Chương 67
Kỳ thật mấy năm này A Đại vẫn luôn nghĩ, nếu mẹ còn sống, rốt cuộc bà sẽ bảo mình làm thế nào.
Mẹ đi quá sớm, bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ hôn lễ của Dì Vịt, cũng bỏ lỡ sự ra đời của hai đứa cháu ngoại của A Đại, bỏ lỡ cảnh tượng chôn cất lúc cha đi, càng bỏ lỡ ngày mình vào chỗ, khai chiến với kẻ địch bên ngoài.
Nếu ngày đó không phải Từ Ca nhắc tới Tiểu Viễn, dường như A Đại cũng sẽ không nhớ tới bên cạnh mình vẫn còn tồn tại những người có khả năng cầm ý kiến bất đồng.
Dù sao chủ hòa hay là chủ chiến, trong mắt của A Đại căn bản không phải vấn đề, này không liên quan tới hy sinh, chỉ liên quan tới trung thành. Giống như chỉ có tiếp tục đánh mới là trung với mảnh đất này, chẳng sợ đánh đến đứa trẻ cuối cùng chết đi, giọt máu cuối cùng chảy cạn.
Thế nhưng đây là thứ mọi người thật sự muốn nhìn thấy sao? A Đại không xác định.
Hắn không hy vọng mình bị mang theo tội danh tham sống sợ chết, cũng không hy vọng thôn dân không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Dì Vịt mới là người thích hợp làm trại chủ, bởi vì Dì Vịt dám làm, dám gánh, chịu được đồn đãi bịa đặt*, cũng chịu được ánh mắt hoài nghi và trách cứ.
(*流言蜚语 lưu ngôn phỉ ngữ: lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng.)
A Đại lại chịu không nổi.
Những năm gần đây ngực hắn giống như đè nặng một cục đá, mỗi một thôn dân chết đi, hòn đá kia lại nặng một phần, mà mỗi một chiến sĩ bị giết, hòn đá lại nâng lên một chút.
Hắn thật sự sợ hãi một ngày nào đó dây nhỏ đứt đoạn, cục đá rơi xuống, hắn liền vạn kiếp bất phục*.
(*万劫不复: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)
Mấy ngày Từ Ca bị bắt tới, cảm xúc của hắn cũng đang xảy ra biến hóa.
Không phải hắn không thừa nhận quả thật mình có một chút thích Từ Ca, thích bộ dạng sạch sẽ của Từ Ca, còn có dường như anh nghĩ rất nhiều, lời ra khỏi miệng lại cẩn thận dè dặt.
A Đại cô đơn thật lâu, nếu không có người đến, có lẽ hắn đã chết lặng.
Nhưng khi Từ Ca ngủ bên cạnh hắn, Từ Ca nói chuyện với hắn, Từ Ca chậm rãi ăn gì đó, lại lén lút nhìn hắn —— mấy động tác nhỏ xíu kia cũng làm cho A Đại đã nhận ra chút cảm giác tồn tại.
Phần cảm giác tồn tại này khiến hắn thoải mái, khiến hắn cảm thấy dường như hắn cũng muốn có một người làm bạn.
Hắn nghĩ tới Tiểu Viễn.
Sớm mấy năm A Đại là buộc chính mình không cần nghĩ nhiều, đại não của con người là một thứ thật kỳ diệu, lâu không nghĩ đến, vậy mà cũng thật sự có thể quên, ít nhất là nhạt bớt. Ngày đó Từ Ca nhắc tới, có chút chi tiết hẳn là nên khắc cốt ghi tâm, A Đại lại làm thế nào cũng không nhớ ra.
Tiểu Viễn cũng là người biết chữ, nhưng cậu ta lại không giống như Từ Ca. Cậu ta hẳn là trở thành khế đệ của mình, nhưng dường như cảm giác của mình đối với cậu ta lại không giống với Từ Ca.
Có lẽ là A Đại và Tiểu Viễn đều là người Khổ Sơn, cho nên A Đại biết cậu ta chịu được gì, không chịu được gì. Cho nên cuối cùng hắn cũng hiểu rõ Tiểu Viễn là không sợ lưỡi đao, lưỡi đao ra nhanh lui nhanh, Tiễu Viễn chết cũng không thống khổ.
Nhưng quay đầu ngẫm lại, A Đại lại sẽ cảm thấy đau lòng vì vết thương chồng chất của Từ Ca.
Đặc biệt là một màn hắn thấy Từ Ca khóc thút thít trong im lặng, rồi mới lập tức ôm lấy mình giống như nổi điên —— ỷ lại có chứa một chút mềm yếu cùng hỏng mất này lại làm cho A Đại mềm lòng, thế cho nên trong khoảnh khắc đó, A Đại lại quên mất thân phận của Từ Ca, chỉ cảm thấy mình phải chiếu cố cho anh thật tốt.
Là nên chiếu cố anh thật tốt, dù sao anh cũng là khế đệ a.
A Đại nói với chính mình.
Nhưng có đôi khi nghĩ thì dễ, muốn thực hiện lại không dễ dàng như vậy.
Đợi đến khi A Đại cùng Quạ Đen vừa mới tới cửa thôn, liền thấy một người trẻ tuổi nhoáng một cái, chạy ra khỏi cửa.
Đó là người trẻ tuổi được sắp xếp trông chừng Từ Ca, gọi Lại Tra.
Đứa nhỏ này không thích nói chuyện, người lại rất tinh ranh, quan trọng nhất chính là đi đứng nhanh nhẹn, nhảy một cái là có thể lên cây, nhanh như chớp là có thể chạy mất bóng.
Thấy vẻ mặt hoảng loạn của nó, lòng A Đại cũng có chút sợ hãi.
Nó chạy đến trước mặt A Đại cùng Quạ Đen, ghé đến bên tai bọn họ nói hai câu.
A Đại hít vào một hơi, cùng Quạ Đen liếc nhau một cái, sau đó lập tức ném nỏ cùng hươu xuống đất, chạy về phía nhà của Dì Vịt một cách liên tục không ngừng.
Mẹ đi quá sớm, bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ hôn lễ của Dì Vịt, cũng bỏ lỡ sự ra đời của hai đứa cháu ngoại của A Đại, bỏ lỡ cảnh tượng chôn cất lúc cha đi, càng bỏ lỡ ngày mình vào chỗ, khai chiến với kẻ địch bên ngoài.
Nếu ngày đó không phải Từ Ca nhắc tới Tiểu Viễn, dường như A Đại cũng sẽ không nhớ tới bên cạnh mình vẫn còn tồn tại những người có khả năng cầm ý kiến bất đồng.
Dù sao chủ hòa hay là chủ chiến, trong mắt của A Đại căn bản không phải vấn đề, này không liên quan tới hy sinh, chỉ liên quan tới trung thành. Giống như chỉ có tiếp tục đánh mới là trung với mảnh đất này, chẳng sợ đánh đến đứa trẻ cuối cùng chết đi, giọt máu cuối cùng chảy cạn.
Thế nhưng đây là thứ mọi người thật sự muốn nhìn thấy sao? A Đại không xác định.
Hắn không hy vọng mình bị mang theo tội danh tham sống sợ chết, cũng không hy vọng thôn dân không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Dì Vịt mới là người thích hợp làm trại chủ, bởi vì Dì Vịt dám làm, dám gánh, chịu được đồn đãi bịa đặt*, cũng chịu được ánh mắt hoài nghi và trách cứ.
(*流言蜚语 lưu ngôn phỉ ngữ: lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng.)
A Đại lại chịu không nổi.
Những năm gần đây ngực hắn giống như đè nặng một cục đá, mỗi một thôn dân chết đi, hòn đá kia lại nặng một phần, mà mỗi một chiến sĩ bị giết, hòn đá lại nâng lên một chút.
Hắn thật sự sợ hãi một ngày nào đó dây nhỏ đứt đoạn, cục đá rơi xuống, hắn liền vạn kiếp bất phục*.
(*万劫不复: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.)
Mấy ngày Từ Ca bị bắt tới, cảm xúc của hắn cũng đang xảy ra biến hóa.
Không phải hắn không thừa nhận quả thật mình có một chút thích Từ Ca, thích bộ dạng sạch sẽ của Từ Ca, còn có dường như anh nghĩ rất nhiều, lời ra khỏi miệng lại cẩn thận dè dặt.
A Đại cô đơn thật lâu, nếu không có người đến, có lẽ hắn đã chết lặng.
Nhưng khi Từ Ca ngủ bên cạnh hắn, Từ Ca nói chuyện với hắn, Từ Ca chậm rãi ăn gì đó, lại lén lút nhìn hắn —— mấy động tác nhỏ xíu kia cũng làm cho A Đại đã nhận ra chút cảm giác tồn tại.
Phần cảm giác tồn tại này khiến hắn thoải mái, khiến hắn cảm thấy dường như hắn cũng muốn có một người làm bạn.
Hắn nghĩ tới Tiểu Viễn.
Sớm mấy năm A Đại là buộc chính mình không cần nghĩ nhiều, đại não của con người là một thứ thật kỳ diệu, lâu không nghĩ đến, vậy mà cũng thật sự có thể quên, ít nhất là nhạt bớt. Ngày đó Từ Ca nhắc tới, có chút chi tiết hẳn là nên khắc cốt ghi tâm, A Đại lại làm thế nào cũng không nhớ ra.
Tiểu Viễn cũng là người biết chữ, nhưng cậu ta lại không giống như Từ Ca. Cậu ta hẳn là trở thành khế đệ của mình, nhưng dường như cảm giác của mình đối với cậu ta lại không giống với Từ Ca.
Có lẽ là A Đại và Tiểu Viễn đều là người Khổ Sơn, cho nên A Đại biết cậu ta chịu được gì, không chịu được gì. Cho nên cuối cùng hắn cũng hiểu rõ Tiểu Viễn là không sợ lưỡi đao, lưỡi đao ra nhanh lui nhanh, Tiễu Viễn chết cũng không thống khổ.
Nhưng quay đầu ngẫm lại, A Đại lại sẽ cảm thấy đau lòng vì vết thương chồng chất của Từ Ca.
Đặc biệt là một màn hắn thấy Từ Ca khóc thút thít trong im lặng, rồi mới lập tức ôm lấy mình giống như nổi điên —— ỷ lại có chứa một chút mềm yếu cùng hỏng mất này lại làm cho A Đại mềm lòng, thế cho nên trong khoảnh khắc đó, A Đại lại quên mất thân phận của Từ Ca, chỉ cảm thấy mình phải chiếu cố cho anh thật tốt.
Là nên chiếu cố anh thật tốt, dù sao anh cũng là khế đệ a.
A Đại nói với chính mình.
Nhưng có đôi khi nghĩ thì dễ, muốn thực hiện lại không dễ dàng như vậy.
Đợi đến khi A Đại cùng Quạ Đen vừa mới tới cửa thôn, liền thấy một người trẻ tuổi nhoáng một cái, chạy ra khỏi cửa.
Đó là người trẻ tuổi được sắp xếp trông chừng Từ Ca, gọi Lại Tra.
Đứa nhỏ này không thích nói chuyện, người lại rất tinh ranh, quan trọng nhất chính là đi đứng nhanh nhẹn, nhảy một cái là có thể lên cây, nhanh như chớp là có thể chạy mất bóng.
Thấy vẻ mặt hoảng loạn của nó, lòng A Đại cũng có chút sợ hãi.
Nó chạy đến trước mặt A Đại cùng Quạ Đen, ghé đến bên tai bọn họ nói hai câu.
A Đại hít vào một hơi, cùng Quạ Đen liếc nhau một cái, sau đó lập tức ném nỏ cùng hươu xuống đất, chạy về phía nhà của Dì Vịt một cách liên tục không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất