Chương 105
Tối hôm đó A Đại không về, A Ngôn cũng không về. A Đại ở cùng một chỗ với Quạ Đen, A Ngôn thì vẫn ở bên cạnh Từ Ca.
Quạ Đen rất phân vân, vẫn luôn đi vòng vòng ở trong phòng. A Đại thì uống rượu hết bát này đến bát khác, uống đến cả người đều đỏ lên.
Quạ Đen nói A Đại, cậu đây là thật sự làm người ta tổn thương rồi, lời nói làm tổn thương cậu ấy như vậy, cậu cũng có thể nói ra miệng, “Sao cậu cứ khăng khăng bảo cậu ấy đi, cậu ấy không tốt với cậu sao, không phải tình cảm của các cậu vẫn rất tốt sao, như thế nào nói ầm ĩ liền ầm ĩ, còn đánh nhau?”
Đúng vậy, không phải anh ấy đi theo mình rất tốt sao, vì cái gì cứ khăng khăng để cho anh ấy đi?
Vấn đề này bắt đầu vào lần đầu tiên Từ Ca nhắc tới quê nhà, liền vẫn luôn bồi hồi ở trong lòng A Đại. Nó giống như một đám mây đen không chịu tản đi, khiến trái tim A Đại càng lúc càng nặng.
Ban đầu cũng chỉ là do Gà Rừng mới tiếp xúc với Từ Ca, nhưng tiếp xúc đến hiện tại, Từ Ca chính là một miếng thịt trong lòng hắn. Từ Ca hận A Đại bao nhiêu, A Đại liền hận chính mình bấy nhiêu.
Những lời này nói với Từ Ca chỉ một lần, lại luyện tập vô số lần ở trong lòng A Đại. Mỗi lần luyện tập cũng giống như bào cách*, đợi đến khi da đều bị bỏng ra sẹo, mới có thể chân chính nói ra miệng.
(*炮烙i bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người,] đây là một kiểu{ tra* tấnj thời xưa.)ị
A Đại biết Từ Ca khổ sở biết bao, bởi vì hắn cũng khổ sở như vậy. Nhưng hắn hiểu Từ Ca là loại người nào, hiểu Từ Ca hẳn là nên trở về cuộc sống sinh hoạt ra sao.
Lúc chiến tranh thân bất do kỷ, không thể suy xét rất nhiều chuyện. Nhưng hiện tại chiến tranh kết thúc, Khổ Sơn đang thay đổi, thế cục đang thay đổi, cái nào tốt với Từ Ca hơn, này không cần phải nói đều có thể hiểu.
“GIa đình người ta cực khổ bồi dưỡng ra một phần tử tri thức, không nên ở lại nơi Khổ Sơn chật hẹp này để chịu tội.” A Đại thở ra một hơi mùi rượu, nói, “Anh ấy ở đây có thể làm gì, tri thức của anh ấy có thể dùng ở đâu. Chính anh ấy cũng biết sinh hoạt của anh ấy sẽ không có gì tốt, ngoại trừ em là hy vọng của anh ấy, Khổ Sơn không có bất luận chỗ nào tốt.”
Quạ Đen không tán thành, anh dừng bước, ngồi xuống bên cạnh A Đại, cũng tu một bát rượu, “Vậy cậu cũng không thể làm cậu ấy tổn thương, cậu ấy giúp chúng ta nhiều như thế, cậu nói với cậu ấy như vậy, chẳng phải mọi chuyện cậu ấy làm đều là chê cười.”
“Vậy anh ấy sẽ không nghĩ trở lại nữa.” A Đại nói, “Không nghĩ, bước chân của anh ấy sẽ nhẹ nhàng hơn. Cắt được sạch sẽ, đối với em cùng anh ấy đều có lợi.”
A Đại cảm thấy được dao động của Từ Ca, bắt đầu từ lúc bảo A Đại đi cùng anh, đến sau A Đại không đi, mình ở lại.
Hiện tại có lẽ Từ Ca không có cách nào đánh giá được những hy sinh đó, nhưng lại thêm năm năm, mười năm nữa, những người cùng thời đại với cậu ở bên ngoài hô mưa gọi gió, Từ Ca có muốn hối hận, cũng đã trễ rồi.
Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần Từ Ca không nhớ lại, sinh hoạt tiếp tục tiếp lên phía trước, đau đều có thể được thời gian chữa khỏi, tình cảm cũng có thể phai nhạt cùng lãng quên theo.
Lòng người mềm mại biết bao kiên cường biết bao, mặc dù hiện tại bị đâm đến vết thương đầy người, nhưng vẫn luôn có thể tự mình lành lại.
“Anh tính xử trí A Ngôn thế nào?” A Đại lấy bầu rượu lại đây, hỏi.
Quạ Đen ngây ra một lúc, lẩm bẩm, “Ngược lại, tôi sẽ không để cậu ấy đi, dù sao tôi cũng không cần như vậy.”
A Đại cười, hắn lắc đầu, nói câu “Vậy thì tùy anh,” uống cạn phần rượu còn lại.
Trăng mẹ nó thật sáng, sáng đến trái tim không có ánh sáng của A Đại đều được chiếu đến không sót gì. Hắn từng thổ lộ với Từ Ca ở dưới ánh trăng thế này, hôm nay cũng ở dưới màn đêm này thay đổi lời thề lúc trước.
“Rốt cuộc cậu có thích cậu ấy hay không?” Quạ Đen uống rượu có chút say, anh khó mà tin được A Đại thật sự nói muốn đón dâu. Thời gian trước, khi A Đại nói cho anh biết, Quạ Đen đều tưởng rằng nói giỡn, ai ngờ A Đại thật sự nói ra.
Tuy rằng có thể không cần thương lượng việc này với khế đệ theo như quy củ, nhưng về tình cảm không ai sẽ trực tiếp bỏ qua cảm thụ của khế đệ.
Mà hiển nhiên, A Đại không nói ra nửa câu sau với Từ Ca.
A Đại nằm xuống, gối hai tay sau gáy. Hắn nhìn ánh trăng xuất thần, hốt hoảng, cũng không biết qua bao lâu. Trong đầu hắn xoay quanh câu hỏi của Quạ Đen, câu hỏi đó đã được hỏi ra từ rất lâu, từ cái ngày hắn và Từ Ca gặp mặt.
Cái ngày cả người Từ Ca đều là máu, bị tra tấn đến không ra hình người.
Cái ngày Từ Ca tắm rửa sạch sẽ, thương trên người cũng được bôi thuốc.
Cái ngày cánh tay Từ Ca được xăm hình, mơ mơ màng màng gác ở đầu vai A Đại.
Cái ngày Từ Ca ôm lấy hắn, ôm hắn thật chặt. Anh nói xin lỗi, thật xin lỗi.
A Đại khụ mạnh một cái, dùng sức xoa mặt. Hắn không nhận ra được mình vì vấn đề này mà suy nghĩ bao lâu, không nhận ra Quạ Đen đã ngủ thật say.
“Thích chứ, sao lại không thích,” A Đại thở ra một hơi thật dài, nhàn nhạt nói, “Chính là bởi vì quá thích, mới không thể giữ lại.”
Ánh trăng đột nhiên mơ hồ, không biết có phải trời quang đột nhiên có mưa hay không, khiến nó cùng mây mù hòa vào nhau, làm A Đại không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Quạ Đen rất phân vân, vẫn luôn đi vòng vòng ở trong phòng. A Đại thì uống rượu hết bát này đến bát khác, uống đến cả người đều đỏ lên.
Quạ Đen nói A Đại, cậu đây là thật sự làm người ta tổn thương rồi, lời nói làm tổn thương cậu ấy như vậy, cậu cũng có thể nói ra miệng, “Sao cậu cứ khăng khăng bảo cậu ấy đi, cậu ấy không tốt với cậu sao, không phải tình cảm của các cậu vẫn rất tốt sao, như thế nào nói ầm ĩ liền ầm ĩ, còn đánh nhau?”
Đúng vậy, không phải anh ấy đi theo mình rất tốt sao, vì cái gì cứ khăng khăng để cho anh ấy đi?
Vấn đề này bắt đầu vào lần đầu tiên Từ Ca nhắc tới quê nhà, liền vẫn luôn bồi hồi ở trong lòng A Đại. Nó giống như một đám mây đen không chịu tản đi, khiến trái tim A Đại càng lúc càng nặng.
Ban đầu cũng chỉ là do Gà Rừng mới tiếp xúc với Từ Ca, nhưng tiếp xúc đến hiện tại, Từ Ca chính là một miếng thịt trong lòng hắn. Từ Ca hận A Đại bao nhiêu, A Đại liền hận chính mình bấy nhiêu.
Những lời này nói với Từ Ca chỉ một lần, lại luyện tập vô số lần ở trong lòng A Đại. Mỗi lần luyện tập cũng giống như bào cách*, đợi đến khi da đều bị bỏng ra sẹo, mới có thể chân chính nói ra miệng.
(*炮烙i bào cách: dùng sắt nung đỏ đốt da người,] đây là một kiểu{ tra* tấnj thời xưa.)ị
A Đại biết Từ Ca khổ sở biết bao, bởi vì hắn cũng khổ sở như vậy. Nhưng hắn hiểu Từ Ca là loại người nào, hiểu Từ Ca hẳn là nên trở về cuộc sống sinh hoạt ra sao.
Lúc chiến tranh thân bất do kỷ, không thể suy xét rất nhiều chuyện. Nhưng hiện tại chiến tranh kết thúc, Khổ Sơn đang thay đổi, thế cục đang thay đổi, cái nào tốt với Từ Ca hơn, này không cần phải nói đều có thể hiểu.
“GIa đình người ta cực khổ bồi dưỡng ra một phần tử tri thức, không nên ở lại nơi Khổ Sơn chật hẹp này để chịu tội.” A Đại thở ra một hơi mùi rượu, nói, “Anh ấy ở đây có thể làm gì, tri thức của anh ấy có thể dùng ở đâu. Chính anh ấy cũng biết sinh hoạt của anh ấy sẽ không có gì tốt, ngoại trừ em là hy vọng của anh ấy, Khổ Sơn không có bất luận chỗ nào tốt.”
Quạ Đen không tán thành, anh dừng bước, ngồi xuống bên cạnh A Đại, cũng tu một bát rượu, “Vậy cậu cũng không thể làm cậu ấy tổn thương, cậu ấy giúp chúng ta nhiều như thế, cậu nói với cậu ấy như vậy, chẳng phải mọi chuyện cậu ấy làm đều là chê cười.”
“Vậy anh ấy sẽ không nghĩ trở lại nữa.” A Đại nói, “Không nghĩ, bước chân của anh ấy sẽ nhẹ nhàng hơn. Cắt được sạch sẽ, đối với em cùng anh ấy đều có lợi.”
A Đại cảm thấy được dao động của Từ Ca, bắt đầu từ lúc bảo A Đại đi cùng anh, đến sau A Đại không đi, mình ở lại.
Hiện tại có lẽ Từ Ca không có cách nào đánh giá được những hy sinh đó, nhưng lại thêm năm năm, mười năm nữa, những người cùng thời đại với cậu ở bên ngoài hô mưa gọi gió, Từ Ca có muốn hối hận, cũng đã trễ rồi.
Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần Từ Ca không nhớ lại, sinh hoạt tiếp tục tiếp lên phía trước, đau đều có thể được thời gian chữa khỏi, tình cảm cũng có thể phai nhạt cùng lãng quên theo.
Lòng người mềm mại biết bao kiên cường biết bao, mặc dù hiện tại bị đâm đến vết thương đầy người, nhưng vẫn luôn có thể tự mình lành lại.
“Anh tính xử trí A Ngôn thế nào?” A Đại lấy bầu rượu lại đây, hỏi.
Quạ Đen ngây ra một lúc, lẩm bẩm, “Ngược lại, tôi sẽ không để cậu ấy đi, dù sao tôi cũng không cần như vậy.”
A Đại cười, hắn lắc đầu, nói câu “Vậy thì tùy anh,” uống cạn phần rượu còn lại.
Trăng mẹ nó thật sáng, sáng đến trái tim không có ánh sáng của A Đại đều được chiếu đến không sót gì. Hắn từng thổ lộ với Từ Ca ở dưới ánh trăng thế này, hôm nay cũng ở dưới màn đêm này thay đổi lời thề lúc trước.
“Rốt cuộc cậu có thích cậu ấy hay không?” Quạ Đen uống rượu có chút say, anh khó mà tin được A Đại thật sự nói muốn đón dâu. Thời gian trước, khi A Đại nói cho anh biết, Quạ Đen đều tưởng rằng nói giỡn, ai ngờ A Đại thật sự nói ra.
Tuy rằng có thể không cần thương lượng việc này với khế đệ theo như quy củ, nhưng về tình cảm không ai sẽ trực tiếp bỏ qua cảm thụ của khế đệ.
Mà hiển nhiên, A Đại không nói ra nửa câu sau với Từ Ca.
A Đại nằm xuống, gối hai tay sau gáy. Hắn nhìn ánh trăng xuất thần, hốt hoảng, cũng không biết qua bao lâu. Trong đầu hắn xoay quanh câu hỏi của Quạ Đen, câu hỏi đó đã được hỏi ra từ rất lâu, từ cái ngày hắn và Từ Ca gặp mặt.
Cái ngày cả người Từ Ca đều là máu, bị tra tấn đến không ra hình người.
Cái ngày Từ Ca tắm rửa sạch sẽ, thương trên người cũng được bôi thuốc.
Cái ngày cánh tay Từ Ca được xăm hình, mơ mơ màng màng gác ở đầu vai A Đại.
Cái ngày Từ Ca ôm lấy hắn, ôm hắn thật chặt. Anh nói xin lỗi, thật xin lỗi.
A Đại khụ mạnh một cái, dùng sức xoa mặt. Hắn không nhận ra được mình vì vấn đề này mà suy nghĩ bao lâu, không nhận ra Quạ Đen đã ngủ thật say.
“Thích chứ, sao lại không thích,” A Đại thở ra một hơi thật dài, nhàn nhạt nói, “Chính là bởi vì quá thích, mới không thể giữ lại.”
Ánh trăng đột nhiên mơ hồ, không biết có phải trời quang đột nhiên có mưa hay không, khiến nó cùng mây mù hòa vào nhau, làm A Đại không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất