Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 58
Chu Sinh ra mắt, buổi họp báo hiển nhiên được dự đoán trước là không hề nhỏ. Nhất là khi có Tần Hà Vũ toạ trấn.
Ảnh đế và ảnh hậu vốn lúc nghe Vương Đình mời họ tham gia còn cười khẩy, kêu bọn họ đi trợ độ hot cho minh tinh mới nổi? Vương Đình càng ngày càng hồ đồ.
"Nhưng mà có Tần Chủ tịch, cô/ cậu tin rằng là bản thân đi trợ nhiệt độ chứ không phải cọ nhiệt độ chứ?"
Vương Đình nói xong liền mặc kệ, muốn rời đi. Không muốn đi liền không cần đi, sau này có muốn đi, còn lâu anh mới cho đi.
Thế là cảnh tượng buổi ra mắt rầm rộ nhất năm diễn ra trước hàng trăm ống kính của các nhà báo, mà nhân vật chính hiển nhiên không phải mục tiêu của họ.
"Đông như vậy, đều là tới vì em." Tần Hà Vũ trợn mắt nói dối, hoàn toàn đều là muốn dỗ người vui vẻ.
Hoắc Thâm đứng đằng sau cũng không nghe nổi nữa. Tuy vậy, làm một quản lý đại bài, vẫn kiểm soát được biểu cảm trong lòng bàn tay.
Trương Nhật tủm tỉm cười đằng sau, cũng không nói gì cả.
Buổi họp báo bắt đầu, chính là mấy mục đơn giản, giới thiệu, lại nói về chuyên nghành mà Chu Sinh sẽ ra mắt, tác phẩm đầu tay. Quảng bá một phen. Sau đó là để cánh nhà báo đói khát lao tới đặt câu hỏi.
Thấy đã tới mục đáng chờ mong nhất, cánh nhà báo nhao lên muốn ăn tươi nuốt sống Tần Hà Vũ. Hiện trường lâm vào hỗn loạn.
Tần Hà Vũ đã dự đoán được trước tình huống này, anh giữ yên lặng trong cái đám hổ lốn này, thậm chí còn không cười.
Cánh nhà báo tự mình ồn ào, mãi không nhận được động tác gì của Tần Hà Vũ, liền trở nên e ngại. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi như đạt được thoả thuận, từng người một hỏi trước.
Chu Sinh nhìn chiếc mic hướng tới chỗ Tần Hà Vũ, câu hỏi cũng là dành cho anh. Thanh niên cũng đang tò mò Tần Hà Vũ sẽ trả lời như nào. Nhưng mà đã hai, ba người đặt câu hỏi, vẫn không ai nghe thấy được câu trả lời từ anh.
"Ảnh đế Tần, mong anh tôn trọng chúng tôi." Một người không nhịn được bắt chẹt. "Tính đến hiện tại, đã có rất nhiều câu hỏi hướng tới anh nhưng anh không hề trả lời. Tôi cảm thấy, anh không có ý định để buổi họp báo được diễn ra phải không?"
Tần Hà Vũ liếc tới người phóng viên, sau đó nhìn tới Vương Đình. Vương Đình còn đang thong thả tự do, nhận được cái liếc mắt liền biết đã tới lúc mình lên sân khấu.
"Anh là của toàn soạn nào?"
"Toà AAA. Tuy rằng chúng tôi không phải một toà lớn, nhưng ít ra chúng tôi cũng cần sự tôn trọng." Người phóng viên đúng tình hợp lý hô lên.
"Anh bảo anh cần sự tôn trọng?" Vương Đình nhướn mày.
"Đúng vậy."
"Những người khác cũng cần tôn trọng phải không?"
"Đúng. Đúng đó. Mấy người hành xử như thế là có ý gì chứ?" Cánh phóng viên nhao nhao lên.
"Vậy ai trong số các người tôn trọng cậu Chu Sinh đây?" Vương Đình chỉ xuống tấm băng rôn bên dưới chiếc bàn. "Có biết đọc chữ không? Họp báo ra mắt của cậu Chu Sinh, tên người ta còn rành rành đây này. Mấy người thấy Tần Chủ tịch và cậu Chu Sinh có ngồi xa nhau không? Vậy mà đều hướng qua bên kia, thế mấy người có ý gì? Không tôn trọng người ta, còn ở buổi họp báo của người ta đòi tôn trọng."
"Chúng tôi có quyền được hỏi những gì chúng tôi muốn." Một người cãi cùn, nhân đám đông hô lên.
"Vậy thì chúng tôi có quyền từ chối những gì chúng tôi không muốn trả lời." Vương Đình đập tay cái rầm lên bàn. "Tôi đoán là không cần phỏng vấn sau họp báo nữa đâu. Đừng có nghĩ đến chuyện mấy người về toà soạn rồi viết dăm ba cái báo lá cải bịa đặt. Khung cảnh hôm nay đều được livestream, đúng sai thế nào, dân mạng không cần mấy người dắt mũi."
Nói rồi liền ra hiệu cho bảo vệ mời người rời đi. Chuyển sang hình thức trả lời người theo dõi trên sóng livestream.
Tần Hà Vũ đứng toạ trấn bên cạnh thấy có người hỏi đến mình thì không trả lời, nhưng khi có người hỏi đến Chu Sinh, anh sẽ thay cậu nói. Rất nhanh cư dân mạng đã nhận ra điều này, bọn họ biến hoá câu hỏi, vừa hỏi Chu Sinh, vừa hỏi Tần Hà Vũ.
Mấy ảnh đế, ảnh hậu toạ trấn nhìn cục diện từ họp báo thành nói chuyện phiếm liền tràn đầy hoài nghi. Tuy vậy Tần Hà Vũ không bỏ quên bọn họ. Họp báo lớn như này mà không tận triệt lời dụng thì quá có lỗi với bản tính thương gia rồi.
Phim mới, phim cũ, phim sắp công chiếu của mấy ảnh đế, ảnh hậu anh đều nhớ cả. PR trơn tru, còn không quên dặn người xem nhớ ghé ủng hộ.
"Tôi cảm thấy câu hỏi của mấy nhà báo kia rất thú vị. Tôi cũng muốn nghe anh trả lời." Chu Sinh mở lời sau khi một loạt các đối thoại PR.
"Muốn câu nào, em hỏi tôi trả lời." Tần Hà Vũ tốt tính nói.
Có cậu đánh bạo, những người khác cũng theo đó hỏi. Dù rằng Tần Hà Vũ giải nghệ mười năm, nhưng mà bọn họ vẫn là tràn đầy ngưỡng mộ với huyền thoại này. Thẳng đến khi đủ thời lượng dự kiến của họp báo.
"Tôi cảm thấy Chu Sinh số rất may mắn." Một diễn viên tuyến một hạng A cười đùa nói. "Có Tần ảnh đế nâng đỡ, công ty chúng ta có khi lại có thêm một ảnh đế nữa."
"Nếu vậy thì tốt quá." Vương Đình cười khan.
Nếu như tham gia chơi chơi mà thực sự giành được ảnh đế, anh ta nguyện trồng cây chuối ăn mì.
Ảnh đế và ảnh hậu vốn lúc nghe Vương Đình mời họ tham gia còn cười khẩy, kêu bọn họ đi trợ độ hot cho minh tinh mới nổi? Vương Đình càng ngày càng hồ đồ.
"Nhưng mà có Tần Chủ tịch, cô/ cậu tin rằng là bản thân đi trợ nhiệt độ chứ không phải cọ nhiệt độ chứ?"
Vương Đình nói xong liền mặc kệ, muốn rời đi. Không muốn đi liền không cần đi, sau này có muốn đi, còn lâu anh mới cho đi.
Thế là cảnh tượng buổi ra mắt rầm rộ nhất năm diễn ra trước hàng trăm ống kính của các nhà báo, mà nhân vật chính hiển nhiên không phải mục tiêu của họ.
"Đông như vậy, đều là tới vì em." Tần Hà Vũ trợn mắt nói dối, hoàn toàn đều là muốn dỗ người vui vẻ.
Hoắc Thâm đứng đằng sau cũng không nghe nổi nữa. Tuy vậy, làm một quản lý đại bài, vẫn kiểm soát được biểu cảm trong lòng bàn tay.
Trương Nhật tủm tỉm cười đằng sau, cũng không nói gì cả.
Buổi họp báo bắt đầu, chính là mấy mục đơn giản, giới thiệu, lại nói về chuyên nghành mà Chu Sinh sẽ ra mắt, tác phẩm đầu tay. Quảng bá một phen. Sau đó là để cánh nhà báo đói khát lao tới đặt câu hỏi.
Thấy đã tới mục đáng chờ mong nhất, cánh nhà báo nhao lên muốn ăn tươi nuốt sống Tần Hà Vũ. Hiện trường lâm vào hỗn loạn.
Tần Hà Vũ đã dự đoán được trước tình huống này, anh giữ yên lặng trong cái đám hổ lốn này, thậm chí còn không cười.
Cánh nhà báo tự mình ồn ào, mãi không nhận được động tác gì của Tần Hà Vũ, liền trở nên e ngại. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi như đạt được thoả thuận, từng người một hỏi trước.
Chu Sinh nhìn chiếc mic hướng tới chỗ Tần Hà Vũ, câu hỏi cũng là dành cho anh. Thanh niên cũng đang tò mò Tần Hà Vũ sẽ trả lời như nào. Nhưng mà đã hai, ba người đặt câu hỏi, vẫn không ai nghe thấy được câu trả lời từ anh.
"Ảnh đế Tần, mong anh tôn trọng chúng tôi." Một người không nhịn được bắt chẹt. "Tính đến hiện tại, đã có rất nhiều câu hỏi hướng tới anh nhưng anh không hề trả lời. Tôi cảm thấy, anh không có ý định để buổi họp báo được diễn ra phải không?"
Tần Hà Vũ liếc tới người phóng viên, sau đó nhìn tới Vương Đình. Vương Đình còn đang thong thả tự do, nhận được cái liếc mắt liền biết đã tới lúc mình lên sân khấu.
"Anh là của toàn soạn nào?"
"Toà AAA. Tuy rằng chúng tôi không phải một toà lớn, nhưng ít ra chúng tôi cũng cần sự tôn trọng." Người phóng viên đúng tình hợp lý hô lên.
"Anh bảo anh cần sự tôn trọng?" Vương Đình nhướn mày.
"Đúng vậy."
"Những người khác cũng cần tôn trọng phải không?"
"Đúng. Đúng đó. Mấy người hành xử như thế là có ý gì chứ?" Cánh phóng viên nhao nhao lên.
"Vậy ai trong số các người tôn trọng cậu Chu Sinh đây?" Vương Đình chỉ xuống tấm băng rôn bên dưới chiếc bàn. "Có biết đọc chữ không? Họp báo ra mắt của cậu Chu Sinh, tên người ta còn rành rành đây này. Mấy người thấy Tần Chủ tịch và cậu Chu Sinh có ngồi xa nhau không? Vậy mà đều hướng qua bên kia, thế mấy người có ý gì? Không tôn trọng người ta, còn ở buổi họp báo của người ta đòi tôn trọng."
"Chúng tôi có quyền được hỏi những gì chúng tôi muốn." Một người cãi cùn, nhân đám đông hô lên.
"Vậy thì chúng tôi có quyền từ chối những gì chúng tôi không muốn trả lời." Vương Đình đập tay cái rầm lên bàn. "Tôi đoán là không cần phỏng vấn sau họp báo nữa đâu. Đừng có nghĩ đến chuyện mấy người về toà soạn rồi viết dăm ba cái báo lá cải bịa đặt. Khung cảnh hôm nay đều được livestream, đúng sai thế nào, dân mạng không cần mấy người dắt mũi."
Nói rồi liền ra hiệu cho bảo vệ mời người rời đi. Chuyển sang hình thức trả lời người theo dõi trên sóng livestream.
Tần Hà Vũ đứng toạ trấn bên cạnh thấy có người hỏi đến mình thì không trả lời, nhưng khi có người hỏi đến Chu Sinh, anh sẽ thay cậu nói. Rất nhanh cư dân mạng đã nhận ra điều này, bọn họ biến hoá câu hỏi, vừa hỏi Chu Sinh, vừa hỏi Tần Hà Vũ.
Mấy ảnh đế, ảnh hậu toạ trấn nhìn cục diện từ họp báo thành nói chuyện phiếm liền tràn đầy hoài nghi. Tuy vậy Tần Hà Vũ không bỏ quên bọn họ. Họp báo lớn như này mà không tận triệt lời dụng thì quá có lỗi với bản tính thương gia rồi.
Phim mới, phim cũ, phim sắp công chiếu của mấy ảnh đế, ảnh hậu anh đều nhớ cả. PR trơn tru, còn không quên dặn người xem nhớ ghé ủng hộ.
"Tôi cảm thấy câu hỏi của mấy nhà báo kia rất thú vị. Tôi cũng muốn nghe anh trả lời." Chu Sinh mở lời sau khi một loạt các đối thoại PR.
"Muốn câu nào, em hỏi tôi trả lời." Tần Hà Vũ tốt tính nói.
Có cậu đánh bạo, những người khác cũng theo đó hỏi. Dù rằng Tần Hà Vũ giải nghệ mười năm, nhưng mà bọn họ vẫn là tràn đầy ngưỡng mộ với huyền thoại này. Thẳng đến khi đủ thời lượng dự kiến của họp báo.
"Tôi cảm thấy Chu Sinh số rất may mắn." Một diễn viên tuyến một hạng A cười đùa nói. "Có Tần ảnh đế nâng đỡ, công ty chúng ta có khi lại có thêm một ảnh đế nữa."
"Nếu vậy thì tốt quá." Vương Đình cười khan.
Nếu như tham gia chơi chơi mà thực sự giành được ảnh đế, anh ta nguyện trồng cây chuối ăn mì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất