Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 76: Rời livestream
Phương Trường nghe lời, dùng quyền hạn streamer khóa hết tất cả tính năng của phòng livestream.
Mới đi được có một lúc mà Phương Trường đã thu được mấy nghìn viên tinh hạch. Không biết đi đâu nữa, cậu tùy tiện rẽ một hướng, định bụng chơi cho đã rồi về.
Thế là nương tay lắm rồi đấy.
Chính Phương Trường cũng không chứa nổi nữa, cậu lựa bán hết cho mọi người hưởng chung.
Vật phẩm đăng bán trên thương thành không có hạn mức tối đa, ngay cả không gian cũng không giới hạn. Phương Trường thầm nhủ mình không nên coi boss đại nhân là tủ đồ, cứ cái gì cũng ném cho anh ấy nên tận dụng thương thành ném bớt mấy đồ không dùng.
Ước chừng trời đã chạng vạng, phóng một ngày trời hai người mới đến được vùng ngoại ô thành phố.
Không phải thành phố này rộng mà là bởi khu vực trung tâm có rất nhiều tai nạn xe cộ liên hoàn, đã thế có vài nẻo đường rất hẹp, thậm chí xe đạp còn không qua nổi chứ đừng nói đến motor. Nguyên một đường toàn vật cản, vô hình trung gây ra rất nhiều phiền phức.
May thay, ngoại thành nơi cậu đang đứng có vẻ là khu vực mới quy hoạch, đường khá bằng phẳng, rộng rãi.
Không biết đến khi nào số lượng zombie lảng vảng bên đường mới giảm.
Đến một quãng vắng Phương Trường mới kêu boss đại nhân bảo dừng cho cậu thở chút.
Lệ Minh Viễn thấy Phương Trường duỗi chân ra chống xe, thế là cũng duỗi đôi chân dài ra đỡ bớt trọng lượng đầu máy xe cho cậu.
Nhưng Phương Trường cũng chẳng nhận ra vì sao lại nhẹ hẳn đi như vậy, bởi sự tập trung của cậu đang dồn hết về thời gian.
Chiếc đồng hồ đeo tay trên tay Phương Trường là cậu lấy ở một showroom đồ cao cấp trong thành phố. Showroom gần như hoàn hảo, không chút tổn hại, ấy thế mà siêu thị mini bên cạnh bị khoắng sạch, chẳng chừa lại chút gì.
Thảm cảnh này... ai nhìn vào cũng phải thổn thức một lúc lâu.
Phương Trường chỉ còn chưa đầy nửa giờ.
Nếu chọn một hướng khác quang đãng hơn để dạo quanh thì cũng chẳng đi được bao nhiêu nữa, thế nên lúc này đây cậu phải nghiêm túc ngẫm xem khoảng thời gian còn lại nên làm gì.
Đột nhiên có tiếng "Cứu mạng" thất thanh vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Nghe cái tiếng "Cứu mạng" quen quen này khiến Phương Trường gai hết cả sống lưng, theo bản năng co rúm người, ngả về phía sau.
Ngả thẳng vào một lồng ngực vừa ấm áp vừa kiên cố.
Lệ Minh Viễn ôm lấy Phương Trường: "Em không thoải mái?"
Tiếng thét kia thật sự rất quen...
Nhưng câu hỏi cùng nhiệt độ ấm áp khiến thần kinh Phương Trường dần thả lỏng, trở nên bình tĩnh hơn.
Chờ đã... Sao chỗ này lại có người sống cho được?
Gần nhất có khu an toàn Châu Khánh nhưng cũng cách nguyên một thành phố, nếu đi đến những khu an toàn khác thì xa nữa. Đúng là ở đây có khả năng có người, nhưng sống hay không lại là chuyện khác.
"Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Âm thanh càng ngày càng to.
Như thể bên đó biết sắp có người đến gần.
Phương Trường cùng Lệ Minh Viễn đã ngầm quy ước.
Nếu không phải việc thật sự nguy hiểm sẽ đều do Phương Trường tự mình quyết định và xử lý.
Lệ Minh Viễn chưa ra tay là đang ngầm cho phép cậu quyết định.
Biết chuyện này nằm trong phạm vi năng lực của mình, Phương Trường gạt hết mấy suy nghĩ vẩn vơ, tập trung cảnh giác.
Xưa có rất nhiều thợ săn giả tiếng con mồi để dụ chúng vào tròng, chẳng lẽ đây là zombie cao cấp?
Để cho chắc cú, Phương Trường nhắm mắt, tĩnh tâm thả thần thức.
Cách bọn họ không xa, sau một tòa nhà cao tầng có hai khí tức đang quấn lấy nhau.
Chà, đúng là người quen thật...
Một khí tức màu đen đậm, vừa nhìn là biết zombie cấp bốn sắp đột phá lên năm, khí tức còn lại màu trắng xám – người bạn chim sáo của chúng ta, vừa bị đá thẳng ra ngoài một cách không thương tiếc.
Duyên phận! Đây tuyệt đối là duyên phận.
Đi đâu cũng đụng phải cái bản mặt của nó.
Tiếng kêu của nó càng ngày càng lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Dường như kể cả không có ai xuất hiện thì con chim sáo kia vẫn dốc sức mà kêu.
Có vẻ con zombie kia biến dị về mặt tốc độ. Phương Trường chắc mẩm mình đánh không lại nó, đang định quay đầu nhìn boss đại nhân thì...
Chim sáo: "Mẹ kiếp! Gọi ngươi đấy, không phải ai khác đâu, chính là ngươi đấy!!"
Phương Trường:...!!???
"Tổ cha thằng kia, có lại đây không thì bảo!!"
??????
Con chim sáo này thành tinh rồi phải không?
Lệ Minh Viễn nghe con chim sáo này chửi động, "Thú vị."
Phương Trường hiểu ý, đang định phóng thẳng đến đấy, không ngờ Lệ Minh Viễn chống chân, nhảy xuống xe tự sải bước về phía mấy toà nhà cao tầng.
Phương Trường theo sau Lệ Minh Viễn, nhưng motor cũng không theo nổi tốc độ của Lệ Minh Viễn.
Tưởng rằng khu nhà đó gần, nhưng không, vì nó quá rộng nên người ta mới nghĩ nó gần thôi. Chờ Phương Trường cậu đến gần mới biết được tình hình chiến đấu hiện tại.
Quả nhiên là zombie hệ tốc độ. Rất nhanh, nhanh đến mức mắt Phương Trường không thể theo nổi động tác của nó, chỉ kịp nhìn tàn ảnh.
Và tất nhiên, đối thủ của zombie là oan gia chim sáo.
Cánh chim sáo đang bị thương nên không thể bay lên cao.
Có vẻ đang muốn bay là là kiếm ăn thì bị zombie nhảy bổ vào người. Cuối cùng thành ra hỗn chiến.
Nhìn thấy Phương Trường với Lệ Minh Viễn đến, chim sáo vừa né zombie, vừa hồi hởi kêu: "Bên này, bên này nè."
Liêm sỉ không còn xíu nào luôn!!!
Có vẻ nó quên mất việc hai người trước mắt là kẻ thù của mình.
Nhưng con zombie kia nào phải tay vừa, trong lúc con chim sáo đang tiếp chuyện thì nó đổi mục tiêu.
Khí tức hai người sống tản ra đương nhiên sẽ hấp dẫn hơn một con chim biến dị rồi.
Zombie lao thẳng về phía hai người.
Tranh thủ lúc đó, Phương Trường trừng lớn mắt, định bụng muốn nhìn rõ động tác của nó một lần.
Lệ Minh Viễn chiều cậu, đợi móng vuốt của nó sát sạt chóp mũi mình mới ra tay quật nó đổ ra đất.
Zombie chầu trời.
Đầu nó nổ tung, Lệ Minh Viễn cầm viên tinh hạch lên rồi hỏi Phương Trường: "Có xem kịp không?"
"Chỉ thấy được động tác cuối."
Lệ Minh Viễn gật đầu, dùng pháp thuật tinh chế sơ qua tinh hạch, cẩn thận bọc vào một lớp vải lụa rồi mới đưa cho Phương Trường.Trường. Hắn cười cười: "Với tu vi hiện tại thì không tệ."
Con chim sáo đổ rạp ra đất, có mỗi đôi mắt trợn trừng ngỡ ngàng.
Thực ra chim sáo không yếu đến mức đó, nó diễn thôi, chẳng qua là mệt quá, định bụng đẩy phiền phức cho hai người này rồi chuồn.
Nhưng chưa kịp thở thì cuộc chiến đã kết thúc.
Cái tình huống lúng túng gì đây!!!?
Chim sáo đảo mắt vòng quanh, không biết phải làm sao, đành mặt dày há mỏ kêu: "Lão đại!!"
Phương Trường sợ mình nghe nhầm, cậu ngoáy ngoáy tai, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"
Chim sáo không thèm để ý đến Phương Trường: "Đứa tìm ngài báo thù lúc nãy là em gái ta, ngài đừng so đo nhé?"
Phương Trường: "..." Trần đời chưa thấy thứ gì dày bằng mặt nó.
Lệ Minh Viễn nhướn mày: "Ngươi muốn đi theo ta?"
Phương Trường thấy vẻ mặt boss đại nhân lúc này quen lắm, y hệt lúc anh ấy lừa lương của cậu.
Chim sáo lết người dậy, đầu gật như trống bỏi: "Vâng vâng. Lão đại à, ta thông minh lắm đấy, giỏi hơn cái tên kia nhiều. Ngài xem lông ta này, đẹp vậy cơ mà, ta còn biết bay —— "
Đang định biểu diễn kỹ thuật bay, nhưng mới vẫy vết thương đã toạc nên chim sáo ủ rũ: "Khi nào cánh ta tốt lên thì sẽ bay được."
Lệ Minh Viễn: "Không cần."
Chim sáo hoảng hốt tự chào hàng chính mình: "Ấy đừng đừng, lão đại, ngài cho ta theo với. Ở đây chỗ nào cũng muốn xé ta ra, lúc nãy ngài cũng chứng kiến rồi đấy, quá tàn nhẫn. Ta cứ ở đây thì sớm muộn cũng bị xé đôi ra mất!"
Lệ Minh Viễn: "Cho nên ngươi muốn bọn ta dẫn ngươi đến nơi không có zombie?"
Hai mắt chim sáo trợn tròn: "Có nơi như thế thật sao?" Nó vốn chỉ định nghỉ hai ngày cho ổn định rồi đi, nhưng lời mời này quả thực rất hấp dẫn: "Đi đi đi!"
Lệ Minh Viễn: "Nhưng ta không muốn, nếu muốn đi cùng thì theo em ấy kìa."
Được cái con chim sáo này rất thức thời.
Nó liếc Phương Trường rồi lập tức lết đến bên cạnh cậu, cực kỳ thâm tình kêu hai tiếng: "Lão đại".
Cái cánh phe phẩy của nó suýt nhét cho Phương Trường một mồm bụi.
Phương Trường câm nín, đành kéo kéo tay áo Lệ Minh Viễn.
Hắn quay đầu, thấy cậu hỏi: "Mang theo nó ấy hả? Còn sống, đã vậy lại to, chúng ta mang sao nổi."
Thính lực chim sáo rất tốt, nghe thấy chữ "sống" mà lông cánh trên người dựng đứng hết cả lên. Nó quên cả đau, hoảng hốt nhảy về phía sau mấy bước: "Chờ đã chờ đã, hay là thôi..." Không mang sống? Đây là muốn giết chết chim sao?
Lệ Minh Viễn không cho nó cơ hội đổi ý, hắn tung pháp quyết, ngay lập tức, trên người con chim hiện lên một ấn ký rất phức tạp. Thân thể chim sáo thu nhỏ, cuối cùng về với kích cỡ của một con chim bình thường.
Chim sáo đập đập cánh, thôi được rồi, bé cũng được, miễn là đừng giết nó.
Phương Trường hiểu ngay ý boss đại nhân, nói với chim sáo: "Chúng ta sắp đi đến một nơi rất xa, ngươi đến đó xem thế nào. Cho người ở tầm... một tuần vậy. Nếu muốn không muốn ở lại thì chúng ta sẽ xóa ký ức rồi nghĩ biện pháp cho ngươi trở về. Còn muốn ở lại thì ký khế ước khoảng...năm mươi năm?"
Vốn tưởng là cái giá trên trời, nhưng chẳng ngờ chim sáo đáp ứng luôn: "Được đó" rồi nó nó gắng sức đậu lên vai Phương Trường.
Một tay nắm tay boss đại nhân, một tay túm chim sáo cho nó khỏi ngã, Phương Trường đọc thầm lệnh thoát phòng livestream rất thuận lợi.
Không gian biến đổi. Mở mắt ra, Phương Trường cùng chim sáo xuất hiện ở nhà cậu, còn Lệ Minh Viễn thì ở phòng làm việc.
Thật trùng hợp, Lệ Minh Viễn vừa về thì điện thoại trong phòng liền vang.
————
Phương Trường được về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, buông chân chim sáo ra.
Chim sáo là là bay vòng quanh nhà một vòng sau đó đáp ở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Dưới là mặt đường đầy xe cộ nhộn nhịp đi lại chứ không phải cảnh tượng tan tác tiêu điều mà chim sáo hay nhìn thấy, nào là xe hỏng, nào là đầu người đen xám lít nhít lượn qua lượn lại vô định, còn có loại người to đùng vừa tấn công nó nữa chứ...
Chim sáo: "Là thật này! Sao mấy người làm được vậy?"
Phương Trường: "Trước tiên nói về ngươi trước đi. Trong tận thế đã từng ăn thịt người chưa?"
Chim sáo: "Ăn rồi."
Động tác Phương Trường liền khựng lại.
Chim sáo không để ý, tiếp tục luyên thuyên: "Lúc nhỏ không nhớ lắm, nhưng loài người mà ngươi nói suốt ngày muốn xé ta ra ăn, quá phiền phức nên ta chủ động đến xé chúng. Có điều, vài người có mùi đặc biệt lắm, có vẻ ngon nên ta không nhịn được mà ăn. Càng ăn thì càng lớn, mà càng lớn thì lại càng có đứa đến làm phiền."
Phương Trường: "Đó là zombie. Ý ngươi là ngươi chưa từng ăn thứ gì khác ngoài zombie?"
Chim sáo: "Thứ zombie mà ngươi nói ta cũng chưa từng ăn, chính xác là ta lột thịt rồi lấy cục đá bên trong thôi. Nhớ lần đầu tiên ta với ngươi gặp nhau không? Chính vì cục đá đó đấy. Nhưng có lấy được đâu, đã thế còn bị ngươi chém nát chân!!!"
Chim sáo vừa kể vừa minh họa rất sinh động, nó giơ giơ cái chân kia ra cho Phương Trường xem, thể hiện kỳ thực nó cũng rất đáng thương.
"Sau ngày hôm đó, may ta lại gặp phải một zombie bé hơn xíu nhưng chấp nhận được. Hahahahaa, ta liệng cho nó chết luôn, mà cục đá của nó được lắm đấy. Ăn vào là đầu óc minh mẫn, dễ chịu hẳn!"
Phương Trường suy đoán, có lẽ lúc chim sáo gặp cậu là thời điểm cơ thể thúc đẩy ham muốn thăng cấp, dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, muốn công kích tất cả những vật thể sống.
Chim sáo đột nhiên nhớ ra vụ khế ước, liền hỏi cậu: "Ngươi nói muốn ký khế ước, vậy ngươi muốn ta làm gì? Ta nhỏ thế này, đưa thư chắc!?"
Phương Trường bình thản ngồi xuống giường: "Ngươi không cần phải lo lắng việc đó, sau này sẽ có thể biến to thu nhỏ tùy tình huống. Việc của ngươi ấy à, cũng chẳng có gì vất vả, chỉ là làm thú cưỡi cho chúng ta thôi."
Nghe vậy, là một con chim sáo co được duỗi được, nó đáp ứng luôn: "Chỉ thế thôi à, vậy được, quá được luôn." Không hề có chút gì gọi là tôn nghiêm luôn.
Mới đi được có một lúc mà Phương Trường đã thu được mấy nghìn viên tinh hạch. Không biết đi đâu nữa, cậu tùy tiện rẽ một hướng, định bụng chơi cho đã rồi về.
Thế là nương tay lắm rồi đấy.
Chính Phương Trường cũng không chứa nổi nữa, cậu lựa bán hết cho mọi người hưởng chung.
Vật phẩm đăng bán trên thương thành không có hạn mức tối đa, ngay cả không gian cũng không giới hạn. Phương Trường thầm nhủ mình không nên coi boss đại nhân là tủ đồ, cứ cái gì cũng ném cho anh ấy nên tận dụng thương thành ném bớt mấy đồ không dùng.
Ước chừng trời đã chạng vạng, phóng một ngày trời hai người mới đến được vùng ngoại ô thành phố.
Không phải thành phố này rộng mà là bởi khu vực trung tâm có rất nhiều tai nạn xe cộ liên hoàn, đã thế có vài nẻo đường rất hẹp, thậm chí xe đạp còn không qua nổi chứ đừng nói đến motor. Nguyên một đường toàn vật cản, vô hình trung gây ra rất nhiều phiền phức.
May thay, ngoại thành nơi cậu đang đứng có vẻ là khu vực mới quy hoạch, đường khá bằng phẳng, rộng rãi.
Không biết đến khi nào số lượng zombie lảng vảng bên đường mới giảm.
Đến một quãng vắng Phương Trường mới kêu boss đại nhân bảo dừng cho cậu thở chút.
Lệ Minh Viễn thấy Phương Trường duỗi chân ra chống xe, thế là cũng duỗi đôi chân dài ra đỡ bớt trọng lượng đầu máy xe cho cậu.
Nhưng Phương Trường cũng chẳng nhận ra vì sao lại nhẹ hẳn đi như vậy, bởi sự tập trung của cậu đang dồn hết về thời gian.
Chiếc đồng hồ đeo tay trên tay Phương Trường là cậu lấy ở một showroom đồ cao cấp trong thành phố. Showroom gần như hoàn hảo, không chút tổn hại, ấy thế mà siêu thị mini bên cạnh bị khoắng sạch, chẳng chừa lại chút gì.
Thảm cảnh này... ai nhìn vào cũng phải thổn thức một lúc lâu.
Phương Trường chỉ còn chưa đầy nửa giờ.
Nếu chọn một hướng khác quang đãng hơn để dạo quanh thì cũng chẳng đi được bao nhiêu nữa, thế nên lúc này đây cậu phải nghiêm túc ngẫm xem khoảng thời gian còn lại nên làm gì.
Đột nhiên có tiếng "Cứu mạng" thất thanh vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.
Nghe cái tiếng "Cứu mạng" quen quen này khiến Phương Trường gai hết cả sống lưng, theo bản năng co rúm người, ngả về phía sau.
Ngả thẳng vào một lồng ngực vừa ấm áp vừa kiên cố.
Lệ Minh Viễn ôm lấy Phương Trường: "Em không thoải mái?"
Tiếng thét kia thật sự rất quen...
Nhưng câu hỏi cùng nhiệt độ ấm áp khiến thần kinh Phương Trường dần thả lỏng, trở nên bình tĩnh hơn.
Chờ đã... Sao chỗ này lại có người sống cho được?
Gần nhất có khu an toàn Châu Khánh nhưng cũng cách nguyên một thành phố, nếu đi đến những khu an toàn khác thì xa nữa. Đúng là ở đây có khả năng có người, nhưng sống hay không lại là chuyện khác.
"Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Âm thanh càng ngày càng to.
Như thể bên đó biết sắp có người đến gần.
Phương Trường cùng Lệ Minh Viễn đã ngầm quy ước.
Nếu không phải việc thật sự nguy hiểm sẽ đều do Phương Trường tự mình quyết định và xử lý.
Lệ Minh Viễn chưa ra tay là đang ngầm cho phép cậu quyết định.
Biết chuyện này nằm trong phạm vi năng lực của mình, Phương Trường gạt hết mấy suy nghĩ vẩn vơ, tập trung cảnh giác.
Xưa có rất nhiều thợ săn giả tiếng con mồi để dụ chúng vào tròng, chẳng lẽ đây là zombie cao cấp?
Để cho chắc cú, Phương Trường nhắm mắt, tĩnh tâm thả thần thức.
Cách bọn họ không xa, sau một tòa nhà cao tầng có hai khí tức đang quấn lấy nhau.
Chà, đúng là người quen thật...
Một khí tức màu đen đậm, vừa nhìn là biết zombie cấp bốn sắp đột phá lên năm, khí tức còn lại màu trắng xám – người bạn chim sáo của chúng ta, vừa bị đá thẳng ra ngoài một cách không thương tiếc.
Duyên phận! Đây tuyệt đối là duyên phận.
Đi đâu cũng đụng phải cái bản mặt của nó.
Tiếng kêu của nó càng ngày càng lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Dường như kể cả không có ai xuất hiện thì con chim sáo kia vẫn dốc sức mà kêu.
Có vẻ con zombie kia biến dị về mặt tốc độ. Phương Trường chắc mẩm mình đánh không lại nó, đang định quay đầu nhìn boss đại nhân thì...
Chim sáo: "Mẹ kiếp! Gọi ngươi đấy, không phải ai khác đâu, chính là ngươi đấy!!"
Phương Trường:...!!???
"Tổ cha thằng kia, có lại đây không thì bảo!!"
??????
Con chim sáo này thành tinh rồi phải không?
Lệ Minh Viễn nghe con chim sáo này chửi động, "Thú vị."
Phương Trường hiểu ý, đang định phóng thẳng đến đấy, không ngờ Lệ Minh Viễn chống chân, nhảy xuống xe tự sải bước về phía mấy toà nhà cao tầng.
Phương Trường theo sau Lệ Minh Viễn, nhưng motor cũng không theo nổi tốc độ của Lệ Minh Viễn.
Tưởng rằng khu nhà đó gần, nhưng không, vì nó quá rộng nên người ta mới nghĩ nó gần thôi. Chờ Phương Trường cậu đến gần mới biết được tình hình chiến đấu hiện tại.
Quả nhiên là zombie hệ tốc độ. Rất nhanh, nhanh đến mức mắt Phương Trường không thể theo nổi động tác của nó, chỉ kịp nhìn tàn ảnh.
Và tất nhiên, đối thủ của zombie là oan gia chim sáo.
Cánh chim sáo đang bị thương nên không thể bay lên cao.
Có vẻ đang muốn bay là là kiếm ăn thì bị zombie nhảy bổ vào người. Cuối cùng thành ra hỗn chiến.
Nhìn thấy Phương Trường với Lệ Minh Viễn đến, chim sáo vừa né zombie, vừa hồi hởi kêu: "Bên này, bên này nè."
Liêm sỉ không còn xíu nào luôn!!!
Có vẻ nó quên mất việc hai người trước mắt là kẻ thù của mình.
Nhưng con zombie kia nào phải tay vừa, trong lúc con chim sáo đang tiếp chuyện thì nó đổi mục tiêu.
Khí tức hai người sống tản ra đương nhiên sẽ hấp dẫn hơn một con chim biến dị rồi.
Zombie lao thẳng về phía hai người.
Tranh thủ lúc đó, Phương Trường trừng lớn mắt, định bụng muốn nhìn rõ động tác của nó một lần.
Lệ Minh Viễn chiều cậu, đợi móng vuốt của nó sát sạt chóp mũi mình mới ra tay quật nó đổ ra đất.
Zombie chầu trời.
Đầu nó nổ tung, Lệ Minh Viễn cầm viên tinh hạch lên rồi hỏi Phương Trường: "Có xem kịp không?"
"Chỉ thấy được động tác cuối."
Lệ Minh Viễn gật đầu, dùng pháp thuật tinh chế sơ qua tinh hạch, cẩn thận bọc vào một lớp vải lụa rồi mới đưa cho Phương Trường.Trường. Hắn cười cười: "Với tu vi hiện tại thì không tệ."
Con chim sáo đổ rạp ra đất, có mỗi đôi mắt trợn trừng ngỡ ngàng.
Thực ra chim sáo không yếu đến mức đó, nó diễn thôi, chẳng qua là mệt quá, định bụng đẩy phiền phức cho hai người này rồi chuồn.
Nhưng chưa kịp thở thì cuộc chiến đã kết thúc.
Cái tình huống lúng túng gì đây!!!?
Chim sáo đảo mắt vòng quanh, không biết phải làm sao, đành mặt dày há mỏ kêu: "Lão đại!!"
Phương Trường sợ mình nghe nhầm, cậu ngoáy ngoáy tai, hỏi lại lần nữa: "Ngươi nói cái gì?"
Chim sáo không thèm để ý đến Phương Trường: "Đứa tìm ngài báo thù lúc nãy là em gái ta, ngài đừng so đo nhé?"
Phương Trường: "..." Trần đời chưa thấy thứ gì dày bằng mặt nó.
Lệ Minh Viễn nhướn mày: "Ngươi muốn đi theo ta?"
Phương Trường thấy vẻ mặt boss đại nhân lúc này quen lắm, y hệt lúc anh ấy lừa lương của cậu.
Chim sáo lết người dậy, đầu gật như trống bỏi: "Vâng vâng. Lão đại à, ta thông minh lắm đấy, giỏi hơn cái tên kia nhiều. Ngài xem lông ta này, đẹp vậy cơ mà, ta còn biết bay —— "
Đang định biểu diễn kỹ thuật bay, nhưng mới vẫy vết thương đã toạc nên chim sáo ủ rũ: "Khi nào cánh ta tốt lên thì sẽ bay được."
Lệ Minh Viễn: "Không cần."
Chim sáo hoảng hốt tự chào hàng chính mình: "Ấy đừng đừng, lão đại, ngài cho ta theo với. Ở đây chỗ nào cũng muốn xé ta ra, lúc nãy ngài cũng chứng kiến rồi đấy, quá tàn nhẫn. Ta cứ ở đây thì sớm muộn cũng bị xé đôi ra mất!"
Lệ Minh Viễn: "Cho nên ngươi muốn bọn ta dẫn ngươi đến nơi không có zombie?"
Hai mắt chim sáo trợn tròn: "Có nơi như thế thật sao?" Nó vốn chỉ định nghỉ hai ngày cho ổn định rồi đi, nhưng lời mời này quả thực rất hấp dẫn: "Đi đi đi!"
Lệ Minh Viễn: "Nhưng ta không muốn, nếu muốn đi cùng thì theo em ấy kìa."
Được cái con chim sáo này rất thức thời.
Nó liếc Phương Trường rồi lập tức lết đến bên cạnh cậu, cực kỳ thâm tình kêu hai tiếng: "Lão đại".
Cái cánh phe phẩy của nó suýt nhét cho Phương Trường một mồm bụi.
Phương Trường câm nín, đành kéo kéo tay áo Lệ Minh Viễn.
Hắn quay đầu, thấy cậu hỏi: "Mang theo nó ấy hả? Còn sống, đã vậy lại to, chúng ta mang sao nổi."
Thính lực chim sáo rất tốt, nghe thấy chữ "sống" mà lông cánh trên người dựng đứng hết cả lên. Nó quên cả đau, hoảng hốt nhảy về phía sau mấy bước: "Chờ đã chờ đã, hay là thôi..." Không mang sống? Đây là muốn giết chết chim sao?
Lệ Minh Viễn không cho nó cơ hội đổi ý, hắn tung pháp quyết, ngay lập tức, trên người con chim hiện lên một ấn ký rất phức tạp. Thân thể chim sáo thu nhỏ, cuối cùng về với kích cỡ của một con chim bình thường.
Chim sáo đập đập cánh, thôi được rồi, bé cũng được, miễn là đừng giết nó.
Phương Trường hiểu ngay ý boss đại nhân, nói với chim sáo: "Chúng ta sắp đi đến một nơi rất xa, ngươi đến đó xem thế nào. Cho người ở tầm... một tuần vậy. Nếu muốn không muốn ở lại thì chúng ta sẽ xóa ký ức rồi nghĩ biện pháp cho ngươi trở về. Còn muốn ở lại thì ký khế ước khoảng...năm mươi năm?"
Vốn tưởng là cái giá trên trời, nhưng chẳng ngờ chim sáo đáp ứng luôn: "Được đó" rồi nó nó gắng sức đậu lên vai Phương Trường.
Một tay nắm tay boss đại nhân, một tay túm chim sáo cho nó khỏi ngã, Phương Trường đọc thầm lệnh thoát phòng livestream rất thuận lợi.
Không gian biến đổi. Mở mắt ra, Phương Trường cùng chim sáo xuất hiện ở nhà cậu, còn Lệ Minh Viễn thì ở phòng làm việc.
Thật trùng hợp, Lệ Minh Viễn vừa về thì điện thoại trong phòng liền vang.
————
Phương Trường được về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, buông chân chim sáo ra.
Chim sáo là là bay vòng quanh nhà một vòng sau đó đáp ở cửa sổ nhìn xuống dưới.
Dưới là mặt đường đầy xe cộ nhộn nhịp đi lại chứ không phải cảnh tượng tan tác tiêu điều mà chim sáo hay nhìn thấy, nào là xe hỏng, nào là đầu người đen xám lít nhít lượn qua lượn lại vô định, còn có loại người to đùng vừa tấn công nó nữa chứ...
Chim sáo: "Là thật này! Sao mấy người làm được vậy?"
Phương Trường: "Trước tiên nói về ngươi trước đi. Trong tận thế đã từng ăn thịt người chưa?"
Chim sáo: "Ăn rồi."
Động tác Phương Trường liền khựng lại.
Chim sáo không để ý, tiếp tục luyên thuyên: "Lúc nhỏ không nhớ lắm, nhưng loài người mà ngươi nói suốt ngày muốn xé ta ra ăn, quá phiền phức nên ta chủ động đến xé chúng. Có điều, vài người có mùi đặc biệt lắm, có vẻ ngon nên ta không nhịn được mà ăn. Càng ăn thì càng lớn, mà càng lớn thì lại càng có đứa đến làm phiền."
Phương Trường: "Đó là zombie. Ý ngươi là ngươi chưa từng ăn thứ gì khác ngoài zombie?"
Chim sáo: "Thứ zombie mà ngươi nói ta cũng chưa từng ăn, chính xác là ta lột thịt rồi lấy cục đá bên trong thôi. Nhớ lần đầu tiên ta với ngươi gặp nhau không? Chính vì cục đá đó đấy. Nhưng có lấy được đâu, đã thế còn bị ngươi chém nát chân!!!"
Chim sáo vừa kể vừa minh họa rất sinh động, nó giơ giơ cái chân kia ra cho Phương Trường xem, thể hiện kỳ thực nó cũng rất đáng thương.
"Sau ngày hôm đó, may ta lại gặp phải một zombie bé hơn xíu nhưng chấp nhận được. Hahahahaa, ta liệng cho nó chết luôn, mà cục đá của nó được lắm đấy. Ăn vào là đầu óc minh mẫn, dễ chịu hẳn!"
Phương Trường suy đoán, có lẽ lúc chim sáo gặp cậu là thời điểm cơ thể thúc đẩy ham muốn thăng cấp, dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, muốn công kích tất cả những vật thể sống.
Chim sáo đột nhiên nhớ ra vụ khế ước, liền hỏi cậu: "Ngươi nói muốn ký khế ước, vậy ngươi muốn ta làm gì? Ta nhỏ thế này, đưa thư chắc!?"
Phương Trường bình thản ngồi xuống giường: "Ngươi không cần phải lo lắng việc đó, sau này sẽ có thể biến to thu nhỏ tùy tình huống. Việc của ngươi ấy à, cũng chẳng có gì vất vả, chỉ là làm thú cưỡi cho chúng ta thôi."
Nghe vậy, là một con chim sáo co được duỗi được, nó đáp ứng luôn: "Chỉ thế thôi à, vậy được, quá được luôn." Không hề có chút gì gọi là tôn nghiêm luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất