Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 69: Chu toàn.
Phương Trường bối rối đến ngây người, thật sự cậu vẫn chưa biết có nên hất móng heo của boss đại nhân ra hay không.
Và hình như cái móng heo kia không nhận ra Phương Trường đang lúng túng, cứ thản nhiên mà sờ.
Lệ Minh Viễn chăm chú nhìn Phương Trường đang run rẩy trong lòng mình. Hắn hơi khó chịu khi thấy sau khi thành công Trúc cơ, da thịt Phương Trường cứ ngày càng trắng nộn thêm.
Cứ thử tưởng tượng xem, mãi mới tìm được viên ngọc thô ưng ý, chưa kịp giấu đi đã bị mưa gió mài cho sáng loáng, thu hút chục cặp mắt thèm muốn xung quanh . . .
Càng khiến người ta buồn bực hơn chính là viên ngọc này còn chưa trọn vẹn thuộc về mình.
Không biết bị điều gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, boss đại nhân của chúng ta có chút sầu.
Lệ Minh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại của Phương Trường, nâng lên trước ngực một cách đầy trân trọng. Giọng điệu hắn hiếm khi mà tha thiết đến vậy: "Sau này phải cẩn thận hơn."
Nhờ cung phản ứng dài 3 vòng trái đất mà mãi Phương Trường mới hiểu việc cần "Cẩn thận" mà boss đại nhân dặn là gì ——
Hình như thời điểm boss đại nhân vỗ mông cậu cũng là lúc Tôn Lôi đi ngang qua! ! !?
Boss đại nhân . . . ăn . . . ăn ăn giấm?
Đầu Phương Trường như muốn nổ tung.
Thiết lập này có hơi sai sai . . .
Từ khi nào mà boss đại nhân tinh tế đến vậy! ! !??
Mà cậu cũng có chút cảm động rồi nha.
Vì chưa lý giải nổi tâm tình của chính mình nên Phương Trường chỉ có thể giải quyết sự việc trước mắt đã.
Cậu rút tay ra khỏi tay boss đại nhân, ấp úng nói nhỏ: "Dạ."
Thật sự Phương Trường đã ngại đến mức chúi hẳn đầu xuống đất luôn rồi. Từ góc độ của Lệ Minh Viễn căn bản không nhìn thấy mặt Phương Trường, chỉ thấy cái gáy trắng nõn cùng vành tai phiếm hồng . . .
Từ khi hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Phương Trường, Lệ Minh Viễn càng nhìn càng thấy cậu ấy rất đáng yêu.
Sắp thành tâm bệnh luôn rồi. Thật sự rất đáng yêu!
Nhưng vẻ mặt Lệ Minh Viễn vẫn không hề có biểu hiện gì quá thất thố, hắn lùi về sau một bước: "Tiếp theo em có kế hoạch gì không?"
Thấy chủ đề đang chuyển từ hường phấn sang chính sự, Phương Trường như bắt được sợi dây cứu mạng, ngẩng đầu trình bày cho boss đại nhân nghe: "Tôi nghi trong nước có vấn đề nên định lánh đi rồi chờ đến lúc vắng người mới đến điều tra."
"Có thể trong nước tồn tại thứ virus gây bệnh nào đó . . ."
Phương Trường: "Hả?"
Nếu trong nước có virus gây bệnh thì vì cớ gì mà mọi người xuống bơi lại không bị nhiễm?
Lệ Minh Viễn hiểu Phương Trường đang thắc mắc điều gì, giải thích cho cậu luôn: "Thời điểm tận thế mới ập đến, dị tượng xuất hiện nên mưa rất nhiều. Khi đó nước bên ngoài đều không thể uống, một khi uống vào sẽ biến thành zombie. Nhưng dần dà, nguồn nước ngày càng cạn kiệt, con người bị dồn đến đường cùng, không thể không uống. Có điều, uống xong không biến thành zombie như trước, vẫn an toàn. Theo lý thuyết mà nói, bệnh dịch nào cũng không thể tự nhiên biến mất như vậy, huống chi là đại dịch zombie. Chắc chắn nó đang tiến hóa . . ."
Có lẽ Ôn Lỗi Lỗi sẽ hiểu những vấn đề này rõ ràng hơn, còn Phương Trường nghe cũng chỉ hiểu được vài phần.
Lệ Minh Viễn tiếp lời: "Có vẻ tính chất công kích của loại virus này đối với sinh vật tương đối kém, nhưng nó chọn một phương pháp rất đúng đắn: Giúp sinh vật tiến hóa. Và chính vì thế nên đàn cá quả hôm nay mới hung hăng đến vậy."
Phương Trường cũng lờ mờ hiểu ra: "Hóa ra là vậy. Bảo sao tôi dùng thần thức dò lại thấy nhiều thú biến dị dưới nước đến thế."
Lệ Minh Viễn gật đầu, rất tiện tay và tự nhiên mà kéo Phương Trường ôm vào lòng.
Phương Trường đang vắt óc suy nghĩ thì giật mình thảng thốt. Lại nữa rồi! !
Lệ Minh Viễn nhanh chóng trở lại với bộ dáng của Hoàng Kinh Giản, tiện tay mở lại phòng livestream cho Phương Trường.
Chỉ thế thôi sao!!!??
Chẳng ngờ boss đại nhân chỉ là muốn mở lại phòng livestream cho cậu, vậy mà mới vừa rồi cậu còn tưởng tượng ra 101 kiểu làm này làm kia . . .
Lần đầu tiên trong đời phát hiện ra trí tưởng tượng của mình lại đẳng cấp đến thế.
——————
Trong một căn phòng tối ở trung tâm khu an toàn, Mao Tuấn Ba cùng đồng bạn kích động vây quanh một người: "Mau mau, lấy đồ ra đi."
"Được được, Mao ca, tôi nói được làm được, lần này tuyệt đối là hàng tốt đấy!."
Dứt lời, thanh niên dốc túi đổ ra một viên tinh hạch khá lớn. Bởi vì ánh sáng của nó khá gây chú ý nên gã phải bọc mấy lớp vải chồng chéo mới che giấu được.
Vừa thấy tinh hạch, ai cũng nhìn đến thất thần.
Trước nhìn nó dưới ánh hoàng hôn thì cũng chẳng sáng lắm, thế nhưng trong căn phòng tối đen, ánh sáng xanh ấy càng nhìn càng thấy thanh nhã, không hề chói mắt chút nào. Mới nhìn vào thì chắc chắn ai ai cũng phải liên tưởng đến bảo vật vô giá trong truyền thuyết —— Dạ minh châu.
Nhưng cho đến thời điểm bây giờ, dạ minh châu sao có thể so được với viên tinh hạch này cơ chứ. Hãy cảm nhận nguồn năng lượng khổng lồ này xem . . .
Thanh niên đầu trọc đột nhiên chột dạ: "Nhưng Mao ca à, anh sẽ giao cho viện nghiên cứu hả?"
Mao Tuấn Ba tức mình tát thẳng vào gáy thanh niên đầu trọc: "Giao? Tại sao lại phải giao lại cho viện nghiên cứu? Với lại, chỉ cần bị phát hiện ra thôi là chúng ta xong đời luôn!"
"Nhưng sao chúng ta tinh luyện nổi?"
Một người khác nói chen vào "Tinh hạch tang thi là màu đen, bên trong có virus bệnh dịch nên mới phải tinh luyện. Thế nhưng tinh hạch xanh này lấy ra từ thú biến dị cơ mà? Không nhớ tên họ Hoàng đó nói hả? Thịt thú biến dị có thể ăn, vậy tinh hạch thì có vấn đề gì cơ chứ?"
Mao Tuấn Ba đồng ý với quan điểm này: "Chúng ta chia nó ra! Có vẻ vẫn chia được đấy. Chậc chậc, nhìn cá to mà sao tinh hạch bé thế nhỉ!?"
"Nói không chừng bé mới là đồ tốt."
Ba người hào hứng vây quanh tinh hạch. Nhưng sự vui sướng ấy có vẻ đã che mắt bọn họ. Tất cả đều không nhận ra ẩn dưới vẻ ngoài lam đậm thanh nhã đó có chút sắc đỏ le lói . . .
————————
Bên hồ, việc mổ cá sắp xong xuôi bởi rất người tự giác đến giúp đỡ. Ai mệt thì sẽ có người khác lên thay, phải công nhận rằng quy củ đến từng động tác.
Ban đầu vì chưa quen nên khá lâu, dần dà, mọi người như ngầm hiểu nhau nên tốc độ làm cá ngày càng được đẩy lên đáng kể.
Có điều, đến con cuối cùng lại xuất hiện vấn đề bất thường.
Con cá nhỏ nhất và cũng là con hung nhất có lớp vảy cực cứng.
Mấy con trước đó đều mổ rất thuận lợi, chẳng ngờ đến lượt con này lại gặp vấn đề. Thực sự vảy nó cứng đến mức ngay cả dao cũng không làm xước nổi.
Khó khăn lắm mới xẻ nứt được một đường trên đầu nó. Đột nhiên có một tia sáng xanh le lói tỏa ra.
Người ta rạch theo ánh sáng xanh ấy, quả nhiên thuận lợi tách đôi được đầu cọn cá.
Chẳng ngờ, không hiểu sao giữa đầu nó lại rỗng một hốc lớn như bị khoét. May thay, ngoại trừ ánh sáng xanh le lói kỳ lạ kia thì thịt cá vẫn rất tươi ngon.
Ánh sáng xanh tỏa ra từ ruột con cá.
Mấy người mổ cá chứng kiến thứ trong ruột con cá mà mặt tái mét, thảng thốt kêu lên.
Lẫn lộn trong đống thịt rữa mà con cá đang cố tiêu hóa là hai cái xác người. Hai cái xác đang trong quá trình phân hủy, từng mảng thịt rữa lộ ra xương trắng hếu, thật sự không thể biết đó là ai với ai.
"Hai cái xác này có . . . có phải zombie không?"
"Thứ cá biến dị này ăn zombie sao?"
Long Thất nghe nói cá này có thể ăn liền bày mưu cho anh em lẫn vào mấy người phụ trách mổ để bòn rút cho tiện.
Trùng hợp, lúc gã đến cũng là lúc đang xem xét hai cái xác kia.
Đột nhiên có một đàn em Long Thất kêu lên đầy sợ hãi: "Lão tam!"
Long Thất giật mình, vội vã chen vào đám người, kéo tay đàn em hỏi: "Cái gì? Cậu nói cái gì!?"
Vừa chen vào, đập vào mặt Long Thất là một mùi tanh cùng mùi thịt thối rữa cực kỳ buồn buồn nôn.
Lại thấy hai cái xác tàn tạ đến mức không nhận ra danh tính.
"Mày nói cái gì? Đây là lão Tam sao? Mày chắc chắn chứ?"
"Em chắc chắn! Lão Tam luôn đeo chiếc nhẫn sắt người nhà tặng, rỉ đến nơi rồi cũng không nỡ tháo ra. Chiếc nhẫn kia kìa, ở ngón út ấy."
Anh em cùng hội cùng thuyền, sống chung với nhau dần sinh tình cảm, từ lâu Long Thất đã sớm coi lão Tam như người nhà. Chẳng ngờ . . .
Một người khỏe như vâm, luôn vững như núi là Long Thất cũng có lúc phải lảo đảo suýt ngã.
Thấy hai cỗ xác, ngẫm chút Long Thất liền đoán được sự tình, vừa khóc nức nở vừa mắng: "Đã dặn đi dặn lại mày rồi, không được xuống nước vào ban đêm, không được xuống . . .Mày xem! Mày xem!" Mãi cũng không nói nên lời nữa.
Chỉ trong vòng hai tiếng, tin tức trong bụng cá trê có xác người cơ bản đã lan ra khắp khu an toàn Châu Khánh.
Đặc thù của khu an toàn Châu Khánh là phải thân thiện với dân chúng. Chính sách chăm sóc đã đề ra rất rõ ràng, chỉ cần đủ chân tay, đủ sức khỏe để lao động, cống hiến thì cũng đủ sống. Đói mấy cũng có giới hạn nhất định, không thể ăn tạp.
Biết tin trong thứ cá này có xác người khiến tất cả đều có chút chần chừ. Thử nghĩ mà xem, đang nhai miếng cá mà trong đầu cứ tưởng tượng ra thứ thịt cá này đã được bồi dưỡng bằng xác người thì nuốt sao cho nổi. Ám ảnh lắm.
Rất nhanh sau đó cũng tìm ra được danh tính cái xác còn lại. Đó là một cậu thanh niên xuất thân từ phố đèn đỏ, bình thường bán thân đổi lấy lương thực sống qua ngày. Thật sự cậu ấy cũng khá đáng thương, ngày thường nhiều khách đến vậy nhưng đến khi mất tích lại chẳng có ai nhớ đến . . .
————————
Thời điểm việc này đến tai Lệ Minh Viễn cũng là lúc hắn đang thản nhiên đứng xem Phương Trường liều mạng giải thích với đám người xem đang kích động bừng bừng kia: "Trách nhiệm của tôi, tôi sai, tôi sai . . . Không không, tôi không bị đánh đâu, thật mà! Chỉ là có chút việc riêng thôi. Mọi người cũng phải cho streamer tôi có thời gian giải quyết việc riêng chứ hả?"
"Không, tôi có trách mọi người đâu, không phải mà. Tôi hứa, lần sau có đóng thì sẽ thông báo với mọi người một tiếng."
"Rồi rồi, là lỗi của tôi."
"Không không, tôi không bị uy hiếp gì đâu. Người này á? Không phải người xấu đâu. Mọi người phải tin tôi ! ! !"
"Đúng, anh ấy là đại năng tu chân, nhưng anh ấy sẽ không uy hiếp tôi đâu. Thật đấy! ! !"
Trong thời gian phòng livestream bị đóng, trên đạn mạc vui sướng thảo luận đến cùng là đang xảy ra chuyện gì. Trải qua một cuộc tranh luận kịch liệt, cuối cùng tất cả thống nhất rằng streamer nhà mình ngày càng ngon nghẻ nên bị đại thần coi trọng, mà streamer quá dễ dãi nên bị sói đè ra OOXX! Tắt hẳn livestream cơ mà.
Nhưng nhìn thời gian thì có vẻ vị đại thần này không ổn lắm, nhanh quá! ! !
Đây thực sự là một chuyện quá bi thảm! Nhất định phải đứng lên bảo vệ streamer nhà mình! ! ! !
Và hình như cái móng heo kia không nhận ra Phương Trường đang lúng túng, cứ thản nhiên mà sờ.
Lệ Minh Viễn chăm chú nhìn Phương Trường đang run rẩy trong lòng mình. Hắn hơi khó chịu khi thấy sau khi thành công Trúc cơ, da thịt Phương Trường cứ ngày càng trắng nộn thêm.
Cứ thử tưởng tượng xem, mãi mới tìm được viên ngọc thô ưng ý, chưa kịp giấu đi đã bị mưa gió mài cho sáng loáng, thu hút chục cặp mắt thèm muốn xung quanh . . .
Càng khiến người ta buồn bực hơn chính là viên ngọc này còn chưa trọn vẹn thuộc về mình.
Không biết bị điều gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, boss đại nhân của chúng ta có chút sầu.
Lệ Minh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại của Phương Trường, nâng lên trước ngực một cách đầy trân trọng. Giọng điệu hắn hiếm khi mà tha thiết đến vậy: "Sau này phải cẩn thận hơn."
Nhờ cung phản ứng dài 3 vòng trái đất mà mãi Phương Trường mới hiểu việc cần "Cẩn thận" mà boss đại nhân dặn là gì ——
Hình như thời điểm boss đại nhân vỗ mông cậu cũng là lúc Tôn Lôi đi ngang qua! ! !?
Boss đại nhân . . . ăn . . . ăn ăn giấm?
Đầu Phương Trường như muốn nổ tung.
Thiết lập này có hơi sai sai . . .
Từ khi nào mà boss đại nhân tinh tế đến vậy! ! !??
Mà cậu cũng có chút cảm động rồi nha.
Vì chưa lý giải nổi tâm tình của chính mình nên Phương Trường chỉ có thể giải quyết sự việc trước mắt đã.
Cậu rút tay ra khỏi tay boss đại nhân, ấp úng nói nhỏ: "Dạ."
Thật sự Phương Trường đã ngại đến mức chúi hẳn đầu xuống đất luôn rồi. Từ góc độ của Lệ Minh Viễn căn bản không nhìn thấy mặt Phương Trường, chỉ thấy cái gáy trắng nõn cùng vành tai phiếm hồng . . .
Từ khi hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Phương Trường, Lệ Minh Viễn càng nhìn càng thấy cậu ấy rất đáng yêu.
Sắp thành tâm bệnh luôn rồi. Thật sự rất đáng yêu!
Nhưng vẻ mặt Lệ Minh Viễn vẫn không hề có biểu hiện gì quá thất thố, hắn lùi về sau một bước: "Tiếp theo em có kế hoạch gì không?"
Thấy chủ đề đang chuyển từ hường phấn sang chính sự, Phương Trường như bắt được sợi dây cứu mạng, ngẩng đầu trình bày cho boss đại nhân nghe: "Tôi nghi trong nước có vấn đề nên định lánh đi rồi chờ đến lúc vắng người mới đến điều tra."
"Có thể trong nước tồn tại thứ virus gây bệnh nào đó . . ."
Phương Trường: "Hả?"
Nếu trong nước có virus gây bệnh thì vì cớ gì mà mọi người xuống bơi lại không bị nhiễm?
Lệ Minh Viễn hiểu Phương Trường đang thắc mắc điều gì, giải thích cho cậu luôn: "Thời điểm tận thế mới ập đến, dị tượng xuất hiện nên mưa rất nhiều. Khi đó nước bên ngoài đều không thể uống, một khi uống vào sẽ biến thành zombie. Nhưng dần dà, nguồn nước ngày càng cạn kiệt, con người bị dồn đến đường cùng, không thể không uống. Có điều, uống xong không biến thành zombie như trước, vẫn an toàn. Theo lý thuyết mà nói, bệnh dịch nào cũng không thể tự nhiên biến mất như vậy, huống chi là đại dịch zombie. Chắc chắn nó đang tiến hóa . . ."
Có lẽ Ôn Lỗi Lỗi sẽ hiểu những vấn đề này rõ ràng hơn, còn Phương Trường nghe cũng chỉ hiểu được vài phần.
Lệ Minh Viễn tiếp lời: "Có vẻ tính chất công kích của loại virus này đối với sinh vật tương đối kém, nhưng nó chọn một phương pháp rất đúng đắn: Giúp sinh vật tiến hóa. Và chính vì thế nên đàn cá quả hôm nay mới hung hăng đến vậy."
Phương Trường cũng lờ mờ hiểu ra: "Hóa ra là vậy. Bảo sao tôi dùng thần thức dò lại thấy nhiều thú biến dị dưới nước đến thế."
Lệ Minh Viễn gật đầu, rất tiện tay và tự nhiên mà kéo Phương Trường ôm vào lòng.
Phương Trường đang vắt óc suy nghĩ thì giật mình thảng thốt. Lại nữa rồi! !
Lệ Minh Viễn nhanh chóng trở lại với bộ dáng của Hoàng Kinh Giản, tiện tay mở lại phòng livestream cho Phương Trường.
Chỉ thế thôi sao!!!??
Chẳng ngờ boss đại nhân chỉ là muốn mở lại phòng livestream cho cậu, vậy mà mới vừa rồi cậu còn tưởng tượng ra 101 kiểu làm này làm kia . . .
Lần đầu tiên trong đời phát hiện ra trí tưởng tượng của mình lại đẳng cấp đến thế.
——————
Trong một căn phòng tối ở trung tâm khu an toàn, Mao Tuấn Ba cùng đồng bạn kích động vây quanh một người: "Mau mau, lấy đồ ra đi."
"Được được, Mao ca, tôi nói được làm được, lần này tuyệt đối là hàng tốt đấy!."
Dứt lời, thanh niên dốc túi đổ ra một viên tinh hạch khá lớn. Bởi vì ánh sáng của nó khá gây chú ý nên gã phải bọc mấy lớp vải chồng chéo mới che giấu được.
Vừa thấy tinh hạch, ai cũng nhìn đến thất thần.
Trước nhìn nó dưới ánh hoàng hôn thì cũng chẳng sáng lắm, thế nhưng trong căn phòng tối đen, ánh sáng xanh ấy càng nhìn càng thấy thanh nhã, không hề chói mắt chút nào. Mới nhìn vào thì chắc chắn ai ai cũng phải liên tưởng đến bảo vật vô giá trong truyền thuyết —— Dạ minh châu.
Nhưng cho đến thời điểm bây giờ, dạ minh châu sao có thể so được với viên tinh hạch này cơ chứ. Hãy cảm nhận nguồn năng lượng khổng lồ này xem . . .
Thanh niên đầu trọc đột nhiên chột dạ: "Nhưng Mao ca à, anh sẽ giao cho viện nghiên cứu hả?"
Mao Tuấn Ba tức mình tát thẳng vào gáy thanh niên đầu trọc: "Giao? Tại sao lại phải giao lại cho viện nghiên cứu? Với lại, chỉ cần bị phát hiện ra thôi là chúng ta xong đời luôn!"
"Nhưng sao chúng ta tinh luyện nổi?"
Một người khác nói chen vào "Tinh hạch tang thi là màu đen, bên trong có virus bệnh dịch nên mới phải tinh luyện. Thế nhưng tinh hạch xanh này lấy ra từ thú biến dị cơ mà? Không nhớ tên họ Hoàng đó nói hả? Thịt thú biến dị có thể ăn, vậy tinh hạch thì có vấn đề gì cơ chứ?"
Mao Tuấn Ba đồng ý với quan điểm này: "Chúng ta chia nó ra! Có vẻ vẫn chia được đấy. Chậc chậc, nhìn cá to mà sao tinh hạch bé thế nhỉ!?"
"Nói không chừng bé mới là đồ tốt."
Ba người hào hứng vây quanh tinh hạch. Nhưng sự vui sướng ấy có vẻ đã che mắt bọn họ. Tất cả đều không nhận ra ẩn dưới vẻ ngoài lam đậm thanh nhã đó có chút sắc đỏ le lói . . .
————————
Bên hồ, việc mổ cá sắp xong xuôi bởi rất người tự giác đến giúp đỡ. Ai mệt thì sẽ có người khác lên thay, phải công nhận rằng quy củ đến từng động tác.
Ban đầu vì chưa quen nên khá lâu, dần dà, mọi người như ngầm hiểu nhau nên tốc độ làm cá ngày càng được đẩy lên đáng kể.
Có điều, đến con cuối cùng lại xuất hiện vấn đề bất thường.
Con cá nhỏ nhất và cũng là con hung nhất có lớp vảy cực cứng.
Mấy con trước đó đều mổ rất thuận lợi, chẳng ngờ đến lượt con này lại gặp vấn đề. Thực sự vảy nó cứng đến mức ngay cả dao cũng không làm xước nổi.
Khó khăn lắm mới xẻ nứt được một đường trên đầu nó. Đột nhiên có một tia sáng xanh le lói tỏa ra.
Người ta rạch theo ánh sáng xanh ấy, quả nhiên thuận lợi tách đôi được đầu cọn cá.
Chẳng ngờ, không hiểu sao giữa đầu nó lại rỗng một hốc lớn như bị khoét. May thay, ngoại trừ ánh sáng xanh le lói kỳ lạ kia thì thịt cá vẫn rất tươi ngon.
Ánh sáng xanh tỏa ra từ ruột con cá.
Mấy người mổ cá chứng kiến thứ trong ruột con cá mà mặt tái mét, thảng thốt kêu lên.
Lẫn lộn trong đống thịt rữa mà con cá đang cố tiêu hóa là hai cái xác người. Hai cái xác đang trong quá trình phân hủy, từng mảng thịt rữa lộ ra xương trắng hếu, thật sự không thể biết đó là ai với ai.
"Hai cái xác này có . . . có phải zombie không?"
"Thứ cá biến dị này ăn zombie sao?"
Long Thất nghe nói cá này có thể ăn liền bày mưu cho anh em lẫn vào mấy người phụ trách mổ để bòn rút cho tiện.
Trùng hợp, lúc gã đến cũng là lúc đang xem xét hai cái xác kia.
Đột nhiên có một đàn em Long Thất kêu lên đầy sợ hãi: "Lão tam!"
Long Thất giật mình, vội vã chen vào đám người, kéo tay đàn em hỏi: "Cái gì? Cậu nói cái gì!?"
Vừa chen vào, đập vào mặt Long Thất là một mùi tanh cùng mùi thịt thối rữa cực kỳ buồn buồn nôn.
Lại thấy hai cái xác tàn tạ đến mức không nhận ra danh tính.
"Mày nói cái gì? Đây là lão Tam sao? Mày chắc chắn chứ?"
"Em chắc chắn! Lão Tam luôn đeo chiếc nhẫn sắt người nhà tặng, rỉ đến nơi rồi cũng không nỡ tháo ra. Chiếc nhẫn kia kìa, ở ngón út ấy."
Anh em cùng hội cùng thuyền, sống chung với nhau dần sinh tình cảm, từ lâu Long Thất đã sớm coi lão Tam như người nhà. Chẳng ngờ . . .
Một người khỏe như vâm, luôn vững như núi là Long Thất cũng có lúc phải lảo đảo suýt ngã.
Thấy hai cỗ xác, ngẫm chút Long Thất liền đoán được sự tình, vừa khóc nức nở vừa mắng: "Đã dặn đi dặn lại mày rồi, không được xuống nước vào ban đêm, không được xuống . . .Mày xem! Mày xem!" Mãi cũng không nói nên lời nữa.
Chỉ trong vòng hai tiếng, tin tức trong bụng cá trê có xác người cơ bản đã lan ra khắp khu an toàn Châu Khánh.
Đặc thù của khu an toàn Châu Khánh là phải thân thiện với dân chúng. Chính sách chăm sóc đã đề ra rất rõ ràng, chỉ cần đủ chân tay, đủ sức khỏe để lao động, cống hiến thì cũng đủ sống. Đói mấy cũng có giới hạn nhất định, không thể ăn tạp.
Biết tin trong thứ cá này có xác người khiến tất cả đều có chút chần chừ. Thử nghĩ mà xem, đang nhai miếng cá mà trong đầu cứ tưởng tượng ra thứ thịt cá này đã được bồi dưỡng bằng xác người thì nuốt sao cho nổi. Ám ảnh lắm.
Rất nhanh sau đó cũng tìm ra được danh tính cái xác còn lại. Đó là một cậu thanh niên xuất thân từ phố đèn đỏ, bình thường bán thân đổi lấy lương thực sống qua ngày. Thật sự cậu ấy cũng khá đáng thương, ngày thường nhiều khách đến vậy nhưng đến khi mất tích lại chẳng có ai nhớ đến . . .
————————
Thời điểm việc này đến tai Lệ Minh Viễn cũng là lúc hắn đang thản nhiên đứng xem Phương Trường liều mạng giải thích với đám người xem đang kích động bừng bừng kia: "Trách nhiệm của tôi, tôi sai, tôi sai . . . Không không, tôi không bị đánh đâu, thật mà! Chỉ là có chút việc riêng thôi. Mọi người cũng phải cho streamer tôi có thời gian giải quyết việc riêng chứ hả?"
"Không, tôi có trách mọi người đâu, không phải mà. Tôi hứa, lần sau có đóng thì sẽ thông báo với mọi người một tiếng."
"Rồi rồi, là lỗi của tôi."
"Không không, tôi không bị uy hiếp gì đâu. Người này á? Không phải người xấu đâu. Mọi người phải tin tôi ! ! !"
"Đúng, anh ấy là đại năng tu chân, nhưng anh ấy sẽ không uy hiếp tôi đâu. Thật đấy! ! !"
Trong thời gian phòng livestream bị đóng, trên đạn mạc vui sướng thảo luận đến cùng là đang xảy ra chuyện gì. Trải qua một cuộc tranh luận kịch liệt, cuối cùng tất cả thống nhất rằng streamer nhà mình ngày càng ngon nghẻ nên bị đại thần coi trọng, mà streamer quá dễ dãi nên bị sói đè ra OOXX! Tắt hẳn livestream cơ mà.
Nhưng nhìn thời gian thì có vẻ vị đại thần này không ổn lắm, nhanh quá! ! !
Đây thực sự là một chuyện quá bi thảm! Nhất định phải đứng lên bảo vệ streamer nhà mình! ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất