Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt Thế
Chương 47
Giang Diệu Diệu bừng tỉnh lại, miễn cưỡng rời đi.
"Hay là chúng ta không rời đi, cứ sống ở đây luôn đi."
Ăn, uống, ngủ nghỉ, rõ ràng là cuộc sống của thần tiên mà.
Sớm biết vậy thì lúc trước cô không thuê bất kỳ biệt thự nào cho xong, khi đám zombie bùng phát, nếu cô đi đến một siêu thị nhỏ rồi cố thủ ở trong đó, chắc chắn cô đã sống hạnh phúc hơn rất nhiều.
Lục Khải Minh nhướng mày: "Cô có chắc không? Có một số lối vào trong siêu thị, tất cả đều mở. Tôi không biết có bao nhiêu zombie đã ẩn náu ở đây trong khoảng thời gian này. Chúng không xuất hiện trong ngày, nhưng chúng phải kiếm ăn vào ban đêm. Chúng ta sống ở đây, chẳng phải là cừu non tự dâng mình vào miệng cọp hay sao?"
Giang Diệu Diệu nghĩ về điều đó và thực sự rùng mình, vô cùng tiếc nuối.
"Những thứ này đành phải lãng phí sao? Chúng được làm ra để mọi người ăn mà."
Thịt ba chỉ mà không được người ăn thì không phải là thịt ba chỉ ngon.
"Ngày mai lại đến, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý."
Hai người bỏ đầy bốn giỏ mà không lấy được. Lục Khải Minh tìm thấy một chiếc xe đẩy, chuyển mọi thứ vào và chất đầy hai chiếc xe.
Trước khi đi ra ngoài, anh cố tình đâm vài nhát vào xác của zombie để xác chết đó chảy máu, sau đó lấy số máu đó bôi lại trên người hai người, thêm mùi tanh, bảo đảm không có chuyện gì rồi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn nắng chói chang, hai người bọn họ là zombie vừa đi vừa chậm rãi đẩy xe đẩy, như thể đang đi dạo trong công viên.
Khi đi qua dưới gốc cây đào, Lục Khải Minh bất ngờ nhảy lên bẻ lấy một cành hoa đào.
Giang Diệu Diệu giật mình, nói nhỏ với anh ta.
"Anh điên à? Nếu bọn chúng phát hiện ra thì sao? Tôi đã nói là không cần rồi mà."
"Ai nói tôi hái cho cô? Tôi thích."
Anh cắm những cành hoa đào trước xe đẩy, như một lá cờ chiến thắng.
Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cả hai trở về nhà ngay trước khi mặt trời lặn.
Sau khi vào cửa, Giang Diệu Diệu nằm trên mặt đất, mệt quá không thể động đậy.
Nhưng cơ thể cô nồng nặc mùi máu tanh của zombie, chưa kể thứ này còn khiến cô đen chết đi được.
Lục Khải Minh cũng vậy, vừa mới bước vào anh đã bắt đầu đun nước nóng.
Vì nồi nhỏ nên nước nóng cũng nhanh, vài phút đã sôi rồi. Anh đổ vào cái xô, rồi sau đó đi đun cái nồi thứ hai.
Khi đến chậu thứ tư, anh kiểm tra lượng nước và đặt cái xô trước mặt Giang Diệu Diệu.
"Đi tắm rửa đi."
Giang Diệu Diệu kinh ngạc: "Anh đun nước cho tôi à? Anh không tắm sao?"
"Có tắm chứ, nhưng mà ăn nhờ ở đậu, phải biết điều một chút, nếu không sẽ bị một con sói mắt trắng mắng."
Lục Khải Minh trêu chọc, cô đỏ mặt vác cái xô lên lầu.
Anh tiếp tục đun nước, khóe mắt anh nhìn thoáng qua cành hoa đào trên xe, tìm một chai nước khoáng rỗng đổ đầy nửa chai, cắm hoa đào vào, đặt vào trung tâm của bàn ăn.
Những cánh hoa màu hồng rơi trong vòng xoáy, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào sảng khoái.
Bốn chậu nước vẫn không đủ, gội đầu xong cũng không còn bao nhiêu.
Vết bẩn trên người cô không thể rửa sạch, khi Giang Diệu Diệu chuẩn bị cứng đầu dùng nước lạnh để xả thì Lục Khải Minh đã gõ cửa.
"Hay là chúng ta không rời đi, cứ sống ở đây luôn đi."
Ăn, uống, ngủ nghỉ, rõ ràng là cuộc sống của thần tiên mà.
Sớm biết vậy thì lúc trước cô không thuê bất kỳ biệt thự nào cho xong, khi đám zombie bùng phát, nếu cô đi đến một siêu thị nhỏ rồi cố thủ ở trong đó, chắc chắn cô đã sống hạnh phúc hơn rất nhiều.
Lục Khải Minh nhướng mày: "Cô có chắc không? Có một số lối vào trong siêu thị, tất cả đều mở. Tôi không biết có bao nhiêu zombie đã ẩn náu ở đây trong khoảng thời gian này. Chúng không xuất hiện trong ngày, nhưng chúng phải kiếm ăn vào ban đêm. Chúng ta sống ở đây, chẳng phải là cừu non tự dâng mình vào miệng cọp hay sao?"
Giang Diệu Diệu nghĩ về điều đó và thực sự rùng mình, vô cùng tiếc nuối.
"Những thứ này đành phải lãng phí sao? Chúng được làm ra để mọi người ăn mà."
Thịt ba chỉ mà không được người ăn thì không phải là thịt ba chỉ ngon.
"Ngày mai lại đến, tôi còn rất nhiều việc phải xử lý."
Hai người bỏ đầy bốn giỏ mà không lấy được. Lục Khải Minh tìm thấy một chiếc xe đẩy, chuyển mọi thứ vào và chất đầy hai chiếc xe.
Trước khi đi ra ngoài, anh cố tình đâm vài nhát vào xác của zombie để xác chết đó chảy máu, sau đó lấy số máu đó bôi lại trên người hai người, thêm mùi tanh, bảo đảm không có chuyện gì rồi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn nắng chói chang, hai người bọn họ là zombie vừa đi vừa chậm rãi đẩy xe đẩy, như thể đang đi dạo trong công viên.
Khi đi qua dưới gốc cây đào, Lục Khải Minh bất ngờ nhảy lên bẻ lấy một cành hoa đào.
Giang Diệu Diệu giật mình, nói nhỏ với anh ta.
"Anh điên à? Nếu bọn chúng phát hiện ra thì sao? Tôi đã nói là không cần rồi mà."
"Ai nói tôi hái cho cô? Tôi thích."
Anh cắm những cành hoa đào trước xe đẩy, như một lá cờ chiến thắng.
Đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, cả hai trở về nhà ngay trước khi mặt trời lặn.
Sau khi vào cửa, Giang Diệu Diệu nằm trên mặt đất, mệt quá không thể động đậy.
Nhưng cơ thể cô nồng nặc mùi máu tanh của zombie, chưa kể thứ này còn khiến cô đen chết đi được.
Lục Khải Minh cũng vậy, vừa mới bước vào anh đã bắt đầu đun nước nóng.
Vì nồi nhỏ nên nước nóng cũng nhanh, vài phút đã sôi rồi. Anh đổ vào cái xô, rồi sau đó đi đun cái nồi thứ hai.
Khi đến chậu thứ tư, anh kiểm tra lượng nước và đặt cái xô trước mặt Giang Diệu Diệu.
"Đi tắm rửa đi."
Giang Diệu Diệu kinh ngạc: "Anh đun nước cho tôi à? Anh không tắm sao?"
"Có tắm chứ, nhưng mà ăn nhờ ở đậu, phải biết điều một chút, nếu không sẽ bị một con sói mắt trắng mắng."
Lục Khải Minh trêu chọc, cô đỏ mặt vác cái xô lên lầu.
Anh tiếp tục đun nước, khóe mắt anh nhìn thoáng qua cành hoa đào trên xe, tìm một chai nước khoáng rỗng đổ đầy nửa chai, cắm hoa đào vào, đặt vào trung tâm của bàn ăn.
Những cánh hoa màu hồng rơi trong vòng xoáy, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào sảng khoái.
Bốn chậu nước vẫn không đủ, gội đầu xong cũng không còn bao nhiêu.
Vết bẩn trên người cô không thể rửa sạch, khi Giang Diệu Diệu chuẩn bị cứng đầu dùng nước lạnh để xả thì Lục Khải Minh đã gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất