Cá Nằm Trên Thớt

Chương 20

Trước Sau
Từ Ca sẽ vĩnh viễn không quên trận tế máu cậu được chứng kiến này.

Cậu là sau khi mặt trời lặn được đưa tới đỉnh núi, A Đại thu lại áo lông thú của mình, nhưng thay cho Từ Ca một cái áo bông khác.

Hắn nói trời tối lạnh, tới rạng sáng sẽ lạnh hơn. Đến lúc đó mặc quần áo thôi là không đủ, còn phải uống rượu, “Anh liền thả lỏng mà uống, anh là khế huynh đệ của tôi, sẽ có người nhìn anh.”

Lời này Từ Ca nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cậu cũng cảm thấy được đây là ý tốt của A Đại. Dù sao mấy ngày này cậu cũng đã đông lạnh thành chó, cậu liền nghĩ trời không hạ tuyết như thế nào cũng có thể lạnh như vậy, lạnh đến quần lót đều lạnh theo, giống như gió lạnh chui vào quần lót liền không đi nữa.

A Ngôn bị Quạ Đen dẫn đi rồi, A Đại nói cho Từ Ca, Quạ Đen nguyện ý thu cậu ta, nhưng cậu ta vẫn là tiếp tục bưng trà đổ nước, chờ đến khi hội cá cóc đi qua, cậu ta lại chính thức làm khế đệ của Quạ Đen.

Từ Ca hỏi, vậy lấy ai làm người tế sống.

A Đại nói mượn của trại sườn Bắc, dùng tù binh lần trước trại sườn Bắc bắt tới, lần này mang tới đây giết.

Lòng Từ Ca khó chịu, cậu biết những người trẻ tuổi kia đều là bị phái tới đây giống như cậu. Chỉ là mình cùng A Ngôn may mắn, không bị chọn trúng. Nhưng “Từ Ca” cùng “A Ngôn” khác sẽ không được tốt số như vậy.

Trên đường đi lên đỉnh núi, cậu lại gặp được anh họ của mình. Anh họ tới nói chuyện với A Đại, lại qua nói chuyện với Quạ Đen. Từ đầu tới cuối anh họ đều không liếc mắt nhìn Từ Ca một cái, giống như thật sự trước giờ không quen biết cậu.

Từ Ca không hiểu, rõ ràng anh họ cũng là người giống như mình, vì sao anh có thể cùng Quạ Đen đi bắt tù binh. Làm thế nào anh họ lại có thể tàn nhẫn ra tay đối với người một nhà, lại là làm thế nào quên mất hương thân phụ lão ở quê nhà, an an phận phận ở chỗ này.



Chuyện Từ Ca hoang mang còn rất nhiều, nhưng cậu không dám hỏi gì.

Sau khi đi đến đỉnh núi, cậu thấy một mỏm núi đá cực lớn. Trên đá kia dùng chu sa màu đỏ vẽ đồ đằng, có người, có động vật, có bó đuốc, có các loại công cụ lao động.

Đương nhiên chính giữa vẫn là một cá cóc thật lớn, cá cóc được đám người cùng động vật vây quanh, giống như vua của các loài thú chí cao vô thượng*.

(*至高无 上: Ý chỉ đ ịa vị cao đến đ ỉnh đ iểm, không ai s ánh.)

Cạnh mỏm đá được ánh lửa chiếu sáng, vật tổ chu sa kia càng hiện lên dữ tợn.

Người Khổ Sơn vòng thành một vòng tròn, bất kể nam nữ đều cởi áo ngoài. Đàn ông lộ ra nửa người trên xăm hình, mà phụ nữ thì vén tay áo cùng ống quần, bắt đầu nhóm lửa đốt than.

Có mấy người lớn tuổi hơn một chút thì cầm đủ loại nhạc cụ, hình thù nhạc cụ kỳ quái, ngoại trừ trống, một cái Từ Ca cũng không biết.

Bọn họ tới gần chỗ mỏm đá chơi nhạc, âm nhạc kia là giai điệu Từ Ca loáng thoáng nghe thấy được, vào cái ngày bị bắt tới đây.

Nhịp trống dồn dập, giai điệu phập phồng. Đàn bà đốt than trải thành một quỹ đạo, đàn ông liền để chân trần đạp lên, nhảy theo nhịp trống.

Ảnh lửa nhảy nhót, người cùng hình vẽ trên mỏm đá hòa thành một thể, khó phân tôi cậu. Khác biệt duy nhất liền ở chỗ vật tổ được đám người vây quanh chính là một cá cóc, mà người bên ngoài lại chỉ có thể vòng quanh một tảng đá lớn.



A Đại đứng bên cạnh Từ Ca, chỉ một chốc sau liền có người đưa hắn đi. Hắn lại ngồi lên ghế dựa thật cao, sau khi được người nâng lên, từ trên liếc mắt nhìn xuống thôn dân một cách bễ nghễ*.

(*睥睨: ý ch ỉ đôi mắt nhìn nghiê ng, t ỏ vẻ khinh thườ ng, c hán g hét, không phục.)

Một vài đứa nhỏ khiêng một bình rượu kích cỡ bằng một lu nước đi ra từ trong đám người, xoang mũi Từ Ca liền tràn đầy mùi rượu tanh nồng.

Lu rượu không ít hơn mười cái, cùng xếp thành một vòng tròn.

Hiện tại vây xung quanh đá lớn liền có ba vòng tròn đồng tâm, vòng thứ nhất là người trình diễn nhạc cụ, vòng thứ hai là mấy chục lu rượu, vòng thứ ba là những người phụ nữ với bó đuốc không tắt trong tay, mà vòng ngoài cùng là những người đàn ông ở trần giống như yêu ma quỷ quái.

Những thôn dân còn lại không gia nhập trận doanh thì đứng chen chúc bên ngoài, một màu đen kịt, không thấy rõ mặt.

Tâm là tảng đá, đứng bên tảng đá là một nam một nữ. Hai người này đeo mặt nạ, khó có thể nhìn ra loài vật phía trên mặt nạ.

Chờ đến khi toàn bộ đã chuẩn bị ổn thỏa, A Đại liền giơ tay. Âm nhạc cùng nhịp trống đột nhiên im bặt, mọi người nhìn về phía A Đại.

Thời gian giằng co đại khái ba giây, trong ba giây mấy người đàn ông liền đi chân trần trên than hồng.

Không khí chợt trở nên an tĩnh, đưa mắt nhìn qua, bầu trời là đen, trong núi là đen, vách núi là đen, hồ nước là đen, chỉ có một đỉnh núi nho nhỏ này là sáng, nó lẳng lặng bốc cháy, là lửa trại xé rách màn đêm, xuyên thấu trời xanh duy nhất trong thiên địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau