Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn
Chương 7: Hái Rau Dại
Giang Đường Đường nói: “Ta chỉ đi một lát rồi trở về, huynh yên tâm, ta bảo đảm sẽ không chạy, không gây phiền phức cho mọi người”
Lục Thời Yến cảnh cáo nói: “Nơi này là nơi hoang dã, bên trong có vô số côn trùng có độc và thú dữ, còn tưởng giữ mạng thì thành thật một chút.”
“Ta biết.” Sau khi nói xong, Giang Đường Đường dầm mưa chạy ra khỏi căn miếu đổ nát.
Ra khỏi miếu đổ nát, Giang Đường Đường không lập tức tìm một nơi đi để vào không gian mà tìm kiếm trên mặt đất xung quanh.
Thời tiết này mặc dù đã là cuối mùa thu nhưng thật ra trên mặt đất vẫn có không ít rau dại có thể ăn. Nhưng mà bởi vì người bị lưu đày đều là nhà quyền quý, trước kia những người này đều sống trong nhung lụa, ngay cả ăn cơm cũng có nha hoàn hầu hạ, cho nên mặc dù rau dại bị đạp lên trên mặt đất thì bọn họ cũng không nhận ra.
Nhưng Giang Đường Đường không giống vậy, khi còn nhỏ nàng ở cùng bà ngoại tại nông thôn, nhận biết khá nhiều rau dại, biết rất nhiều cách ăn.
Hơn nữa sau đó nàng xây dựng Nông Gia Nhạc, vì làm du khách có thể thể nghiệm phong tục ở vùng quê dân dã một cách chân thật, nàng còn đặc biệt nghiên cứu mấy loại món ăn từ rau dại.
Một lát sau, Giang Đường Đường đã hái được một bó rau dại thật lớn.
Giang Thải Vi thấy nàng thế mà lại dầm mưa đi nhổ cỏ dại trên mặt đất, tức thì lộ ra vẻ mặt khinh thường, những người còn lại nhìn thấy cũng đều lắc đầu, hiển nhiên cho rằng nàng lại muốn bày trò quỷ quái.
Giang Đường Đường hoàn toàn không để bụng ánh mắt khác thường của mọi người, nàng chậm rãi đi vào bên trong một mảnh rừng rậm, sau khi xác định có thể che lấp thân hình, nàng bắt đầu nhắm mắt lại, nghĩ tới bánh tart trứng ở trong phòng bếp của nàng, mặc niệm bánh tart trứng.
Vốn dĩ nàng chỉ là nhớ tới một số tình tiết trước kia xem trong tiểu thuyết, hoài nghi làm như vậy cũng có thể được, cho nên nàng tránh ở dưới tàng cây lặng lẽ thử xem mà thôi, nhưng không ngờ thật sự có thể được.
Nhìn bánh tart trứng trên tay, nàng không rảnh lo tay còn dính bùn, nhanh chóng nhét bánh tart trứng vào trong miệng. Liên tiếp nhét ba cái, cái loại cảm giác bởi vì khát vọng đồ ăn mà phát cuồng phát điên, muốn không màng tất cả vì ăn mà đánh người trong cơ thể mới bị đè ép xuống.
Sau khi xác định không cần đi vào không gian cũng có thể lấy đồ vật trong không gian ra ngoài, tâm trạng của Giang Đường Đường lại tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù thân thể này thật sự làm nàng quá ghét bỏ, nhưng dù sao cũng có bàn tay vàng, còn có đứa con gái đáng yêu!
Nghĩ tới Tiểu Điềm Điềm đáng yêu, Giang Đường Đường lại lẩm bẩm từ chocolate ở trong lòng lần nữa, vì thế chocolate mua ở siêu thị trước đó vài ngày lập tức xuất hiện trên tay.
Nàng cẩn thận bỏ chocolate vào trong lòng ngực, lại có chút buồn sầu, nên lấy đồ ăn gì trong không gian mới không dễ dàng bị người phát hiện đây.
Nơi rừng núi này hoang vắng, cũng không có khả năng lấy một túi lương thực trong không gian ra ngoài rồi nói là nhặt trên mặt đất được đúng không.
Lục Thời Yến cảnh cáo nói: “Nơi này là nơi hoang dã, bên trong có vô số côn trùng có độc và thú dữ, còn tưởng giữ mạng thì thành thật một chút.”
“Ta biết.” Sau khi nói xong, Giang Đường Đường dầm mưa chạy ra khỏi căn miếu đổ nát.
Ra khỏi miếu đổ nát, Giang Đường Đường không lập tức tìm một nơi đi để vào không gian mà tìm kiếm trên mặt đất xung quanh.
Thời tiết này mặc dù đã là cuối mùa thu nhưng thật ra trên mặt đất vẫn có không ít rau dại có thể ăn. Nhưng mà bởi vì người bị lưu đày đều là nhà quyền quý, trước kia những người này đều sống trong nhung lụa, ngay cả ăn cơm cũng có nha hoàn hầu hạ, cho nên mặc dù rau dại bị đạp lên trên mặt đất thì bọn họ cũng không nhận ra.
Nhưng Giang Đường Đường không giống vậy, khi còn nhỏ nàng ở cùng bà ngoại tại nông thôn, nhận biết khá nhiều rau dại, biết rất nhiều cách ăn.
Hơn nữa sau đó nàng xây dựng Nông Gia Nhạc, vì làm du khách có thể thể nghiệm phong tục ở vùng quê dân dã một cách chân thật, nàng còn đặc biệt nghiên cứu mấy loại món ăn từ rau dại.
Một lát sau, Giang Đường Đường đã hái được một bó rau dại thật lớn.
Giang Thải Vi thấy nàng thế mà lại dầm mưa đi nhổ cỏ dại trên mặt đất, tức thì lộ ra vẻ mặt khinh thường, những người còn lại nhìn thấy cũng đều lắc đầu, hiển nhiên cho rằng nàng lại muốn bày trò quỷ quái.
Giang Đường Đường hoàn toàn không để bụng ánh mắt khác thường của mọi người, nàng chậm rãi đi vào bên trong một mảnh rừng rậm, sau khi xác định có thể che lấp thân hình, nàng bắt đầu nhắm mắt lại, nghĩ tới bánh tart trứng ở trong phòng bếp của nàng, mặc niệm bánh tart trứng.
Vốn dĩ nàng chỉ là nhớ tới một số tình tiết trước kia xem trong tiểu thuyết, hoài nghi làm như vậy cũng có thể được, cho nên nàng tránh ở dưới tàng cây lặng lẽ thử xem mà thôi, nhưng không ngờ thật sự có thể được.
Nhìn bánh tart trứng trên tay, nàng không rảnh lo tay còn dính bùn, nhanh chóng nhét bánh tart trứng vào trong miệng. Liên tiếp nhét ba cái, cái loại cảm giác bởi vì khát vọng đồ ăn mà phát cuồng phát điên, muốn không màng tất cả vì ăn mà đánh người trong cơ thể mới bị đè ép xuống.
Sau khi xác định không cần đi vào không gian cũng có thể lấy đồ vật trong không gian ra ngoài, tâm trạng của Giang Đường Đường lại tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù thân thể này thật sự làm nàng quá ghét bỏ, nhưng dù sao cũng có bàn tay vàng, còn có đứa con gái đáng yêu!
Nghĩ tới Tiểu Điềm Điềm đáng yêu, Giang Đường Đường lại lẩm bẩm từ chocolate ở trong lòng lần nữa, vì thế chocolate mua ở siêu thị trước đó vài ngày lập tức xuất hiện trên tay.
Nàng cẩn thận bỏ chocolate vào trong lòng ngực, lại có chút buồn sầu, nên lấy đồ ăn gì trong không gian mới không dễ dàng bị người phát hiện đây.
Nơi rừng núi này hoang vắng, cũng không có khả năng lấy một túi lương thực trong không gian ra ngoài rồi nói là nhặt trên mặt đất được đúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất