Cá Nằm Trên Thớt

Chương 118

Trước Sau
Đúng vậy, hắn nhận ra giọng nói này. Giọng nói đã quanh quẩn vô số lần ở trong mộng của hắn, cũng bị hắn mạnh mẽ giam cầm ở chỗ sâu nhất trong ký ức.

Nhưng lúc này nó truyền vào lỗ tai của bản thân một cách rõ ràng chuẩn xác, thế cho nên có một khoảnh khắc A Đại cho rằng là ảo giác của mình.

Nhưng đó sao có thể là ảo giác, người kia liền ngồi dưới bục, ngồi ở trong nhóm giáo viên. Cậu mặc một cái áo gió mỏng, thon gầy hơn so với lúc cậu rời đi.

Đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía A Đại, lại giống như xuyên qua đôi mắt A Đại chui vào trái tim, nhìn kỹ hắn, chất vấn hắn.

A Đại buộc mình dời mắt trở về trên bản thảo, nhưng hắn há mồm rất nhiều lần, lại vẫn luôn không có biện pháp đọc cái tên kia ra khỏi miệng.

Hắn hít thở thật sâu, muốn tạm thời quên đi thứ mình nhìn thấy. Hắn còn ở trên bục, hắn đối diện với nhiều đôi mắt như vậy, hắn không nên mất khống chế, làm sao hắn có thể mất khống chế.

Nhưng hắn vẫn không thể phát ra âm thanh, đôi tay kia bóp lấy cổ áo cùng cổ họng hắn, chính là ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn. Chữ trên bản thảo thoáng cái mơ hồ, xiêu xiêu vẹo vẹo giống như đứa nhỏ vẽ xấu.

Hắn không biết mình đứng trên bục giống như kẻ ngốc bao lâu, thẳng đến khi Quạ Đen đột nhiên chạy tới, lấy bản thảo từ trong tay hắn đưa cho Thí Tinh, mới đẩy A Đại xuống.

A Đại ngồi trên vị trí, cố nén xúc động quay đầu lại. Hắn không biết Quạ Đen ghé vào tai hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy hai màng nhĩ ù ù.

Nhưng hắn vẫn cứ ngồi không yên, hắn cảm thấy ánh mắt kia liền đâm vào lưng hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng chạy trối chết,

Rốt cuộc hắn không kiên trì đến khi hội nghị kết thúc đã rời đi trước, trở lại nhà của mình. Hai đứa nhỏ của dì Vịt chạy tới gọi hắn đi săn, hắn tống cổ bọn chúng cho con lớn của Tam Bà.



Trạng thái của hắn không có cách nào săn thú, giờ phút này hắn chính là con mồi. Đôi mắt giống như của thợ săn kia nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn không có chỗ để trốn.

Hắn đột nhiên chuốc rượu cho mình, hy vọng thứ cồn cay nồng có thể làm hắn bình tĩnh một chút. Hắn lại quẹt một que diêm đốt điếu thuốc, rít mạnh mấy hơi.

Hắn che mắt, hốc mắt nóng lên giống như lửa. Nhưng cả người hắn vẫn cứ run rẩy, hắn hy vọng mình tỉnh lại nhanh lên, đây là mộng, đương nhiên hắn phải tỉnh lại.

Hắn ngồi trong phòng thật lâu, chờ đến khi hội nghị kia kết thúc, chờ đến khi cửa phòng cuối cùng bị gõ vang.

Hắn tưởng rằng Quạ Đen tới giải thích với hắn, cho nên lập tức đứng lên, hai ba bước chạy đến trước cửa liền mở cửa ra.

Nhưng đứng bên ngoài lại không phải Quạ Đen, mà là thợ săn kia.

Đôi mắt của thợ săn cũng hồng hồng, cậu vẫn đang nhìn thẳng vào A Đại, khiến A Đại hoảng sợ, xoay người muốn đóng cửa.

Nhưng đối phương không cho.

Từ Ca lập tức giữ cửa, nói đừng như vậy, tôi đều đã đến trước mặt cậu, sao cậu lại có thể đóng cửa.

A Đại không nhìn cậu, hắn nói tôi không biết anh, anh có việc thì đến ủy ban thôn, tìm tôi cũng vô dụng.



Lực tay của Từ Ca lại không hề buông lỏng, ngược lại là dùng sức đẩy một phen, đẩy cửa ra hoàn toàn. Nước mắt cậu lập tức rớt xuống ống tay áo, mà cậu thì bắt lấy cổ tay A Đại.

Ống tay áo lộ ra một chút, hình xăm cá cóc cũng liền lộ ra một đoạn nhỏ của móng vuốt.

Cậu nói chính cậu xem đi, móng vuốt cá cóc phủ lấy cậu cũng phủ lấy tôi, sao cậu lại nói với tôi cậu không biết tôi.

A Đại cảm thấy mặt đang bốc cháy, hắn giống như đứng trong một cái nồi. Hơi nước không ngừng bốc lên, đọng thành hơi nước lăn trên má hắn.

Hắn mới là con cá nằm dưới đáy nồi kia.

Từ Ca túm tay A Đại không buông, thấy A Đại không nói lời nào, cậu lại nhìn xung quanh, cậu hỏi A Tẩu đâu, A Tẩu cậu tìm cho tôi ở đâu rồi, cậu đồng ý tìm một người, vì sao tôi không thấy mặt.

Đầu A Đại đau muốn nứt, hắn không nghĩ được gì, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Hắn chật vật chịu không nổi, chỉ có thể dùng ống tay áo dùng sức lau mặt, lại dùng sức ho khan.

Hắn muốn giãy ra khỏi tay Từ Ca, nhưng lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô lực như vậy. Toàn bộ sức lực cùng tâm huyết của hắn giống như đều bị mang đi, thế cho nên cuối cùng, hắn chỉ có thể xoay người ôm lấy đối phương.

Hắn nghĩ mãi không ra, vì sao tiểu Từ phải quay về, vì sao phải gặp lại, vì sao không thể ngoan ngoãn đi lên phía trước, vì sao phải thích hắn, còn thích lâu như vậy.

A Đại có rất nhiều câu hỏi muốn được trả lời, nhưng cuối cùng ra miệng chỉ có một câu yếu ớt.

Hắn nói tôi xin lỗi anh, ài, tôi xin lỗi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau