Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn
Chương 26: Có Chút Đáng Thương
Trong lòng Giang Đường Đường chua xót, nàng dịu dàng nói: "Bảo bối ngoan, uống nước đường nhé, uống vào sẽ không còn khó chịu nữa!"
Không biết có phải do giọng nói của nàng quá dịu dàng hay bởi vì mong muốn được uống nước đường mà cả hai đứa nhỏ đều rất ngoan, ngoan ngoãn uống hết dược nàng bưng đến.
Lục lão phu nhân có hơi kinh ngạc mà liếc nhìn nàng, bà nói: "Trong nồi còn dược không? Cũng lấy một chén cho Thời Yến uống đi."
"Dạ bà nội, vẫn còn!" Giang Đường Đường nói: "Cháu đi múc cho huynh ấy liền"
Lúc này, Lục Thời Yến nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu lại, giống như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn.
Tô thị thì sốt ruột đứng ở một bên canh giữ, nhìn thấy Giang Đường Đường mang dược đến, bà ấy chỉ mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bà ấy giống Lục lão phu nhân, cũng không quá yên tâm với thảo dược do Giang Đường Đường kiếm được.
Nhưng với tình hình hiện tại, ngoài tin Giang Đường Đường ra thì bà ấy cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Chỉ sợ mình sẽ mở miệng ngăn cản lại, nên Tô thị dứt khoát quay đầu đi chăm sóc hai đứa cháu trai.
Giang Đường Đường để hai tay Lục Thời Yến khoác lên vai của mình, nàng cố gắng nâng hắn ngồi dậy, tựa vào trong lòng của nàng để có thể dễ dàng cho hắn uống dược.
Nhưng mà, nàng đã đánh giá cao chính mình, tuy Lục Thời Yên vì lưu đày mà cả người đều gầy thành da bọc xương, nhưng khung xương của hắn lớn, vóc dáng còn cao to, muốn nâng người dậy để cho uống dược cũng không hề dễ dàng.
Cũng may sau một hồi lăn lộn, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.
Hắn nửa mở mắt, giọng nói khàn khàn: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hô hấp nóng hổi của hắn phả vào bên tai, trong đầu Giang Đường Đường đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó khiến cho nàng mặt đỏ tim đập, tim của nàng đập nhanh hơn một nhịp, hô hấp cũng không ổn định: "Huynh bị bệnh, ta nấu dược cho huynh, huynh mau uống đi!"
Nàng nói xong còn hơi nghiêng đầu để tạo ra khoảng cách giữa họ, sau đó nàng cầm chén để sát ở bên miệng hắn.
Lục Thời Yến muốn duỗi tay tự mình bưng chén lên uống, nhưng Giang Đường Đường không cho: "Chỉ có một chén thôi, nếu huynh làm vỡ thì bọn nhỏ sẽ không còn chén để ăn cháo."
Đường đường là Thế tử gia của phủ Định Bắc hầu, là chiến thần khiến người khác chỉ nghe tiếng cũng đã sợ vỡ mật, hiện tại thế mà ngay cả chén ăn cơm cũng không có, Giang Đường Đường đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Lục Thời Yến tựa như cũng nghĩ giống nàng, hắn nở nụ cười chế giễu một chút rồi ngoan ngoãn uống hết dược trong chén.
"Huynh ngủ thêm một chút đi!" Giang Đường Đường đỡ hắn nằm xuống, vào lúc nàng kéo cái áo cũ bên cạnh để đắp cho hắn mới phát hiện, mắt cá chân của hắn bị xích sắt tạo thành một vết thương sâu.
Có lẽ là do miệng vết thương không được xử lý tốt nên giờ đã tạo thành mủ.
Nếu miệng vết thương này mà không xử lý thì chỉ sợ khi đến nơi lưu đày là hai chân của hắn cũng bị phế đi.
Giang Đường Đường nhìn khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn của hắn, nàng do dự một chút, đứng dậy đổ hết dược trong nồi vào ấm, sau đó đi lấy một nồi nước về đun sôi.
Không biết có phải do giọng nói của nàng quá dịu dàng hay bởi vì mong muốn được uống nước đường mà cả hai đứa nhỏ đều rất ngoan, ngoan ngoãn uống hết dược nàng bưng đến.
Lục lão phu nhân có hơi kinh ngạc mà liếc nhìn nàng, bà nói: "Trong nồi còn dược không? Cũng lấy một chén cho Thời Yến uống đi."
"Dạ bà nội, vẫn còn!" Giang Đường Đường nói: "Cháu đi múc cho huynh ấy liền"
Lúc này, Lục Thời Yến nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu lại, giống như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn.
Tô thị thì sốt ruột đứng ở một bên canh giữ, nhìn thấy Giang Đường Đường mang dược đến, bà ấy chỉ mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bà ấy giống Lục lão phu nhân, cũng không quá yên tâm với thảo dược do Giang Đường Đường kiếm được.
Nhưng với tình hình hiện tại, ngoài tin Giang Đường Đường ra thì bà ấy cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Chỉ sợ mình sẽ mở miệng ngăn cản lại, nên Tô thị dứt khoát quay đầu đi chăm sóc hai đứa cháu trai.
Giang Đường Đường để hai tay Lục Thời Yến khoác lên vai của mình, nàng cố gắng nâng hắn ngồi dậy, tựa vào trong lòng của nàng để có thể dễ dàng cho hắn uống dược.
Nhưng mà, nàng đã đánh giá cao chính mình, tuy Lục Thời Yên vì lưu đày mà cả người đều gầy thành da bọc xương, nhưng khung xương của hắn lớn, vóc dáng còn cao to, muốn nâng người dậy để cho uống dược cũng không hề dễ dàng.
Cũng may sau một hồi lăn lộn, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại từ trong hôn mê.
Hắn nửa mở mắt, giọng nói khàn khàn: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hô hấp nóng hổi của hắn phả vào bên tai, trong đầu Giang Đường Đường đột nhiên hiện lên hình ảnh nào đó khiến cho nàng mặt đỏ tim đập, tim của nàng đập nhanh hơn một nhịp, hô hấp cũng không ổn định: "Huynh bị bệnh, ta nấu dược cho huynh, huynh mau uống đi!"
Nàng nói xong còn hơi nghiêng đầu để tạo ra khoảng cách giữa họ, sau đó nàng cầm chén để sát ở bên miệng hắn.
Lục Thời Yến muốn duỗi tay tự mình bưng chén lên uống, nhưng Giang Đường Đường không cho: "Chỉ có một chén thôi, nếu huynh làm vỡ thì bọn nhỏ sẽ không còn chén để ăn cháo."
Đường đường là Thế tử gia của phủ Định Bắc hầu, là chiến thần khiến người khác chỉ nghe tiếng cũng đã sợ vỡ mật, hiện tại thế mà ngay cả chén ăn cơm cũng không có, Giang Đường Đường đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Lục Thời Yến tựa như cũng nghĩ giống nàng, hắn nở nụ cười chế giễu một chút rồi ngoan ngoãn uống hết dược trong chén.
"Huynh ngủ thêm một chút đi!" Giang Đường Đường đỡ hắn nằm xuống, vào lúc nàng kéo cái áo cũ bên cạnh để đắp cho hắn mới phát hiện, mắt cá chân của hắn bị xích sắt tạo thành một vết thương sâu.
Có lẽ là do miệng vết thương không được xử lý tốt nên giờ đã tạo thành mủ.
Nếu miệng vết thương này mà không xử lý thì chỉ sợ khi đến nơi lưu đày là hai chân của hắn cũng bị phế đi.
Giang Đường Đường nhìn khuôn mặt tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn của hắn, nàng do dự một chút, đứng dậy đổ hết dược trong nồi vào ấm, sau đó đi lấy một nồi nước về đun sôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất