Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt Thế
Chương 41
Giang Diệu Diệu tò mò bước tới, thấy anh đổ đất đã đào được vào một cái chậu lớn. Giá đỗ cũng được chuyển sang chậu đó và trồng một cách tươm tất.
"Anh .... trồng lại chúng rồi?"
Cô kinh ngạc hỏi.
Lục Khải Minh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lấm lem bùn đất, nhưng anh không để ý.
"Tôi nghĩ rằng cô không được khỏe, sợ rằng không ai quan tâm đến nó và nó sẽ chết, vì vậy tôi tự mình quyết định trồng nó sang chậu mới."
"Anh biết trồng à?"
"Đây là chuyện nhỏ, ai mà chả biết làm."
Anh sợ cô không tin, cố tình xoay phía trước chậu lại cho cô xem.
Giang Diệu Diệu tự biết mình cũng là kiểu nửa nạc nửa mở, nhìn một lúc lâu cũng không thấy được khuyết điểm gì, gật đầu nói: "Được rồi, anh vất vả rồi."
Lục Khải Minh hỏi: "Cô đói rồi đúng không? Tôi để phần cháo trong nồi cho cô đấy, vẫn đang đun, dùng lửa nhỏ liu riu thôi."
Cô quay đầu nhìn, quả nhiên trên bếp gas có một cái nồi đang bốc lên làn khói trắng mờ mịt.
Tâm trạng của cô bỗng trở nên vô cùng phức tạp, nhưng cô nhanh chóng nhắc nhở bản thân không được để người đàn ông này lừa.
Hôm qua vì quá mềm lòng mà dẫn sói vào phòng mới khiến bản thân bị cảm.
Giang Diệu Diệu bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị, tay bưng một bát cháo.
Lục Khải Minh nhún vai, đổ một ít nước cho giá đỗ rồi đặt lên bệ cửa sổ.
Nắng vàng ươm trên lá xanh là bức tranh đẹp nhất trong những ngày tận thế này.
Sau khi ăn xong, Giang Diệu Diệu lấy ra nửa bao đậu nành mang về từ cửa hàng tiện lợi, tự hỏi làm thế nào để trồng giá đỗ.
Ở trường tiểu học, giáo viên dạy họ ngâm đậu qua đêm, sau đó làm một ít cát sạch để phủ lên giá đỗ đã trương lên. Đặt giá thể ở nơi ấm áp nhưng tối, đợi vài ngày giá đỗ sẽ mọc ra.
Trước đây cô ấy đã thử nó và thành công, vì vậy rất tự tin.
Nhưng vấn đề là cô có thể đi kiếm cát ở đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Diệu Diệu quyết định sử dụng khăn giấy để thay thế.
Trong kho còn nhiều đồ, lãng phí một chút cũng không sao, nếu như hạt đậu không nảy mầm thì xào lên ăn.
Cô nói làm là làm, đổ đầy nửa xô nước ấm vào cái xô mà cô ấy đã lấy đất trước đó, sau đó lại đổ tất cả các hạt đậu xuống.
Sáng hôm sau, xả nước vào, lót nhiều lớp khăn giấy ướt lên đậu rồi cất vào tủ nhỏ dưới bếp.
Quá trình này đã hoàn tất, giờ chỉ cần đợi hạt đậu nảy mầm.
Giang Diệu Diệu vẫn làm việc riêng của mình như thường lệ, tập viết thư pháp, vẽ tranh, giặt quần áo, cứ cách vài phút lại không nhịn được mà đi xem một chút.
Lục Khải Minh thấy vậy không nhịn được cười.
"Cô sợ nó chạy mất à? Cứ phải nhìn nó liên tục thế."
Cô cong môi đáp: "Tôi sợ có người tham lam cướp nó để ăn khi tôi không để ý."
"Tôi mới không rảnh đến thế."
Lục Khải Minh tự mình đun một ít nước nóng, dùng xô để đựng, nói: "Tôi đi tắm đây."
Giang Diệu Diệu nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của anh.
Cô cũng muốn tắm một cái thật sảng khoái.
Kể từ khi nhà máy nước bị phá hủy, thành phố bị cắt nước, máy nước nóng không còn tác dụng nữa, chiếc nồi trong nhà bếp tồi tàn chỉ có thể dùng để rửa, nhiều nhất là nửa cái chậu.
"Anh .... trồng lại chúng rồi?"
Cô kinh ngạc hỏi.
Lục Khải Minh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lấm lem bùn đất, nhưng anh không để ý.
"Tôi nghĩ rằng cô không được khỏe, sợ rằng không ai quan tâm đến nó và nó sẽ chết, vì vậy tôi tự mình quyết định trồng nó sang chậu mới."
"Anh biết trồng à?"
"Đây là chuyện nhỏ, ai mà chả biết làm."
Anh sợ cô không tin, cố tình xoay phía trước chậu lại cho cô xem.
Giang Diệu Diệu tự biết mình cũng là kiểu nửa nạc nửa mở, nhìn một lúc lâu cũng không thấy được khuyết điểm gì, gật đầu nói: "Được rồi, anh vất vả rồi."
Lục Khải Minh hỏi: "Cô đói rồi đúng không? Tôi để phần cháo trong nồi cho cô đấy, vẫn đang đun, dùng lửa nhỏ liu riu thôi."
Cô quay đầu nhìn, quả nhiên trên bếp gas có một cái nồi đang bốc lên làn khói trắng mờ mịt.
Tâm trạng của cô bỗng trở nên vô cùng phức tạp, nhưng cô nhanh chóng nhắc nhở bản thân không được để người đàn ông này lừa.
Hôm qua vì quá mềm lòng mà dẫn sói vào phòng mới khiến bản thân bị cảm.
Giang Diệu Diệu bước tới với vẻ mặt nghiêm nghị, tay bưng một bát cháo.
Lục Khải Minh nhún vai, đổ một ít nước cho giá đỗ rồi đặt lên bệ cửa sổ.
Nắng vàng ươm trên lá xanh là bức tranh đẹp nhất trong những ngày tận thế này.
Sau khi ăn xong, Giang Diệu Diệu lấy ra nửa bao đậu nành mang về từ cửa hàng tiện lợi, tự hỏi làm thế nào để trồng giá đỗ.
Ở trường tiểu học, giáo viên dạy họ ngâm đậu qua đêm, sau đó làm một ít cát sạch để phủ lên giá đỗ đã trương lên. Đặt giá thể ở nơi ấm áp nhưng tối, đợi vài ngày giá đỗ sẽ mọc ra.
Trước đây cô ấy đã thử nó và thành công, vì vậy rất tự tin.
Nhưng vấn đề là cô có thể đi kiếm cát ở đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Diệu Diệu quyết định sử dụng khăn giấy để thay thế.
Trong kho còn nhiều đồ, lãng phí một chút cũng không sao, nếu như hạt đậu không nảy mầm thì xào lên ăn.
Cô nói làm là làm, đổ đầy nửa xô nước ấm vào cái xô mà cô ấy đã lấy đất trước đó, sau đó lại đổ tất cả các hạt đậu xuống.
Sáng hôm sau, xả nước vào, lót nhiều lớp khăn giấy ướt lên đậu rồi cất vào tủ nhỏ dưới bếp.
Quá trình này đã hoàn tất, giờ chỉ cần đợi hạt đậu nảy mầm.
Giang Diệu Diệu vẫn làm việc riêng của mình như thường lệ, tập viết thư pháp, vẽ tranh, giặt quần áo, cứ cách vài phút lại không nhịn được mà đi xem một chút.
Lục Khải Minh thấy vậy không nhịn được cười.
"Cô sợ nó chạy mất à? Cứ phải nhìn nó liên tục thế."
Cô cong môi đáp: "Tôi sợ có người tham lam cướp nó để ăn khi tôi không để ý."
"Tôi mới không rảnh đến thế."
Lục Khải Minh tự mình đun một ít nước nóng, dùng xô để đựng, nói: "Tôi đi tắm đây."
Giang Diệu Diệu nhìn ánh mắt đầy ngưỡng mộ của anh.
Cô cũng muốn tắm một cái thật sảng khoái.
Kể từ khi nhà máy nước bị phá hủy, thành phố bị cắt nước, máy nước nóng không còn tác dụng nữa, chiếc nồi trong nhà bếp tồi tàn chỉ có thể dùng để rửa, nhiều nhất là nửa cái chậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất