Chương 69
Quạ Đen muốn đi lên ôm A Ngôn, người giữ A Ngôn lại trực tiếp rút đao để ngang trước mặt Quạ Đen.
Quạ Đen không dám đứng dậy, lê đầu gối hướng về phía Dì Vịt.
Anh nói Dì Vịt tôi van chị, tôi ở chung với cậu ấy rất nhiều ngày rồi, cậu ấy thật sự không biết cái cứt chó gì hết, cậu ấy đều bị chị dọa sợ, chị cũng không cần thu mệnh của cậu ấy.
Nhưng Dì Vịt không ăn một bộ này*, chị nhìn cũng không nhìn Quạ Đen lấy một cái, giơ chân đạp vào chân bàn, làm bàn che khuất Quạ Đen quỳ, không để chị thấy.
(*不吃这一套 bất cật giá nhất sáo: cách làm của đối phương k có hiệu quả, k có tác dụng, k coi trọng ý tứ của đối phương.)
“Tôi sẽ không lấy mạng cậu ta, tôi còn phải giữ cậu ta lại dò đường. Nhưng ít nhất tôi phải giữ lại vài thứ, không giữ lại, tôi không vượt qua được chướng ngại trong lòng.” Dì Vịt trầm giọng, nói một cách lạnh lùng.
Nói xong đưa mắt ra hiệu với một trong số những người đè A Ngôn, người nọ gật đầu, ấn bả vai A Ngôn xuống thấp chút nữa, loan đao liền kề ở một bên cánh tay của cậu ta.
Quạ Đen giật mình, một đao này chính là muốn chém đứt một bên cánh tay của A Ngôn.
Anh nhìn về phía A Đại xin giúp đỡ, lại dịch lên phía trước đỡ lưỡi đao.
A Ngôn ngay cả một tiếng rên rỉ cũng đã không thể phát ra, thậm chí cậu ta cũng không biết hiện tại đang xảy ra gì.
Người cầm đao kia đẩy Quạ Đen một cái, tay Quạ Đen bị đao rạch ra một vết thương cạn. Hai người khác thì trực tiếp đi qua ấn chặt vai Quạ Đen, không cho phép anh tới gần.
Quạ Đen không lên tiếng, cho dù một đao này chỉ chém đứt một cánh tay của A Ngôn, bằng vào thân thể nhỏ bé này của A Ngôn đoán chừng cũng là không thể căng qua được.
Tiểu nương pháo của Quạ Đen muốn chết rồi, còn chưa thể chân chính khai trai, tiểu gia hỏa sẽ chết thành một khối băng lạnh.
Nhưng A Đại không để cho người cầm đao làm như vậy, hắn quát to một tiếng “Cậu dám” với người cầm đao, liền quay đầu trừng mắt Dì Vịt, hắn nói A tỷ —— “Em bảo chị thả người.”
Dì Vịt không để ý tới hắn, tiếp tục ra lệnh với người cầm đao, “Cậu mẹ nó chờ gì nữa.”
Người cầm đao kia rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn là nhận định thân phận người sườn Bắc của mình. Gã tiến lên nửa bước, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng hoàn toàn nhấc loan đao lên.
Nhưng cánh tay gã còn chưa dùng lực, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng rút đao, sau đó cổ chợt mát lạnh, có thứ gì đó dán ở da gã.
A Đại rút đao, hắn rút đao thật mau, hai ba bước liền đi đến bên cạnh người cầm đao, kề sát đao bên cổ của người cầm đao không chút do dự.
Hắn nói, cậu điếc sao, không nghe được mệnh lệnh của tôi.
“Cậu muốn làm gì, A Lương,” Dì Vịt khó chịu, mũi phát ra tiếng hít thở thô nặng —— “Cậu là muốn làm kẻ phản bội sao, nếu cậu muốn làm kẻ phản bội ——”
“Tôi không phải kẻ phản bội!” A Đại rống lớn một tiếng, xoay người liền chỉ mũi đao về phía Dì Vịt, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng trở nên hung ác, “Nhưng đây là ở trại đầu Tây của tôi, chị làm việc phải hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Tôi là chị của cậu, chuyện tôi muốn làm chính là —— “
“Chị là Dì Vịt! Chị là Dì Vịt của sườn Bắc!”
A Đại cắt ngang A tỷ, vung tay lên, lập tức cắm loan đao vào trên mặt bàn, tức giận nói —— “Chị không phải người của trại đầu Tây, tôi mới là A Đại của trại đầu Tây! Trại đầu Tây của tôi chứa chấp các người, các người liền an phận một chút cho tôi!”
Lời này vừa rống ra xong, Dì Vịt có một nháy mắt ngây người.
Nhưng A Đại không ngây, hắn xoay người đá văng cửa phòng, hô với mấy người trẻ tuổi quanh quẩn ở bên ngoài —— “Lại Tra, Thí Tinh, đi vào đưa khế đệ của tôi cùng Quạ Đen đi.”
Sau đó bước ra khỏi cửa, lại nói với mấy cô gái tụ tập với nhau phơi quần áo ở cách đó không xa —— “A Nông, A Xuân, đừng để cho nơi này của A tỷ toàn là máu!”
Đợi đến khi hắn xoay người lại, Dì Vịt đã giận không thể át, chị chỉ vào A Đại còn muốn nói gì đó, A Đại lại rút loan đao ra, nói A tỷ đừng nói nữa, “Em xem chị là A tỷ, cho nên để chị lấy anh ấy ra trút giận. Nhưng từ nay về sau, chị đừng đụng đến khế đệ của em và Quạ Đen —— đụng vào khế đệ của trại chủ phải chịu tội gì, trong lòng chị biết rõ!”
Nói xong cũng không dừng lại, để Quạ Đen cùng hai người trẻ tuổi mang theo A Ngôn cùng Từ Ca, rời đi căn nhà gỗ tràn đầy mùi máu tươi này.
Phút cuối cùng A Đại không quên cuộn lại tấm bản đồ bị máu cùng than nhuộm đến loang lổ lốm đốm, nhét vào túi của mình —— A tỷ nói để cho mình và người của dãy Đông chép một phần, kiến nghị này vẫn là có thể tiếp thu.
Quạ Đen không dám đứng dậy, lê đầu gối hướng về phía Dì Vịt.
Anh nói Dì Vịt tôi van chị, tôi ở chung với cậu ấy rất nhiều ngày rồi, cậu ấy thật sự không biết cái cứt chó gì hết, cậu ấy đều bị chị dọa sợ, chị cũng không cần thu mệnh của cậu ấy.
Nhưng Dì Vịt không ăn một bộ này*, chị nhìn cũng không nhìn Quạ Đen lấy một cái, giơ chân đạp vào chân bàn, làm bàn che khuất Quạ Đen quỳ, không để chị thấy.
(*不吃这一套 bất cật giá nhất sáo: cách làm của đối phương k có hiệu quả, k có tác dụng, k coi trọng ý tứ của đối phương.)
“Tôi sẽ không lấy mạng cậu ta, tôi còn phải giữ cậu ta lại dò đường. Nhưng ít nhất tôi phải giữ lại vài thứ, không giữ lại, tôi không vượt qua được chướng ngại trong lòng.” Dì Vịt trầm giọng, nói một cách lạnh lùng.
Nói xong đưa mắt ra hiệu với một trong số những người đè A Ngôn, người nọ gật đầu, ấn bả vai A Ngôn xuống thấp chút nữa, loan đao liền kề ở một bên cánh tay của cậu ta.
Quạ Đen giật mình, một đao này chính là muốn chém đứt một bên cánh tay của A Ngôn.
Anh nhìn về phía A Đại xin giúp đỡ, lại dịch lên phía trước đỡ lưỡi đao.
A Ngôn ngay cả một tiếng rên rỉ cũng đã không thể phát ra, thậm chí cậu ta cũng không biết hiện tại đang xảy ra gì.
Người cầm đao kia đẩy Quạ Đen một cái, tay Quạ Đen bị đao rạch ra một vết thương cạn. Hai người khác thì trực tiếp đi qua ấn chặt vai Quạ Đen, không cho phép anh tới gần.
Quạ Đen không lên tiếng, cho dù một đao này chỉ chém đứt một cánh tay của A Ngôn, bằng vào thân thể nhỏ bé này của A Ngôn đoán chừng cũng là không thể căng qua được.
Tiểu nương pháo của Quạ Đen muốn chết rồi, còn chưa thể chân chính khai trai, tiểu gia hỏa sẽ chết thành một khối băng lạnh.
Nhưng A Đại không để cho người cầm đao làm như vậy, hắn quát to một tiếng “Cậu dám” với người cầm đao, liền quay đầu trừng mắt Dì Vịt, hắn nói A tỷ —— “Em bảo chị thả người.”
Dì Vịt không để ý tới hắn, tiếp tục ra lệnh với người cầm đao, “Cậu mẹ nó chờ gì nữa.”
Người cầm đao kia rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn là nhận định thân phận người sườn Bắc của mình. Gã tiến lên nửa bước, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng hoàn toàn nhấc loan đao lên.
Nhưng cánh tay gã còn chưa dùng lực, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng rút đao, sau đó cổ chợt mát lạnh, có thứ gì đó dán ở da gã.
A Đại rút đao, hắn rút đao thật mau, hai ba bước liền đi đến bên cạnh người cầm đao, kề sát đao bên cổ của người cầm đao không chút do dự.
Hắn nói, cậu điếc sao, không nghe được mệnh lệnh của tôi.
“Cậu muốn làm gì, A Lương,” Dì Vịt khó chịu, mũi phát ra tiếng hít thở thô nặng —— “Cậu là muốn làm kẻ phản bội sao, nếu cậu muốn làm kẻ phản bội ——”
“Tôi không phải kẻ phản bội!” A Đại rống lớn một tiếng, xoay người liền chỉ mũi đao về phía Dì Vịt, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng trở nên hung ác, “Nhưng đây là ở trại đầu Tây của tôi, chị làm việc phải hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Tôi là chị của cậu, chuyện tôi muốn làm chính là —— “
“Chị là Dì Vịt! Chị là Dì Vịt của sườn Bắc!”
A Đại cắt ngang A tỷ, vung tay lên, lập tức cắm loan đao vào trên mặt bàn, tức giận nói —— “Chị không phải người của trại đầu Tây, tôi mới là A Đại của trại đầu Tây! Trại đầu Tây của tôi chứa chấp các người, các người liền an phận một chút cho tôi!”
Lời này vừa rống ra xong, Dì Vịt có một nháy mắt ngây người.
Nhưng A Đại không ngây, hắn xoay người đá văng cửa phòng, hô với mấy người trẻ tuổi quanh quẩn ở bên ngoài —— “Lại Tra, Thí Tinh, đi vào đưa khế đệ của tôi cùng Quạ Đen đi.”
Sau đó bước ra khỏi cửa, lại nói với mấy cô gái tụ tập với nhau phơi quần áo ở cách đó không xa —— “A Nông, A Xuân, đừng để cho nơi này của A tỷ toàn là máu!”
Đợi đến khi hắn xoay người lại, Dì Vịt đã giận không thể át, chị chỉ vào A Đại còn muốn nói gì đó, A Đại lại rút loan đao ra, nói A tỷ đừng nói nữa, “Em xem chị là A tỷ, cho nên để chị lấy anh ấy ra trút giận. Nhưng từ nay về sau, chị đừng đụng đến khế đệ của em và Quạ Đen —— đụng vào khế đệ của trại chủ phải chịu tội gì, trong lòng chị biết rõ!”
Nói xong cũng không dừng lại, để Quạ Đen cùng hai người trẻ tuổi mang theo A Ngôn cùng Từ Ca, rời đi căn nhà gỗ tràn đầy mùi máu tươi này.
Phút cuối cùng A Đại không quên cuộn lại tấm bản đồ bị máu cùng than nhuộm đến loang lổ lốm đốm, nhét vào túi của mình —— A tỷ nói để cho mình và người của dãy Đông chép một phần, kiến nghị này vẫn là có thể tiếp thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất