Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp
Chương 78: Tìm chết
Dạo này Phạm bị dọa hơi nhiều nên đâm nghi thần nghi quỷ, nghe Bát A Ca quát liền hoảng sợ nhảy dựng lên, luôn mồm hét: "Ma...ma, có ma."
Phương Trường lườm chim sáo cho nó im mồm, sau đó lại động viên thiếu nữ Phạm Văn Văn Hiên đang run lẩy bẩy, sợ đến mức không dám ngồi kia: "Anh sao vậy?"
Phạm Minh Hiên chỉ vào chim sáo: "Ma...ma."
Phương Trường: "Chim sáo hôm qua tôi mới mua, nó có thể nói chuyện đấy, không phải ma đâu."
Chim sáo được dịp hùa theo: "Ngốc x—— "
Phương Trường coi như không nghe thấy chim sáo đang dè bỉu, nghiêm túc khuyên nhủ Phạm Văn Hiên: "Anh sợ nó hả?"
Phạm Văn Hiên ngồi xổm nhìn chim sáo, chim sáo cũng nhìn lại anh ta.
Phạm Văn Hiên ngắm một lúc lâu, thấy con sáo kia chẳng có gì đặc biệt nên dần bình tĩnh lại.
"Được rồi, có lẽ do anh suy nghĩ nhiều. Nhưng những điều vừa rồi anh nói đều là sự thật. Chú phải tin anh."
Phương Trường kéo Phạm Văn Hiên ngồi lại tử tế: "Vâng vâng vâng, đều là thật, tôi tin anh."
Vừa nói chuyện, tay cậu vừa mò không gian nắm lấy pháp bảo xóa ký ức.
Ban đầu việc Phương Trường cho anh ta lá bùa kia đơn thuần chỉ là xả giận, đã xong rồi thì nên tiêu trừ đi thôi.
Không hiểu sao lá bùa chưa mất hiệu lực, nhưng vẫn nên xử lý cho triệt để.
Chẳng ngờ chưa cần Phương Trường tới tìm mà Phạm Văn Hiên đã tìm tới cửa.
"Anh nhìn vào mắt tôi này, rồi hồi tưởng về đoạn ký ức nhìn thấy ma quỷ..."
Phạm Văn Hiên nhìn thẳng vào mắt cậu...Một lát sau, anh ta ngỡ ngàng kêu: "Sao cậu trắng lên nhiều thế?"
Phương Trường: "..." Đấy, đã thấy hậu quả của đẹp đột ngột chưa!?
Cậu bịa bừa ra một lý do: "Tôi đi spa làm đẹp."
Phạm Văn Hiên hoài nghi nhân sinh, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rằng Phương Trường bị giết rồi con quỷ đó dịch dung thành cậu, hoảng hốt gào ầm lên: "Ngươi là ai? Ta không tin. tin. Ngươi ra khỏi thân xác nó xem nào."
Phương Trường cạn lời, dùng sức mà lắc cho anh ta tỉnh: "Phạm Văn Hiên, bình tĩnh lại đã. Tôi là Phương Trường."
Phạm Văn Hiên sống chết không chịu tin: "Ngươi chứng minh xem nào?"
Phương Trường kể lại mấy chuyện hồi bé, dần dà, thần sắc Phạm Văn Hiên mới trở lại bình thường.
Tranh thủ lúc đó, cậu rút một tờ giấy với cái bút đưa cho anh ta: "Anh vẽ cái tia nước kia ra cho tôi xem nào."
Bút vừa dứt giấy, Phương Trường sử dụng pháp bảo ngay lập tức.
Một tia sáng lóe lên, Phạm Văn Hiên ngã vật ra ghế sofa.
Bát A Ca lại hóng hớt: "Thứ gì thế?"
"Thiết bị xóa bỏ những ký ức không hợp lý cho Phạm Văn Hiên."
Bát A Ca bất mãn: "Vậy sao không xóa ngay từ đầu cho đỡ phiền?"
Phương Trường: "Thứ kích thích này quá lớn, mà ấn tượng càng sâu thì càng khó xóa nên ta sợ sót. Vẫn nên để anh ta tự nhớ lại rồi tiêu trừ thì hơn. Với lại, thứ ta cần bây giờ mới lấy được cơ mà."
Phương Trường quơ quơ tờ giấy trong tay.
Chim sáo ló đầu nhìn: "Ác trùng các anh vừa nhắc phải không? Nó là thứ quái quỷ gì vậy? Nghe là biết không ngon."
"Một loại sâu."
Phương Trường nhìn Phạm Văn Hiên, cậu nghĩ vẫn nên vứt anh ta ngủ ở đây rồi tập trung giải quyết chính sự trước đã.
Phương Trường khoác cái áo: "Đồng chí Bát A Ca, chúng ta có nhiệm vụ mới rồi đây."
Chim sáo vỗ vỗ cánh: "Tìm sâu hả?"
"Đúng, đi tìm con sâu kia."
Bản vẽ kia không quá chi tiết nhưng đã có thể cho Phương Trường khá nhiều thông tin.
Nếu theo lý thuyết, tia nước tụ dần về phía nào thì phía ấy là chỗ tập trung. Và tia nước kia chảy thẳng xuống đất, vạch theo phía Đông.
Thành phố hiện đại xi măng cốt thép thì tất nhiên sẽ không thể có người sống dưới đó nên Phương Trường đang suy nghĩ theo hướng thoáng hơn.
À không, vẫn còn loại không gian là hầm và cống ngầm.
Căn hộ nhà dì Hai không lớn lắm nên tiền thuê chẳng đáng là bao nên không thể có nhiều người tụ tập dưới tầng hầm.
Thế nhưng trong các đường cống nước ngầm có rất nhiều người vô gia cư tập trung ở đó.
Phương Trường khóa được mục tiêu, thế là một người một chim lên đường.
Theo cậu thì đây chỉ là một bài tập nhỏ, không thành vấn đề quá quan trọng gì cả.
Nên không việc gì phải báo cáo cho boss đại nhân, anh ấy đã quá đủ bận rồi, vẫn nên tự mình giải quyết thì hơn.
——————
Nhưng có một điều Phương Trường không biết...
Vào thời điểm ấy, trên núi Thanh Thành đang có rất nhiều môn phái tụ tập.
Đây quả thực là một buổi họp vô cùng quan trọng.
Ngay cả Lệ Minh Viễn không thuộc môn phái nào cũng được mời đến.
Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, ngay bên cạnh Minh Ngọc. Lệ Minh Viễn chỉ nhắm mắt tĩnh tọa nhưng cũng khiến người xung quanh tự động né ra một khoảng rộng. Vừa xử lý việc phòng livestream của đồ đệ xong đã bị cú điện thoại của Minh Ngọc lôi đến đây nên hắn hơi mệt.
Xung quanh cứ xì xào bàn tán, không một khắc yên tĩnh.
Dã Kiếm Tử thấy Lệ Minh Viễn nhắm mắt tĩnh tâm, định lại gần tiếp chuyện thì bị Minh Ngọc cắt ngang.
Minh Ngọc hắng giọng, thấy yên tĩnh mới bắt đầu nói: "Như mọi người đã biết, sự việc Ác trùng kia chúng ta đã đồng tâm hiệp lực giải quyết, cơ hồ quét sạch hết thảy, có điều..."
Minh Ngọc ngập ngừng, bày ra vẻ mặt áy náy: "Chúng ta chỉ suy đoán Ác trùng là do năng lượng của các thế giới suy yếu mà sinh, nhưng không nghĩ đến trường hợp nó là thể nhân bản của Ác trùng mẹ. Môn phái ta phái một đệ tử thuộc hàng tinh anh đến do thám, nhưng rất không may, người ấy đã bị Ác trùng mẹ khống chế."
Sự việc ngày càng nghiêm trọng.
Vốn chỉ nghe có Ác trùng mẹ tồn tại.
Nhưng sao nó lại xuất hiện trên thế giới kia?
"Ta đã gấp rút mời Lệ tiên sinh đến điều tra, qua một đêm, cơ bản đã biết thế giới mà Ác trùng mẹ tồn tại. Rất không may, nó đã thuần thục nắm giữ trí tuệ và điều khiển mọi Ác trùng mà nó sinh ra."
Một người chen lời: "Đệ tử kia giỏi mà vẫn bị tóm sao?"
Minh Ngọc ngưng trọng gật đầu: "Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với mọi người. Có vẻ nó đang ở chừng khoảng Kim đan lên Nguyên anh. Xin mọi người hết sức cẩn thận, nếu đụng mặt nó thì cũng đừng vội manh động, về báo cho môn phái đã."
Sau buổi họp, các đại lão đều về dặn đi dặn lại đồ đệ nhà mình rằng nhất định không được tự mình hành động.
Nhưng Phương Trường nhà mình lại đi một nước chẳng ai ngờ tới, đó là tự mình xách Bát A Ca đi "tìm chết". Đã vậy cậu còn vui vẻ chạy băng băng mà không có chút cảnh giác hay chuẩn bị nào.
—————
Chạy liền ba tiếng đồng hồ về quê, Phương Trường không ghé nhà mà đi thẳng đến khu cống nước ngầm.
Đường cống ngầm này tương đối đặc thù, khá giống hầm trú ẩn, thông gió, hơn nữa lại không có mùi lạ, đủ điều kiện che gió chắn mưa.
Mấy ngày nay độ ẩm khá cao, mưa nhiều nên số lượng người đến đây tăng lên đáng kể.
Mới bước chân vào Phương Trường đã linh cảm được có gì đó rất bất thường.
Linh khí bất ổn, dao động lớn, rõ ràng có người tu chân ẩn thân ở đây!
Trực giác của Phương Trường cho biết tu vi của gã cao hơn cậu, nên Phương Trường không liều lĩnh, định giả vờ đi bộ dần ra ngoài.
Chim sáo không hiểu, hỏi cậu: "Đi đâu thế? Sao lại đi?"
Phương Trường không biết người đang theo đuôi cậu có nghe thấy gì không, dặn khẽ Bát A Ca: "Đúng rồi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu nhé."
Bấy giờ chim sáo mới nhận ra, nó dài giọng chê bai: "Ngốc —— "
Đừng xem thường Bát A Ca, diễn xuất của nó đỉnh lắm đấy.
Thôi kệ, nó muốn mắng thì cho nó mắng.
Một người một chim phối hợp diễn cực tốt, dường như ngầm hiểu nhau từ trước.
Thế nhưng mấu chốt là đối phương phải tin vào vở kịch đã.
Rất hiển nhiên, đối phương không tin.
Đi chưa được bao xa, Phương Trường nghe thấy tiếng xé gió xẹt qua bên tai.
Cậu nghiêng người tránh thoát, thuận thế quay đầu quan sát tình hình.
Chim sáo giật mình hót một tiếng, bay lên không trung: "Đậu mòa, thằng bỏ mẹ nào thế? Hù chết chim rồi!!"
Đó là một thanh kiếm lơ lửng trên không.
Bát A Ca biết người điều khiển nó giống Phương Trường, thế là chửi ầm lên: "Gây sự à?"
Nó lượn vòng quanh, tiêu sái đậu lên vai Phương Trường: "Chém chết thằng đó đi, ngươi còn chần chờ gì nữa?."
Người kia thu kiếm, mà trong khoảng thời gian đó, những người vô gia cư kia cứ thản nhiên như không. Phương Trường thấy đối phương vừa có thể chiến đấu, vừa khống chế được nhiều người như vậy, chỉ có thể cười khổ: "Chém không nổi, gã Kim đan rồi."
Chim sáo: "Còn ngươi?"
Phương Trường đỡ trán: "Mới Trúc cơ..."
Là một con chim thông thái kinh qua đủ mọi loại tiểu thuyết, chim sáo sợ đến biến sắc: "Bỏ mẹ rồi, sao ngươi không nói sớm. Không ổn rồi, thật sự không ổn rồi, ta phải về nhà! Cứu Cứu mạng, cứu con chim khốn khổ này với a a a..."
Nó lao về phía cửa ra nhưng ba lần bảy lượt đều như đập phải bức tường vô hình.
Thôi xong! Lối ra đã bị phong ấn.
Cường giả Kim đan kia tiếp tục thả kiếm quyết, biến kiếm thành vô số ảo ảnh nhằm nhiễu loạn tâm trí Phương Trường. Chớp cơ hội, gã phóng người lên không trung, nắm lấy thực kiếm...
Mũi kiếm lạnh lẽo, đầy sát khí chĩa thẳng vào ngực Phương Trường. Chỉ cần gã dùng sức, cậu sẽ chết.
Phương Trường lườm chim sáo cho nó im mồm, sau đó lại động viên thiếu nữ Phạm Văn Văn Hiên đang run lẩy bẩy, sợ đến mức không dám ngồi kia: "Anh sao vậy?"
Phạm Minh Hiên chỉ vào chim sáo: "Ma...ma."
Phương Trường: "Chim sáo hôm qua tôi mới mua, nó có thể nói chuyện đấy, không phải ma đâu."
Chim sáo được dịp hùa theo: "Ngốc x—— "
Phương Trường coi như không nghe thấy chim sáo đang dè bỉu, nghiêm túc khuyên nhủ Phạm Văn Hiên: "Anh sợ nó hả?"
Phạm Văn Hiên ngồi xổm nhìn chim sáo, chim sáo cũng nhìn lại anh ta.
Phạm Văn Hiên ngắm một lúc lâu, thấy con sáo kia chẳng có gì đặc biệt nên dần bình tĩnh lại.
"Được rồi, có lẽ do anh suy nghĩ nhiều. Nhưng những điều vừa rồi anh nói đều là sự thật. Chú phải tin anh."
Phương Trường kéo Phạm Văn Hiên ngồi lại tử tế: "Vâng vâng vâng, đều là thật, tôi tin anh."
Vừa nói chuyện, tay cậu vừa mò không gian nắm lấy pháp bảo xóa ký ức.
Ban đầu việc Phương Trường cho anh ta lá bùa kia đơn thuần chỉ là xả giận, đã xong rồi thì nên tiêu trừ đi thôi.
Không hiểu sao lá bùa chưa mất hiệu lực, nhưng vẫn nên xử lý cho triệt để.
Chẳng ngờ chưa cần Phương Trường tới tìm mà Phạm Văn Hiên đã tìm tới cửa.
"Anh nhìn vào mắt tôi này, rồi hồi tưởng về đoạn ký ức nhìn thấy ma quỷ..."
Phạm Văn Hiên nhìn thẳng vào mắt cậu...Một lát sau, anh ta ngỡ ngàng kêu: "Sao cậu trắng lên nhiều thế?"
Phương Trường: "..." Đấy, đã thấy hậu quả của đẹp đột ngột chưa!?
Cậu bịa bừa ra một lý do: "Tôi đi spa làm đẹp."
Phạm Văn Hiên hoài nghi nhân sinh, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rằng Phương Trường bị giết rồi con quỷ đó dịch dung thành cậu, hoảng hốt gào ầm lên: "Ngươi là ai? Ta không tin. tin. Ngươi ra khỏi thân xác nó xem nào."
Phương Trường cạn lời, dùng sức mà lắc cho anh ta tỉnh: "Phạm Văn Hiên, bình tĩnh lại đã. Tôi là Phương Trường."
Phạm Văn Hiên sống chết không chịu tin: "Ngươi chứng minh xem nào?"
Phương Trường kể lại mấy chuyện hồi bé, dần dà, thần sắc Phạm Văn Hiên mới trở lại bình thường.
Tranh thủ lúc đó, cậu rút một tờ giấy với cái bút đưa cho anh ta: "Anh vẽ cái tia nước kia ra cho tôi xem nào."
Bút vừa dứt giấy, Phương Trường sử dụng pháp bảo ngay lập tức.
Một tia sáng lóe lên, Phạm Văn Hiên ngã vật ra ghế sofa.
Bát A Ca lại hóng hớt: "Thứ gì thế?"
"Thiết bị xóa bỏ những ký ức không hợp lý cho Phạm Văn Hiên."
Bát A Ca bất mãn: "Vậy sao không xóa ngay từ đầu cho đỡ phiền?"
Phương Trường: "Thứ kích thích này quá lớn, mà ấn tượng càng sâu thì càng khó xóa nên ta sợ sót. Vẫn nên để anh ta tự nhớ lại rồi tiêu trừ thì hơn. Với lại, thứ ta cần bây giờ mới lấy được cơ mà."
Phương Trường quơ quơ tờ giấy trong tay.
Chim sáo ló đầu nhìn: "Ác trùng các anh vừa nhắc phải không? Nó là thứ quái quỷ gì vậy? Nghe là biết không ngon."
"Một loại sâu."
Phương Trường nhìn Phạm Văn Hiên, cậu nghĩ vẫn nên vứt anh ta ngủ ở đây rồi tập trung giải quyết chính sự trước đã.
Phương Trường khoác cái áo: "Đồng chí Bát A Ca, chúng ta có nhiệm vụ mới rồi đây."
Chim sáo vỗ vỗ cánh: "Tìm sâu hả?"
"Đúng, đi tìm con sâu kia."
Bản vẽ kia không quá chi tiết nhưng đã có thể cho Phương Trường khá nhiều thông tin.
Nếu theo lý thuyết, tia nước tụ dần về phía nào thì phía ấy là chỗ tập trung. Và tia nước kia chảy thẳng xuống đất, vạch theo phía Đông.
Thành phố hiện đại xi măng cốt thép thì tất nhiên sẽ không thể có người sống dưới đó nên Phương Trường đang suy nghĩ theo hướng thoáng hơn.
À không, vẫn còn loại không gian là hầm và cống ngầm.
Căn hộ nhà dì Hai không lớn lắm nên tiền thuê chẳng đáng là bao nên không thể có nhiều người tụ tập dưới tầng hầm.
Thế nhưng trong các đường cống nước ngầm có rất nhiều người vô gia cư tập trung ở đó.
Phương Trường khóa được mục tiêu, thế là một người một chim lên đường.
Theo cậu thì đây chỉ là một bài tập nhỏ, không thành vấn đề quá quan trọng gì cả.
Nên không việc gì phải báo cáo cho boss đại nhân, anh ấy đã quá đủ bận rồi, vẫn nên tự mình giải quyết thì hơn.
——————
Nhưng có một điều Phương Trường không biết...
Vào thời điểm ấy, trên núi Thanh Thành đang có rất nhiều môn phái tụ tập.
Đây quả thực là một buổi họp vô cùng quan trọng.
Ngay cả Lệ Minh Viễn không thuộc môn phái nào cũng được mời đến.
Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, ngay bên cạnh Minh Ngọc. Lệ Minh Viễn chỉ nhắm mắt tĩnh tọa nhưng cũng khiến người xung quanh tự động né ra một khoảng rộng. Vừa xử lý việc phòng livestream của đồ đệ xong đã bị cú điện thoại của Minh Ngọc lôi đến đây nên hắn hơi mệt.
Xung quanh cứ xì xào bàn tán, không một khắc yên tĩnh.
Dã Kiếm Tử thấy Lệ Minh Viễn nhắm mắt tĩnh tâm, định lại gần tiếp chuyện thì bị Minh Ngọc cắt ngang.
Minh Ngọc hắng giọng, thấy yên tĩnh mới bắt đầu nói: "Như mọi người đã biết, sự việc Ác trùng kia chúng ta đã đồng tâm hiệp lực giải quyết, cơ hồ quét sạch hết thảy, có điều..."
Minh Ngọc ngập ngừng, bày ra vẻ mặt áy náy: "Chúng ta chỉ suy đoán Ác trùng là do năng lượng của các thế giới suy yếu mà sinh, nhưng không nghĩ đến trường hợp nó là thể nhân bản của Ác trùng mẹ. Môn phái ta phái một đệ tử thuộc hàng tinh anh đến do thám, nhưng rất không may, người ấy đã bị Ác trùng mẹ khống chế."
Sự việc ngày càng nghiêm trọng.
Vốn chỉ nghe có Ác trùng mẹ tồn tại.
Nhưng sao nó lại xuất hiện trên thế giới kia?
"Ta đã gấp rút mời Lệ tiên sinh đến điều tra, qua một đêm, cơ bản đã biết thế giới mà Ác trùng mẹ tồn tại. Rất không may, nó đã thuần thục nắm giữ trí tuệ và điều khiển mọi Ác trùng mà nó sinh ra."
Một người chen lời: "Đệ tử kia giỏi mà vẫn bị tóm sao?"
Minh Ngọc ngưng trọng gật đầu: "Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với mọi người. Có vẻ nó đang ở chừng khoảng Kim đan lên Nguyên anh. Xin mọi người hết sức cẩn thận, nếu đụng mặt nó thì cũng đừng vội manh động, về báo cho môn phái đã."
Sau buổi họp, các đại lão đều về dặn đi dặn lại đồ đệ nhà mình rằng nhất định không được tự mình hành động.
Nhưng Phương Trường nhà mình lại đi một nước chẳng ai ngờ tới, đó là tự mình xách Bát A Ca đi "tìm chết". Đã vậy cậu còn vui vẻ chạy băng băng mà không có chút cảnh giác hay chuẩn bị nào.
—————
Chạy liền ba tiếng đồng hồ về quê, Phương Trường không ghé nhà mà đi thẳng đến khu cống nước ngầm.
Đường cống ngầm này tương đối đặc thù, khá giống hầm trú ẩn, thông gió, hơn nữa lại không có mùi lạ, đủ điều kiện che gió chắn mưa.
Mấy ngày nay độ ẩm khá cao, mưa nhiều nên số lượng người đến đây tăng lên đáng kể.
Mới bước chân vào Phương Trường đã linh cảm được có gì đó rất bất thường.
Linh khí bất ổn, dao động lớn, rõ ràng có người tu chân ẩn thân ở đây!
Trực giác của Phương Trường cho biết tu vi của gã cao hơn cậu, nên Phương Trường không liều lĩnh, định giả vờ đi bộ dần ra ngoài.
Chim sáo không hiểu, hỏi cậu: "Đi đâu thế? Sao lại đi?"
Phương Trường không biết người đang theo đuôi cậu có nghe thấy gì không, dặn khẽ Bát A Ca: "Đúng rồi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu nhé."
Bấy giờ chim sáo mới nhận ra, nó dài giọng chê bai: "Ngốc —— "
Đừng xem thường Bát A Ca, diễn xuất của nó đỉnh lắm đấy.
Thôi kệ, nó muốn mắng thì cho nó mắng.
Một người một chim phối hợp diễn cực tốt, dường như ngầm hiểu nhau từ trước.
Thế nhưng mấu chốt là đối phương phải tin vào vở kịch đã.
Rất hiển nhiên, đối phương không tin.
Đi chưa được bao xa, Phương Trường nghe thấy tiếng xé gió xẹt qua bên tai.
Cậu nghiêng người tránh thoát, thuận thế quay đầu quan sát tình hình.
Chim sáo giật mình hót một tiếng, bay lên không trung: "Đậu mòa, thằng bỏ mẹ nào thế? Hù chết chim rồi!!"
Đó là một thanh kiếm lơ lửng trên không.
Bát A Ca biết người điều khiển nó giống Phương Trường, thế là chửi ầm lên: "Gây sự à?"
Nó lượn vòng quanh, tiêu sái đậu lên vai Phương Trường: "Chém chết thằng đó đi, ngươi còn chần chờ gì nữa?."
Người kia thu kiếm, mà trong khoảng thời gian đó, những người vô gia cư kia cứ thản nhiên như không. Phương Trường thấy đối phương vừa có thể chiến đấu, vừa khống chế được nhiều người như vậy, chỉ có thể cười khổ: "Chém không nổi, gã Kim đan rồi."
Chim sáo: "Còn ngươi?"
Phương Trường đỡ trán: "Mới Trúc cơ..."
Là một con chim thông thái kinh qua đủ mọi loại tiểu thuyết, chim sáo sợ đến biến sắc: "Bỏ mẹ rồi, sao ngươi không nói sớm. Không ổn rồi, thật sự không ổn rồi, ta phải về nhà! Cứu Cứu mạng, cứu con chim khốn khổ này với a a a..."
Nó lao về phía cửa ra nhưng ba lần bảy lượt đều như đập phải bức tường vô hình.
Thôi xong! Lối ra đã bị phong ấn.
Cường giả Kim đan kia tiếp tục thả kiếm quyết, biến kiếm thành vô số ảo ảnh nhằm nhiễu loạn tâm trí Phương Trường. Chớp cơ hội, gã phóng người lên không trung, nắm lấy thực kiếm...
Mũi kiếm lạnh lẽo, đầy sát khí chĩa thẳng vào ngực Phương Trường. Chỉ cần gã dùng sức, cậu sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất