Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo
Chương 37:
Đôi mắt linh hoạt của Kỷ Hương Lan đảo quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Lục Vệ đâu.
“Trông xinh gái thế kia, người cũng cao ráo nữa.”
“Bà con ai cũng bảo xinh đẹp lắm, không thì làm sao Vệ nhà tôi ưng được?”
Các bà các mẹ có mặt ở đây đa phần tuổi đã cao, ai cũng cố ý nói nhỏ nhẹ, nhưng thực tế lại càng nói càng to.
To đến nỗi Kỷ Hương Lan cảm thấy động tác lấy tay che miệng khi nói chuyện của họ thật thừa thãi.
Kỷ Hương Lan nhìn thấy một người phụ nữ có nét rất giống Lục Vệ, vừa nhìn đã biết ngay là Tăng Tố Phân, mẹ của anh.
Trong ký ức của nguyên chủ hình như không có chút ấn tượng nào về mẹ anh.
Tuy khóe mắt bà đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng làn da vẫn trắng trẻo. Người đàn ông bên cạnh bà hẳn là Lục Trường Thịnh, cha của Lục Vệ.
Trong lúc cô đang quan sát họ, thì họ cũng đang mỉm cười nhìn cô.
“Sơ Xuân này, hai người mau lại đây ngồi đi.” Tăng Tố Phân lên tiếng.
“Ôi chao, náo nhiệt quá đi…” Đỗ Sơ Xuân cười gượng gạo một tiếng, nhìn căn nhà chật kín người, lối đi cũng bị chắn hết cả.
Bà ấy nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Kỷ Cảnh Hòa: “Anh xem, nhà người ta coi trọng con gái anh chưa kìa, mời nhiều người đến thế.”
Kỷ Cảnh Hòa hài lòng gật gù, so với Tống Thành thì tốt hơn nhiều rồi. Ông cũng nhỏ giọng đáp lại: “Cái gì mà con gái anh, chẳng phải cũng là con gái em sao?”
Kỷ Hương Lan mím môi, đưa tay xoa nhẹ lên mi tâm, vừa mới quay đầu ra sau đã thấy một nhóm các bà đang đứng ở lối đi nhìn cô tủm tỉm cười.
Kỷ Hương Lan: …
Cô mỉm cười gượng gạo, gật đầu với họ.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Lục Trường Thịnh như muốn nở hoa đến nơi, ông không ngừng khen ngợi cô: “Lão Kỷ này, lâu rồi không gặp, con gái anh xinh đẹp ra phết đấy nhỉ.”
“Haha, đâu có đâu có, con bé vẫn luôn xinh đẹp thế mà.” Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh Hòa vội vàng xua tay: “Nói đùa, nói đùa thôi.”
“Lão Kỷ vẫn hài hước như ngày nào. Nào nào nào, uống trà đi.”
Lúc này, một bà dì ngồi phía sau Kỷ Hương Lan vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy bà dì ấy cười rất hiền, hàm răng trên đã rụng mất hai cái, nói chuyện hơi ngọng nghịu. Bà ấy cười nói với Kỷ Hương Lan: “Hì hì, cháu gái, nghe nói bà nội cháu là Chu Nhan Như phải không?”
“Vâng ạ, đúng rồi ạ.”
“Tốt tốt tốt, một người làm nghề y, một người làm quân nhân, tốt, tốt lắm!”
Kỷ Hương Lan nhìn bà dì cười đến híp cả mắt, những người khác thấy bà ấy mở lời bắt chuyện, cũng lần lượt hỏi han cô đủ điều.
Kỷ Hương Lan bỗng có một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang ngồi trong “góc hẹn hò” vậy.
Thấy mọi người vây quanh Kỷ Hương Lan trò chuyện, sợ cô không thoải mái, Tăng Tố Phân vội vàng kéo Đỗ Sơ Xuân, gọi đám người kia ra phòng khách để “đuổi khéo” họ đi.
Sau khi đám đông phụ nữ rời đi, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn, Kỷ Hương Lan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lục Trường Thịnh thỉnh thoảng lại nhìn sang cô, đôi khi còn bắt chuyện với cô. Vương Vệ Quốc và họ từng là bạn học, bao nhiêu năm không gặp, họ có rất nhiều chuyện để nói.
“Vệ nó có việc ở đơn vị nên ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về.” Lục Trường Thịnh nhìn ra sân, giải thích với Kỷ Hương Lan.
Ông vừa dứt lời, ngoài sân đã vang lên tiếng các bà dì gọi “Vệ ơi”.
Kỷ Hương Lan cũng nhìn theo hướng mắt của ông, thấy Lục Vệ đang đẩy cửa bước vào sân.
Người bước vào không chỉ có một mình anh, mà phía sau anh còn có một bà cụ chống gậy.
Tuy tóc bà cụ đã bạc trắng, gương mặt in hằn dấu vết thời gian với nhiều nếp nhăn, hai bên khóe miệng trũng sâu khiến bà trông có vẻ dữ dằn. Nhưng đôi mắt bà vẫn rất có thần, hơi lồi ra giống như mắt cá vàng, hai gò má ửng hồng, nhìn là biết sức khỏe vẫn còn khá tốt, chỉ là vóc người hơi gầy yếu một chút.
“Trông xinh gái thế kia, người cũng cao ráo nữa.”
“Bà con ai cũng bảo xinh đẹp lắm, không thì làm sao Vệ nhà tôi ưng được?”
Các bà các mẹ có mặt ở đây đa phần tuổi đã cao, ai cũng cố ý nói nhỏ nhẹ, nhưng thực tế lại càng nói càng to.
To đến nỗi Kỷ Hương Lan cảm thấy động tác lấy tay che miệng khi nói chuyện của họ thật thừa thãi.
Kỷ Hương Lan nhìn thấy một người phụ nữ có nét rất giống Lục Vệ, vừa nhìn đã biết ngay là Tăng Tố Phân, mẹ của anh.
Trong ký ức của nguyên chủ hình như không có chút ấn tượng nào về mẹ anh.
Tuy khóe mắt bà đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng làn da vẫn trắng trẻo. Người đàn ông bên cạnh bà hẳn là Lục Trường Thịnh, cha của Lục Vệ.
Trong lúc cô đang quan sát họ, thì họ cũng đang mỉm cười nhìn cô.
“Sơ Xuân này, hai người mau lại đây ngồi đi.” Tăng Tố Phân lên tiếng.
“Ôi chao, náo nhiệt quá đi…” Đỗ Sơ Xuân cười gượng gạo một tiếng, nhìn căn nhà chật kín người, lối đi cũng bị chắn hết cả.
Bà ấy nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Kỷ Cảnh Hòa: “Anh xem, nhà người ta coi trọng con gái anh chưa kìa, mời nhiều người đến thế.”
Kỷ Cảnh Hòa hài lòng gật gù, so với Tống Thành thì tốt hơn nhiều rồi. Ông cũng nhỏ giọng đáp lại: “Cái gì mà con gái anh, chẳng phải cũng là con gái em sao?”
Kỷ Hương Lan mím môi, đưa tay xoa nhẹ lên mi tâm, vừa mới quay đầu ra sau đã thấy một nhóm các bà đang đứng ở lối đi nhìn cô tủm tỉm cười.
Kỷ Hương Lan: …
Cô mỉm cười gượng gạo, gật đầu với họ.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Lục Trường Thịnh như muốn nở hoa đến nơi, ông không ngừng khen ngợi cô: “Lão Kỷ này, lâu rồi không gặp, con gái anh xinh đẹp ra phết đấy nhỉ.”
“Haha, đâu có đâu có, con bé vẫn luôn xinh đẹp thế mà.” Vừa dứt lời, Kỷ Cảnh Hòa vội vàng xua tay: “Nói đùa, nói đùa thôi.”
“Lão Kỷ vẫn hài hước như ngày nào. Nào nào nào, uống trà đi.”
Lúc này, một bà dì ngồi phía sau Kỷ Hương Lan vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy bà dì ấy cười rất hiền, hàm răng trên đã rụng mất hai cái, nói chuyện hơi ngọng nghịu. Bà ấy cười nói với Kỷ Hương Lan: “Hì hì, cháu gái, nghe nói bà nội cháu là Chu Nhan Như phải không?”
“Vâng ạ, đúng rồi ạ.”
“Tốt tốt tốt, một người làm nghề y, một người làm quân nhân, tốt, tốt lắm!”
Kỷ Hương Lan nhìn bà dì cười đến híp cả mắt, những người khác thấy bà ấy mở lời bắt chuyện, cũng lần lượt hỏi han cô đủ điều.
Kỷ Hương Lan bỗng có một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang ngồi trong “góc hẹn hò” vậy.
Thấy mọi người vây quanh Kỷ Hương Lan trò chuyện, sợ cô không thoải mái, Tăng Tố Phân vội vàng kéo Đỗ Sơ Xuân, gọi đám người kia ra phòng khách để “đuổi khéo” họ đi.
Sau khi đám đông phụ nữ rời đi, căn phòng bỗng chốc yên tĩnh hẳn, Kỷ Hương Lan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lục Trường Thịnh thỉnh thoảng lại nhìn sang cô, đôi khi còn bắt chuyện với cô. Vương Vệ Quốc và họ từng là bạn học, bao nhiêu năm không gặp, họ có rất nhiều chuyện để nói.
“Vệ nó có việc ở đơn vị nên ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về.” Lục Trường Thịnh nhìn ra sân, giải thích với Kỷ Hương Lan.
Ông vừa dứt lời, ngoài sân đã vang lên tiếng các bà dì gọi “Vệ ơi”.
Kỷ Hương Lan cũng nhìn theo hướng mắt của ông, thấy Lục Vệ đang đẩy cửa bước vào sân.
Người bước vào không chỉ có một mình anh, mà phía sau anh còn có một bà cụ chống gậy.
Tuy tóc bà cụ đã bạc trắng, gương mặt in hằn dấu vết thời gian với nhiều nếp nhăn, hai bên khóe miệng trũng sâu khiến bà trông có vẻ dữ dằn. Nhưng đôi mắt bà vẫn rất có thần, hơi lồi ra giống như mắt cá vàng, hai gò má ửng hồng, nhìn là biết sức khỏe vẫn còn khá tốt, chỉ là vóc người hơi gầy yếu một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất