Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn
Chương 1: Xui Xẻo Xuyên Qua
Mưa to như trút nước, gió lạnh gào thét.
Giang Đường Đường ôm hai tay, run bần bật mà tránh ở trong một góc tường tối tăm.
Căn miếu cũ nát lọt gió, quần áo trên người lại ướt dầm dề, mặc dù thân thể mà nàng xuyên vào này có một thân mỡ béo nhưng cũng không thể ngăn cản gió lạnh tới xương này.
Giang Đường Đường khóc không ra nước mắt nhìn trời, ông trời ơi! Nếu như ta có tội thì xin ông hãy dùng pháp luật để trừng phạt ta, vì sao lại muốn cho ta xuyên qua chứ!
Đúng, nàng đã xuyên qua.
Vốn dĩ nàng chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, vẫn luôn dốc sức làm việc ở thành thị, nhưng bởi vì chán ghét văn hóa làm việc 996 nên học theo người nổi tiếng trên mạng về quê nhà gây dựng sự nghiệp. Bán đi tất cả tài sản, còn nợ ngân hàng cả trăm vạn, cuối cùng cũng xây xong một căn biệt thự nhỏ ở nơi hẻo lánh xa xôi, ngoài ra nàng còn thuê trăm mẫu đồng ruộng để làm một nông gia nhạc đồng quê.
Nhưng không nghĩ tới vất vả lắm mới xây dựng phòng ở và trồng xong vườn trái cây, Nông Gia Nhạc chuẩn bị khai trương thì nàng lại xuyên qua, xuyên thành đích nữ của An Dương bá trong vương triều Đại Chu.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, lớn lên giống như một con gấu đen lớn, lại mơ ước vị lang quân tuấn tú nhất trong kinh thành-tiểu thế tử Lục Thời Yến của phủ Định Bắc Hầu. Dựa vào chiêu trò bỉ ổi để làm lớn bụng của mình, vác bụng bầu gả vào phủ Định Bắc Hầu, trở thành thế tử phi mà ai cũng hâm mộ.
Nhưng ngày vui ngắn ngủn, năm thứ ba mà nguyên chủ gả vào vương phủ thì phủ Định Bắc hầu bởi vì cấu kết với tam hoàng tử có ý đồ mưu phản nên tất cả đều bị bắt vào nhà tù. Hiện giờ nàng thay thế nguyên chủ, đang ở trên đường đi lưu đày.
Thật là xui xẻo mà!
Sự phong cảnh của thế tử phi thì nàng không được hưởng thụ, cũng không được ngủ với tiểu lang quân tuấn tú nào, lại kế thừa đống mỡ béo nặng hơn hai trăm cân, chịu sự khổ sở khi đi lưu đày, còn phải thay nguyên chủ nuôi ba đứa nhỏ ốm đau bệnh tật kia.
A a a a!!
Trong đầu Giang Đường Đường phát ra một tiếng thét chói tai.
Không biết hiện tại nàng đâm vào tường chết thì còn có thể xuyên trở về không?
Việc này không khoa học!
Rõ ràng nàng chỉ bị té ngã trong lúc sửa sang lại nhà kho, đầu chỉ bị đập vào tường mà thôi, sao tự dưng lại xuyên qua một cách khó hiểu thế này?
Trong sơn trang của nàng mua sắm đầy cả nhà nhà kho, chỉ còn chờ khai trương. Còn có vườn trái cây của nàng nữa, một vườn trái cây lớn như thế đều là các chủng loại hoa hỏa ngon nhất. Đặc biệt là quả nho, chính là loại nho ngón tay đắt nhất trên thị trường đó. Nàng còn cố ý mời mấy chuyên gia tới chỉ đạo gieo trồng, mắt thấy sắp chín rồi thì nàng lại xuyên qua.
Tất cả tài sản của nàng, thành quả sau bao nhiêu công sức của nàng cứ như thế liền mất rồi?
Trong lúc nàng tính toán chịu đựng cơn đau để tìm một mặt tường đập đầu thì trong căn miếu rách nát lại vang lên một tiếng châm chọc: “Còn coi chính mình là thế tử phi à, muốn chờ người khác hầu hạ chắc? Chân của Thời Yến chưa khỏi mà còn mang vết thương đi nấu cơm. Một đứa trẻ tám tuổi như An Ca nhi cũng biết đi lên trên núi nhặt củi nhóm lửa, thế mà một người lớn sắp 300 cân như ngươi lại ngồi ở nơi này lười nhác, không biết xấu hổ sao?”
Giang Đường Đường ôm hai tay, run bần bật mà tránh ở trong một góc tường tối tăm.
Căn miếu cũ nát lọt gió, quần áo trên người lại ướt dầm dề, mặc dù thân thể mà nàng xuyên vào này có một thân mỡ béo nhưng cũng không thể ngăn cản gió lạnh tới xương này.
Giang Đường Đường khóc không ra nước mắt nhìn trời, ông trời ơi! Nếu như ta có tội thì xin ông hãy dùng pháp luật để trừng phạt ta, vì sao lại muốn cho ta xuyên qua chứ!
Đúng, nàng đã xuyên qua.
Vốn dĩ nàng chỉ là một người đi làm công ăn lương bình thường, vẫn luôn dốc sức làm việc ở thành thị, nhưng bởi vì chán ghét văn hóa làm việc 996 nên học theo người nổi tiếng trên mạng về quê nhà gây dựng sự nghiệp. Bán đi tất cả tài sản, còn nợ ngân hàng cả trăm vạn, cuối cùng cũng xây xong một căn biệt thự nhỏ ở nơi hẻo lánh xa xôi, ngoài ra nàng còn thuê trăm mẫu đồng ruộng để làm một nông gia nhạc đồng quê.
Nhưng không nghĩ tới vất vả lắm mới xây dựng phòng ở và trồng xong vườn trái cây, Nông Gia Nhạc chuẩn bị khai trương thì nàng lại xuyên qua, xuyên thành đích nữ của An Dương bá trong vương triều Đại Chu.
Nguyên chủ lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, lớn lên giống như một con gấu đen lớn, lại mơ ước vị lang quân tuấn tú nhất trong kinh thành-tiểu thế tử Lục Thời Yến của phủ Định Bắc Hầu. Dựa vào chiêu trò bỉ ổi để làm lớn bụng của mình, vác bụng bầu gả vào phủ Định Bắc Hầu, trở thành thế tử phi mà ai cũng hâm mộ.
Nhưng ngày vui ngắn ngủn, năm thứ ba mà nguyên chủ gả vào vương phủ thì phủ Định Bắc hầu bởi vì cấu kết với tam hoàng tử có ý đồ mưu phản nên tất cả đều bị bắt vào nhà tù. Hiện giờ nàng thay thế nguyên chủ, đang ở trên đường đi lưu đày.
Thật là xui xẻo mà!
Sự phong cảnh của thế tử phi thì nàng không được hưởng thụ, cũng không được ngủ với tiểu lang quân tuấn tú nào, lại kế thừa đống mỡ béo nặng hơn hai trăm cân, chịu sự khổ sở khi đi lưu đày, còn phải thay nguyên chủ nuôi ba đứa nhỏ ốm đau bệnh tật kia.
A a a a!!
Trong đầu Giang Đường Đường phát ra một tiếng thét chói tai.
Không biết hiện tại nàng đâm vào tường chết thì còn có thể xuyên trở về không?
Việc này không khoa học!
Rõ ràng nàng chỉ bị té ngã trong lúc sửa sang lại nhà kho, đầu chỉ bị đập vào tường mà thôi, sao tự dưng lại xuyên qua một cách khó hiểu thế này?
Trong sơn trang của nàng mua sắm đầy cả nhà nhà kho, chỉ còn chờ khai trương. Còn có vườn trái cây của nàng nữa, một vườn trái cây lớn như thế đều là các chủng loại hoa hỏa ngon nhất. Đặc biệt là quả nho, chính là loại nho ngón tay đắt nhất trên thị trường đó. Nàng còn cố ý mời mấy chuyên gia tới chỉ đạo gieo trồng, mắt thấy sắp chín rồi thì nàng lại xuyên qua.
Tất cả tài sản của nàng, thành quả sau bao nhiêu công sức của nàng cứ như thế liền mất rồi?
Trong lúc nàng tính toán chịu đựng cơn đau để tìm một mặt tường đập đầu thì trong căn miếu rách nát lại vang lên một tiếng châm chọc: “Còn coi chính mình là thế tử phi à, muốn chờ người khác hầu hạ chắc? Chân của Thời Yến chưa khỏi mà còn mang vết thương đi nấu cơm. Một đứa trẻ tám tuổi như An Ca nhi cũng biết đi lên trên núi nhặt củi nhóm lửa, thế mà một người lớn sắp 300 cân như ngươi lại ngồi ở nơi này lười nhác, không biết xấu hổ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất