Chương 8: Kẻ Thống Trị
Kỳ thật có vài người chỉ cần nhìn thoáng qua, có thể biết được từ bé đến lớn có cao quý hay không. Trình Hân cũng cao quý, nhưng sự cao quý này lại không giống với sự cao quý bẩm sinh, giống như một tác phẩm nghệ thuật được nhà máy cắt ra, rất khoa trương, đắt tiền nhưng lại không có khí chất.
Người đàn ông này cao quý đến mức bệnh hoạn, một động tác nhẹ nhàng, tìm thuốc lá.
Uông Tuấn Hi bắt đầu lục tung tìm thuốc lá.
Bật lửa bật lên, mười một giờ rưỡi. Bình thường lúc này Diêu Nguyệt Ảnh không phải đang đọc sách thì cũng đang ngủ, nhưng bây giờ cô lại đang ở bên bờ sông đèn đuốc sáng trưng nhìn người khác hút thuốc.
Hút hai hơi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn ra xa.
“おまえ...”
Đầu mẩu thuốc lúc sáng lúc tối, đọng lại một ít tro tàn, Uông Tuấn Hi vừa nghe, người đàn ông trước mặt vừa nhìn xuống, tầm mắt dừng lại, Uông Tuấn Hi không suy nghĩ gì liền há miệng.
Tàn thuốc tùy ý rơi vào trong miệng, một chuỗi tiếng Nhật ngắn gọn, ngoài anh ra không ai nghe hiểu.
“Nhớ cho kỹ, lớn thế này rồi mà không biết được ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc à? Đừng giống như Tiểu Thụy, bị chúng tôi đá ra ngoài rồi thì cậu lăn lộn với ai?”
Trình Hân đứng bên cạnh, giày cao gót giậm vài cái.
Uông Tuấn Hi liên tục nói sai rồi sai rồi, mặt cũng dày. Trình Hân nói cậu dám chọc tôi, bây giờ biết ai lớn hơn ai rồi chứ? Dù sao cũng không phải cô ấy gọi hắn ta đến, là Cung Trạch.
Thuốc chưa cháy hết, Uông Tuấn Hi lại một lần nữa há miệng. Đầu ngón tay anh ấn đi ấn lại điếu thuốc trên đầu lưỡi, Uông Tuấn Hi kêu ú ớ, biểu cảm đau đớn và vặn vẹo vài giây sau mới dịu lại.
Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí còn nghe thấy tiếng xèo xèo khi lưỡi bị bỏng.
Ngón tay sạch sẽ cọ vào vai hắn ta.
“Em thấy thái độ xin lỗi của cậu ta thế nào?”
Cung Trạch hỏi, Trình Hân khoác tay anh, gật đầu hài lòng.
“Ừ, anh nói thế nào cũng được.”
Cô ấy đắm chìm trong cảm giác này không thể tự thoát ra được, sự kiêu ngạo, coi thường tất cả, không coi ai ra gì.
Có thể đẩy bất kỳ ai từ trên cao xuống, khiến họ vùng vẫy trong bùn đất hoảng sợ, cũng có thể đưa một tay kéo những kẻ hoảng sợ đó trở lại thiên đường, cảm giác này, Cung Trạch đã dẫn cô ấy trải nghiệm vô số lần, hầu như mỗi ngày.
Cô ấy cũng trở thành kẻ thống trị.
Uông Tuấn Hi từ dưới đất bò dậy, cười toe toét, lại như chưa có chuyện gì xảy ra, cảnh này đều bị Diêu Nguyệt Ảnh rúc ở một bên nhìn rõ mồn một.
Hồi cấp hai, cấp ba, mặc dù Trình Hân đỏng đảnh, cũng kiêu ngạo, cũng không coi trọng ai nhưng cô ấy chưa từng thực sự làm hại ai, hai năm nay cô ấy thay đổi quá nhiều, Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí cho rằng Trình Hân bây giờ không phải là Trình Hân, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
“Cái kia, không có chuyện gì thì mình đi trước... Hân Hân.”
Giọng nói bất chợt của Diêu Nguyệt Ảnh cắt ngang ba người đang nói chuyện, bọn họ cùng nhìn sang. Diêu Nguyệt Ảnh bị ánh mắt nhìn chằm chằm đến mức không biết làm sao, đành phải giả vờ kiên cường không nhìn hai người kia, tập trung ánh mắt vào khuôn mặt tươi cười của Trình Hân.
“Nghe khẩu âm, là bạn bên đó sao?”
Người đàn ông hỏi cô, Trình Hân có chút xấu hổ, hỏi có phải là bạn thân bên kia của cô ấy hay không, mắt đảo qua, đánh giá từ trên xuống dưới.
Giọng cô nặng quá.
Còn nữa, sao cô lại mặc như thế này?
Biểu cảm của Trình Hân trong một khoảnh khắc trở nên khó chịu.
“Mẹ em phái đến quản em.”
Cô ấy nói như vậy, cũng không nói rõ có phải bạn thân hay không. Diêu Nguyệt Ảnh mím môi, vẫy tay với cô ấy.
“Đi trước nhé.”
Bóng lưng lủi thủi chạy dọc bờ sông.
Cô tăng nhanh bước chân, lại bắt đầu thở hổn hển, chạy đến mức không thở nổi, trong khoảnh khắc rất khó để diễn tả cảm giác này.
Cô trong một buổi tối đặc biệt oi bức, vì một ánh mắt mà như rơi xuống hầm băng.
Cô thoát khỏi núi cao, thoát khỏi ngôi làng nhỏ bé, thoát khỏi số phận bán dép tổ ong ở thị trấn.
Vài tháng sau khi mẹ cô qua đời, cô đã ăn hết mấy bao khoai tây, mỗi ngày lê la ngoài chợ, đến sáu giờ rưỡi chiều, khi các bà bán rau thu dọn thì cô đi lang thang trong chợ, nhìn cái gì người ta không cần thì nhặt mang về.
Con nhà người ta ngồi trên xe điện, vừa tan học, kéo áo mẹ nói mẹ ơi, mẹ ơi, chị kia đang làm gì thế?
Cô cũng không phải không biết xấu hổ, cô muốn hỏi tại sao mình không phải là người ngồi trên xe điện kia, tại sao? Không công bằng, cô cũng cảm thấy mình đáng thương.
Nhưng số phận mỗi người khác nhau, cô học cách chấp nhận số phận này, sau đó da mặt liền càng ngày càng dày, thậm chí trong ánh mắt của người khác cũng không mảy may động lòng, đây là do rèn luyện mà thành.
Vậy tại sao bây giờ, lại như rơi xuống hầm băng?
Diêu Nguyệt Ảnh chạy hai con phố, vòng ra cổng trường vào cửa hàng tiện lợi 7-Eleven ngồi, mua hai chai nước suối tu ừng ực, nằm bò ra bàn, gió lạnh mát mẻ và mặt phẳng thủy tinh làm mát má cô, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ nhớ trước khi ngủ đã nhắn tin cho Trình Hân, hỏi cô ấy về nhà chưa, phải chú ý an toàn.
Trong mơ, người đàn ông cũng tựa vào cạnh xe như vậy. Mái tóc xoăn nhỏ đâm vào gáy, ba nốt ruồi ở đuôi mắt và chóp mũi, điểm trên làn da trắng bệch, vẫy tay ra bảo cô qua đó, nói muốn dập thuốc, điều này khiến Diêu Nguyệt Ảnh sợ hãi. Nhưng cô lại không nhìn rõ khuôn mặt anh trông như thế nào, vì quá vội vàng và quá sợ hãi, chỉ cảm thấy, nếu như khuôn mặt này để các bà lão trong làng nhìn thấy thì họ cũng sẽ nói rằng đó là một khuôn mặt quả phụ, bắt được ai khắc người đó.
Diêu Nguyệt Ảnh tỉnh dậy lúc năm giờ rưỡi, pha cho mình một gói mì ăn liền, vừa ăn xong thì Trình Hân đã nhắn tin wechat cho cô, một tràng thật dài, đoạn cuối cùng là.
“Cậu thông cảm cho mình.”
Trình Hân bảo Diêu Nguyệt Ảnh sau này đừng kể với những người bên cạnh cô ấy rằng hai người từng chơi với nhau hồi cấp hai, cấp ba và sống ở một huyện nhỏ.
Mẹ cô kinh doanh bán sỉ nửa đường chuyển hướng, hồi tiểu học cũng chỉ gọi là khá giả thôi, một hạt cát nhỏ như vậy đặt vào đám người Thượng Hải cũng chẳng tìm ra.
Bạn bè trong giới của Cung Trạch bất kể nam nữ. Những người chơi thân đều có gia thế hiển hách, trường quốc tế, du học nước ngoài, quyên góp cho những trường đại học hàng đầu thế giới, khởi điểm từ hai ba trăm triệu, đây mới chỉ là viên gạch lót đường để những người ở tầng lớp thực sự hưởng thụ nền giáo dục đặc biệt mà thôi.
Cô ấy đã tán được Cung Trạch rồi, cô ấy có thể nói rằng người nhà mình dựa vào kinh doanh bán sỉ để thu hút doanh số bán hàng offline, ép mỗi đại lý phải tích trữ nhiều hàng mới kiếm được khoản tiền phi nghĩa đầu tiên sao?
Rõ ràng là không thể.
Diêu Nguyệt Ảnh cầm điện thoại di động, một lúc sau gửi cho đối diện mấy cái biểu tượng cảm xúc, chú gấu trúc giơ tay ra hiệu OK.
Sau đó đến lượt Diêu Nguyệt Ảnh gõ chữ.
“Mình không có máy tính xách tay, Hân Hân... Phải làm sao?”
Người đàn ông này cao quý đến mức bệnh hoạn, một động tác nhẹ nhàng, tìm thuốc lá.
Uông Tuấn Hi bắt đầu lục tung tìm thuốc lá.
Bật lửa bật lên, mười một giờ rưỡi. Bình thường lúc này Diêu Nguyệt Ảnh không phải đang đọc sách thì cũng đang ngủ, nhưng bây giờ cô lại đang ở bên bờ sông đèn đuốc sáng trưng nhìn người khác hút thuốc.
Hút hai hơi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn ra xa.
“おまえ...”
Đầu mẩu thuốc lúc sáng lúc tối, đọng lại một ít tro tàn, Uông Tuấn Hi vừa nghe, người đàn ông trước mặt vừa nhìn xuống, tầm mắt dừng lại, Uông Tuấn Hi không suy nghĩ gì liền há miệng.
Tàn thuốc tùy ý rơi vào trong miệng, một chuỗi tiếng Nhật ngắn gọn, ngoài anh ra không ai nghe hiểu.
“Nhớ cho kỹ, lớn thế này rồi mà không biết được ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc à? Đừng giống như Tiểu Thụy, bị chúng tôi đá ra ngoài rồi thì cậu lăn lộn với ai?”
Trình Hân đứng bên cạnh, giày cao gót giậm vài cái.
Uông Tuấn Hi liên tục nói sai rồi sai rồi, mặt cũng dày. Trình Hân nói cậu dám chọc tôi, bây giờ biết ai lớn hơn ai rồi chứ? Dù sao cũng không phải cô ấy gọi hắn ta đến, là Cung Trạch.
Thuốc chưa cháy hết, Uông Tuấn Hi lại một lần nữa há miệng. Đầu ngón tay anh ấn đi ấn lại điếu thuốc trên đầu lưỡi, Uông Tuấn Hi kêu ú ớ, biểu cảm đau đớn và vặn vẹo vài giây sau mới dịu lại.
Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí còn nghe thấy tiếng xèo xèo khi lưỡi bị bỏng.
Ngón tay sạch sẽ cọ vào vai hắn ta.
“Em thấy thái độ xin lỗi của cậu ta thế nào?”
Cung Trạch hỏi, Trình Hân khoác tay anh, gật đầu hài lòng.
“Ừ, anh nói thế nào cũng được.”
Cô ấy đắm chìm trong cảm giác này không thể tự thoát ra được, sự kiêu ngạo, coi thường tất cả, không coi ai ra gì.
Có thể đẩy bất kỳ ai từ trên cao xuống, khiến họ vùng vẫy trong bùn đất hoảng sợ, cũng có thể đưa một tay kéo những kẻ hoảng sợ đó trở lại thiên đường, cảm giác này, Cung Trạch đã dẫn cô ấy trải nghiệm vô số lần, hầu như mỗi ngày.
Cô ấy cũng trở thành kẻ thống trị.
Uông Tuấn Hi từ dưới đất bò dậy, cười toe toét, lại như chưa có chuyện gì xảy ra, cảnh này đều bị Diêu Nguyệt Ảnh rúc ở một bên nhìn rõ mồn một.
Hồi cấp hai, cấp ba, mặc dù Trình Hân đỏng đảnh, cũng kiêu ngạo, cũng không coi trọng ai nhưng cô ấy chưa từng thực sự làm hại ai, hai năm nay cô ấy thay đổi quá nhiều, Diêu Nguyệt Ảnh thậm chí cho rằng Trình Hân bây giờ không phải là Trình Hân, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
“Cái kia, không có chuyện gì thì mình đi trước... Hân Hân.”
Giọng nói bất chợt của Diêu Nguyệt Ảnh cắt ngang ba người đang nói chuyện, bọn họ cùng nhìn sang. Diêu Nguyệt Ảnh bị ánh mắt nhìn chằm chằm đến mức không biết làm sao, đành phải giả vờ kiên cường không nhìn hai người kia, tập trung ánh mắt vào khuôn mặt tươi cười của Trình Hân.
“Nghe khẩu âm, là bạn bên đó sao?”
Người đàn ông hỏi cô, Trình Hân có chút xấu hổ, hỏi có phải là bạn thân bên kia của cô ấy hay không, mắt đảo qua, đánh giá từ trên xuống dưới.
Giọng cô nặng quá.
Còn nữa, sao cô lại mặc như thế này?
Biểu cảm của Trình Hân trong một khoảnh khắc trở nên khó chịu.
“Mẹ em phái đến quản em.”
Cô ấy nói như vậy, cũng không nói rõ có phải bạn thân hay không. Diêu Nguyệt Ảnh mím môi, vẫy tay với cô ấy.
“Đi trước nhé.”
Bóng lưng lủi thủi chạy dọc bờ sông.
Cô tăng nhanh bước chân, lại bắt đầu thở hổn hển, chạy đến mức không thở nổi, trong khoảnh khắc rất khó để diễn tả cảm giác này.
Cô trong một buổi tối đặc biệt oi bức, vì một ánh mắt mà như rơi xuống hầm băng.
Cô thoát khỏi núi cao, thoát khỏi ngôi làng nhỏ bé, thoát khỏi số phận bán dép tổ ong ở thị trấn.
Vài tháng sau khi mẹ cô qua đời, cô đã ăn hết mấy bao khoai tây, mỗi ngày lê la ngoài chợ, đến sáu giờ rưỡi chiều, khi các bà bán rau thu dọn thì cô đi lang thang trong chợ, nhìn cái gì người ta không cần thì nhặt mang về.
Con nhà người ta ngồi trên xe điện, vừa tan học, kéo áo mẹ nói mẹ ơi, mẹ ơi, chị kia đang làm gì thế?
Cô cũng không phải không biết xấu hổ, cô muốn hỏi tại sao mình không phải là người ngồi trên xe điện kia, tại sao? Không công bằng, cô cũng cảm thấy mình đáng thương.
Nhưng số phận mỗi người khác nhau, cô học cách chấp nhận số phận này, sau đó da mặt liền càng ngày càng dày, thậm chí trong ánh mắt của người khác cũng không mảy may động lòng, đây là do rèn luyện mà thành.
Vậy tại sao bây giờ, lại như rơi xuống hầm băng?
Diêu Nguyệt Ảnh chạy hai con phố, vòng ra cổng trường vào cửa hàng tiện lợi 7-Eleven ngồi, mua hai chai nước suối tu ừng ực, nằm bò ra bàn, gió lạnh mát mẻ và mặt phẳng thủy tinh làm mát má cô, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ nhớ trước khi ngủ đã nhắn tin cho Trình Hân, hỏi cô ấy về nhà chưa, phải chú ý an toàn.
Trong mơ, người đàn ông cũng tựa vào cạnh xe như vậy. Mái tóc xoăn nhỏ đâm vào gáy, ba nốt ruồi ở đuôi mắt và chóp mũi, điểm trên làn da trắng bệch, vẫy tay ra bảo cô qua đó, nói muốn dập thuốc, điều này khiến Diêu Nguyệt Ảnh sợ hãi. Nhưng cô lại không nhìn rõ khuôn mặt anh trông như thế nào, vì quá vội vàng và quá sợ hãi, chỉ cảm thấy, nếu như khuôn mặt này để các bà lão trong làng nhìn thấy thì họ cũng sẽ nói rằng đó là một khuôn mặt quả phụ, bắt được ai khắc người đó.
Diêu Nguyệt Ảnh tỉnh dậy lúc năm giờ rưỡi, pha cho mình một gói mì ăn liền, vừa ăn xong thì Trình Hân đã nhắn tin wechat cho cô, một tràng thật dài, đoạn cuối cùng là.
“Cậu thông cảm cho mình.”
Trình Hân bảo Diêu Nguyệt Ảnh sau này đừng kể với những người bên cạnh cô ấy rằng hai người từng chơi với nhau hồi cấp hai, cấp ba và sống ở một huyện nhỏ.
Mẹ cô kinh doanh bán sỉ nửa đường chuyển hướng, hồi tiểu học cũng chỉ gọi là khá giả thôi, một hạt cát nhỏ như vậy đặt vào đám người Thượng Hải cũng chẳng tìm ra.
Bạn bè trong giới của Cung Trạch bất kể nam nữ. Những người chơi thân đều có gia thế hiển hách, trường quốc tế, du học nước ngoài, quyên góp cho những trường đại học hàng đầu thế giới, khởi điểm từ hai ba trăm triệu, đây mới chỉ là viên gạch lót đường để những người ở tầng lớp thực sự hưởng thụ nền giáo dục đặc biệt mà thôi.
Cô ấy đã tán được Cung Trạch rồi, cô ấy có thể nói rằng người nhà mình dựa vào kinh doanh bán sỉ để thu hút doanh số bán hàng offline, ép mỗi đại lý phải tích trữ nhiều hàng mới kiếm được khoản tiền phi nghĩa đầu tiên sao?
Rõ ràng là không thể.
Diêu Nguyệt Ảnh cầm điện thoại di động, một lúc sau gửi cho đối diện mấy cái biểu tượng cảm xúc, chú gấu trúc giơ tay ra hiệu OK.
Sau đó đến lượt Diêu Nguyệt Ảnh gõ chữ.
“Mình không có máy tính xách tay, Hân Hân... Phải làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất