Chương 49: Gông Xiềng Vô Danh
Người đàn ông rũ mắt, ngón trỏ móc lấy miếng vải ở phía trước bụng cô, mu bàn tay trắng ngần hơi lạnh, như lông vũ cọ xát lên bụng cô.
Trong căn phòng tối, một chùm ánh sáng vàng ấm áp, Diêu Nguyệt Ảnh nhìn xuống khuôn mặt rõ nét của anh, sống mũi và khóe môi nhuốm màu ánh đèn nhẹ nhàng, che đi làn da trắng lạnh trước đây, trông có vẻ hơi có sức sống.
Cô thậm chí còn nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt anh, những lọn tóc cong cong rủ xuống từ vầng trán trắng muốt.
Cơ thể cô thay đổi một cách tinh tế, cảm xúc dồn nén trong bóng tối đang theo dòng máu chảy đến khắp cơ thể. Cô do dự trong giây lát, lấy hết can đảm, đưa ngón tay ra vuốt ve lên đó.
Vuốt ve mái tóc của anh, túm chúng từ hai bên tai ra sau, chúng tụ lại ở phía sau, thậm chí còn dư thừa, đuôi tóc cong lên, tuột khỏi kẽ tay cô.
Cung Trạch không nói gì, một tay đặt lên âm vật đang áp sát vào vải vóc của thiếu nữ, ngón tay cái vuốt lên vuốt xuống như đang gảy đàn, hai chân cô không tự chủ được mà run lên.
Tâm trạng của anh khá tốt, nếu cuộc gọi này không đến, tối nay anh vẫn sẽ ở lại tòa nhà đó.
Cung Trạch rất hài lòng với mức độ nhạy cảm của cơ thể này, phần lớn là do sự ngây thơ, chua chát, chưa được khai phá của cô, giống như một tờ giấy trắng, chỉ dựa vào dục vọng báo thù không giải thích được hoặc là cái gì khác mà bị não điều khiển một cách máy móc.
Cách quyến rũ không mang theo sắc thái tình dục của cô làm cho người ta ôm bụng cười, nhưng nói cho cùng, anh vẽ nét bút thứ nhất trên giấy sẽ có nét bút thứ hai, nét bút thứ hai sẽ có nét bút thứ ba, thẳng đến khi trang này bị lấp đầy, mặc dù chưa đến mức không còn chỗ hạ bút, chỉ là đến lúc phải lật sang trang khác thì nhất định phải lật sang.
Và bây giờ, anh sẽ dạy cô điều đầu tiên.
“Cô không có tư cách chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi.”
Anh ấn mạnh vào âm vật của thiếu nữ, ngón tay cái tăng thêm lực, ánh mắt nhìn xuống, không ngẩng đầu nhìn cô.
“Cho nên, lần sau trước khi rời đi, hãy hỏi tôi có đồng ý không.”
Giọng điệu người đàn ông đều đều, nhưng Diêu Nguyệt Ảnh lại theo lời này mà căng thẳng sống lưng, tâm tư bị đâm thủng nhất thời không chỗ nào che giấu, cô cảm nhận được khoái cảm ướt át tê dại ở hạ thể, theo đầu ngón tay trêu đùa mà càng không thể tự chủ.
Từ lần đi du lịch lúc trước đến giờ, ròng rã nửa tháng, hành động sai lầm và tự cho là đúng của cô đã kéo dài toàn bộ trận chiến. Cô biết anh vui vẻ, sung sướng, cơ thể cô mặc dù không được đẫy đà như vậy nhưng ít nhất cũng rất dẻo dai, dẻo dai đến mức có thể thừa nhận dục vọng tùy ý làm bậy của anh va chạm trong cơ thể cô. Sau đó cô vô cùng tự tin, tự cho là đúng cố ý rời đi, cảm thấy có thể trêu chọc tâm tình cao ngạo của anh, cảm thấy dù sao anh cũng phải có một chút tức giận hoặc là mất mát, nếu không thì gợn sóng cũng phải nổi lên một chút, dù chỉ một chút cũng được. Chỉ cần có thể thì đó chính là điểm yếu để bắt đầu.
Nhưng hồ đen tĩnh lặng vẫn như thường lệ, thời gian nửa tháng đủ để quên đi chuyện này.
Cô là ai chứ, Diêu Nguyệt Ảnh, cô không biết tự lượng sức mình. Cô nên biết, Cung Trạch Dã là người như thế nào, còn cô lại là người như thế nào.
Cơ thể cô run rẩy, bám vào vai người đàn ông, theo đầu ngón tay của Cung Trạch không chút che đậy trêu đùa giữa hai chân cô, hành vi vượt quá giới hạn trực tiếp này, cùng loại hành vi muốn sờ tóc của anh cũng phải suy nghĩ trong lòng rồi mới dám sờ, rồi từng chút một thăm dò hèn mọn, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.
Cô há môi, cảm xúc chìm vào một màn sương mù, theo hai câu cảnh cáo này mà không hề nhận ra, đưa hai tay ra, chủ động tự tròng mình vào gông xiềng vô danh.
“Được.”
Một chữ được, trong nháy mắt phá vỡ sự thờ ơ và xa lạ trong nửa tháng này, cô nghe thấy người đàn ông buồn bực nở nụ cười, bả vai run rẩy, đột nhiên kéo tuột quần lót của cô xuống, vải tuột từ đùi xuống chân, cô trần truồng bị anh mặc quần áo chỉnh tề ôm tới giường, đứng trần trụi tách ra hai chân mặc anh chơi đùa.
“Đúng, lúc này mới ngoan.”
Anh khuyến khích, như ban thưởng cho bé gái một viên kẹo.
Nhìn xem, dáng vẻ đeo vòng cổ của cô làm anh vui vẻ biết bao, nếu cô ngoan như vậy anh cũng sẽ cho cô vô số viên kẹo, đừng có nghĩ lung tung, tuy rằng cô rất thông minh. Nhưng anh vẫn có thể gọi tới gọi lui, bảo đi là đi, nhận thức mối quan hệ bất bình đẳng giữa chúng ta, bên nào to, bên nào nhỏ, nếu cô muốn ai đó nhận sai hoặc khóc, anh có thể hợp tác với cô, nhưng anh có hình thức ở chung của riêng mình.
Diêu Nguyệt Ảnh mím chặt môi, giờ khắc này cô rõ ràng ý thức được mình rơi vào thế hạ phong mà dường như bò thế nào cũng không lên được, giống như treo lơ lửng bên vách đá, không biết khi nào sẽ rơi xuống, thấp thỏm lo âu. Nhưng khoái cảm truyền đến từ cơ thể lại khiến cô cảm thấy thế giới của mình đang đảo lộn, không phân biệt được trên dưới, chỉ biết mình đang lơ lửng trên không trung, dưới sự trêu đùa từng bước của ngón tay anh, bên nào là thiên đường, bên nào là địa ngục, vậy thì cô sẽ rơi vào bên nào đây.
“A,,,”
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi mắt phủ một màn sương mù, mắt lim dim, chân sắp đứng không vững. Âm vật dưới sự kích thích xoa bóp từng đợt từng đợt, khe hở căng mọng khép chặt bắt đầu tràn ngập nước dâm. Một luồng nước dâm tràn ra trong tiếng thở dốc của cô, chảy xuống dọc theo đùi.
Mỗi ngón tay của anh đều lướt qua cửa huyệt, không thò vào trong, hai ngón tay véo chặt lấy cánh hoa căng mọng, giống như đang ép một trái nhỏ, nước dâm chảy ra tụ lại ở một chỗ nhỏ trong lòng bàn tay anh, anh nâng lên đưa cho cô xem.
“Ừm, đây là cái gì?”
Anh hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh ngoảnh đầu không nhìn, anh dùng tay kia vặn đầu cô lại, ép cô nhìn, hỏi đây là gì.
“Nước...”
“Nước của ai?”
Anh lại hỏi, cô dừng lại vài giây rồi mới nói.
“Của tôi.”
Anh rất hài lòng, bôi nước dâm lên bầu ngực non nớt của côđộ cong như sườn núi nhỏ đứng thẳng, đầu nhọn mọc ra một quả mơ ngây xanh, rất nhạt, trình độ chín mọng còn lâu mới bằng, đầu ngón tay anh lướt qua, sau khi bôi đều nước dâm thì ngắm nhìn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, kích thích dây thần kinh thị giác của anh.
Giống như một cô bé keo kiệt đang khóc trước mặt anh, nước mắt lưng tròng ứ đầy hốc mắt, tủi thân đến cực điểm, hướng về phía anh trào ra từng giọt to như hạt đậu——
Dâm thủy.
Trong căn phòng tối, một chùm ánh sáng vàng ấm áp, Diêu Nguyệt Ảnh nhìn xuống khuôn mặt rõ nét của anh, sống mũi và khóe môi nhuốm màu ánh đèn nhẹ nhàng, che đi làn da trắng lạnh trước đây, trông có vẻ hơi có sức sống.
Cô thậm chí còn nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt anh, những lọn tóc cong cong rủ xuống từ vầng trán trắng muốt.
Cơ thể cô thay đổi một cách tinh tế, cảm xúc dồn nén trong bóng tối đang theo dòng máu chảy đến khắp cơ thể. Cô do dự trong giây lát, lấy hết can đảm, đưa ngón tay ra vuốt ve lên đó.
Vuốt ve mái tóc của anh, túm chúng từ hai bên tai ra sau, chúng tụ lại ở phía sau, thậm chí còn dư thừa, đuôi tóc cong lên, tuột khỏi kẽ tay cô.
Cung Trạch không nói gì, một tay đặt lên âm vật đang áp sát vào vải vóc của thiếu nữ, ngón tay cái vuốt lên vuốt xuống như đang gảy đàn, hai chân cô không tự chủ được mà run lên.
Tâm trạng của anh khá tốt, nếu cuộc gọi này không đến, tối nay anh vẫn sẽ ở lại tòa nhà đó.
Cung Trạch rất hài lòng với mức độ nhạy cảm của cơ thể này, phần lớn là do sự ngây thơ, chua chát, chưa được khai phá của cô, giống như một tờ giấy trắng, chỉ dựa vào dục vọng báo thù không giải thích được hoặc là cái gì khác mà bị não điều khiển một cách máy móc.
Cách quyến rũ không mang theo sắc thái tình dục của cô làm cho người ta ôm bụng cười, nhưng nói cho cùng, anh vẽ nét bút thứ nhất trên giấy sẽ có nét bút thứ hai, nét bút thứ hai sẽ có nét bút thứ ba, thẳng đến khi trang này bị lấp đầy, mặc dù chưa đến mức không còn chỗ hạ bút, chỉ là đến lúc phải lật sang trang khác thì nhất định phải lật sang.
Và bây giờ, anh sẽ dạy cô điều đầu tiên.
“Cô không có tư cách chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi.”
Anh ấn mạnh vào âm vật của thiếu nữ, ngón tay cái tăng thêm lực, ánh mắt nhìn xuống, không ngẩng đầu nhìn cô.
“Cho nên, lần sau trước khi rời đi, hãy hỏi tôi có đồng ý không.”
Giọng điệu người đàn ông đều đều, nhưng Diêu Nguyệt Ảnh lại theo lời này mà căng thẳng sống lưng, tâm tư bị đâm thủng nhất thời không chỗ nào che giấu, cô cảm nhận được khoái cảm ướt át tê dại ở hạ thể, theo đầu ngón tay trêu đùa mà càng không thể tự chủ.
Từ lần đi du lịch lúc trước đến giờ, ròng rã nửa tháng, hành động sai lầm và tự cho là đúng của cô đã kéo dài toàn bộ trận chiến. Cô biết anh vui vẻ, sung sướng, cơ thể cô mặc dù không được đẫy đà như vậy nhưng ít nhất cũng rất dẻo dai, dẻo dai đến mức có thể thừa nhận dục vọng tùy ý làm bậy của anh va chạm trong cơ thể cô. Sau đó cô vô cùng tự tin, tự cho là đúng cố ý rời đi, cảm thấy có thể trêu chọc tâm tình cao ngạo của anh, cảm thấy dù sao anh cũng phải có một chút tức giận hoặc là mất mát, nếu không thì gợn sóng cũng phải nổi lên một chút, dù chỉ một chút cũng được. Chỉ cần có thể thì đó chính là điểm yếu để bắt đầu.
Nhưng hồ đen tĩnh lặng vẫn như thường lệ, thời gian nửa tháng đủ để quên đi chuyện này.
Cô là ai chứ, Diêu Nguyệt Ảnh, cô không biết tự lượng sức mình. Cô nên biết, Cung Trạch Dã là người như thế nào, còn cô lại là người như thế nào.
Cơ thể cô run rẩy, bám vào vai người đàn ông, theo đầu ngón tay của Cung Trạch không chút che đậy trêu đùa giữa hai chân cô, hành vi vượt quá giới hạn trực tiếp này, cùng loại hành vi muốn sờ tóc của anh cũng phải suy nghĩ trong lòng rồi mới dám sờ, rồi từng chút một thăm dò hèn mọn, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ.
Cô há môi, cảm xúc chìm vào một màn sương mù, theo hai câu cảnh cáo này mà không hề nhận ra, đưa hai tay ra, chủ động tự tròng mình vào gông xiềng vô danh.
“Được.”
Một chữ được, trong nháy mắt phá vỡ sự thờ ơ và xa lạ trong nửa tháng này, cô nghe thấy người đàn ông buồn bực nở nụ cười, bả vai run rẩy, đột nhiên kéo tuột quần lót của cô xuống, vải tuột từ đùi xuống chân, cô trần truồng bị anh mặc quần áo chỉnh tề ôm tới giường, đứng trần trụi tách ra hai chân mặc anh chơi đùa.
“Đúng, lúc này mới ngoan.”
Anh khuyến khích, như ban thưởng cho bé gái một viên kẹo.
Nhìn xem, dáng vẻ đeo vòng cổ của cô làm anh vui vẻ biết bao, nếu cô ngoan như vậy anh cũng sẽ cho cô vô số viên kẹo, đừng có nghĩ lung tung, tuy rằng cô rất thông minh. Nhưng anh vẫn có thể gọi tới gọi lui, bảo đi là đi, nhận thức mối quan hệ bất bình đẳng giữa chúng ta, bên nào to, bên nào nhỏ, nếu cô muốn ai đó nhận sai hoặc khóc, anh có thể hợp tác với cô, nhưng anh có hình thức ở chung của riêng mình.
Diêu Nguyệt Ảnh mím chặt môi, giờ khắc này cô rõ ràng ý thức được mình rơi vào thế hạ phong mà dường như bò thế nào cũng không lên được, giống như treo lơ lửng bên vách đá, không biết khi nào sẽ rơi xuống, thấp thỏm lo âu. Nhưng khoái cảm truyền đến từ cơ thể lại khiến cô cảm thấy thế giới của mình đang đảo lộn, không phân biệt được trên dưới, chỉ biết mình đang lơ lửng trên không trung, dưới sự trêu đùa từng bước của ngón tay anh, bên nào là thiên đường, bên nào là địa ngục, vậy thì cô sẽ rơi vào bên nào đây.
“A,,,”
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi mắt phủ một màn sương mù, mắt lim dim, chân sắp đứng không vững. Âm vật dưới sự kích thích xoa bóp từng đợt từng đợt, khe hở căng mọng khép chặt bắt đầu tràn ngập nước dâm. Một luồng nước dâm tràn ra trong tiếng thở dốc của cô, chảy xuống dọc theo đùi.
Mỗi ngón tay của anh đều lướt qua cửa huyệt, không thò vào trong, hai ngón tay véo chặt lấy cánh hoa căng mọng, giống như đang ép một trái nhỏ, nước dâm chảy ra tụ lại ở một chỗ nhỏ trong lòng bàn tay anh, anh nâng lên đưa cho cô xem.
“Ừm, đây là cái gì?”
Anh hỏi cô, Diêu Nguyệt Ảnh ngoảnh đầu không nhìn, anh dùng tay kia vặn đầu cô lại, ép cô nhìn, hỏi đây là gì.
“Nước...”
“Nước của ai?”
Anh lại hỏi, cô dừng lại vài giây rồi mới nói.
“Của tôi.”
Anh rất hài lòng, bôi nước dâm lên bầu ngực non nớt của côđộ cong như sườn núi nhỏ đứng thẳng, đầu nhọn mọc ra một quả mơ ngây xanh, rất nhạt, trình độ chín mọng còn lâu mới bằng, đầu ngón tay anh lướt qua, sau khi bôi đều nước dâm thì ngắm nhìn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, kích thích dây thần kinh thị giác của anh.
Giống như một cô bé keo kiệt đang khóc trước mặt anh, nước mắt lưng tròng ứ đầy hốc mắt, tủi thân đến cực điểm, hướng về phía anh trào ra từng giọt to như hạt đậu——
Dâm thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất