là những người khác theo đuổi ngài thân vương, còn Yuanna và Claykerrstie là số ít được ngài thân vương theo đuổi, ngài thân vương sẽ tặng họ những bông hồng do chính tay mình trồng.

Vườn hồng của ngài thân vương là nơi đẹp nhất trong toàn bộ tòa lâu đài cổ.

Thỉnh thoảng có một lần Lục Tước nhìn thấy vị thân vương huyết tộc kia ngủ say trong vườn hoa hồng, những bông hồng đang nở rộ đung đưa dưới ánh trăng, trong không gian đầy sương mù âm u lạnh lẽo lại vương vấn hương hoa ngào ngạt, thân vương nằm trên một chiếc chăn dày bằng len casơmia, đôi chân trần nhợt nhạt mảnh mai vươn ra khỏi trăn và rơi xuống trên nền đất tối, những ngón chân như nụ hoa lấm len bùn đất.

Sau khi nhìn thấy thì Lục Tước chợt có chút tức giận, hắn đã ngã xuống bùn không biết bao nhiêu lần và không quan tâm đến việc bị dính đầy bùn đất nhưng khi hắn nhìn thấy một ít bụi đất bám vào chân của vị huyết tộc vốn không nên dính một hạt bụi thì cảm thấy những vết bẩn này đặc biệt chướng mắt.

Hắn cũng không biết nỗi bất mãn không thể giải thích này đến từ đâu, liệu đến từ do bẩn thỉu hay vì quản gia không làm tròn bổn phận, lại hoặc là... tức giận với bản thân vì hắn chỉ có thể quan sát từ xa.

Có một chiếc bàn nhỏ trong tay vị thân vương kia, trên bàn đặt một ly máu đỏ tươi, Lục Tước biết chủ nhân của máu kia, hắn nhìn thấy biểu hiện của huyết thực đó khi được chọn trúng thì vẻ mặt hạnh phúc đến cỡ nào, hạnh phúc đến mức gần như sắp khóc.

Lúc này chiếc ly máu đỏ đó đang ở bên gối của thân vương, đối phương tỉnh dậy từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, màu đỏ tươi nhuộm lên đôi môi có hình dạng duyên dáng của cậu, rõ ràng là đỏ đến tận điểm nhưng lại bị nhòe thành màu sắc rất đẹp.

Sau khi nếm thử một lúc, vị thân vương kia thản nhiên đổ gần hết lượng máu còn lại trong ly vào bụi hoa hồng.

Tiếng nước chảy róc rách, cảnh tượng máu đổ trên cánh hoa hồng nhìn rất đẹp, dáng vẻ của vị thân vương vô tình giẫm nát trái tim chân thành của người khác lại càng đẹp hơn.

Lục Tước không biết mình đã đứng đó quan sát bao lâu, sương mù giăng khắp nơi trong lâu đài này dường như tạo thành một mạng nhện bí ẩn mà hắn chính là con mồi sa vào lưới.

Sau đó hắn gặp lại ngài thân vương là lúc những người từ đế quốc tới lâu đài cổ để tìm hắn, Lục Tước đã giết những người đó, cuộc chiến giữa họ đã gây ra một chút tiếng ồn và có vẻ như ngài thân vương đang sắp lãng quên hắn đã lại lần nữa mời Lục Tước đến.

Lục Tước bước đến trước mặt vị thân vương, hắn nói với vị huyết tộc cao quý này: "Lục mỗ sẽ khắc sâu ân cứu mạng của ngài thân vương trong lòng, nếu chỉ có một mình, tôi sẽ phục ngài suốt đời, sẽ làm ngọn giáo sắc bén và lá chắn kiên cố nhất trong tay ngài."

"Nhưng trước khi gặp ngài, tôi đã thề sẽ hiến thân cho loài người và đổ giọt máu cuối cùng vì tương lai của loài người."

Bảo vệ loài người là lý tưởng của hắn nhưng đồng thời Lục Tước cũng biết máu của mình hiện tại không ngon đến mức không thể thay thế được, nếu có thể, hắn không muốn hiến máu của mình cho thân vương nếm vào lúc này.

Hắn luôn nhớ dáng vẻ của đối phương thản nhiên đổ hết máu từ chiếc ly vào bụi hoa hồng.

Có lẽ vì đối phương chưa bao giờ quan tâm đến hắn nên mới đồng ý để hắn ra đi dễ dàng như vậy.

Lục Tước cứ như vậy rời lâu đài cổ, gia nhập đội quân kháng chiến, sống một cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao một lần nữa.

Khi gặp lại vị thân vương đó cũng là lúc Lục Tước trong tình trạng bị thương nặng sắp chết.



Vị thân vương đó lại xuất hiện với đôi cánh đen, mái tóc đen dài, đôi mắt đỏ như máu giống như một giấc mơ đầy màu sắc.

"Tại sao tự làm khổ mình thế này?" Ngài thân vương rót tinh hoa sinh mệnh quý giá vào trong miệng Lục Tước, cậu nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của hắn, hắn có thể ngửi thầy mùi thơm không rõ trên người Đường Ẩn, là thuộc về đêm đen, của hoa hồng, của ánh trăng, dịu dàng lại xa cách như ánh trăng rọi vào trên mặt nước, trông thật gần nhưng cho dù có chạm vào như thế nào cũng chỉ có thể chạm vào một mảnh lạnh buốt.

"Phải bảo vệ chính mình cho tốt đó." Đường Ẩn nói với hắn như vậy.

Từ khi sinh ra đến nay, Lục Tước đã thấm nhuần lời dạy luôn là bảo vệ viện nghiên cứu, bảo vệ đế quốc, bảo vệ loài người, không ai bảo hắn phải bảo vệ chính mình.

Thật ra Lục Tước có thể hiểu được vật thí nghiệm đã từng phản bội hắn, vì có một số dấu ấn đã ghi sâu vào lòng những người như họ, chẳng hạn như hắn vẫn còn nghiện đồ ngọt, bởi vì viên kẹo mà các nhà nghiên cứu đưa cho hắn là vị ngọt duy nhất mà hắn nếm trải trong cuộc đời làm vật thí nghiệm dài đằng đẵng của mình.

Đường Ẩn âm thầm bảo vệ sau lưng hắn.

Hắn cứ như vậy đã yêu Đường Ẩn không có thuốc chữa.

Ai có thể từ chối ngài thân vương thế này?

Nhân ngư sẽ rơi nước mắt trân châu vì cậu, viết tình yêu của mình vào bài hát rồi ngày đêm ngâm xướng; cự long sẽ coi cậu như báu vật, âm thầm bảo vệ, không đành lòng khinh nhờn; thú nhân sẽ thu hồi móng vuốt, răng nanh và lộ bụng ra một cách vụng về để lấy lòng cậu; tinh tinh sẽ tặng cậu hoa hồng và ngày này qua ngày khác bày tỏ lòng mình trước mẫu thụ.

Và hắn chỉ là một trong vô số những kẻ yêu vô vọng, hắn có lẽ cũng sẽ không được nhắc đến trong lịch sử tình yêu đầy đào hoa của vị thân vương này.

Lục Tước không cam lòng cứ như vậy.

Hắn muốn có liên quan tới vị thân vương huyết tộc đó hơn một bước, không chỉ là huyết thực cũng không chỉ là người yêu, hắn muốn trở thành tình yêu duy nhất của đời Đường Ẩn.

Hắn tìm hiểu sở thích của Đường Ẩn, biết Đường Ẩn thích người đeo găng tay, hắn tìm một cái cớ khi thức tỉnh sức mạnh sấm sét vì xảy ra vấn đề nhỏ nên mới đeo găng tay vào.

Hắn muốn Đường Ẩn thoát khỏi quấy nhiễu của máu tươi mà nhĩn rõ hắn nên mỗi lần gặp Đường Ẩn, hắn đều sẽ xịt mùi thơm để che đi mùi của chính hắn.

Hắn lo lắng khi gặp Đường Ẩn, cảm xúc quá kích động sẽ làm lộ ra chín cái đuôi nên hắn đã mặc một chiếc áo nịt bụng dưới bộ đồ của mình.

Hắn sợ máu của mình không để cho Đường Ẩn nhớ thương nên cố gắng liều mạng để trở nên mạnh mẽ hơn nhưng dù mạnh đến đâu, hắn cũng không dám để Đường Ẩn nếm thử máu của mình.

Hắn luôn lo lắng vị huyết tộc đó sẽ đổ máu của hắn trong vườn hoa hồng lại tặng những hoa hồng được tưới bằng máu của hắn cho người khác.

Trước mặt Đường Ẩn, hắn vẫn im lặng không nói.

Hắn luôn nghĩ khi máu của mình càng ngày càng ngon hơn lại ngon hơn chút nữa, hắn sẽ lại tìm đến Đường Ẩn.

Hắn không dám để lộ tình cảm của mình với Đường Ẩn, bởi vì thân vương huyết tộc có một loại kháng cự tình cảm chân thành, cũng không phải là vứt bỏ như giày rách mà là né tránh.

Giống như bao chặt da thịt mình đến kín không kẽ hở bằng quần áo, cũng tương tự hắn dùng im lặng để che giấu tất cả tình yêu của mình dành cho Đường Ẩn

Tại buổi khiêu vũ hôm đó, Đường Ẩn mời hắn vào phòng ngủ nhưng hắn từ chối.

Lục Tước không thể chắc chắn trong không gian riêng tư và mơ hồ như thế trong phòng ngủ, hắn lại đối mặt với Đường Ẩn đang hơi say, chỉ có dây đeo trói buộc mới có thể dục vọng đang dâng trào của hắn.

Sau khi lên kế hoạch từng bước lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng bồi dưỡng được người kế vị thần hộ mệnh của nhân loại, cuối cùng cũng phát huy được tiềm lực của mình đến cực hạn, cuối cùng cũng có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi Đường Ẩn, sao có thể thất bại trong gang tấc ngay trước chiến thắng?

Trong tràn đầy im lặng kiên nhẫn không nói như vậy, hắn chờ được tin về cái chết của Đường Ẩn.

Hắn vẫn luôn giữ im lặng, im lặng cho tới khi có thể nói một câu "Tôi yêu em" với người này.

Hắn run rẩy đặt cổ tay đẫm máu của mình lên môi người này, máu trào ra từ khóe môi đang mím chặt, chảy xuống bụi hoa hồng.

—— "Miễn là em tỉnh lại, đổ tất cả máu của tôi vào hoa hồng cũng không sao."

—— "Tôi yêu em."

Cuối cùng hắn cũng đã nói ra lời tỏ tình muộn màng.

Đáng tiếc là đã quá trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau