Cá Không Có Chân

Chương 37: Làm Mạnh Vào

Trước Sau
Bầu ngực lắc lư trong không khí, hai bàn tay thiếu nữ vừa vặn có thể nắm trọn nhưng đàn ông thì khác, từng ngón tay đều thon dài và to, đầu ngón tay duỗi hết cỡ, thậm chí có thể đồng thời ấn hai mũi sữa trêu đùa. Đỉnh ngực giống như sườn núi nhỏ hơi nhô lên, nhô ra nhưng không chảy xệ, khi dùng tay bóp thì mềm mại lạ thường, bóp hai cái như thể có thể bóp ra nước, chỉ có điều núm vú nhỏ, chỉ to bằng quả dâu tây dại chưa chín.

Da thịt chưa bị phơi nắng rất trắng nõn, đỉnh có màu hồng nhạt như màu táo, đôi mắt màu xám phủ một lớp sương mù, cả người co rúm lại trên ghế sofa rồi ngả ra sau. Bầu vú cứ đung đưa trước mắt, vừa chát vừa chưa chín.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh ngọt, dương vật trần trụi của người đàn ông bị kẹt trong khe thịt, gần như chỉ nhét vào được phần đầu, nhét vào sâu hơn một chút, một lực cản mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài. Anh kìm nén sự hưng phấn, vươn tay dài, nâng toàn bộ cơ thể cô lên một chút, tiến vào bên trong, lỗ thịt nhỏ hẹp, chảy ra dịch màu đỏ.

Diêu Nguyệt Ảnh kêu đau, cô hít một hơi, người co rúm lại trên ghế sofa, đầu ngón chân co lại thành một cục, cơ thể cô bài xích vật khổng lồ của người đàn ông, nhưng lý trí vẫn khiến cô phải cắn răng không nói một lời.

“Sao không nói nữa, vừa rồi không phải cởi quần áo rất nhanh sao?”

Anh hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh không dám nói những lời như đau, cô sợ Cung Trạch lập tức mặc quần không làm nữa.

“Rất... rất thoải mái.”

Thiếu nữ nén lại vẻ mặt.

Cô còn chưa đủ hư hỏng.

Vẫn chưa học được cách nói những lời dâm đãng, chỉ vẻn vẹn nằm trên ghế sofa dang rộng chân để dương vật đâm vào, bầu ngực cằn cỗi bị anh vuốt ve và bóp nặn, dương vật đâm vào khe thịt, lúc này lại càng chặt hơn.

“Làm chết cô, hử?”

Anh cúi xuống gần hơn, mùi rượu rất nhạt, mùi thuốc lá, đuôi mắt rủ xuống. Đôi môi người đàn ông mở ra, ngậm lấy một hạt đậu mút, đầu lưỡi quấn quanh hạt đậu, đè ép trêu đùa, trêu đùa một hồi, lại đột nhiên hút một cái, kỹ thuật của anh vô cùng thành thạo, chỉ một cái, Diêu Nguyệt Ảnh liền như gặp đại địch căng thẳng thân thể, hừ một tiếng, thịt non từ từ nhuyễn động, một dòng nước tưới lên dương vật nóng bỏng của người đàn ông.

Anh mút đến mức phát ra tiếng nước, âm thanh trong phòng khiến người nghe đỏ mặt tía tai, cậu thiếu niên bên cạnh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mặt lại ửng hồng, miệng đắng lưỡi khô.



Cậu cứu cô, cô không cảm ơn cũng thôi đi, còn chê cậu phiền, cậu tốt bụng đưa cô đến đây, kết quả là cô lại cởi hết quần áo trước mặt mọi người.

Cơ thể trần trụi, núm vú.

Huyệt thịt bị anh họ của cậu… Cung Trạch Dã, đang cắm vào. Hai người cứ thế làm tình trên ghế sofa như thể không có ai bên cạnh.

Cậu thậm chí còn ngửi thấy mùi máu trinh nữ ngọt ngào và mùi đặc trưng của phụ nữ, có chút giống mùi gỗ sau khi phơi khô, hòa với mùi rượu bắt đầu lan tỏa khắp phòng.

Sao cô có thể... sao họ có thể làm vậy chứ...

Diêu Nguyệt Ảnh rất nóng, nóng bức, hai đầu vú như được ngâm trong nước nóng, trái phải hoán đổi, hút bên nào bên nào liền nhô lên cao hơn. Thỉnh thoảng răng cắn nhẹ, đau đớn cùng tê dại đồng loạt truyền đi. Cô kìm lòng không đậu vặn vẹo thân thể, rên rỉ một tiếng, trán lấm tấm mồ hôi, cảm thấy cảm giác tê dại này sắp khiến cô phát điên mất.

Cho đến khi anh rút ra, nước bọt từ cánh môi đỏ nhạt kéo ra sợi tơ bạc mập mờ, đứt ngang trong không trung. Người đàn ông dùng sức ở eo, tiến về phía trước, toàn bộ dương vật cắm hoàn toàn vào lỗ thịt non hẹp của cô.

Âm đạo cực kỳ chặt, không có chút khoảng trống nào để anh di chuyển, nhiệt độ bên trong nóng đến mức dương vật của người đàn ông nổi gân xanh, yết hầu anh lăn lộn, nhắm hai mắt thở dốc, thanh âm trầm thấp phảng phất như uống thuốc kích dục, nghe làm cho người ta khó có thể khắc chế nghiện.

Diêu Nguyệt Ảnh đau đến nỗi mặt tái nhợt, ngay khi tiến vào, cả người cô liền bất động, Cung Trạch Dã bắt đầu đong đưa về phía trước, dương vật từ từ rút ra, máu dính vào dương vật của anh, thậm chí còn dính vào lông mu.

Anh rất sảng khoái, sảng khoái đến mức thần kinh nhảy dựng lên, nhìn khô khốc không có mấy cân thịt, nhưng khi tiến vào thì lại nhiều nước vô cùng. Thiếu nữ này dám đến trước mặt người khác để cho anh chơi đùa à, máu chảy ra cũng không nói gì, ngay cả đau cũng không nói một  tiếng?

“Ừm... hừ...”

Tốc độ thở của người đàn ông dần nhanh hơn, dương vật đỉnh sâu bên trong rồi lại đâm mạnh vào, sau đó liên tục rút ra, cường bạo vài lần như vậy, âm thanh bốp bốp cùng với tinh dịch đều bắn ra ngoài.

Cứ như vậy mà làm cô chết, bị anh chơi chết, đè cả người cô xuống mà chơi, dù sao thì đây cũng là do cô tự chuốc lấy.

“Này, cảm giác thế nào?”



Cung Trạch hỏi, thở ra một hơi nóng.

Bụng dưới của Diêu Nguyệt Ảnh liên tục bị anh đỉnh lên co rút, từ cơn đau lúc đầu dần dần chuyển sang trạng thái tê dại mềm mại, dương vật trong thịt non cứ đâm thẳng vào, quy đầu sưng tấy cọ xát từng milimet khiến người ta vô cùng khó chịu.

Đây là cảm giác gì, vừa chua xót vừa căng vừa ngứa, giống như bị người khác dắt mũi, xương không dùng được sức, mỗi một đầu ngón tay đều mềm nhũn đến không chịu nổi.

Cơ thể cô run rẩy, tầm nhìn mơ hồ, cô kêu lên một tiếng, cùng với tiếng thở của Cung Trạch, hai người hòa làm một.

Ánh mắt mờ đi, cô nhìn anh trong cơn điên loạn.

Cơ thể anh, những ngón tay. Chiếc quần tụt xuống đùi, dây chuyền trên cổ lắc lư theo từng động tác. Đồng tử mệt mỏi lười nhác, mỗi một lần chạm vào, đều khiến cô cảm thấy sự xa cách và chế giễu của người đàn ông này từ đầu đến cuối, không có biện pháp thân thiết với anh, cũng không thể gần gũi. Nhưng bây giờ, dương vật nóng bỏng của anh đang tùy ý ra vào trong cơ thể cô, thậm chí anh còn rất vui vẻ.

Quá gần, thực sự quá gần, gần đến mức những lọn tóc hơi xoăn của anh có thể nhẹ nhàng vuốt ve trên má cô. Lớp lông tơ trên má anh, nốt ruồi, đường vân trên da, nhiệt độ ở đầu ngón tay, thậm chí cả từng giọt máu chảy trong mạch máu, đều rất độc đáo, anh độc đáo đến mức khi nhìn anh, người ta phải nín thở và tập trung.

Cơ thể bằng da bằng thịt này, bất kể có phải là kẻ ác không, bất kể có linh hồn hay không, bất kể có già đi hay không.

Ít nhất là bây giờ, ở nơi con người sinh sống, anh có thể khiến mọi thiếu nữ từng gặp anh đều tâm cam tình nguyện coi anh như thần linh để thờ phụng.

Mà hiện tại thần linh đang làm gì, đang trầm luân, sa ngã vào thể xác. Trong mỗi lần ra vào, Diêu Nguyệt Ảnh đều cảm thấy anh vô cùng phấn khích.

Vì vậy vào khoảnh khắc này, cô muốn kéo anh sa ngã hơn nữa, giống như những đám rong rêu dưới đáy hồ làm người ta sợ hãi, quấn chặt lấy toàn thân anh.

“Cung Trạch Dã, làm... làm mạnh hơn đi.”

“Hung hăng làm tôi...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau