Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế
Chương 57: Ngoại truyện 5: PERMILIA
Permilia là đại tế ti của tộc nhân ngư, ca hát là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống đối với hắn, hoàn cảnh không thay đổi không thể khơi dậy nguồn cảm hứng của hắn. Hắn đã sử dụng cuộn giấy dịch chuyển quý giá để đi đến một đất nước xa xôi khác.
Nghe nói đất nước này là một bộ tộc man rợ của nhân loại, vào thời cổ đại có một tế ti nhân ngư đã truyền bá âm nhạc ở đó và thiết lập một điểm dịch chuyển trong bộ lạc đó.
Trước khi lên đường, Permilia đã lên kế hoạch cho chuyến đi này của mình, hắn sẽ không ở lại vùng đất hoang vu đó quá lâu mà sẽ dùng nơi đó làm điểm xuất phát, chu du khắp tộc người lại đi hành tinh thú nhân, hành tinh tinh linh...
Sức mạnh của thời không tràn ra từ cuộn giấy vỡ, kéo Permilia đi.
Permilia cảm nhận được tác dụng phụ của xuyên qua không gian, cảm giác mất trọng lượng đập mạnh, tai của hắn như phát ra tiếng "Ù ù", trước mắt biến thành màu đen hắn ngay lập tức ngất đi.
Vào khoảnh khắc đầu tiên khi hắn đến tế đàn, Permilia thực sự không có sức quan sát những gì đang xảy ra xung quanh mình, khuôn mặt không có cảm xúc là do cơ thể hắn quá khó chịu làm hắn cười không nổi, không để thế gian vạn vật vào mắt là do mắt hắn biến thành màu đen không nhìn rõ vật gì, sở dĩ tế đàn sáng lên là vì điểm dịch chuyển mà nhân ngư để lại trước đó không bị hư hại.
Nhưng trong mắt người ngoài khi quốc vương Đồ An độc ác xâm luộc bộ lạc thì vị thần biển cả đã nghe thấy lời khẩn cầu của bộ lạc Slota, tế đàn thần biển yên lặng hơn ngàn năm tỏa sáng rực rỡ, thần biển trong huyền thoại giáng lâm nhân gian.
Đuôi cá màu trắng bạc dài hai mét buông thõng trên mặt nước biển, giao sa màu bạc che phủ phần trên cơ thể hoàn mỹ như điêu khắc, chiếc cổ thon dài được vẽ nhưng hoa văn phức tạp độc đáo của đại tế ti. Gió biển thổi bay mái tóc dài màu bạc, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của "thần biển", mặc dù đôi mắt bạc sâu thẳm kia nhìn thẳng về phía trước như không để ai vào mắt.
Dưới sự dẫn dắt của phù thủy bộ lạc Slota, tất cả người dân bộ lạc Slota đều quỳ xuống, cầu xin sự phù hộ của thần linh nhưng Permilia không thể hiểu được ngôn ngữ của những người này, hắn ngơ ngác giữ một tư thế cứng ngắc, thái độ không có tình người làm cho hắn càng hiện ra vẻ "Uy nghiêm của thần linh."
Quân đội đối diện đến từ Đồ An chìm vào im lặng như chết, không ai muốn chiến đấu với các vị thần, ngay cả các chiến sĩ của Đồ An.
Trên một con tàu chiến khổng lồ to gấp hàng chục lần con tàu gỗ của bộ lạc Slota, một nhân loại với mái tóc và đôi mắt đen từ trung tâm đi về phía trước, ái tóc đen trên trán bị gió biển thổi bay lên lộ ra một mặt nạ vàng xinh đẹp lộng lẫy.
"Nhân ngư?" Nhân loại kia nói ngôn ngữ cổ của nhân ngư.
Trong hoàn cảnh ồn ào, xa lạ và hỗn loạn, Permilia đột nhiên nghe thấy một thứ ngôn ngữ quen thuộc, trong lòng đột nhiên cảm thấy thân thiết, hắn gật đầu với nhân loại kia: "Ta tên là Permilia, la ca sĩ nhân ngư, cậu có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Khi Permilia giao tiếp với nhân loại, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai người họ.
"Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, nói thế mệt lắm, anh có thể đón ta không?"
Thế là Permilia nhờ một chú cá heo đến đón đối phương xuống.
Khi hắn chỉ huy chú cá heo thì tất cả mọi người ngoại trừ nhân loại tóc đen ra đều nhìn cậu với vẻ kính sợ hơn, nhiều người thậm chí không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Trước đây ta nghe Kerr nói nhân ngư có thể giao tiếp với các sinh vật biển nhưng không ngờ những điều này là sự thật." Nhân loại tóc đen có vẻ rất vui mừng, cậu chạm vào đầu cá heo, sau đó cậu bước xuống từ cá heo, đi tới trước mặt hắn, hào phóng giới thiệu: "Ta tên là Đường Ẩn, vua của Đồ An, ta có thể nói cho anh biết tình hình bây giờ, ta cũng có thể lệnh cho người của ta thu thập tất cả các bản nhạc dành tặng chúng cho anh, miễn là anh với ta một điều kiện."
Permilia không cảm nhận được ác ý từ nhân loại này, tuy đối phương mang mặt nạ nhưng sức hấp dẫn rất cao cũng không thể cản được, trực giác của hắn cho rằng đây là một nhân loại rất xuất sắc, cậu rất thân thiện với hắn còn hứa giúp hắn thu thập bản nhạc tràn đầy sức hấp dẫn.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi
"Hôn ta." Vị nhân loại kia ra lệnh.
Permilia ngạc nhiên đờ người, hoài nghi mình nghe nhầm, hắn nghe thấy vị nhân loại kia cường thế nói: "Hay là ta hôn anh, nếu như anh không từ chối, ta coi như anh đồng ý."
Permilia muốn từ chối nhưng giây tiếp theo, nhân loại trước mặt hắn đã tháo mặt nạ ra.
Lời từ chối vừa định nói ra đã bị mắc kẹt trong cổ họng vì cảm giác kinh ngạc mạnh mẽ, hắn ngơ ngác nhìn vị quốc vương đang nhắm mắt hôn mình.
Rất ấm áp, rất dịu dàng.
Gió lúc này dường như ngưng đọng, giác quan được mở rộng vô tận, dồn về nơi môi chạm môi, một giai điệu đẹp như vang lên giữa đất trời, nhẹ nhàng lại rạo rực.
Tất cả mọi người ở đây đều thấy thần linh lạnh lùng xa cách không thể chạm tới dần đỏ mặt lên.
Quốc vương Đồ An đã hôn thần linh, quay đầu linh nói với mọi người, chỉ cần các bộ lạc được thần biển phù hộ từ bỏ phản kháng và đầu hàng Đồ An thì Đồ An sẽ mở ra một con đường, không làm hại bất cứ ai.
"Thần biển" đứng sau lưng quốc vương Đồ An không nói một lời giống như thần hộ mệnh của quốc vương.
Chứng kiến thần linh xuất hiện, ngay sau đó lại thấy được đối tượng thần linh ưu ái, tất cả các bộ lạc lớn nhỏ đều đầu hàng, quốc vương Đồ An không cần tốn nhiều sức đã mở rộng lãnh thổ của mình.
Permilia sau này mới biết được động cơ của Đường Ẩn, Đường Ẩn sau đó đã giải thích cho hắn người dân nơi này không có khái niệm về một quốc gia, chỉ có sự khác biệt giữa các bộ lạc và những người trong bộ lạc về cơ bản đều tin vào thần biển, họ thà chết trong trận chiến chứ không chịu khuất phục Đồ An, bởi vì điều này tương đương với việc phản bội lại tín ngưỡng của họ.
Và Permilia tình cờ được họ coi như thần biển, Đường Ẩn đã ôm tâm lý thử biện pháp này: "Dù sao thì cách này cũng chẳng tổn thất gì." Quân vương Đồ An cười nói giống như nụ hôn bất ngờ ngày đó chưa từng để lại trong lòng đối phương một chút gợn sóng.
Biết được tất cả sự thật, Permilia đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ có thể buồn bực viết bài hát trong khoang thuyền, Đường Ẩn chính là nàng thơ truyền cảm hứng cho hắn, từ ngày đầu tiên gặp Đường Ẩn, hắn có thể nghe thấy vạn vật đều đang ngâm xướng vì Đường Ẩn mà hắn chỉ cần phụ trách ghi lại những giai điệu này ——
Sau đó hát cho Đường Ẩn nghe.
Quốc vương nhân loại thích nghe hắn ca hát, đặc biệt là trước khi đi ngủ nghe hắn ngâm xướng.
Nghe nói trước đây quốc vương hay bị đau đầu, về đêm thường sẽ đau đầu khó chìm vào giấc ngủ mà tiếng hát của Permilia đã trở thành phương thuốc của đối phương.
Phòng ngủ của quốc vương đặc biệt xây cho hắn một cái hồ, khi màn đêm buông xuống, qua tấm rèm vải, hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng mờ ảo đang nằm trên giường và nhẹ nhàng hát một bài hát tuyệt đẹp.
Hết bài này đến bài khác, hát cho đến khi mọi âm thanh đều im lặng, hát cho đến khi xuân hạ thu sang.
Đáng lẽ hắn phải đi tới những nơi khác sau một thời gian ngắn ở lại, để lắng nghe âm nhạc của mọi chủng tộc, bơi lội tự do trên biển và trở về hành tinh nhân ngư, hết lòng hết dạ làm đại tế ti của hắn.
Nhưng hắn đã ở rất lâu trong hồ bơi chật hẹp trong phòng ngủ của quân vương, ngày đêm ca hát cho quân vương nghe.
Quốc vương cho xây hồ bơi ở mọi nơi trong cung điện, ngay cả khi thư viện phải tránh ẩm thấp, khi Đường Ẩn đang giải quyết việc chính trị thì Permilia sẽ lặng lẽ xem bản nhạc một mình.
Thỉnh thoảng Đường Ẩn ngồi bên hồ bơi nói chuyện với hắn sau một ngày làm việc, dùng ngón chân trắng như tuyết nhúng vào nước, Đường Ẩn chia sẻ một quyển sách linh tinh với hắn: "Trong truyện này kể rằng công chúa nhân ngư đã đổi giọng lấy đôi chân của mình vì tình yêu, nhưng mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao, vô cùng đau đớn, ta thấy anh thường dùng hình dạng đuôi cá, ít khi đi bằng chân người, chẳng lẽ lúc đi đường anh cũng sẽ cảm thấy đau sao?"
Permilia lắc đầu, hắn chỉ là không quen với việc đi bằng chân của nhân loại.
"Như vậy là tốt rồi." Đường Ẩn nghiêm túc nói: "Nếu ở đây gặp phải chuyện khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, đừng giống như nhân ngư trong truyện này, dù nàng không thể nói nhưng nàng có thể viết chữ cho hoàng tử, không, ngay từ đầu nàng đã làm sai rồi."
"Không ai đáng để nàng hy sinh giọng hát của mình." Quốc vương nhân loại nhận xét: "Thật dại khờ."
Permilia không bày tỏ ý kiến của mình, trong thời gian ở bên Đường Ẩn, ngoài ca hát, hắn luôn im lặng, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ yêu người này.
Đường Ẩn giống như một vòng xoáy bí ẩn, một khi đã đến gần thì sẽ bị thu hút, càng ở bên nhau lâu thì sẽ càng lún sâu.
Hắn không biết Đường Ẩn có thái độ như thế nào đối với hắn, có lẽ Đường Ẩn chỉ coi hắn thành thuốc, hoặc coi hắn thành bạn, hoặc là cái gì đây?
Hắn cũng không biết.
Một đêm mưa giông có sấm sét, Đường Ẩn trằn trọc mãi không ngủ được, hắn biến ra hai chân bước đến bên giường Đường Ẩn, vị quân vương kiên cố không thể phá vỡ thường ngày nay không mang mặt nạ, tia chớp xẹt qua màn đêm lập tức chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Đường Ẩn.
"Bệ hạ?" Hắn có hơi lo lắng.
Đường Ẩn nói khẽ: "Permilia, đầu ta đau."
Permilia nghe xong lập tức muốn hát cho Đường Ẩn nghe nhưng Đường Ẩn đột nhiên nói: "Thực ra lúc đó ta không cần đích thân ra trận."
Đích thân ra trận mà cậu đang nói đến là lần gặp gỡ đầu tiên của cậu với Permilia.
"Dù vùng đất cằn cỗi đầy vàng bạc châu báu nhưng người dân nơi đây không còn sức để canh giữ kho báu, họ yếu đuối, thiếu hiểu biết và tin vào vị thần biển trong truyền thuyết, thà chết chứ không phản bội thần."
"Anh nghĩ thế giới này có thần linh không?"
Đó là một câu hỏi nhưng Permilia biết cậu không cần câu trả lời, hắn chỉ cần lắng nghe.
"Có thể có, nhưng ở đất nước của ta thì ta là thần linh duy nhất." Đường Ẩn nhắm mắt lại: "Ta không cần con dân của ta chôn cùng, nếu một ngày ta thua, hãy cứ lấy mạng sống của ta, đừng làm tổn thương họ."
"Ta không hiểu vị thần mà họ tín ngưỡng, tại sao họ lại tình nguyện tự sát cũng không chịu thuận theo Đồ An nên ta hành quân xa, ta muốn tìm ra cách giải quyết."
"Một ít cái chết là không thể tránh khỏi, nhưng lần này, ta không muốn đơn phương tàn sát."
"Ta giết quá nhiều người."
"Nếu lần đó anh không xuất hiện, có lẽ ta sẽ giết thêm nhiều người, máu của họ sẽ nhuộm đỏ cả biển..." Nói đến đây, lông mày Đường Ẩn vô thức nhíu lại, Permilia muốn đưa tay ra chạm vào những nếp nhăn giữa lông mày đối phương, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra.
Bóng tối bao trùm quá nhiều cảm xúc, đôi mắt đen láy kia lặng lẽ nhìn Permilia, Đường Ẩn thì thầm: "May là, anh đã xuất hiện."
Mưa như trút nước, bốn bề vắng lặng không một tiếng động.
Vị quân vương kiêu ngạo kiềm chế của Đồ An sẽ không bao giờ nói với ca sĩ nhân ngư đang ở gần trong gang tấc ——
"Trong một khoảnh khắc, ta cũng nghĩ anh là vị thần từ trên thiên đàng xuống, đến đây để cứu vớt ta."
Nghe nói đất nước này là một bộ tộc man rợ của nhân loại, vào thời cổ đại có một tế ti nhân ngư đã truyền bá âm nhạc ở đó và thiết lập một điểm dịch chuyển trong bộ lạc đó.
Trước khi lên đường, Permilia đã lên kế hoạch cho chuyến đi này của mình, hắn sẽ không ở lại vùng đất hoang vu đó quá lâu mà sẽ dùng nơi đó làm điểm xuất phát, chu du khắp tộc người lại đi hành tinh thú nhân, hành tinh tinh linh...
Sức mạnh của thời không tràn ra từ cuộn giấy vỡ, kéo Permilia đi.
Permilia cảm nhận được tác dụng phụ của xuyên qua không gian, cảm giác mất trọng lượng đập mạnh, tai của hắn như phát ra tiếng "Ù ù", trước mắt biến thành màu đen hắn ngay lập tức ngất đi.
Vào khoảnh khắc đầu tiên khi hắn đến tế đàn, Permilia thực sự không có sức quan sát những gì đang xảy ra xung quanh mình, khuôn mặt không có cảm xúc là do cơ thể hắn quá khó chịu làm hắn cười không nổi, không để thế gian vạn vật vào mắt là do mắt hắn biến thành màu đen không nhìn rõ vật gì, sở dĩ tế đàn sáng lên là vì điểm dịch chuyển mà nhân ngư để lại trước đó không bị hư hại.
Nhưng trong mắt người ngoài khi quốc vương Đồ An độc ác xâm luộc bộ lạc thì vị thần biển cả đã nghe thấy lời khẩn cầu của bộ lạc Slota, tế đàn thần biển yên lặng hơn ngàn năm tỏa sáng rực rỡ, thần biển trong huyền thoại giáng lâm nhân gian.
Đuôi cá màu trắng bạc dài hai mét buông thõng trên mặt nước biển, giao sa màu bạc che phủ phần trên cơ thể hoàn mỹ như điêu khắc, chiếc cổ thon dài được vẽ nhưng hoa văn phức tạp độc đáo của đại tế ti. Gió biển thổi bay mái tóc dài màu bạc, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của "thần biển", mặc dù đôi mắt bạc sâu thẳm kia nhìn thẳng về phía trước như không để ai vào mắt.
Dưới sự dẫn dắt của phù thủy bộ lạc Slota, tất cả người dân bộ lạc Slota đều quỳ xuống, cầu xin sự phù hộ của thần linh nhưng Permilia không thể hiểu được ngôn ngữ của những người này, hắn ngơ ngác giữ một tư thế cứng ngắc, thái độ không có tình người làm cho hắn càng hiện ra vẻ "Uy nghiêm của thần linh."
Quân đội đối diện đến từ Đồ An chìm vào im lặng như chết, không ai muốn chiến đấu với các vị thần, ngay cả các chiến sĩ của Đồ An.
Trên một con tàu chiến khổng lồ to gấp hàng chục lần con tàu gỗ của bộ lạc Slota, một nhân loại với mái tóc và đôi mắt đen từ trung tâm đi về phía trước, ái tóc đen trên trán bị gió biển thổi bay lên lộ ra một mặt nạ vàng xinh đẹp lộng lẫy.
"Nhân ngư?" Nhân loại kia nói ngôn ngữ cổ của nhân ngư.
Trong hoàn cảnh ồn ào, xa lạ và hỗn loạn, Permilia đột nhiên nghe thấy một thứ ngôn ngữ quen thuộc, trong lòng đột nhiên cảm thấy thân thiết, hắn gật đầu với nhân loại kia: "Ta tên là Permilia, la ca sĩ nhân ngư, cậu có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Khi Permilia giao tiếp với nhân loại, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai người họ.
"Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, nói thế mệt lắm, anh có thể đón ta không?"
Thế là Permilia nhờ một chú cá heo đến đón đối phương xuống.
Khi hắn chỉ huy chú cá heo thì tất cả mọi người ngoại trừ nhân loại tóc đen ra đều nhìn cậu với vẻ kính sợ hơn, nhiều người thậm chí không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Trước đây ta nghe Kerr nói nhân ngư có thể giao tiếp với các sinh vật biển nhưng không ngờ những điều này là sự thật." Nhân loại tóc đen có vẻ rất vui mừng, cậu chạm vào đầu cá heo, sau đó cậu bước xuống từ cá heo, đi tới trước mặt hắn, hào phóng giới thiệu: "Ta tên là Đường Ẩn, vua của Đồ An, ta có thể nói cho anh biết tình hình bây giờ, ta cũng có thể lệnh cho người của ta thu thập tất cả các bản nhạc dành tặng chúng cho anh, miễn là anh với ta một điều kiện."
Permilia không cảm nhận được ác ý từ nhân loại này, tuy đối phương mang mặt nạ nhưng sức hấp dẫn rất cao cũng không thể cản được, trực giác của hắn cho rằng đây là một nhân loại rất xuất sắc, cậu rất thân thiện với hắn còn hứa giúp hắn thu thập bản nhạc tràn đầy sức hấp dẫn.
"Điều kiện gì?" Hắn hỏi
"Hôn ta." Vị nhân loại kia ra lệnh.
Permilia ngạc nhiên đờ người, hoài nghi mình nghe nhầm, hắn nghe thấy vị nhân loại kia cường thế nói: "Hay là ta hôn anh, nếu như anh không từ chối, ta coi như anh đồng ý."
Permilia muốn từ chối nhưng giây tiếp theo, nhân loại trước mặt hắn đã tháo mặt nạ ra.
Lời từ chối vừa định nói ra đã bị mắc kẹt trong cổ họng vì cảm giác kinh ngạc mạnh mẽ, hắn ngơ ngác nhìn vị quốc vương đang nhắm mắt hôn mình.
Rất ấm áp, rất dịu dàng.
Gió lúc này dường như ngưng đọng, giác quan được mở rộng vô tận, dồn về nơi môi chạm môi, một giai điệu đẹp như vang lên giữa đất trời, nhẹ nhàng lại rạo rực.
Tất cả mọi người ở đây đều thấy thần linh lạnh lùng xa cách không thể chạm tới dần đỏ mặt lên.
Quốc vương Đồ An đã hôn thần linh, quay đầu linh nói với mọi người, chỉ cần các bộ lạc được thần biển phù hộ từ bỏ phản kháng và đầu hàng Đồ An thì Đồ An sẽ mở ra một con đường, không làm hại bất cứ ai.
"Thần biển" đứng sau lưng quốc vương Đồ An không nói một lời giống như thần hộ mệnh của quốc vương.
Chứng kiến thần linh xuất hiện, ngay sau đó lại thấy được đối tượng thần linh ưu ái, tất cả các bộ lạc lớn nhỏ đều đầu hàng, quốc vương Đồ An không cần tốn nhiều sức đã mở rộng lãnh thổ của mình.
Permilia sau này mới biết được động cơ của Đường Ẩn, Đường Ẩn sau đó đã giải thích cho hắn người dân nơi này không có khái niệm về một quốc gia, chỉ có sự khác biệt giữa các bộ lạc và những người trong bộ lạc về cơ bản đều tin vào thần biển, họ thà chết trong trận chiến chứ không chịu khuất phục Đồ An, bởi vì điều này tương đương với việc phản bội lại tín ngưỡng của họ.
Và Permilia tình cờ được họ coi như thần biển, Đường Ẩn đã ôm tâm lý thử biện pháp này: "Dù sao thì cách này cũng chẳng tổn thất gì." Quân vương Đồ An cười nói giống như nụ hôn bất ngờ ngày đó chưa từng để lại trong lòng đối phương một chút gợn sóng.
Biết được tất cả sự thật, Permilia đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ có thể buồn bực viết bài hát trong khoang thuyền, Đường Ẩn chính là nàng thơ truyền cảm hứng cho hắn, từ ngày đầu tiên gặp Đường Ẩn, hắn có thể nghe thấy vạn vật đều đang ngâm xướng vì Đường Ẩn mà hắn chỉ cần phụ trách ghi lại những giai điệu này ——
Sau đó hát cho Đường Ẩn nghe.
Quốc vương nhân loại thích nghe hắn ca hát, đặc biệt là trước khi đi ngủ nghe hắn ngâm xướng.
Nghe nói trước đây quốc vương hay bị đau đầu, về đêm thường sẽ đau đầu khó chìm vào giấc ngủ mà tiếng hát của Permilia đã trở thành phương thuốc của đối phương.
Phòng ngủ của quốc vương đặc biệt xây cho hắn một cái hồ, khi màn đêm buông xuống, qua tấm rèm vải, hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng mờ ảo đang nằm trên giường và nhẹ nhàng hát một bài hát tuyệt đẹp.
Hết bài này đến bài khác, hát cho đến khi mọi âm thanh đều im lặng, hát cho đến khi xuân hạ thu sang.
Đáng lẽ hắn phải đi tới những nơi khác sau một thời gian ngắn ở lại, để lắng nghe âm nhạc của mọi chủng tộc, bơi lội tự do trên biển và trở về hành tinh nhân ngư, hết lòng hết dạ làm đại tế ti của hắn.
Nhưng hắn đã ở rất lâu trong hồ bơi chật hẹp trong phòng ngủ của quân vương, ngày đêm ca hát cho quân vương nghe.
Quốc vương cho xây hồ bơi ở mọi nơi trong cung điện, ngay cả khi thư viện phải tránh ẩm thấp, khi Đường Ẩn đang giải quyết việc chính trị thì Permilia sẽ lặng lẽ xem bản nhạc một mình.
Thỉnh thoảng Đường Ẩn ngồi bên hồ bơi nói chuyện với hắn sau một ngày làm việc, dùng ngón chân trắng như tuyết nhúng vào nước, Đường Ẩn chia sẻ một quyển sách linh tinh với hắn: "Trong truyện này kể rằng công chúa nhân ngư đã đổi giọng lấy đôi chân của mình vì tình yêu, nhưng mỗi bước đi đều như giẫm phải mũi dao, vô cùng đau đớn, ta thấy anh thường dùng hình dạng đuôi cá, ít khi đi bằng chân người, chẳng lẽ lúc đi đường anh cũng sẽ cảm thấy đau sao?"
Permilia lắc đầu, hắn chỉ là không quen với việc đi bằng chân của nhân loại.
"Như vậy là tốt rồi." Đường Ẩn nghiêm túc nói: "Nếu ở đây gặp phải chuyện khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, đừng giống như nhân ngư trong truyện này, dù nàng không thể nói nhưng nàng có thể viết chữ cho hoàng tử, không, ngay từ đầu nàng đã làm sai rồi."
"Không ai đáng để nàng hy sinh giọng hát của mình." Quốc vương nhân loại nhận xét: "Thật dại khờ."
Permilia không bày tỏ ý kiến của mình, trong thời gian ở bên Đường Ẩn, ngoài ca hát, hắn luôn im lặng, lặng lẽ lắng nghe, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ yêu người này.
Đường Ẩn giống như một vòng xoáy bí ẩn, một khi đã đến gần thì sẽ bị thu hút, càng ở bên nhau lâu thì sẽ càng lún sâu.
Hắn không biết Đường Ẩn có thái độ như thế nào đối với hắn, có lẽ Đường Ẩn chỉ coi hắn thành thuốc, hoặc coi hắn thành bạn, hoặc là cái gì đây?
Hắn cũng không biết.
Một đêm mưa giông có sấm sét, Đường Ẩn trằn trọc mãi không ngủ được, hắn biến ra hai chân bước đến bên giường Đường Ẩn, vị quân vương kiên cố không thể phá vỡ thường ngày nay không mang mặt nạ, tia chớp xẹt qua màn đêm lập tức chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Đường Ẩn.
"Bệ hạ?" Hắn có hơi lo lắng.
Đường Ẩn nói khẽ: "Permilia, đầu ta đau."
Permilia nghe xong lập tức muốn hát cho Đường Ẩn nghe nhưng Đường Ẩn đột nhiên nói: "Thực ra lúc đó ta không cần đích thân ra trận."
Đích thân ra trận mà cậu đang nói đến là lần gặp gỡ đầu tiên của cậu với Permilia.
"Dù vùng đất cằn cỗi đầy vàng bạc châu báu nhưng người dân nơi đây không còn sức để canh giữ kho báu, họ yếu đuối, thiếu hiểu biết và tin vào vị thần biển trong truyền thuyết, thà chết chứ không phản bội thần."
"Anh nghĩ thế giới này có thần linh không?"
Đó là một câu hỏi nhưng Permilia biết cậu không cần câu trả lời, hắn chỉ cần lắng nghe.
"Có thể có, nhưng ở đất nước của ta thì ta là thần linh duy nhất." Đường Ẩn nhắm mắt lại: "Ta không cần con dân của ta chôn cùng, nếu một ngày ta thua, hãy cứ lấy mạng sống của ta, đừng làm tổn thương họ."
"Ta không hiểu vị thần mà họ tín ngưỡng, tại sao họ lại tình nguyện tự sát cũng không chịu thuận theo Đồ An nên ta hành quân xa, ta muốn tìm ra cách giải quyết."
"Một ít cái chết là không thể tránh khỏi, nhưng lần này, ta không muốn đơn phương tàn sát."
"Ta giết quá nhiều người."
"Nếu lần đó anh không xuất hiện, có lẽ ta sẽ giết thêm nhiều người, máu của họ sẽ nhuộm đỏ cả biển..." Nói đến đây, lông mày Đường Ẩn vô thức nhíu lại, Permilia muốn đưa tay ra chạm vào những nếp nhăn giữa lông mày đối phương, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra.
Bóng tối bao trùm quá nhiều cảm xúc, đôi mắt đen láy kia lặng lẽ nhìn Permilia, Đường Ẩn thì thầm: "May là, anh đã xuất hiện."
Mưa như trút nước, bốn bề vắng lặng không một tiếng động.
Vị quân vương kiêu ngạo kiềm chế của Đồ An sẽ không bao giờ nói với ca sĩ nhân ngư đang ở gần trong gang tấc ——
"Trong một khoảnh khắc, ta cũng nghĩ anh là vị thần từ trên thiên đàng xuống, đến đây để cứu vớt ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất