Chương 99
Đêm đó ánh trăng rất sáng, không cần đốt đèn, bốn phía đều rất thoáng đãng. Khói trắng lượn lờ phun ra từ miệng của hai người, giống như trải một tầng lụa mỏng cho ánh trăng.
Bọn họ câu được câu không mà hàn huyên một hồi, đột nhiên Từ Ca hỏi, nếu chiến tranh kết thúc, cậu định làm gì?
A Đại lắc đầu, hắn nói nhìn xem chính phủ muốn làm như thế nào, chỉ cần để mấy A Đại chúng tôi duy trì quyền quản lý lớn nhất đối với thôn trại, không tịch thu đất của chúng tôi, không xây doanh trại nhà xưởng, rất nhiều chuyện đều có thể thương lượng.
Từ Ca nghĩ một chút, nói —— “Quy hoạch diện tích trồng trọt, xây đường, xây nhà, những công trình công cộng này khẳng định phải làm, ít nhất cố gắng làm chuẩn với bên ngoài.”
“Đó là chuyện tốt, đường sửa rồi, chúng tôi cũng có thể đi ra ngoài.” A Đại nói, “Đương nhiên, các anh cũng sẽ có nhiều người tiến vào hơn.”
“Tiếp theo hẳn là quản lý nhân văn*, tế máu đại khái là phải hủy, dựa theo luật pháp của chính phủ mới, các cậu như vậy chính là tội giết người.” Từ Ca cẩn thận nhìn thoáng qua biểu tình của A Đại.
(*人文管理, kiểu như lấy con người làm tiền đề 。这是一种在人性复苏的前提下,以人为主体的管理。)
Cậu cho rằng A Đại sẽ phản ứng rất mãnh liệt với cái này, nào có thể đoán được A Đại chỉ là cười nhàn nhạt, nói, “Tế máu phải hủy là khẳng định, mấy A Đại chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Tế gia súc thôi, đến lúc đó cũng chỉ có thể biến thành tế gia súc.”
Từ Ca nói gia súc rất tốt, tế xong còn có thể chia thịt.
A Đại ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tuy rằng nói là cố gắng tranh thủ quyền lên tiếng, nhưng Khổ Sơn thay đổi vẫn là sẽ có.
Dù sao đường xây thế nào, nhà dựng thế nào, cũng không phải do bọn họ định đoạt hoàn toàn. Bọn họ được làm chỉ có phối hợp cùng không khối hợp, hiện tại xây hay là về sau xây, sau khi xây xong có bao nhiêu trợ cấp, lại có thể mang đến phát triển như thế nào.
Nhưng ngẫm lại, ít nhất nơi này không cần xây xưởng chế tạo vũ khí, này có lẽ có thể giúp cho Khổ Sơn giữ lại bộ dạng tự nhiên ở mức độ lớn nhất, ít nhất nếu lại xảy ra chiến tranh, bọn họ không cần dựa vào tiếp viện bên ngoài mới có đủ lương thực để ăn.
Từ Ca dừng một chút, lại hỏi, cậu nguyện ý đi cùng tôi không?
“Đi đến chỗ nào?” A Đại hỏi, quay đầu nhìn Từ Ca.
“Ra ngoài cùng tôi,” Từ Ca đáp, tiếp theo, cậu nói ra ý tưởng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cậu mấy ngày này.
Cậu thích A Đại, cậu cũng muốn vĩnh viễn cùng A Đại ở bên nhau, cậu hy vọng A Đại có “sau đó”, cho nên cậu nói trắng ra —— “Đi thành Trúc Liễu, đến xem quê tôi. Ở Khổ Sơn cậu là một trại chủ, nhưng ra đến bên ngoài, có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn đang chờ cậu.”
Sau khi A Đại nghe xong, nhìn Từ Ca một hồi, lại giống như nghe không hiểu, đột nhiên phun ra một ngụm khói thuốc, hắn nói anh là nghiêm túc? Sao anh sẽ có ý tưởng kỳ quái như vậy.
“Đây là ý tưởng kỳ quái gì,” Từ Ca dở khóc dở cười, “Nếu Khổ Sơn trở thành một tỉnh, vậy toàn bộ nước Sư tử liền đều là đồng bào. Đương nhiên là phải hướng đến thành phố phát triển, như vậy cậu mới có thể —— “
“Tôi không có khả năng rời đi,” A Đại nghe xong, dứt khoát đánh gãy Từ Ca, “Tôi chính là A Đại của đầu Tây, tôi phải đi, này thành cái dạng gì.”
“Lúc sau sẽ không còn A Đại nữa rồi, cậu là thôn trưởng.” Từ Ca sửa đúng, “Đương nhiên thôn trưởng có thể hướng lên trên, huống chi nếu cậu ra bên ngoài, cậu liền có cái nhìn khác xa so với những thôn trưởng khác, nếu người phía trên tới, lại càng dễ dàng đề cử —— “
“Tôi là A Đại của đầu Tây,” A Đại lặp lại, sau khi ý thức được Từ Ca không phải nói giỡn, sắc mặt hắn cũng lạnh xuống. Hắn nhìn Từ Ca, nghiêm túc nói rõ —— “A Đại chính là phải sinh ở chỗ này, chết ở chỗ này.”
Từ Ca có chút ngây người đối với việc A Đại đột nhiên nghiêm túc, nhưng qua vài giây, cậu vẫn không nhịn được bổ sung —— “Nhưng tôi phải về quê, tôi không có khả năng ở lại nơi này mãi. Tôi cần chuyển nghề, cần tìm công việc, đến lúc đó, đến lúc đó cũng là phải quay về thành Trúc Liễu.”
Khi nói xong lời này, kỳ thật Từ Ca vô cùng khẳng định hiện tại A Đại nguyện ý thả cậu đi, chỉ là cậu không nghĩ tới những lời này, khiến A Đại sinh ra ý tưởng khác.
A Đại trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm đến khi Từ Ca dời ánh mắt của mình đi trước.
Cậu muốn nghe xem A Đại đáp lại thế nào, nhưng thật đáng tiếc A Đại không đáp lại.
Cuộc nói chuyện của bọn họ liền kết thúc ở đây, A Đại lại ngồi thêm một lúc, sau khi một mình uống hết rượu trong bình, trở lại phòng trước.
Bọn họ câu được câu không mà hàn huyên một hồi, đột nhiên Từ Ca hỏi, nếu chiến tranh kết thúc, cậu định làm gì?
A Đại lắc đầu, hắn nói nhìn xem chính phủ muốn làm như thế nào, chỉ cần để mấy A Đại chúng tôi duy trì quyền quản lý lớn nhất đối với thôn trại, không tịch thu đất của chúng tôi, không xây doanh trại nhà xưởng, rất nhiều chuyện đều có thể thương lượng.
Từ Ca nghĩ một chút, nói —— “Quy hoạch diện tích trồng trọt, xây đường, xây nhà, những công trình công cộng này khẳng định phải làm, ít nhất cố gắng làm chuẩn với bên ngoài.”
“Đó là chuyện tốt, đường sửa rồi, chúng tôi cũng có thể đi ra ngoài.” A Đại nói, “Đương nhiên, các anh cũng sẽ có nhiều người tiến vào hơn.”
“Tiếp theo hẳn là quản lý nhân văn*, tế máu đại khái là phải hủy, dựa theo luật pháp của chính phủ mới, các cậu như vậy chính là tội giết người.” Từ Ca cẩn thận nhìn thoáng qua biểu tình của A Đại.
(*人文管理, kiểu như lấy con người làm tiền đề 。这是一种在人性复苏的前提下,以人为主体的管理。)
Cậu cho rằng A Đại sẽ phản ứng rất mãnh liệt với cái này, nào có thể đoán được A Đại chỉ là cười nhàn nhạt, nói, “Tế máu phải hủy là khẳng định, mấy A Đại chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Tế gia súc thôi, đến lúc đó cũng chỉ có thể biến thành tế gia súc.”
Từ Ca nói gia súc rất tốt, tế xong còn có thể chia thịt.
A Đại ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt có chút ảm đạm.
Tuy rằng nói là cố gắng tranh thủ quyền lên tiếng, nhưng Khổ Sơn thay đổi vẫn là sẽ có.
Dù sao đường xây thế nào, nhà dựng thế nào, cũng không phải do bọn họ định đoạt hoàn toàn. Bọn họ được làm chỉ có phối hợp cùng không khối hợp, hiện tại xây hay là về sau xây, sau khi xây xong có bao nhiêu trợ cấp, lại có thể mang đến phát triển như thế nào.
Nhưng ngẫm lại, ít nhất nơi này không cần xây xưởng chế tạo vũ khí, này có lẽ có thể giúp cho Khổ Sơn giữ lại bộ dạng tự nhiên ở mức độ lớn nhất, ít nhất nếu lại xảy ra chiến tranh, bọn họ không cần dựa vào tiếp viện bên ngoài mới có đủ lương thực để ăn.
Từ Ca dừng một chút, lại hỏi, cậu nguyện ý đi cùng tôi không?
“Đi đến chỗ nào?” A Đại hỏi, quay đầu nhìn Từ Ca.
“Ra ngoài cùng tôi,” Từ Ca đáp, tiếp theo, cậu nói ra ý tưởng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cậu mấy ngày này.
Cậu thích A Đại, cậu cũng muốn vĩnh viễn cùng A Đại ở bên nhau, cậu hy vọng A Đại có “sau đó”, cho nên cậu nói trắng ra —— “Đi thành Trúc Liễu, đến xem quê tôi. Ở Khổ Sơn cậu là một trại chủ, nhưng ra đến bên ngoài, có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn đang chờ cậu.”
Sau khi A Đại nghe xong, nhìn Từ Ca một hồi, lại giống như nghe không hiểu, đột nhiên phun ra một ngụm khói thuốc, hắn nói anh là nghiêm túc? Sao anh sẽ có ý tưởng kỳ quái như vậy.
“Đây là ý tưởng kỳ quái gì,” Từ Ca dở khóc dở cười, “Nếu Khổ Sơn trở thành một tỉnh, vậy toàn bộ nước Sư tử liền đều là đồng bào. Đương nhiên là phải hướng đến thành phố phát triển, như vậy cậu mới có thể —— “
“Tôi không có khả năng rời đi,” A Đại nghe xong, dứt khoát đánh gãy Từ Ca, “Tôi chính là A Đại của đầu Tây, tôi phải đi, này thành cái dạng gì.”
“Lúc sau sẽ không còn A Đại nữa rồi, cậu là thôn trưởng.” Từ Ca sửa đúng, “Đương nhiên thôn trưởng có thể hướng lên trên, huống chi nếu cậu ra bên ngoài, cậu liền có cái nhìn khác xa so với những thôn trưởng khác, nếu người phía trên tới, lại càng dễ dàng đề cử —— “
“Tôi là A Đại của đầu Tây,” A Đại lặp lại, sau khi ý thức được Từ Ca không phải nói giỡn, sắc mặt hắn cũng lạnh xuống. Hắn nhìn Từ Ca, nghiêm túc nói rõ —— “A Đại chính là phải sinh ở chỗ này, chết ở chỗ này.”
Từ Ca có chút ngây người đối với việc A Đại đột nhiên nghiêm túc, nhưng qua vài giây, cậu vẫn không nhịn được bổ sung —— “Nhưng tôi phải về quê, tôi không có khả năng ở lại nơi này mãi. Tôi cần chuyển nghề, cần tìm công việc, đến lúc đó, đến lúc đó cũng là phải quay về thành Trúc Liễu.”
Khi nói xong lời này, kỳ thật Từ Ca vô cùng khẳng định hiện tại A Đại nguyện ý thả cậu đi, chỉ là cậu không nghĩ tới những lời này, khiến A Đại sinh ra ý tưởng khác.
A Đại trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, nhìn chằm chằm đến khi Từ Ca dời ánh mắt của mình đi trước.
Cậu muốn nghe xem A Đại đáp lại thế nào, nhưng thật đáng tiếc A Đại không đáp lại.
Cuộc nói chuyện của bọn họ liền kết thúc ở đây, A Đại lại ngồi thêm một lúc, sau khi một mình uống hết rượu trong bình, trở lại phòng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất