Chương 128: Phiên ngoại 5
Đương nhiên, cuối cùng A Ngôn vẫn là biết được thứ Quạ Đen để ý. Này cũng không phải do Quạ Đen nói, lại là Từ Ca nói với cậu.
Từ Ca nói ngày đó Quạ Đen tìm cậu đều sắp tìm điên rồi, cậu không cần chạy loạn, cho dù đi chơi, cũng phải nói với Quạ Đen một tiếng, tôi liền kỳ quái, cậu cũng là người sắp ba mươi rồi, như thế nào mẹ nó còn giống như mới vừa ba tuổi.
“Còn có Can Trà kia, cậu không nên cứ luôn đi gần với cậu ta như vậy, Quạ Đen đều đã oán giận với A Đại mấy lần, A Đại cũng không thể nói, chỉ có thể để tôi tới nói với cậu.”
A Ngôn sửng sốt, xua xua tay nói em biết rồi, một bên nói một bên chơi chơi chó sói A Đại vừa săn về.
Từ Ca cũng không tiện nói nhiều, để A Ngôn tự mình xử lý.
Nhưng kỳ thật A Ngôn nghe lọt, tối về liền nói xin lỗi với Quạ Đen.
Cậu nói em không nên chạy loạn, em không biết trời sẽ mưa, cũng không phải cố ý tối không về.
Quạ Đen ừ một tiếng, chỉ lo bưng một đĩa một đĩa rau xanh ra.
A Ngôn lại đi theo tới phòng bếp múc cơm, nói sau này em không chơi điên nữa, em sẽ không cứ luôn ở lại chỗ của Can Trà, em sẽ đi làm, làm việc thật tốt, học thật tốt ——
Quạ Đen lại ừ một tiếng, múc cơm mang sang.
A Ngôn còn có một câu quan trọng muốn nói, nhưng lời kia lưỡng lự cả buổi cũng không ra miệng được.
Đến cuối cùng cậu vẫn tìm một phương thức uyển chuyển hơn, nói một cách mơ hồ —— “Anh đừng nghĩ bậy, em không thích kiểu như Can Trà.”
“Ồ, nhưng khi anh còn trẻ thì cũng giống vậy, chỉ có hình xăm không nhiều như cậu ta mà thôi, nói không chừng em thích nhìn phiên bản trẻ tuổi của anh hơn.” Quạ Đen gắp rau bỏ vào miệng, đột nhiên có chút hối hận với lời này sau này sẽ ăn cỏ.
“Sẽ không, sao em lại như vậy được,” A Ngôn nói, cậu chà chà tay, nắm đũa, “Tuy rằng anh có già một chút, xấu một chút, cũng thối một chút, nhưng anh vẫn rất tốt.”
“Khuyết điểm của anh vẫn là rất nhiều, nhiều hơn Can Trà.”
“Không có không có, đều có thể tiếp thu, cậu ta chính là trẻ hơn anh một chút, đẹp hơn một chút, cường tráng hơn một chút, cũng càng ——” A Ngôn ngậm miệng, cậu cảm thấy mình chạy trật rồi, đầu óc cậu không thích hợp để giải thích vấn đề, cho nên cậu chỉ có thể làm ra kết luận —— “Dù sao không tốt bằng anh.”
Quạ Đen lại ừ một tiếng, cũng không biết có phải tiếp nhận đáp án này rồi hay không.
Nhưng cho dù nói thì nói thế, đầu Quạ Đen nhớ rõ, cái ngày Can Trà đưa A Ngôn về, A Ngôn chỉ vịn lỏng lẻo ở trên người Can Trà. Nhưng khi cậu nhích lại gần mình, A Ngôn chính là tóm chặt lấy mình.
Này không cần giải thích, cũng đã có hiệu quả hơn bất cứ ngôn ngữ nào.
Từ Ca nói ngày đó Quạ Đen tìm cậu đều sắp tìm điên rồi, cậu không cần chạy loạn, cho dù đi chơi, cũng phải nói với Quạ Đen một tiếng, tôi liền kỳ quái, cậu cũng là người sắp ba mươi rồi, như thế nào mẹ nó còn giống như mới vừa ba tuổi.
“Còn có Can Trà kia, cậu không nên cứ luôn đi gần với cậu ta như vậy, Quạ Đen đều đã oán giận với A Đại mấy lần, A Đại cũng không thể nói, chỉ có thể để tôi tới nói với cậu.”
A Ngôn sửng sốt, xua xua tay nói em biết rồi, một bên nói một bên chơi chơi chó sói A Đại vừa săn về.
Từ Ca cũng không tiện nói nhiều, để A Ngôn tự mình xử lý.
Nhưng kỳ thật A Ngôn nghe lọt, tối về liền nói xin lỗi với Quạ Đen.
Cậu nói em không nên chạy loạn, em không biết trời sẽ mưa, cũng không phải cố ý tối không về.
Quạ Đen ừ một tiếng, chỉ lo bưng một đĩa một đĩa rau xanh ra.
A Ngôn lại đi theo tới phòng bếp múc cơm, nói sau này em không chơi điên nữa, em sẽ không cứ luôn ở lại chỗ của Can Trà, em sẽ đi làm, làm việc thật tốt, học thật tốt ——
Quạ Đen lại ừ một tiếng, múc cơm mang sang.
A Ngôn còn có một câu quan trọng muốn nói, nhưng lời kia lưỡng lự cả buổi cũng không ra miệng được.
Đến cuối cùng cậu vẫn tìm một phương thức uyển chuyển hơn, nói một cách mơ hồ —— “Anh đừng nghĩ bậy, em không thích kiểu như Can Trà.”
“Ồ, nhưng khi anh còn trẻ thì cũng giống vậy, chỉ có hình xăm không nhiều như cậu ta mà thôi, nói không chừng em thích nhìn phiên bản trẻ tuổi của anh hơn.” Quạ Đen gắp rau bỏ vào miệng, đột nhiên có chút hối hận với lời này sau này sẽ ăn cỏ.
“Sẽ không, sao em lại như vậy được,” A Ngôn nói, cậu chà chà tay, nắm đũa, “Tuy rằng anh có già một chút, xấu một chút, cũng thối một chút, nhưng anh vẫn rất tốt.”
“Khuyết điểm của anh vẫn là rất nhiều, nhiều hơn Can Trà.”
“Không có không có, đều có thể tiếp thu, cậu ta chính là trẻ hơn anh một chút, đẹp hơn một chút, cường tráng hơn một chút, cũng càng ——” A Ngôn ngậm miệng, cậu cảm thấy mình chạy trật rồi, đầu óc cậu không thích hợp để giải thích vấn đề, cho nên cậu chỉ có thể làm ra kết luận —— “Dù sao không tốt bằng anh.”
Quạ Đen lại ừ một tiếng, cũng không biết có phải tiếp nhận đáp án này rồi hay không.
Nhưng cho dù nói thì nói thế, đầu Quạ Đen nhớ rõ, cái ngày Can Trà đưa A Ngôn về, A Ngôn chỉ vịn lỏng lẻo ở trên người Can Trà. Nhưng khi cậu nhích lại gần mình, A Ngôn chính là tóm chặt lấy mình.
Này không cần giải thích, cũng đã có hiệu quả hơn bất cứ ngôn ngữ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất