Cá Không Có Chân

Chương 26: Anh Lại Quên Cô Rồi

Trước Sau
Kiều Vĩ Thành kể những chuyện phiếm này rất nhỏ giọng, cô gái bên cạnh im lặng lắng nghe, nghe xong quay sang hỏi cậu. 

“Vậy còn anh, không phải anh cũng hòa nhập vào vòng tròn của Cung Trạch sao, có phải con gái cũng theo đuổi anh không?” 

Nếu là một cô gái bình thường nói ra những lời này, cậu sẽ cảm thấy đối phương đang chế giễu hạ thấp mình. Nhưng nếu là Diêu Nguyệt Ảnh nói thì chỉ có tính chất đùa giỡn. 

“Ôi chao, anh thì thôi đi... Anh cũng...” 

“Không phải đâu, thực ra nhìn cũng được, chủ yếu là anh hơi ngốc, không biết nói chuyện.” 

Cô đưa tay nắm lấy cánh tay của cậu, từng chút nắm lấy chơi đùa. Cũng không tiếc lời khen ngợi. Cô nói cậu tốt bụng, tuy ngốc nhưng thật thà, tuy luôn bị đánh nhưng lại có một trái tim hiếu thuận. 

Nếu cậu không hiếu thuận thì đã sớm chạy mất dép rồi, làm sao có thể chịu đựng áp lực lớn như vậy, đầu rơi máu chảy mà vẫn chen vào vòng giao lưu thượng lưu này chứ. 

Kiều Vĩ Thành trước đây quen với việc đơn độc lẻ bóng, cũng chưa có cô gái nào khen cậu, Diêu Nguyệt Ảnh khen vài câu là cậu đã đỏ mặt, cúi đầu cười khúc khích. 

Uông Tuấn Hi vừa khoác vai Tần Thụy đi làm thân, quay đầu lại liền thấy hai người này đang ve vãn tình tứ.

“Ôi trời ơi, hai người tình cảm thế nhỉ.” 

Hắn ta vừa trêu chọc, vô số ánh mắt xung quanh cũng nhìn theo, cô khẩn trương ho khan một tiếng rồi buông tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. 



Không xa chính là núi Kilimanjaro, đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, lần thứ hai đi máy bay, lần thứ ba đến một nơi xa lạ.

Họ quen đi chơi nên chẳng để tâm đến địa điểm máy bay hạ cánh, chỉ có một mình cô dán mắt vào cửa sổ, ngắm trời tối dần, ngắm những đám mây, địa hình bên dưới thay đổi vội vã, rất mới lạ, cô cũng thấy tất cả những điều này đều rất thú vị. 

Nhìn đến mê mẩn, cũng không biết ai đang quan sát mình, chợt nghe thấy có người thúc giục người bên cạnh tránh ra, quát như quát con chó, đến khi cô quay đầu lại thì phát hiện Lương Nghiêm Húc như một ngọn núi đè tới, mông vừa ngồi xuống, chỗ ngồi đôi vốn rộng rãi thoáng chốc trở nên vô cùng chật chội. 

Người đàn ông mặc một chiếc quần ống rộng thoải mái, áo phông tay lửng, vừa tắm trên máy bay nên chân tóc vẫn còn ướt. 

“Để tôi nghĩ xem nào…” 

Anh ta nhíu mày suy nghĩ, vài giây sau nghĩ ra tên Diêu Nguyệt Ảnh. 

“Có phải là Tiểu Đông không nhỉ.” 

 “Buổi liên hoan đêm mưa” hôm đó vẫn còn rõ mồn mồn trước mắt, sau đó có một thời gian, luôn có những cô gái đứng đợi Kiều Vĩ Thành ở bên ngoài sân bóng rổ, đứng xa không nhìn rõ dáng vẻ gì, chỉ biết đó là một cô gái. 

Diêu Nguyệt Ảnh cau mày, vị trí bên cửa sổ của cô vốn đã khuất, Lương Nghiêm Húc vừa ngồi sang là cô đã cảm thấy vô cùng áp lực, cô co chân lên ừ một tiếng, thừa nhận là mình. 

“Thật sự là cô à?” 

Anh ta khá ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh, đánh giá công khai. 



Lần đầu tiên gặp cô toàn thân ướt sũng, như con chim sẻ vừa được vớt ra từ cơn mưa bão, hơn nữa anh ta còn nhớ cảnh cô trượt chân trong phòng tắm thật nực cười, không thể không nói Kiều Vĩ Thành nuôi bạn gái cũng mát tay, nuôi chim sẻ thành chim trân châu rồi, vừa nãy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích, cằm chống lên cánh tay, dáng vẻ đó rất thiếu thao, chỉ nhìn một cái là cảm thấy không thể kiềm chế được, rất hấp dẫn. 

Biểu cảm trên khuôn mặt Diêu Nguyệt Ảnh không thể kiềm chế được mà sụp đổ, cô tưởng chắc chắn phải cùng Kiều Vĩ Thành đóng giả làm người yêu trước mặt họ, ai ngờ tối đầu tiên người đàn ông này loạn điểm uyên ương xong thì không quan tâm đến tình hình sau đó nữa, thậm chí còn quên mất có chuyện này. Trong khi đó, hai người họ còn ngốc nghếch giả vờ ân ái mỗi ngày.

“Ê, Dã.” 

Lương Nghiêm Húc rất hứng thú, như phát hiện ra một món đồ chơi mới lạ hiếm có, anh ta gọi một tiếng, người đàn ông phía trước đang nhắm mắt dưỡng thần, một tay kéo đồ che mắt lên, để lộ đôi mắt rất tinh xảo. 

“Còn nhận ra Tiểu Đông không, cô gái này.” 

Anh ta chỉ tay sang bên cạnh, kết quả người đàn ông chỉ nhìn hai giây, không tìm ra bất kỳ manh mối nào trong trí nhớ, sau đó lại kéo đồ che mắt xuống. 

“Không quen.” 

Những người xung quanh cười ầm lên, bảo Cung Trạch bị mù mặt, đặc biệt là phụ nữ, chắc quên hết cả những người phụ nữ đã từng ngủ qua rồi. Trình Hân ngồi cạnh anh mặt tối sầm, mắng những người đó một trận. Lương Nghiêm Húc không quan tâm, trong không khí náo nhiệt, anh ta rút điện thoại ra hỏi cô có kết bạn không. 

Nói thật, muốn chơi cô, nhưng bây giờ chưa phải lúc, dù sao cũng phải bắt đầu từ bước kết bạn trước. 

Anh ta cầm điện thoại gọi một tiếng, cô gái bên cạnh như hóa đá, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hơi nheo lại. 

Cung Trạch Dã lại quên cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau