Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt Thế
Chương 37
Giang Diệu Diệu ngã dập mông, muốn lao lại đánh anh một cách tuyệt vọng. Lúc này, khóe mắt cô nhìn thấy Gold Half-Butt, vì vậy gằn giọng hét lên một tiếng.
"Gold Half Butt!"
Đương nhiên Gold Half Butt sẽ không trả lời, nhưng sau khi phát hiện ra cô, hắn liền vươn cánh tay bị chân ghế đâm vào ra và chạy về phía cô.
Bởi vì hắn là một tên béo linh hoạt, cho nên chạy nhanh hơn chó, trong nháy mắt đã ở dưới cầu thang.
Giang Diệu Diệu rốt cuộc không thể chạy trốn khỏi hắn, cô tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng nhìn thấy ga trải giường rơi xuống đầu, chỉ che lấp Gold Half Butt. Lục Khải Minh bay lên không trung, giống như một con chim ưng to lớn đang dang rộng đôi cánh, trần truồng nhảy xuống cầu thang, rồi ngã lăn ra đất.
“Tìm sợi dây!” Anh ôm cứng Gold Half Butt, vội vàng hét lớn.
Giang Diệu Diệu không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô làm theo những gì anh nói, lao vào tầng hầm để tìm một sợi dây.
Không tìm thấy được dây thừng, chỉ có một sợi dây bằng nhựa mà cô định dùng để tập thể dục giết thời gian.
Cô quay trở lại phòng khách với sợi dây nhảy, Gold Half Butt quá mạnh, Lục Khải Minh gần như không thể giữ được nữa.
"Này!"
Lục Khải Minh nhanh chóng lấy dây trói Gold Half Butt lại, sợi dây vốn dĩ chỉ dài 2,8 mét, đã bị anh siết chặt đến mức có hiệu quả như bốn năm mét.
Sau khi xác định đầu của đối phương bị quấn dưới ga giường, tay chân cũng bị dây trói chặt, không thể cử động được, anh quấn dây nhảy ra phía sau Gold Half Butt và thắt một nút.
Lục Khải Minh mệt lừ, mồ hôi nhễ nhại, nằm dài trên sàn.
Giang Diệu Diệu nhìn cửa mở cùng đám zombie trong sân, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, chất đồ đạc thành từng đống một, chặn cửa vững vàng.
Sau khi hoàn thành những việc này, cô gần như kiệt sức, nhưng có một điều quan trọng nhất mà cô chưa làm - cô chạy đến chỗ Lục Khải Minh, rồi đánh anh bằng một cái búa!
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Dám ném tôi xuống!"
Cũng may là cô không bị cắn, nếu không bây giờ cô đã thành zombie mất rồi!
Lục Khải Minh đã bị kiệt sức, bây giờ toàn thân anh không còn sức lực, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô.
"Đừng đập nữa, cô có đánh cũng không làm tôi bị thương được."
Có đạo lý!
Cô nhấc ghế làm vũ khí: “Đau không?"
Lục Khải Minh lật người đứng lên và giải thích.
"Tôi chỉ ném cô xuống bởi vì tôi chắc chắn rằng cô sẽ không sao. Nếu tôi không nắm bắt được, tôi chắc chắn sẽ không làm điều đó."
"Đừng có mà biện bạch."
"Thật sự không có lần sau nữa, tôi thề! Nếu là nói dối, thì để cho zombie gặm tôi đến không còn xương cốt, được không?"
Giang Diệu Diệu do dự khi anh thề độc như vậy.
Chỉ trong vài giây, cô vô tình nhìn thấy cậu nhỏ của anh buông thõng xuống, sốc đến nỗi chiếc ghế rơi xuống, vội quay mặt sang một bên.
"Vẫn còn chưa mặc quần áo vào."
Lục Khải Minh trốn tránh, chạy trở lại lầu, mặc lại cái quần đùi hoa đã được hong khô, rửa mặt một lần nữa, sau đó đi xuống lầu.
Đầu của Gold Half Butt bị ga giường che hết, nghe thấy nhưng không nhìn thấy, hiện giờ nó đang nằm trên mặt đất vặn vẹo như một con côn trùng to béo.
Giang Diệu Diệu đứng bên cạnh, cảm thấy mất mát cho nó, khi Lục Khải Minh đi xuống, liền nói: "Nhanh vứt nó ra bên ngoài đi."
"Gold Half Butt!"
Đương nhiên Gold Half Butt sẽ không trả lời, nhưng sau khi phát hiện ra cô, hắn liền vươn cánh tay bị chân ghế đâm vào ra và chạy về phía cô.
Bởi vì hắn là một tên béo linh hoạt, cho nên chạy nhanh hơn chó, trong nháy mắt đã ở dưới cầu thang.
Giang Diệu Diệu rốt cuộc không thể chạy trốn khỏi hắn, cô tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng nhìn thấy ga trải giường rơi xuống đầu, chỉ che lấp Gold Half Butt. Lục Khải Minh bay lên không trung, giống như một con chim ưng to lớn đang dang rộng đôi cánh, trần truồng nhảy xuống cầu thang, rồi ngã lăn ra đất.
“Tìm sợi dây!” Anh ôm cứng Gold Half Butt, vội vàng hét lớn.
Giang Diệu Diệu không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô làm theo những gì anh nói, lao vào tầng hầm để tìm một sợi dây.
Không tìm thấy được dây thừng, chỉ có một sợi dây bằng nhựa mà cô định dùng để tập thể dục giết thời gian.
Cô quay trở lại phòng khách với sợi dây nhảy, Gold Half Butt quá mạnh, Lục Khải Minh gần như không thể giữ được nữa.
"Này!"
Lục Khải Minh nhanh chóng lấy dây trói Gold Half Butt lại, sợi dây vốn dĩ chỉ dài 2,8 mét, đã bị anh siết chặt đến mức có hiệu quả như bốn năm mét.
Sau khi xác định đầu của đối phương bị quấn dưới ga giường, tay chân cũng bị dây trói chặt, không thể cử động được, anh quấn dây nhảy ra phía sau Gold Half Butt và thắt một nút.
Lục Khải Minh mệt lừ, mồ hôi nhễ nhại, nằm dài trên sàn.
Giang Diệu Diệu nhìn cửa mở cùng đám zombie trong sân, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, chất đồ đạc thành từng đống một, chặn cửa vững vàng.
Sau khi hoàn thành những việc này, cô gần như kiệt sức, nhưng có một điều quan trọng nhất mà cô chưa làm - cô chạy đến chỗ Lục Khải Minh, rồi đánh anh bằng một cái búa!
"Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Dám ném tôi xuống!"
Cũng may là cô không bị cắn, nếu không bây giờ cô đã thành zombie mất rồi!
Lục Khải Minh đã bị kiệt sức, bây giờ toàn thân anh không còn sức lực, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô.
"Đừng đập nữa, cô có đánh cũng không làm tôi bị thương được."
Có đạo lý!
Cô nhấc ghế làm vũ khí: “Đau không?"
Lục Khải Minh lật người đứng lên và giải thích.
"Tôi chỉ ném cô xuống bởi vì tôi chắc chắn rằng cô sẽ không sao. Nếu tôi không nắm bắt được, tôi chắc chắn sẽ không làm điều đó."
"Đừng có mà biện bạch."
"Thật sự không có lần sau nữa, tôi thề! Nếu là nói dối, thì để cho zombie gặm tôi đến không còn xương cốt, được không?"
Giang Diệu Diệu do dự khi anh thề độc như vậy.
Chỉ trong vài giây, cô vô tình nhìn thấy cậu nhỏ của anh buông thõng xuống, sốc đến nỗi chiếc ghế rơi xuống, vội quay mặt sang một bên.
"Vẫn còn chưa mặc quần áo vào."
Lục Khải Minh trốn tránh, chạy trở lại lầu, mặc lại cái quần đùi hoa đã được hong khô, rửa mặt một lần nữa, sau đó đi xuống lầu.
Đầu của Gold Half Butt bị ga giường che hết, nghe thấy nhưng không nhìn thấy, hiện giờ nó đang nằm trên mặt đất vặn vẹo như một con côn trùng to béo.
Giang Diệu Diệu đứng bên cạnh, cảm thấy mất mát cho nó, khi Lục Khải Minh đi xuống, liền nói: "Nhanh vứt nó ra bên ngoài đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất