Chương 81
Từ Ca cho rằng toàn bộ đều sẽ tiến hành một cách thuận lợi, chờ đến sau khi cậu lại xem thêm bản đồ tác chiến trong văn phòng mấy lần nữa, cậu liền có thể nghĩ làm sao để chạy trốn.
Đây là điểm mạnh của Từ Ca, cũng là nhân tố quyết định khiến cậu dám bảo A Đại thả cậu ra để thu thập tình báo.
Trí nhớ của Từ Ca vô cùng tốt, cũng vì lý do đó, lúc ở trường luôn có thể gian lận cho người khác.
Giờ phút này bên cạnh bàn làm việc của người phụ trách có treo một bức, bức kia rất giống với Dì Vịt trộm ra, nhưng tuyến đường chằng chịt hơn, cụ thể hơn. Tuy rằng trên hình cũng không có giải thích, nhưng Từ Ca có thể hoàn toàn biết được mỗi một màu, mỗi một dấu hiệu thể hiện nội dung gì.
Cậu không dám nhìn nhiều, nhìn một hồi lại chuyển mắt, rít hai hơi thuốc, sau đó lại xem một hồi.
Nội dung khác là có, xem chừng hội nghị sẽ mở liên tục như vậy, cũng là vì không biết sức chiến đấu của Khổ Sơn, khiến cho mọi người đều không có biện pháp định đoạt áp dụng con đường tấn công như thế nào.
Điều duy nhất khiến Từ Ca cảm thấy kinh ngạc là, phỏng đoán ban đầu của đám người Gà Rừng, ăn xong sườn Bắc liền sẽ ăn đầu Tây, rồi mới là gò Trung, sau đó mới đến rãnh Nam cùng dãy Đông.
Nhưng trên bản đồ tác chiến ghi rõ đối tượng tấn công tiếp theo lại không phải đầu Tây, mà là rãnh Nam.
Ăn sườn Bắc xong lại ăn rãnh Nam, chiến tuyến giữa một Bắc một Nam rất dài, có mấy chỉ huy bình thường đều sẽ không điều binh khiển tướng như vậy, để tránh cho giữa đường gặp phải phục kích đánh tan đội ngũ, mất nhiều hơn được.
Nhưng cố tình bản đồ tác chiến kia không thể giả được, còn cố ý vẽ lên rất nhiều ký hiệu đặc biệt, ý tứ chính là không thể không đoạt được rãnh Nam, hơn nữa sắp tới phải đoạt được.
Từ Ca giật mình, chợt nhớ tới ngày đầu A Đại từng chắn một đao vì cậu. Khi đó A Đại đã từng nói câu gì, đã từng nói rãnh Nam xuất hiện kẻ phản bội từ đầu năm.
Từ Ca hít vào một ngụm khí lạnh, cậu bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân không thể không tóm được rãnh Nam. Bởi vì căn bản không cần dời toàn bộ binh lính của sườn Bắc tới đây, chỉ cần số ít binh lính là có thể đối phó được rãnh Nam.
Nguyên nhân trong đó chỉ có một —— nội bộ rãnh Nam đã thỏa hiệp.
Điều này có thể sao?
Trái tim Từ Ca thịch một cái.
“Nghĩ gì vậy?” Người phụ trách duỗi lưng, cười nhìn bộ dạng nhíu chặt mày của Từ Ca, đóng lại tài liệu, đứng lên, “Cậu muốn đi thư giãn một chút không, tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, để tiểu Đầu Đạn dẫn cậu đi trấn tĩnh trấn tĩnh?”
“Tôi ra ngoài hít thở không khí vậy.” Từ Ca vội xoa xoa mắt, đứng lên.
Nhưng người phụ trách kia vẫn là gọi tiểu Đầu Đạn tới, Từ Ca biết hiện tại cậu vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi đào binh, cho nên bị người trông chừng cũng là tự nhiên.
Cậu ra khỏi lều trại của văn phòng, tùy tiện đi dạo trong doanh trại.
Tiểu Đầu Đạn đi theo cậu không gần không xa, thỉnh thoảng nói hai ba câu với binh lính bên cạnh.
Giờ phút này Từ Ca vẫn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, cho nên cậu vẫn cứ hút thuốc, phán đoán rãnh Nam có bao nhiêu khả năng bị chiêu an, mà cậu lại nói chuyện này với A Đại, lại làm cho A Đại tiếp thu như thế nào.
Cậu căn bản không biết cậu sắp nhìn thấy một người đã từng là người quen, người này là chuyển từ doanh trại của Từ Ca đến rãnh Nam, hiện tại lại đi lên từ rãnh Nam, qua lại lấy thông tin giữa các doanh trại.
Người này biết mặt Từ Ca, còn mang đến tin tức nơi đóng quân ở đầu Tây không biết, nhưng người của rãnh Nam đã thả ra từ sớm.
Nó chứng minh cho phỏng đoán của Từ Ca đối với lập trường của trại rãnh Nam, cũng thiếu chút nữa, khiến cho sinh mệnh của cậu cũng kết thúc ở chỗ này.
Đây là điểm mạnh của Từ Ca, cũng là nhân tố quyết định khiến cậu dám bảo A Đại thả cậu ra để thu thập tình báo.
Trí nhớ của Từ Ca vô cùng tốt, cũng vì lý do đó, lúc ở trường luôn có thể gian lận cho người khác.
Giờ phút này bên cạnh bàn làm việc của người phụ trách có treo một bức, bức kia rất giống với Dì Vịt trộm ra, nhưng tuyến đường chằng chịt hơn, cụ thể hơn. Tuy rằng trên hình cũng không có giải thích, nhưng Từ Ca có thể hoàn toàn biết được mỗi một màu, mỗi một dấu hiệu thể hiện nội dung gì.
Cậu không dám nhìn nhiều, nhìn một hồi lại chuyển mắt, rít hai hơi thuốc, sau đó lại xem một hồi.
Nội dung khác là có, xem chừng hội nghị sẽ mở liên tục như vậy, cũng là vì không biết sức chiến đấu của Khổ Sơn, khiến cho mọi người đều không có biện pháp định đoạt áp dụng con đường tấn công như thế nào.
Điều duy nhất khiến Từ Ca cảm thấy kinh ngạc là, phỏng đoán ban đầu của đám người Gà Rừng, ăn xong sườn Bắc liền sẽ ăn đầu Tây, rồi mới là gò Trung, sau đó mới đến rãnh Nam cùng dãy Đông.
Nhưng trên bản đồ tác chiến ghi rõ đối tượng tấn công tiếp theo lại không phải đầu Tây, mà là rãnh Nam.
Ăn sườn Bắc xong lại ăn rãnh Nam, chiến tuyến giữa một Bắc một Nam rất dài, có mấy chỉ huy bình thường đều sẽ không điều binh khiển tướng như vậy, để tránh cho giữa đường gặp phải phục kích đánh tan đội ngũ, mất nhiều hơn được.
Nhưng cố tình bản đồ tác chiến kia không thể giả được, còn cố ý vẽ lên rất nhiều ký hiệu đặc biệt, ý tứ chính là không thể không đoạt được rãnh Nam, hơn nữa sắp tới phải đoạt được.
Từ Ca giật mình, chợt nhớ tới ngày đầu A Đại từng chắn một đao vì cậu. Khi đó A Đại đã từng nói câu gì, đã từng nói rãnh Nam xuất hiện kẻ phản bội từ đầu năm.
Từ Ca hít vào một ngụm khí lạnh, cậu bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân không thể không tóm được rãnh Nam. Bởi vì căn bản không cần dời toàn bộ binh lính của sườn Bắc tới đây, chỉ cần số ít binh lính là có thể đối phó được rãnh Nam.
Nguyên nhân trong đó chỉ có một —— nội bộ rãnh Nam đã thỏa hiệp.
Điều này có thể sao?
Trái tim Từ Ca thịch một cái.
“Nghĩ gì vậy?” Người phụ trách duỗi lưng, cười nhìn bộ dạng nhíu chặt mày của Từ Ca, đóng lại tài liệu, đứng lên, “Cậu muốn đi thư giãn một chút không, tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, để tiểu Đầu Đạn dẫn cậu đi trấn tĩnh trấn tĩnh?”
“Tôi ra ngoài hít thở không khí vậy.” Từ Ca vội xoa xoa mắt, đứng lên.
Nhưng người phụ trách kia vẫn là gọi tiểu Đầu Đạn tới, Từ Ca biết hiện tại cậu vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi đào binh, cho nên bị người trông chừng cũng là tự nhiên.
Cậu ra khỏi lều trại của văn phòng, tùy tiện đi dạo trong doanh trại.
Tiểu Đầu Đạn đi theo cậu không gần không xa, thỉnh thoảng nói hai ba câu với binh lính bên cạnh.
Giờ phút này Từ Ca vẫn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, cho nên cậu vẫn cứ hút thuốc, phán đoán rãnh Nam có bao nhiêu khả năng bị chiêu an, mà cậu lại nói chuyện này với A Đại, lại làm cho A Đại tiếp thu như thế nào.
Cậu căn bản không biết cậu sắp nhìn thấy một người đã từng là người quen, người này là chuyển từ doanh trại của Từ Ca đến rãnh Nam, hiện tại lại đi lên từ rãnh Nam, qua lại lấy thông tin giữa các doanh trại.
Người này biết mặt Từ Ca, còn mang đến tin tức nơi đóng quân ở đầu Tây không biết, nhưng người của rãnh Nam đã thả ra từ sớm.
Nó chứng minh cho phỏng đoán của Từ Ca đối với lập trường của trại rãnh Nam, cũng thiếu chút nữa, khiến cho sinh mệnh của cậu cũng kết thúc ở chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất