Chương 60
“Tiểu Viễn gì?” A Đại nhất thời còn chưa kịp phản ứng, mò điếu thuốc, lại cầm bình nhỏ bên mép giường qua, gõ gõ tàn.
Từ Ca lấy thêm can đảm, lại xoay đầu qua thêm một chút, nói chính là Tiểu, Tiểu Viễn Dì Vịt nhắc tới, hẳn là tôi không nghe lầm.
A Đại im lặng một lúc, rồi mới đáp lại bằng hai chữ gọn gàng vắn tắt —— “Không phải” —— tới đây chủ đề trò chuyện liền đứt.
Từ Ca sầu không chịu nổi.
Một giây trước cậu vẫn còn rối rắm sám hối vì chính mình mạo muội hỏi A Đại chuyện trước kia, giờ phút này cậu chỉ muốn cắm đầu chết đuối trong bát cháo
Cậu rất muốn nói cậu nói thêm hai chữ là tôi có thể tiếp tục đề tài, chính là cậu không nói gì, rất nhiều lần đều khiến cho bầu không khí xấu hổ như vậy, tôi muốn làm thân với cậu một chút cũng không có biện pháp.
Từ Ca lựa chọn buông tha, xoay người chuyên tâm húp cháo ăn bánh của mình.
A Đại hiện tại là đang thăm dò khẩu vị của cậu, biết rõ mang thịt cho cậu cũng không có tác dụng gì, mỗi ngày cũng chỉ tìm đến cho ăn một ít đồ chay.
Sau khi ăn xong cậu lại uống mấy ngụm rượu, thân thể thoáng cái liền thoải mái hơn nhiều.
Cậu chậm rãi hiểu ra vì sao người Khổ Sơn thích uống rượu, bởi vì không khí vừa lạnh vừa ướt của nơi này khiến cho thân thể của người ta đều không thoải mái, nhưng uống rượu liền tốt hơn nhiều, nó thúc đẩy máu tuần hoàn đồng thời còn có thể làm hơi lạnh còn sót lại trong quần áo bốc hơi ra ngoài.
Huống chi uống rượu tăng can đảm*, đề tài cũng không còn khó tìm như vậy nữa.
(*酒壮怂人胆 tửu tráng túng nhân đảm: người bình thường yếu đuối nhút nhát bởi vì rượu mà trở nên hưng phấn, k thể khống chế ngôn ngữ hành động của mình, làm ra những chuyện ngày thường k dám làm.)
Từ Ca ăn uống no đủ, lại vòng đến chỗ lu nước rửa mặt, rồi mới trở lại bên mép giường của A Đại, cùng nhau chui lên.
Cậu cởi áo lông thú ra, A Đại cũng thuận thế tiếp nhận quần áo của cậu. Cậu nằm xuống, A Đại liền tùy tay dập tắt điếu thuốc thứ ba, cũng tắt đèn.
Sau đó Từ Ca nói, cậu nói với tôi đi, cậu nói chúng ta cũng có chút đề tài trò chuyện. Tôi biết tôi là tù binh, nhưng hiện tại tôi cũng là khế đệ của cậu không phải sao, tôi muốn biết một ít chuyện về cậu.
A Đại khó hiểu nhìn cậu, cân nhắc một hồi, lại đứng dậy vặn sáng đèn, lại đốt một điếu thuốc.
Hắn nói anh muốn biết cái gì.
“Tiểu Viễn,” Từ Ca nói, “Tôi không biết hình thức của khế huynh đệ là gì, tôi muốn biết hình thức sống chung của các cậu như thế nào.”
“Tôi đã nói với anh, Tiểu Viễn không phải khế đệ của tôi.” A Đại phun ra một ngụm khói, giọng điệu có chút lạnh lẽo.
“Đó là ai?” Từ Ca hỏi, hôm sau thức dậy cậu nhất định sẽ trách cứ sự càn quấy cùng không biết tự lượng sức mình của bản thân.
(*Nguyên văn 胡搅蛮缠 hồ giảo man triền: k nói đạo lý, dây dưa k bỏ.)
Nhưng giờ phút này cậu nhưng không dừng lại, cồn đốt dạ dày cùng đầu cậu, khiến mạch máu lưu thông không trở ngại, màng nhĩ cũng không vang, mùi của A Đại càng truyền tới một cách rõ ràng, trộn lẫn chút tanh nồng của rượu.
Cậu muốn biết rõ về người này, phần tò mò này trải qua thúc giục của cồn, trở nên càng thêm rõ nét.
A Đại thở dài, miệng hắn mở rồi mở, lại khép lại một cách khiến người thất vọng.
Từ Ca lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi hắn rốt cuộc đã nghĩ kỹ cùng tổ chức ngôn ngữ xong, mới lại mở miệng.
Hắn nói, đó là một người bạn tốt trước kia của hắn, lớn lên cùng nhau, sớm mấy năm là nghĩ nạp cậu ta làm khế đệ, nhưng không nạp thành.
Kỳ thật Tiểu Viễn là một đoạn lịch sử A Đại không quá nguyện ý nhắc tới, cũng là một vết nhơ của thân phận A Đại.
A Đại trong mắt thôn dân là kiên nghị và trung thành, cho dù là lúc trước lão trại chủ còn ở vị trí, hay là hiện tại A Đại nắm quyền, cho dù là giúp đỡ chính phủ cũ chống kẻ thù bên ngoài, hay là hiện tại giữ mảnh đất nhỏ không muốn khuất phục, trại đầu Tây chưa từng xuất hiện một kẻ phản bội nào.
Nhưng cố tình qua lại với Tiểu Viễn làm A Đại thiếu chút nữa liền bị bịt kín điều sỉ nhục này, thế cho nên đến hiện tại, Tiểu Viễn không chỉ trở thành nợ cũ Dì Vịt thỉnh thoảng lấy ra quở trách A Đại, cũng thành quá khứ A Đại cố gắng muốn lau sạch.
Từ Ca lấy thêm can đảm, lại xoay đầu qua thêm một chút, nói chính là Tiểu, Tiểu Viễn Dì Vịt nhắc tới, hẳn là tôi không nghe lầm.
A Đại im lặng một lúc, rồi mới đáp lại bằng hai chữ gọn gàng vắn tắt —— “Không phải” —— tới đây chủ đề trò chuyện liền đứt.
Từ Ca sầu không chịu nổi.
Một giây trước cậu vẫn còn rối rắm sám hối vì chính mình mạo muội hỏi A Đại chuyện trước kia, giờ phút này cậu chỉ muốn cắm đầu chết đuối trong bát cháo
Cậu rất muốn nói cậu nói thêm hai chữ là tôi có thể tiếp tục đề tài, chính là cậu không nói gì, rất nhiều lần đều khiến cho bầu không khí xấu hổ như vậy, tôi muốn làm thân với cậu một chút cũng không có biện pháp.
Từ Ca lựa chọn buông tha, xoay người chuyên tâm húp cháo ăn bánh của mình.
A Đại hiện tại là đang thăm dò khẩu vị của cậu, biết rõ mang thịt cho cậu cũng không có tác dụng gì, mỗi ngày cũng chỉ tìm đến cho ăn một ít đồ chay.
Sau khi ăn xong cậu lại uống mấy ngụm rượu, thân thể thoáng cái liền thoải mái hơn nhiều.
Cậu chậm rãi hiểu ra vì sao người Khổ Sơn thích uống rượu, bởi vì không khí vừa lạnh vừa ướt của nơi này khiến cho thân thể của người ta đều không thoải mái, nhưng uống rượu liền tốt hơn nhiều, nó thúc đẩy máu tuần hoàn đồng thời còn có thể làm hơi lạnh còn sót lại trong quần áo bốc hơi ra ngoài.
Huống chi uống rượu tăng can đảm*, đề tài cũng không còn khó tìm như vậy nữa.
(*酒壮怂人胆 tửu tráng túng nhân đảm: người bình thường yếu đuối nhút nhát bởi vì rượu mà trở nên hưng phấn, k thể khống chế ngôn ngữ hành động của mình, làm ra những chuyện ngày thường k dám làm.)
Từ Ca ăn uống no đủ, lại vòng đến chỗ lu nước rửa mặt, rồi mới trở lại bên mép giường của A Đại, cùng nhau chui lên.
Cậu cởi áo lông thú ra, A Đại cũng thuận thế tiếp nhận quần áo của cậu. Cậu nằm xuống, A Đại liền tùy tay dập tắt điếu thuốc thứ ba, cũng tắt đèn.
Sau đó Từ Ca nói, cậu nói với tôi đi, cậu nói chúng ta cũng có chút đề tài trò chuyện. Tôi biết tôi là tù binh, nhưng hiện tại tôi cũng là khế đệ của cậu không phải sao, tôi muốn biết một ít chuyện về cậu.
A Đại khó hiểu nhìn cậu, cân nhắc một hồi, lại đứng dậy vặn sáng đèn, lại đốt một điếu thuốc.
Hắn nói anh muốn biết cái gì.
“Tiểu Viễn,” Từ Ca nói, “Tôi không biết hình thức của khế huynh đệ là gì, tôi muốn biết hình thức sống chung của các cậu như thế nào.”
“Tôi đã nói với anh, Tiểu Viễn không phải khế đệ của tôi.” A Đại phun ra một ngụm khói, giọng điệu có chút lạnh lẽo.
“Đó là ai?” Từ Ca hỏi, hôm sau thức dậy cậu nhất định sẽ trách cứ sự càn quấy cùng không biết tự lượng sức mình của bản thân.
(*Nguyên văn 胡搅蛮缠 hồ giảo man triền: k nói đạo lý, dây dưa k bỏ.)
Nhưng giờ phút này cậu nhưng không dừng lại, cồn đốt dạ dày cùng đầu cậu, khiến mạch máu lưu thông không trở ngại, màng nhĩ cũng không vang, mùi của A Đại càng truyền tới một cách rõ ràng, trộn lẫn chút tanh nồng của rượu.
Cậu muốn biết rõ về người này, phần tò mò này trải qua thúc giục của cồn, trở nên càng thêm rõ nét.
A Đại thở dài, miệng hắn mở rồi mở, lại khép lại một cách khiến người thất vọng.
Từ Ca lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi hắn rốt cuộc đã nghĩ kỹ cùng tổ chức ngôn ngữ xong, mới lại mở miệng.
Hắn nói, đó là một người bạn tốt trước kia của hắn, lớn lên cùng nhau, sớm mấy năm là nghĩ nạp cậu ta làm khế đệ, nhưng không nạp thành.
Kỳ thật Tiểu Viễn là một đoạn lịch sử A Đại không quá nguyện ý nhắc tới, cũng là một vết nhơ của thân phận A Đại.
A Đại trong mắt thôn dân là kiên nghị và trung thành, cho dù là lúc trước lão trại chủ còn ở vị trí, hay là hiện tại A Đại nắm quyền, cho dù là giúp đỡ chính phủ cũ chống kẻ thù bên ngoài, hay là hiện tại giữ mảnh đất nhỏ không muốn khuất phục, trại đầu Tây chưa từng xuất hiện một kẻ phản bội nào.
Nhưng cố tình qua lại với Tiểu Viễn làm A Đại thiếu chút nữa liền bị bịt kín điều sỉ nhục này, thế cho nên đến hiện tại, Tiểu Viễn không chỉ trở thành nợ cũ Dì Vịt thỉnh thoảng lấy ra quở trách A Đại, cũng thành quá khứ A Đại cố gắng muốn lau sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất