Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế
Chương 60: Ngoại truyện 8: MẤT RĂNG CỬA
Mất răng cửa đang chờ một người.
Tóc đen và mắt đỏ.
Sẽ cho nó những bông hoa đỏ xinh đẹp.
Sẽ bổ sung răng cửa cho nó.
Và hát những bài hát hay cho nó.
Nhưng khi nào thì người đó đến?
Nó đợi mãi, đợi mãi, chán thì lặn xuống đáy biển thu thập quà tặng, san hô đỏ, vỏ sò hồng... Nó càng lặn sâu, lặng sâu hơn nữa, dưới đáy biển không có ánh sáng, càng xuống sâu, cá càng xấu xí, xấu đến mức mất răng cửa cảm giác mình vượt trội hơn hẳn.
Không biết nó lặn sâu đến mức nào nhưng cuối cùng nó đã nhìn thấy đáy.
Ở đây yên tĩnh quá, không có âm thanh và không có quà đẹp để thu gom.
Nó hơi thất vọng vì răng cửa bị mất, nó định rời khỏi đây, bỗng nhiên nó cảm thấy một tồn tại đặc biệt.
Nơi này tối đến mức thậm chí cự thú khổng lồ dưới đáy biển sâu cũng khó có thể nhìn ra được là gì, mất răng cửa chọn nuốt thứ đặc biệt với bùn và cát trước, sau đó nó từ từ di chuyển ngược dòng.
Nó bơi qua xác của đại nhân ngư, bơi qua cá mập trắng khổng lồ, bơi qua bạch tuộc khổng lồ, bơi qua bầy cá, bơi qua rạn san hô, bơi qua những chùm ánh sáng chiếu xuống đáy biển, nó nổi lên mặt nước, bơi vào bờ, nhổ ra mọi thứ trong miệng.
Nhân ngư già Hes Vista nhìn thấy động tĩnh bên này thì ôm radio cũ chậm rãi đi tới: "Ê, nhóc con, hôm nay nhóc thu hoạch lớn quá."
Mất răng cửa tự hào, nó tạo nên những làn sóng âm thanh vui tai.
Hes Vista ngồi xổm trên bãi biển, giúp mất răng cửa đếm chiến lợi phẩm: "Đây là rạn san hô biển sâu, phẩm chất tốt, ồ, đây là xương cá rồng, ơ, đây là ốc xà cừ có thể chế tạo thành ốc xà cừ Nayin..."
Bàn tay già nua nhặt lên một viên ngọc trai trắng như tuyết, Hes Vista đột nhiên sững sờ.
Ông cảm nhận được mùi quen thuộc trên đó.
Một lúc lâu sau, Hes Vista khàn giọng nói: "Đây là giọt nước mắt của anh ấy."
Cẩn thận cất viên ngọc trai này đi, Hes Vista mở to đôi mắt đục ngầu, nhặt viên thứ hai viên thứ ba,... trên bãi biển.
"Nhóc con, nhóc muốn đưa những thứ này cho người đó sao?" Hes Vista nhẹ nhàng hỏi.
Mất răng cửa vui vẻ phát ra tiếng đáp lại.
"Cảm ơn nhóc, tôi sẽ đưa cho cậu ấy." Cùng những giọt nước mắt mà nhân ngư đã từng rơi một nghìn năm trước.
Tóc đen và mắt đỏ.
Sẽ cho nó những bông hoa đỏ xinh đẹp.
Sẽ bổ sung răng cửa cho nó.
Và hát những bài hát hay cho nó.
Nhưng khi nào thì người đó đến?
Nó đợi mãi, đợi mãi, chán thì lặn xuống đáy biển thu thập quà tặng, san hô đỏ, vỏ sò hồng... Nó càng lặn sâu, lặng sâu hơn nữa, dưới đáy biển không có ánh sáng, càng xuống sâu, cá càng xấu xí, xấu đến mức mất răng cửa cảm giác mình vượt trội hơn hẳn.
Không biết nó lặn sâu đến mức nào nhưng cuối cùng nó đã nhìn thấy đáy.
Ở đây yên tĩnh quá, không có âm thanh và không có quà đẹp để thu gom.
Nó hơi thất vọng vì răng cửa bị mất, nó định rời khỏi đây, bỗng nhiên nó cảm thấy một tồn tại đặc biệt.
Nơi này tối đến mức thậm chí cự thú khổng lồ dưới đáy biển sâu cũng khó có thể nhìn ra được là gì, mất răng cửa chọn nuốt thứ đặc biệt với bùn và cát trước, sau đó nó từ từ di chuyển ngược dòng.
Nó bơi qua xác của đại nhân ngư, bơi qua cá mập trắng khổng lồ, bơi qua bạch tuộc khổng lồ, bơi qua bầy cá, bơi qua rạn san hô, bơi qua những chùm ánh sáng chiếu xuống đáy biển, nó nổi lên mặt nước, bơi vào bờ, nhổ ra mọi thứ trong miệng.
Nhân ngư già Hes Vista nhìn thấy động tĩnh bên này thì ôm radio cũ chậm rãi đi tới: "Ê, nhóc con, hôm nay nhóc thu hoạch lớn quá."
Mất răng cửa tự hào, nó tạo nên những làn sóng âm thanh vui tai.
Hes Vista ngồi xổm trên bãi biển, giúp mất răng cửa đếm chiến lợi phẩm: "Đây là rạn san hô biển sâu, phẩm chất tốt, ồ, đây là xương cá rồng, ơ, đây là ốc xà cừ có thể chế tạo thành ốc xà cừ Nayin..."
Bàn tay già nua nhặt lên một viên ngọc trai trắng như tuyết, Hes Vista đột nhiên sững sờ.
Ông cảm nhận được mùi quen thuộc trên đó.
Một lúc lâu sau, Hes Vista khàn giọng nói: "Đây là giọt nước mắt của anh ấy."
Cẩn thận cất viên ngọc trai này đi, Hes Vista mở to đôi mắt đục ngầu, nhặt viên thứ hai viên thứ ba,... trên bãi biển.
"Nhóc con, nhóc muốn đưa những thứ này cho người đó sao?" Hes Vista nhẹ nhàng hỏi.
Mất răng cửa vui vẻ phát ra tiếng đáp lại.
"Cảm ơn nhóc, tôi sẽ đưa cho cậu ấy." Cùng những giọt nước mắt mà nhân ngư đã từng rơi một nghìn năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất