Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
Chương 44: Tứ kết
Thân thể tuyển thủ ngoại quốc cường tráng, có được trình độ năng lực chủng tộc nhất định, cho nên xếp hạng phổ biến thế giới cao hơn tuyển thủ trong nước.
Không tham gia thi đấu chính thức, chủ yếu xem để phân tích mỗi cá nhân tuyển thủ.
Mà thi đấu cùng tuyển thủ ngoại quốc, tốc độ kiếm điểm cực kỳ nhanh, một trận tương đương với ba trận trong trận tân sinh. Nếu có thể đánh thắng đội viên chính thức nước ngoài, thậm chí có thể sánh ngang mười trận đấu tân sinh.
Nhưng ngoại quốc tuyển thủ ra tay thường tương đối hung ác, hơn nữa có thể không khống chế được lực mạnh, trong sân thi đấu thường xuyên xuất hiện sự kiện đổ máu.
Huấn luyện viên quốc nội lấy an toàn của vận động viên làm đầu, cấm tay mới đối chiến cùng tuyển thủ nước ngoài.
"Anh Bành trước đó xin ba lần, đều bị huấn luyện viên bác bỏ." Giang Ngữ Hạ nghĩ đến chuyện vui, cười nói, "Huấn luyện viên còn nói giỡn với anh ấy, nói anh ấy mới vừa làm thẩm mỹ, đừng để bị người ta đánh lệch mũi, chọc đến anh Bành đặc biệt tức giận."
"Xác thật." Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, "Đánh lệch mũi, anh ta sẽ phải làm thẩm mỹ một lần nữa."
Rõ ràng là mãnh hán cơ bắp, lại lâu lâu " điều chỉnh " giá trị nhan sắc của mình, tất nhiên không thể chấp nhận.
"Đúng không ~" Âm cuối của Giang Ngữ Hạ nâng lên, nghe tới phi thường sung sướng.
"Tiểu Hạ." Trịnh An Nam gọi y lại, nghiêm túc nói, "Anh gần nhất rộng rãi hơn rất nhiều, bộ dáng hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên tôi gặp anh."
"A?" Giang Ngữ Hạ sờ mặt chính mình, cảm nhận được ý cười trên khóe môi.
Thật kỳ lạ, trước kia ở Lạc Lăng, mười ngày nửa tháng đều cười không ra một tiếng.
Đi vào nơi này ngắn ngủn mấy tháng, phảng phất đem vui vẻ suốt 20 năm qua bổ sung trở lại.
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ nhẹ giọng lẩm bẩm, nâng mắt lên nhìn Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam, "Cảm ơn hai cậu, tôi rất vui vẻ."
"Đừng khách khí." Thẩm Cố Bắc tuy rằng đã quen dáng vẻ Giang Ngữ Hạ luôn do dự, nhưng Giang Ngữ Hạ hiện tại rộng rãi, câu cũng rất thích.
Kiếp trước hợp tác lâu như vậy, quan hệ của hai người, nhiều lắm chỉ xem như trên dưới cấp đồng nghiệp.
Mà hiện tại, bọn họ đã biến thành bạn bè có thể thổ lộ tình cảm.
Thẩm Cố Bắc: "Đúng rồi, bằng tốt nghiệp của anh thì làm sao bây giờ?"
"Trước đó tôi đã viết xong luận văn tốt nghiệp, hơn nữa đã giao cho giáo viên, cho nên đã hoàn thành chương trình của sinh viên tốt nghiệp. Anh Bành giúp tôi liên hệ trường học, nhà trường yêu cầu tôi gửi thông tin việc làm, bổ sung hồ sơ sinh viên. Sau đó họ sẽ gửi cho tôi bằng tốt nghiệp, đồng thời... Bảo mật với những người đến tìm tôi kia."
Giang Ngữ Hạ bay nhanh nói xong, cảm khái nói, "Tôi đến bưu điện gửi tài liệu, phát hiện nơi đó thật thần kỳ. Chỉ cần có địa chỉ cùng mã bưu chính, nhân viên công tác có thể gửi đồ đến khắp nơi trên cả nước."
"Khởi đầu của ngành chuyển phát thư, có thể ngược dòng từ hàng trăm năm trước, tương lai nó sẽ tiếp tục phát triển." Giang Ngữ Hạ vô tình nói, để Thẩm Cố Bắc mở ra suy nghĩ, đề nghị: "Bây giờ, rất nhiều nhà đầu tư muốn chia sẻ chiếc bánh đã có. Thay vì cạnh tranh với họ, chúng ta có thể nhắm mục tiêu vào những công ty chưa bắt đầu phát triển, chẳng hạn như logistics."
(*)Logistics là một hoạt động mang tính chất dây chuyền, nó là một mạng lưới kết nối của nhiều hoạt động cùng tham gia vào việc sản xuất, cung ứng hàng hoá và dịch vụ đến tận tay người tiêu dùng. Nói một cách dễ hiểu nó đảm bảo vòng đời của một sản phẩm và hoạt động kinh doanh của các doanh nghiệp đạt hiệu quả cao nhất.
"Logistics là gì?" Trịnh An Nam đặt câu hỏi.
"Chính là chuyển phát nhanh, môi giới cho người gửi hàng cùng người thu nhập để vẩn chuyển,"Suy nghĩ của Thẩm Cố Bắc rõ ràng, "Bản thân lợi nhuận của ngành logistics, khả năng không quá cao, nhưng nó lại mở ra kiểu mua sắm môi giới mới. Chỉ cần logistics phát triển lên, ngắn lại khoảng cách giữa thị trấn và thành phố, rất nhiều ngành sản xuất khác đều có thể tương đối phát triển lên."
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ rất nhanh lý giải ý cậu, "Ví dụ, thành phố Lạc Lăng có rất nhiều mỹ thực địa phương đặc sắc cùng thủ công mỹ nghệ, người Phù Khê khẳng định sẽ thích. Nhưng không phải mỗi người, đều sẽ vì những cái đó mà đến Lạc Lăng. Cho nên, chỉ cần vận chuyển và internet đều phát triển, thì có thể mở rộng thị trường, mang những nét đặc trưng địa phương đến Phù Khê thậm chí xa hơn nữa".
"Cậu quả nhiên thông minh." Thẩm Cố Bắc dành lời khen cao.
Kỳ thật, Giang Ngữ Hạ nói đúng một nửa nguyên nhân, Thẩm Cố Bắc có vẻ xa hơn.
Cậu tính toán phát triển kỹ thuật khoa học điện tử cùng internet, xây dựng nền tảng bán hàng trực tuyến. Nếu muốn các nhà bán hàng trực tuyến phát triển, thì chuỗi vận tải là ưu tiên hàng đầu.
"Hừ." Trịnh An Nam thấp giọng oán giận, "Mấy người đều thông minh, chỉ còn tôi không thông minh."
Thẩm Cố Bắc đánh giá, "Ngoan, có được tự mình hiểu lấy, cũng là phẩm chất đáng quý."
"Đừng nói như vậy," Giang Ngữ Hạ bị khen có điểm thẹn thùng, vội vàng xua xua tay, "Ông chủ Thẩm mới lợi hại. Tôi thường xuyên cảm thấy, cậu không chỉ 17 tuổi."
U a, trực giác rất nhạy bén.
Thẩm Cố Bắc không phản bác, thuận thế hỏi, "Anh cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?"
Giang Ngữ Hạ do dự vài giây, nghiêm trang trả lời, "70."
"Ha ha ha ha ha ha!" Trịnh An Nam lập tức cười điên cuồng, dùng sức quá mạnh, bụng đều có điểm đau.
Hắn đột nhiên cảm thấy ngốc chút cũng khá tốt, có thể hưởng thụ thật tốt thanh xuân, không cần trước tiên tiến vào tuổi thất tuần(*).
(*)Cổ hi (古稀), trượng quốc chi niên (杖国之年), trí sự chi niên (致事之年), trí chính chi niên (致政之年) —— chỉ 70 tuổi
"......" Thẩm Cố Bắc online chọn im lặng.
Cậu quyết định thu hồi suy nghĩ "trực giác của Giang Ngữ Hạ rất nhạy bén".
Cái gì 70 tuổi, cậu nào có già như vậy?
Nếu thật sự 70, cậu cùng Trịnh An Nam tính cái gì?
Hoàng hôn đỏ ông cháu yêu nhau à?!
Giang Ngữ Hạ ý thức được nói sai rồi, ngoan ngoãn xin lỗi, khẩn cầu ông chủ Thẩm tha thứ.
Nhìn đến Trịnh An Nam điên cuồng cười cùng biểu tình Thẩm Cố Bắc cạn lợi, trong lòng y trộm nghĩ: Tui sai rồi, lần sau tui còn dám.
Nơi Bành Dã thi đấu, là sân vận động trung tâm ở thành phố Liên Châu.
Với ý tưởng này, việc mua vé trực tuyến vẫn chưa phổ biến cho các sự kiện khác nhau, cũng chưa có đủ kênh quảng cáo cho giải đấu mới. Chỉ một số ít người dân địa phương Liên Châu nhận được tin tức từ báo chí, đến xếp hàng mua vé.
Bởi vì không gian bên trong sân nhỏ, chỉ có 200 người, hợp lại cũng coi như là ngồi đầy.
Thẩm Cố Bắc cầm vé vào chỗ, thế giới đột nhiên ảm đạm xuống.
Ánh sáng địa điểm tổ chức lờ mờ, chỉ có võ đài hình vuông ở trung tâm có đèn, như thể tất cả ánh sáng rực rỡ trên thế giới đều tập trung ở đó.
Ở vòng thứ 3 của vòng sơ loại, hai thí sinh đều mặc áo bó sát tượng trưng cho các từng team, để lộ cơ bắp. Làn da cổ màu đồng treo một tầng mồ hôi, ánh mắt đằng đằng sát khí. Thế lực thoạt nhìn ngang nhau, không khí phá lệ khẩn trương.
Trọng tài đứng giữa họ, gần như nhắm mắt ngủ gật.
Phía dưới người xem càng không cho mặt mũi, thậm chí lấy ra hạt dưa, một bên cắn một bên tán gẫu.
"Hai người bọn họ đã chuyển động vài vòng, khi nào đấu võ?"
"Không biết nữa, tôi cũng sốt ruột, mua vé vào để xem cái này à?"
"Đấu quyền anh cái gì chứ, này hai người dọn dẹp một chút, đi Gala tết biểu diễn biểu diễn song tấu."
Lời bình bên dưới đàn quá sắc bén, hơn nữa tinh chuẩn tổng kết tình thế trước mặt.
Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu quan sát mấy chục giây, cơ bản làm rõ tình huống.
Hai mãnh nam cơ bắp trên đàn, thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh. Trên thực tế đều là tay mới, bình thường đi theo huấn luyện viên đánh cây cột đánh bao cát, kinh nghiệm thực chiến bằng không, đối mặt người sống sờ sờ không dám xuống tay.
Vì thế, hai người bọn họ phát minh ra chiến thuật ms, xoay vòng quanh trọng, tranh thủ làm choáng trọng tài, đợi đến khi luật quy định phải tấn công, rồi ngập ngừng tiến lại gần, giống như một cuộc chiến giữa những chú mèo con, gãi nhau hai lần rồi lại rút ra.
Sau vài hiệp, trọng tài buồn ngủ, khán giả nổ tung, huấn luyện viên hai bên muốn tìm cái hố dưới đất để chui vào.
Trên khán đài chỉ có Giang Ngữ Hạ hưng phấn ngồi ở hàng ghế đầu, " Đuổi kịp rồi, cố lên!"
"Hửm?" Trịnh An Nam nâng đầu lên, cẩn thận quan sát hai bên đỏ lam, "Ai là Tiểu Dã?"
"Tôi đã nói với cậu, anh Bành phải đợi buổi chiều mới chơi." Giang Ngữ Hạ cười tủm tỉm trả lời, "Chẳng qua, hai người bọn họ ai mà thắng, sẽ là đối thủ buổi chiều của anh Bành."
"Ách..." Thẩm Cố Bắc nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên đồng tình phương nào.
Bành Dã trước khi được chiêu mộ, mỗi lần đánh đều kích thích hơn hiện tại, khó chắc anh ta muốn nhanh chóng lên đánh chính.
Mà trận trên đài...
Thẩm Cố Bắc nhìn về phía hai diễn viên ưu tú, yên lặng chúc phúc: Hy vọng hai người dừng bước tại đây, không cần đối mặt địa ngục phía trước.
A di đà phật.
Trải qua một phen chiến đấu "kịch liệt", phía lam lấy ưu thế xoay vòng vòng tương đối ổn, thành công xâm nhập vòng sau.
Anh ta mới vừa xuống đài, còn không có kịp chúc mừng, đã bị huấn luyện viên túm qua đổ ập tức giận mắng xuống.
"Trước khi lên sân khấu tôi đã nói với cậu thế nào? Ra tay à! Đánh quyền à! Bình thường huấn luyện đánh thế nào, đến trên đài lại đánh như kia."
Tuyển thủ đội lam rất ủy khuất, "Bình thường em huấn luyện, mỗi ngày đều đánh không khí mà."
"Được, cậu có lý." Huấn luyện viên tức giận đỏ cả mặt, cắn răng buông lời hung ác, "Chờ so tài xong trở về, tôi để đàn anh mỗi ngày luyện với cậu, mỗi ngày thực chiến!"
A?!" Tuyển thủ đội lam lộ ra biểu tình tuyệt vọng, tự hỏi hiện tại viết đơn lui đội kịp không.
"A cái gì a? Kế tiếp là trận tứ kết, cậu tranh thủ nắm lấy." luyện viên mở ra danh sách đối chiến, lại sửa miệng, "Thôi, cậu cố gắng đừng thua quá thảm."
"Hả?" Tuyển thủ đội lam tỏ vẻ mù mịt, "Đối thủ tiếp theo của tôi là ai vậy?"
"Đội Phù Khê - Bành Dã."
"Bành Dã chính là cái kia... Cái kia... Hai phút đánh ngã người kia?"
"Đúng vậy, anh ta mấy trận thi đấu trước mắt, đều là hai ba phút giải quyết. Cậu cũng biết quy định của môn quyền anh của chúng ta, không đứng dậy nổi là thua."
Tuyển thủ đội lam vẻ mặt tuyệt vọng, tâm tồn một tia may mắn cuối cùng dò hỏi, "Huấn luyện viên, tôi có thể bỏ quyền sao?"
Huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai cậu chàng, hào sảng nói, "Cố lên, chỉ cần cậu chịu quá bốn phút, tôi sẽ không mắng cậu."
Tuyển thủ đội lam:......
Còn không bằng thua đâu.
Buổi sáng tổng cộng bốn trận thi đấu, thi đấu kết thúc có thời gian nghỉ trưa, nhân viên địa điểm đẩy xe bán đồ ăn nhẹ, hộp cơm trưa còn có mì ăn liền.
"Này này này, cậu muốn ăn cái gì?" Trịnh An Nam gọi Thẩm Cố Bắc lại, khó xử nói, "Hình như đều không ngon lắm."
"Không cần hình như, thật sự rất khó ăn." Giang Ngữ Hạ ăn qua vài lần, cự tuyệt nhớ lại cái loại hương vị kia.
Y đứng lên, nói với hai thiếu niên còn trong kỳ trổ mã, "Anh Bành bảo chúng ta đến phòng nghỉ của ảnh ăn cơm trưa, cơm dành cho tuyển thủ tương đối ngon."
Trịnh An Nam: "Anh ta còn có phòng nghỉ?"
"Đúng vậy, tuyển thủ hạt giống đều có phòng nghỉ, anh ấy là hạt giống thứ ba."
hắn là loại thứ ba tử." Giang Ngữ Hạ dắt bọn họ, đi vào từ cửa nhỏ mặt bên, xuyên qua hành lang thật dài.
Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, cung cấp cho tuyển thủ cùng huấn luyện viên đến từ các khu vực.
Bốn tuyển thủ hạt giống đều có phòng nghỉ riêng, cách xa những người khác, phải qua khúc quẹo mới tới.
Thẩm Cố Bắc vừa mới đi khúc cua, nghênh diện một người người đàn ông cao lớn, lướt sang bả vai Trịnh An Nam đi qua.
Vóc dáng Trịnh An Nam đã tính cao, người đàn ông này còn cao hơn hắn gần một cái đầu, phỏng chừng vượt qua hai mét.
Cơ bắp trên cánh tay, cho dù không căng chặt, thoạt nhìn cũng phi thường rõ ràng, thể trạng không khác lắm với tay quyền anh nước ngoài.
Đợi cho đám người đi xa, Giang Ngữ Hạ nhỏ giọng nói cho Thẩm Cố Bắc, "Đó là hạt giống thứ nhất. Nếu anh Bành thắng hai trận nữa, trận chung kết sẽ gặp anh ta."
Đám người đi xa về sau, đệ nhất hạt giống. Nếu Bành ca liền thắng hai tràng, trận chung kết liền sẽ đối thượng hắn."
2
Trịnh An Nam: "Thoạt nhìn bộ dáng rất khó đánh, Tiểu Dã không thành vẫn ok chứ?"
"Không biết." Giang Ngữ Hạ thành thành thật thật trả lời, "Tôi chỉ biết, anh Bành rất hưng phấn."
"Hưng phấn? Vậy tôi muốn nhanh xem bọn họ thi đấu hơn, hai người bọn họ mấy giờ đấu á?"
"Cậu hôm nay không xem được, vòng bán kết cùng trận chung kết phải đợi ngày mai." Giang Ngữ Hạ tạm dừng vài giây, lại nói, "Chỉ là, ngày mai cậu phải đi ăn sinh nhật cùng Thẩm Cố Bắc mà?"
"Đúng nha, sao cậu biết được?"
Giang Ngữ Hạ: Ừm, khó đoán lắm à?
Không tham gia thi đấu chính thức, chủ yếu xem để phân tích mỗi cá nhân tuyển thủ.
Mà thi đấu cùng tuyển thủ ngoại quốc, tốc độ kiếm điểm cực kỳ nhanh, một trận tương đương với ba trận trong trận tân sinh. Nếu có thể đánh thắng đội viên chính thức nước ngoài, thậm chí có thể sánh ngang mười trận đấu tân sinh.
Nhưng ngoại quốc tuyển thủ ra tay thường tương đối hung ác, hơn nữa có thể không khống chế được lực mạnh, trong sân thi đấu thường xuyên xuất hiện sự kiện đổ máu.
Huấn luyện viên quốc nội lấy an toàn của vận động viên làm đầu, cấm tay mới đối chiến cùng tuyển thủ nước ngoài.
"Anh Bành trước đó xin ba lần, đều bị huấn luyện viên bác bỏ." Giang Ngữ Hạ nghĩ đến chuyện vui, cười nói, "Huấn luyện viên còn nói giỡn với anh ấy, nói anh ấy mới vừa làm thẩm mỹ, đừng để bị người ta đánh lệch mũi, chọc đến anh Bành đặc biệt tức giận."
"Xác thật." Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, "Đánh lệch mũi, anh ta sẽ phải làm thẩm mỹ một lần nữa."
Rõ ràng là mãnh hán cơ bắp, lại lâu lâu " điều chỉnh " giá trị nhan sắc của mình, tất nhiên không thể chấp nhận.
"Đúng không ~" Âm cuối của Giang Ngữ Hạ nâng lên, nghe tới phi thường sung sướng.
"Tiểu Hạ." Trịnh An Nam gọi y lại, nghiêm túc nói, "Anh gần nhất rộng rãi hơn rất nhiều, bộ dáng hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên tôi gặp anh."
"A?" Giang Ngữ Hạ sờ mặt chính mình, cảm nhận được ý cười trên khóe môi.
Thật kỳ lạ, trước kia ở Lạc Lăng, mười ngày nửa tháng đều cười không ra một tiếng.
Đi vào nơi này ngắn ngủn mấy tháng, phảng phất đem vui vẻ suốt 20 năm qua bổ sung trở lại.
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ nhẹ giọng lẩm bẩm, nâng mắt lên nhìn Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam, "Cảm ơn hai cậu, tôi rất vui vẻ."
"Đừng khách khí." Thẩm Cố Bắc tuy rằng đã quen dáng vẻ Giang Ngữ Hạ luôn do dự, nhưng Giang Ngữ Hạ hiện tại rộng rãi, câu cũng rất thích.
Kiếp trước hợp tác lâu như vậy, quan hệ của hai người, nhiều lắm chỉ xem như trên dưới cấp đồng nghiệp.
Mà hiện tại, bọn họ đã biến thành bạn bè có thể thổ lộ tình cảm.
Thẩm Cố Bắc: "Đúng rồi, bằng tốt nghiệp của anh thì làm sao bây giờ?"
"Trước đó tôi đã viết xong luận văn tốt nghiệp, hơn nữa đã giao cho giáo viên, cho nên đã hoàn thành chương trình của sinh viên tốt nghiệp. Anh Bành giúp tôi liên hệ trường học, nhà trường yêu cầu tôi gửi thông tin việc làm, bổ sung hồ sơ sinh viên. Sau đó họ sẽ gửi cho tôi bằng tốt nghiệp, đồng thời... Bảo mật với những người đến tìm tôi kia."
Giang Ngữ Hạ bay nhanh nói xong, cảm khái nói, "Tôi đến bưu điện gửi tài liệu, phát hiện nơi đó thật thần kỳ. Chỉ cần có địa chỉ cùng mã bưu chính, nhân viên công tác có thể gửi đồ đến khắp nơi trên cả nước."
"Khởi đầu của ngành chuyển phát thư, có thể ngược dòng từ hàng trăm năm trước, tương lai nó sẽ tiếp tục phát triển." Giang Ngữ Hạ vô tình nói, để Thẩm Cố Bắc mở ra suy nghĩ, đề nghị: "Bây giờ, rất nhiều nhà đầu tư muốn chia sẻ chiếc bánh đã có. Thay vì cạnh tranh với họ, chúng ta có thể nhắm mục tiêu vào những công ty chưa bắt đầu phát triển, chẳng hạn như logistics."
(*)Logistics là một hoạt động mang tính chất dây chuyền, nó là một mạng lưới kết nối của nhiều hoạt động cùng tham gia vào việc sản xuất, cung ứng hàng hoá và dịch vụ đến tận tay người tiêu dùng. Nói một cách dễ hiểu nó đảm bảo vòng đời của một sản phẩm và hoạt động kinh doanh của các doanh nghiệp đạt hiệu quả cao nhất.
"Logistics là gì?" Trịnh An Nam đặt câu hỏi.
"Chính là chuyển phát nhanh, môi giới cho người gửi hàng cùng người thu nhập để vẩn chuyển,"Suy nghĩ của Thẩm Cố Bắc rõ ràng, "Bản thân lợi nhuận của ngành logistics, khả năng không quá cao, nhưng nó lại mở ra kiểu mua sắm môi giới mới. Chỉ cần logistics phát triển lên, ngắn lại khoảng cách giữa thị trấn và thành phố, rất nhiều ngành sản xuất khác đều có thể tương đối phát triển lên."
"Đúng vậy." Giang Ngữ Hạ rất nhanh lý giải ý cậu, "Ví dụ, thành phố Lạc Lăng có rất nhiều mỹ thực địa phương đặc sắc cùng thủ công mỹ nghệ, người Phù Khê khẳng định sẽ thích. Nhưng không phải mỗi người, đều sẽ vì những cái đó mà đến Lạc Lăng. Cho nên, chỉ cần vận chuyển và internet đều phát triển, thì có thể mở rộng thị trường, mang những nét đặc trưng địa phương đến Phù Khê thậm chí xa hơn nữa".
"Cậu quả nhiên thông minh." Thẩm Cố Bắc dành lời khen cao.
Kỳ thật, Giang Ngữ Hạ nói đúng một nửa nguyên nhân, Thẩm Cố Bắc có vẻ xa hơn.
Cậu tính toán phát triển kỹ thuật khoa học điện tử cùng internet, xây dựng nền tảng bán hàng trực tuyến. Nếu muốn các nhà bán hàng trực tuyến phát triển, thì chuỗi vận tải là ưu tiên hàng đầu.
"Hừ." Trịnh An Nam thấp giọng oán giận, "Mấy người đều thông minh, chỉ còn tôi không thông minh."
Thẩm Cố Bắc đánh giá, "Ngoan, có được tự mình hiểu lấy, cũng là phẩm chất đáng quý."
"Đừng nói như vậy," Giang Ngữ Hạ bị khen có điểm thẹn thùng, vội vàng xua xua tay, "Ông chủ Thẩm mới lợi hại. Tôi thường xuyên cảm thấy, cậu không chỉ 17 tuổi."
U a, trực giác rất nhạy bén.
Thẩm Cố Bắc không phản bác, thuận thế hỏi, "Anh cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?"
Giang Ngữ Hạ do dự vài giây, nghiêm trang trả lời, "70."
"Ha ha ha ha ha ha!" Trịnh An Nam lập tức cười điên cuồng, dùng sức quá mạnh, bụng đều có điểm đau.
Hắn đột nhiên cảm thấy ngốc chút cũng khá tốt, có thể hưởng thụ thật tốt thanh xuân, không cần trước tiên tiến vào tuổi thất tuần(*).
(*)Cổ hi (古稀), trượng quốc chi niên (杖国之年), trí sự chi niên (致事之年), trí chính chi niên (致政之年) —— chỉ 70 tuổi
"......" Thẩm Cố Bắc online chọn im lặng.
Cậu quyết định thu hồi suy nghĩ "trực giác của Giang Ngữ Hạ rất nhạy bén".
Cái gì 70 tuổi, cậu nào có già như vậy?
Nếu thật sự 70, cậu cùng Trịnh An Nam tính cái gì?
Hoàng hôn đỏ ông cháu yêu nhau à?!
Giang Ngữ Hạ ý thức được nói sai rồi, ngoan ngoãn xin lỗi, khẩn cầu ông chủ Thẩm tha thứ.
Nhìn đến Trịnh An Nam điên cuồng cười cùng biểu tình Thẩm Cố Bắc cạn lợi, trong lòng y trộm nghĩ: Tui sai rồi, lần sau tui còn dám.
Nơi Bành Dã thi đấu, là sân vận động trung tâm ở thành phố Liên Châu.
Với ý tưởng này, việc mua vé trực tuyến vẫn chưa phổ biến cho các sự kiện khác nhau, cũng chưa có đủ kênh quảng cáo cho giải đấu mới. Chỉ một số ít người dân địa phương Liên Châu nhận được tin tức từ báo chí, đến xếp hàng mua vé.
Bởi vì không gian bên trong sân nhỏ, chỉ có 200 người, hợp lại cũng coi như là ngồi đầy.
Thẩm Cố Bắc cầm vé vào chỗ, thế giới đột nhiên ảm đạm xuống.
Ánh sáng địa điểm tổ chức lờ mờ, chỉ có võ đài hình vuông ở trung tâm có đèn, như thể tất cả ánh sáng rực rỡ trên thế giới đều tập trung ở đó.
Ở vòng thứ 3 của vòng sơ loại, hai thí sinh đều mặc áo bó sát tượng trưng cho các từng team, để lộ cơ bắp. Làn da cổ màu đồng treo một tầng mồ hôi, ánh mắt đằng đằng sát khí. Thế lực thoạt nhìn ngang nhau, không khí phá lệ khẩn trương.
Trọng tài đứng giữa họ, gần như nhắm mắt ngủ gật.
Phía dưới người xem càng không cho mặt mũi, thậm chí lấy ra hạt dưa, một bên cắn một bên tán gẫu.
"Hai người bọn họ đã chuyển động vài vòng, khi nào đấu võ?"
"Không biết nữa, tôi cũng sốt ruột, mua vé vào để xem cái này à?"
"Đấu quyền anh cái gì chứ, này hai người dọn dẹp một chút, đi Gala tết biểu diễn biểu diễn song tấu."
Lời bình bên dưới đàn quá sắc bén, hơn nữa tinh chuẩn tổng kết tình thế trước mặt.
Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu quan sát mấy chục giây, cơ bản làm rõ tình huống.
Hai mãnh nam cơ bắp trên đàn, thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh. Trên thực tế đều là tay mới, bình thường đi theo huấn luyện viên đánh cây cột đánh bao cát, kinh nghiệm thực chiến bằng không, đối mặt người sống sờ sờ không dám xuống tay.
Vì thế, hai người bọn họ phát minh ra chiến thuật ms, xoay vòng quanh trọng, tranh thủ làm choáng trọng tài, đợi đến khi luật quy định phải tấn công, rồi ngập ngừng tiến lại gần, giống như một cuộc chiến giữa những chú mèo con, gãi nhau hai lần rồi lại rút ra.
Sau vài hiệp, trọng tài buồn ngủ, khán giả nổ tung, huấn luyện viên hai bên muốn tìm cái hố dưới đất để chui vào.
Trên khán đài chỉ có Giang Ngữ Hạ hưng phấn ngồi ở hàng ghế đầu, " Đuổi kịp rồi, cố lên!"
"Hửm?" Trịnh An Nam nâng đầu lên, cẩn thận quan sát hai bên đỏ lam, "Ai là Tiểu Dã?"
"Tôi đã nói với cậu, anh Bành phải đợi buổi chiều mới chơi." Giang Ngữ Hạ cười tủm tỉm trả lời, "Chẳng qua, hai người bọn họ ai mà thắng, sẽ là đối thủ buổi chiều của anh Bành."
"Ách..." Thẩm Cố Bắc nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên đồng tình phương nào.
Bành Dã trước khi được chiêu mộ, mỗi lần đánh đều kích thích hơn hiện tại, khó chắc anh ta muốn nhanh chóng lên đánh chính.
Mà trận trên đài...
Thẩm Cố Bắc nhìn về phía hai diễn viên ưu tú, yên lặng chúc phúc: Hy vọng hai người dừng bước tại đây, không cần đối mặt địa ngục phía trước.
A di đà phật.
Trải qua một phen chiến đấu "kịch liệt", phía lam lấy ưu thế xoay vòng vòng tương đối ổn, thành công xâm nhập vòng sau.
Anh ta mới vừa xuống đài, còn không có kịp chúc mừng, đã bị huấn luyện viên túm qua đổ ập tức giận mắng xuống.
"Trước khi lên sân khấu tôi đã nói với cậu thế nào? Ra tay à! Đánh quyền à! Bình thường huấn luyện đánh thế nào, đến trên đài lại đánh như kia."
Tuyển thủ đội lam rất ủy khuất, "Bình thường em huấn luyện, mỗi ngày đều đánh không khí mà."
"Được, cậu có lý." Huấn luyện viên tức giận đỏ cả mặt, cắn răng buông lời hung ác, "Chờ so tài xong trở về, tôi để đàn anh mỗi ngày luyện với cậu, mỗi ngày thực chiến!"
A?!" Tuyển thủ đội lam lộ ra biểu tình tuyệt vọng, tự hỏi hiện tại viết đơn lui đội kịp không.
"A cái gì a? Kế tiếp là trận tứ kết, cậu tranh thủ nắm lấy." luyện viên mở ra danh sách đối chiến, lại sửa miệng, "Thôi, cậu cố gắng đừng thua quá thảm."
"Hả?" Tuyển thủ đội lam tỏ vẻ mù mịt, "Đối thủ tiếp theo của tôi là ai vậy?"
"Đội Phù Khê - Bành Dã."
"Bành Dã chính là cái kia... Cái kia... Hai phút đánh ngã người kia?"
"Đúng vậy, anh ta mấy trận thi đấu trước mắt, đều là hai ba phút giải quyết. Cậu cũng biết quy định của môn quyền anh của chúng ta, không đứng dậy nổi là thua."
Tuyển thủ đội lam vẻ mặt tuyệt vọng, tâm tồn một tia may mắn cuối cùng dò hỏi, "Huấn luyện viên, tôi có thể bỏ quyền sao?"
Huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai cậu chàng, hào sảng nói, "Cố lên, chỉ cần cậu chịu quá bốn phút, tôi sẽ không mắng cậu."
Tuyển thủ đội lam:......
Còn không bằng thua đâu.
Buổi sáng tổng cộng bốn trận thi đấu, thi đấu kết thúc có thời gian nghỉ trưa, nhân viên địa điểm đẩy xe bán đồ ăn nhẹ, hộp cơm trưa còn có mì ăn liền.
"Này này này, cậu muốn ăn cái gì?" Trịnh An Nam gọi Thẩm Cố Bắc lại, khó xử nói, "Hình như đều không ngon lắm."
"Không cần hình như, thật sự rất khó ăn." Giang Ngữ Hạ ăn qua vài lần, cự tuyệt nhớ lại cái loại hương vị kia.
Y đứng lên, nói với hai thiếu niên còn trong kỳ trổ mã, "Anh Bành bảo chúng ta đến phòng nghỉ của ảnh ăn cơm trưa, cơm dành cho tuyển thủ tương đối ngon."
Trịnh An Nam: "Anh ta còn có phòng nghỉ?"
"Đúng vậy, tuyển thủ hạt giống đều có phòng nghỉ, anh ấy là hạt giống thứ ba."
hắn là loại thứ ba tử." Giang Ngữ Hạ dắt bọn họ, đi vào từ cửa nhỏ mặt bên, xuyên qua hành lang thật dài.
Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, cung cấp cho tuyển thủ cùng huấn luyện viên đến từ các khu vực.
Bốn tuyển thủ hạt giống đều có phòng nghỉ riêng, cách xa những người khác, phải qua khúc quẹo mới tới.
Thẩm Cố Bắc vừa mới đi khúc cua, nghênh diện một người người đàn ông cao lớn, lướt sang bả vai Trịnh An Nam đi qua.
Vóc dáng Trịnh An Nam đã tính cao, người đàn ông này còn cao hơn hắn gần một cái đầu, phỏng chừng vượt qua hai mét.
Cơ bắp trên cánh tay, cho dù không căng chặt, thoạt nhìn cũng phi thường rõ ràng, thể trạng không khác lắm với tay quyền anh nước ngoài.
Đợi cho đám người đi xa, Giang Ngữ Hạ nhỏ giọng nói cho Thẩm Cố Bắc, "Đó là hạt giống thứ nhất. Nếu anh Bành thắng hai trận nữa, trận chung kết sẽ gặp anh ta."
Đám người đi xa về sau, đệ nhất hạt giống. Nếu Bành ca liền thắng hai tràng, trận chung kết liền sẽ đối thượng hắn."
2
Trịnh An Nam: "Thoạt nhìn bộ dáng rất khó đánh, Tiểu Dã không thành vẫn ok chứ?"
"Không biết." Giang Ngữ Hạ thành thành thật thật trả lời, "Tôi chỉ biết, anh Bành rất hưng phấn."
"Hưng phấn? Vậy tôi muốn nhanh xem bọn họ thi đấu hơn, hai người bọn họ mấy giờ đấu á?"
"Cậu hôm nay không xem được, vòng bán kết cùng trận chung kết phải đợi ngày mai." Giang Ngữ Hạ tạm dừng vài giây, lại nói, "Chỉ là, ngày mai cậu phải đi ăn sinh nhật cùng Thẩm Cố Bắc mà?"
"Đúng nha, sao cậu biết được?"
Giang Ngữ Hạ: Ừm, khó đoán lắm à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất