Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt Thế
Chương 25: Vận May Tốt
Đập vào mắt của Giang Diệu Diệu là một bịch băng vệ sinh nhãn hiệu Sophie, còn là loại siêu chống thấm.
Đây đây đây ..... cái này ở đâu ra vậy?
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống?
"Lục Khải Minh!"
Giang Diệu Diệu hét lớn, Lục Khải Minh vội ôm cái bát đi đến.
"Có chuyện gì?"
"Cái thứ này, là anh để ở đây à?”
Anh nhìn một cái rồi gật đầu.
"Anh kiếm được ở đâu thế? Hôm qua nửa đêm còn mò ra ngoài đúng không, bên ngoài nhiều zombie như thế anh đi ra kiểu gì?"
Lục Khải Minh nói: "Làm sao tôi có thể đi ra ngoài được? Như vậy không phải là sẽ chết sao. Tôi tìm thấy nó trong nhà kho."
"Tại sao lại có ở trong nhà kho? Tôi đâu có mua."
"Có thể là cô mua rồi nhưng quên, hoặc có thể là do người ta giao nhầm. Có rồi thì cứ dùng đi. Chẳng lẽ giờ cô định trả lại cho người ta?"
Giang Diệu Diệu nghĩ tới đây, xua tay nói:
"Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi ... Ơ, anh cầm bát làm gì?"
"Hầm canh gà."
"... Chúng ta lấy đâu ra gà? Nếu anh dám đụng vào chân gà ngâm ớt của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh."
Lục Khải Minh chế nhạo: “Ai dùng chân gà ngâm ớt để hầm canh gà bao giờ. Lúc tôi đang tìm thứ đó trong nhà kho, tôi đã tìm thấy một con gà."
Giang Diệu Diệu không tin, liền cúi người xem thử, quả nhiên là thịt gà thật.
Đã lâu rồi cô không ăn thức ăn tươi, cảm giác được mùi thịt gà sống, không khỏi liếm môi dưới.
"Tại sao lại có gà trong kho?"
"Có lẽ là nó chui qua cái lỗ hổng ở đó."
"Lần sau có gà chui vào, anh đừng có mà giết đấy."
"Tại sao?"
"Để lại cho nó đẻ trứng gà!"
Mỗi ngày một niềm vui.
Lục Khải Minh xuống lầu hầm canh gà, Giang Diệu Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng băng vệ sinh, sau đó dọn dẹp phòng ngủ và phòng tắm, lúc này cô mới cảm thấy mình như mới được hồi sinh vậy.
Nồi canh gà được ninh nhừ, cô một hơi húp hai bát rồi ăn một bát cơm với thịt gà, thậm chí Giang Diệu Diệu ăn đến nỗi cái miệng bóng nhẫy thì mới ngưng.
Lục Khải Minh cau mày: “Trông cô như zombie ý, zombie nhìn thấy còn phải sợ."
Giang Diệu Diệu ăn uống no đủ, dựa người vào trên ghế, hài lòng sờ bụng, lười biếng nói:
"Vì tay nghề anh tốt, chị đây không tính toán với nhóc."
Anh bật cười: "Cô là chị ai?"
"Chị anh chứ còn gì, không phục à? Anh bao tuổi rồi?"
"Tôi hai sáu rồi.”
"Hehe, còn tôi thì hai bảy.”
"Không thể nào."
"Chả biết làm sao, vẻ đẹp tự nhiên, hai mươi bảy mà nhìn cứ như mười bảy.”
Lục Khải Minh: “...”
Đây đây đây ..... cái này ở đâu ra vậy?
Tự nhiên từ trên trời rơi xuống?
"Lục Khải Minh!"
Giang Diệu Diệu hét lớn, Lục Khải Minh vội ôm cái bát đi đến.
"Có chuyện gì?"
"Cái thứ này, là anh để ở đây à?”
Anh nhìn một cái rồi gật đầu.
"Anh kiếm được ở đâu thế? Hôm qua nửa đêm còn mò ra ngoài đúng không, bên ngoài nhiều zombie như thế anh đi ra kiểu gì?"
Lục Khải Minh nói: "Làm sao tôi có thể đi ra ngoài được? Như vậy không phải là sẽ chết sao. Tôi tìm thấy nó trong nhà kho."
"Tại sao lại có ở trong nhà kho? Tôi đâu có mua."
"Có thể là cô mua rồi nhưng quên, hoặc có thể là do người ta giao nhầm. Có rồi thì cứ dùng đi. Chẳng lẽ giờ cô định trả lại cho người ta?"
Giang Diệu Diệu nghĩ tới đây, xua tay nói:
"Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi ... Ơ, anh cầm bát làm gì?"
"Hầm canh gà."
"... Chúng ta lấy đâu ra gà? Nếu anh dám đụng vào chân gà ngâm ớt của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh."
Lục Khải Minh chế nhạo: “Ai dùng chân gà ngâm ớt để hầm canh gà bao giờ. Lúc tôi đang tìm thứ đó trong nhà kho, tôi đã tìm thấy một con gà."
Giang Diệu Diệu không tin, liền cúi người xem thử, quả nhiên là thịt gà thật.
Đã lâu rồi cô không ăn thức ăn tươi, cảm giác được mùi thịt gà sống, không khỏi liếm môi dưới.
"Tại sao lại có gà trong kho?"
"Có lẽ là nó chui qua cái lỗ hổng ở đó."
"Lần sau có gà chui vào, anh đừng có mà giết đấy."
"Tại sao?"
"Để lại cho nó đẻ trứng gà!"
Mỗi ngày một niềm vui.
Lục Khải Minh xuống lầu hầm canh gà, Giang Diệu Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng băng vệ sinh, sau đó dọn dẹp phòng ngủ và phòng tắm, lúc này cô mới cảm thấy mình như mới được hồi sinh vậy.
Nồi canh gà được ninh nhừ, cô một hơi húp hai bát rồi ăn một bát cơm với thịt gà, thậm chí Giang Diệu Diệu ăn đến nỗi cái miệng bóng nhẫy thì mới ngưng.
Lục Khải Minh cau mày: “Trông cô như zombie ý, zombie nhìn thấy còn phải sợ."
Giang Diệu Diệu ăn uống no đủ, dựa người vào trên ghế, hài lòng sờ bụng, lười biếng nói:
"Vì tay nghề anh tốt, chị đây không tính toán với nhóc."
Anh bật cười: "Cô là chị ai?"
"Chị anh chứ còn gì, không phục à? Anh bao tuổi rồi?"
"Tôi hai sáu rồi.”
"Hehe, còn tôi thì hai bảy.”
"Không thể nào."
"Chả biết làm sao, vẻ đẹp tự nhiên, hai mươi bảy mà nhìn cứ như mười bảy.”
Lục Khải Minh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất