Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 91
Có người trong cuộc xác định, mấy người năm xưa từng có ý xấu với Chu Sinh đều bị cậu lôi ra cả.
Tần Hà Vũ nhìn một lượt những tấm ảnh mà bên tổ đặc biệt thuộc trong họ gửi tới, mày nhíu cũng càng sâu. Mà Chu Sinh lúc nhìn bọn họ lại thờ ơ đến quỷ dị. Giống như người chịu tủi nhục năm xưa không phải cậu vậy.
Theo thời gian càng lúc càng dài, thông tin cũng càng ngày càng méo mó, cần thiết bọn họ phải ra mặt giải thích. Vương Đình đều gấp đến chân không chạm đất, thì bên Tần Hà Vũ thông báo tổ chức họp báo thanh minh.
Tin tức về buổi họp báo khiến cả xã hội mạng đều dậy sóng. Bên truyền thông của công ty cũng nói, sẽ phát trực tiếp để mọi người có thể chứng kiến, tuyệt không giấu diếm hay để cánh nhà báo có cơ hội xuyên tạc lời nói.
[Thanh danh đều xấu đến mức kia rồi, còn có thể xấu đến mức nào chứ?]
[Họp báo lần này là giải nghệ chứ gì? Ghê tởm thứ kĩ nữ đó.]
[Chu Sinh là đồ tiện nhân, mau ly hôn với Tần ảnh đế đi.]
[Phải đó, người như cậu ta có gì xứng đáng với Tần ảnh đế chứ?]
[Thứ kĩ nữ, còn dám chường mặt ra sao?]
[Thế nhưng còn ở trong nước, không nghĩ tới còn cốt khí.]
[Nhà họ Tần đến muối mặt với đứa "con rể" này.]
[Hôm trước Tần phu nhân có đăng bài nói tin tưởng, sẽ không phải làm quả lội ngược dòng chứ?]
[Lội như thế nào? Chẳng lẽ còn diễn lại cảnh đó cho mọi người xem?]
[Sẽ có vả mặt ba ba ba sao?]
[Không phải fan nhưng tôi cảm thấy cuộc đời của vị Chu Sinh này cũng kì ba thật. Cha đi tù, mẹ kế đi viện tâm thần, em gái thì chẳng biết đang chỗ nào.]
[Có khi mấy người kia là do cậu ta hại đó chứ? Lầu trên định làm thánh mẫu chắc?]
[Này nhất định là quả báo của bất hiếu. Con cái đối xử với cha mẹ như nào mới phải chịu quả báo như này.]
[Lúc lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi đã biết cậu ta không phải hạng tốt đẹp gì rồi.]
[Uổng công Tố Lượng của chúng tôi còn từng đăng bài chúc mừng cậu, hiện tại bị cậu liên luỵ rồi.]
[Giờ chúc mừng cái gì nữa? Mới mấy hôm trước đều huỷ hợp đồng cả. Công ty đều chạy tiền huỷ đến trống cả ngân khố.]
Không chỉ cư dân mạng phỉ nhổ, vài minh tinh theo dòng thảo luận cũng đăng bài theo để thu hút chú ý, vô hình trung càng khiến mọi ánh mắt dồn vào buổi họp báo.
Tần Hà Vũ đã chán đến độ không muốn đọc mấy bình luận dơ bẩn kia. Anh nhìn hộp thư vừa gửi tới, bên trong là phân đoạn trích từ camera ở chung cư cũ. Đoạn video phát lại trước lúc Chu Sinh bị đẩy ngã dẫn tới xảy thai, người mẹ kế đã nhiều lời nói thêm mấy câu.
Vì là công viên dưới chân chung cư nên sẽ có nhiều tạp âm, hình ảnh cũng không phải rõ nét gì cho lắm nhưng để chứng minh vẫn là có thể. Ít ra cũng chứng minh được, Chu Sinh là bị hãm hại chứ không phải "bán d*m".
"Em định chứng minh bản thân lúc đó trong sạch như nào?" Tần Hà Vũ cẩn thận hỏi.
Anh sợ hỏi việc này sẽ động tới vết thương của cậu, cũng sợ sẽ nghe được đáp án bản thân không mong muốn.
Chu Sinh nhìn Tần Hà Vũ, thản nhiên nói ra đáp án.
Biểu cảm của Tần Hà Vũ càng lúc càng khoa trương, đến cả thở dường như cũng quên mất.
"Làm xong, đám kia nào còn hứng để mà làm chuyện đồi bại." Chu Sinh thảy hạt macca vào trong miệng. "Chúng muốn đánh hay đấm, cũng phải xem xem có đánh được không đã."
"Nếu vậy để anh báo bên kia làm giấy chứng nhận thương tích."
"Không cần, không phải cái gì mắt thấy tai nghe thiên hạ mới tin sao? Những tên từng được thuê, năm đó chỉ có thể đánh bọn họ, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thoả mãn."
Thanh niên ngả người xuống ghế, đáy mắt loé lên sự ghê tởm và bài xích.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh ở bên em mà." Tần Hà Vũ ôm lấy người thương, động tác âu yếm làm đã thành quen, thuần thục đem người dỗ vui vẻ.
Buổi họp báo chẳng nhanh thì chậm đã tới giờ. Chu Sinh nhìn bên ngoài, cánh nhà báo đều ngồi kín một căn phòng lớn, tiếng trò chuyện xen tiếng hét ầm ĩ cả lên.
Tần Hà Vũ đứng sau lưng cậu, vuốt vuốt sống lưng thanh niên giống như trấn an. Mà Chu Sinh lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay hồi hộp. Cậu nhìn tới một góc phòng, bảy, tám người bị trói, lại bịt miệng, bịt mắt bằng băng dính xếp như xếp heo ở góc phòng.
"Rồi bọn họ sẽ phải trả giá thôi." Tần Hà Vũ thấp giọng nói.
"Đáng ra là như thế." Chu Sinh cười khẩy.
Buổi họp báo bắt đầu.
Đám nhà báo lúc thấy người ra đã nhao nhao lên, ánh sáng từ máy chụp lia lịa khiến người nhìn trực tiếp chỉ thấy một màn trắng xoá như sương không thể thấy gì cả. Đã có người gấp không chờ được hét lên câu hỏi.
Chu Sinh mặc chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần thụng. Thời trang thoải mái như này khiến cho cậu không có vẻ gì là nguy hại hay tội lỗi.
Trái lại Tần Hà Vũ, Vương Đình, Hoắc Thâm đều mặc vest kín đáo và trang trọng. Ánh mắt nghiêm nghị cùng biểu tình căng thẳng đối diện với đám săn tin tức chỉ chực chờ lao lên nhét mic vào mồm họ mà hỏi.
"Hôm nay buổi họp báo này, sẽ không có chia từng đoạn hay trả lời câu hỏi gì đâu." Tần Hà Vũ cầm lấy mic của bản thân, nói. "Vậy nên các vị nhà báo vui lòng trở lại chỗ ngồi, và giữ bản thân ở chắc trên cái ghế đó đi. Tôi! Sẽ không nhắc lại lần hai đâu."
Khí thế Alpha cứ thế trấn nhiếp đám người nháo nhào. Bảo vệ đứng kín hai bên cạnh tường, giống như chỉ chờ có bất kì ai lộn xộn là họ sẽ lao lên và mang người quăng ra ngoài.
"Cảm ơn mọi người đã hợp tác." Hoắc Thâm cầm lấy mic của mình cùng với bản báo cáo. "Để tôi tóm tắt với mọi người về lý do chúng ta ở đây đi. Mong mọi người hãy giữ yên lặng để theo dõi từng phần."
Sóng phát trực tiếp liên tục nhảy, có rất nhiều người đều đang chứng kiến. Người thì trông chờ Chu Sinh ngã xuống, người thì đứng xem trò vui.
Tần Hà Vũ nhìn một lượt những tấm ảnh mà bên tổ đặc biệt thuộc trong họ gửi tới, mày nhíu cũng càng sâu. Mà Chu Sinh lúc nhìn bọn họ lại thờ ơ đến quỷ dị. Giống như người chịu tủi nhục năm xưa không phải cậu vậy.
Theo thời gian càng lúc càng dài, thông tin cũng càng ngày càng méo mó, cần thiết bọn họ phải ra mặt giải thích. Vương Đình đều gấp đến chân không chạm đất, thì bên Tần Hà Vũ thông báo tổ chức họp báo thanh minh.
Tin tức về buổi họp báo khiến cả xã hội mạng đều dậy sóng. Bên truyền thông của công ty cũng nói, sẽ phát trực tiếp để mọi người có thể chứng kiến, tuyệt không giấu diếm hay để cánh nhà báo có cơ hội xuyên tạc lời nói.
[Thanh danh đều xấu đến mức kia rồi, còn có thể xấu đến mức nào chứ?]
[Họp báo lần này là giải nghệ chứ gì? Ghê tởm thứ kĩ nữ đó.]
[Chu Sinh là đồ tiện nhân, mau ly hôn với Tần ảnh đế đi.]
[Phải đó, người như cậu ta có gì xứng đáng với Tần ảnh đế chứ?]
[Thứ kĩ nữ, còn dám chường mặt ra sao?]
[Thế nhưng còn ở trong nước, không nghĩ tới còn cốt khí.]
[Nhà họ Tần đến muối mặt với đứa "con rể" này.]
[Hôm trước Tần phu nhân có đăng bài nói tin tưởng, sẽ không phải làm quả lội ngược dòng chứ?]
[Lội như thế nào? Chẳng lẽ còn diễn lại cảnh đó cho mọi người xem?]
[Sẽ có vả mặt ba ba ba sao?]
[Không phải fan nhưng tôi cảm thấy cuộc đời của vị Chu Sinh này cũng kì ba thật. Cha đi tù, mẹ kế đi viện tâm thần, em gái thì chẳng biết đang chỗ nào.]
[Có khi mấy người kia là do cậu ta hại đó chứ? Lầu trên định làm thánh mẫu chắc?]
[Này nhất định là quả báo của bất hiếu. Con cái đối xử với cha mẹ như nào mới phải chịu quả báo như này.]
[Lúc lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi đã biết cậu ta không phải hạng tốt đẹp gì rồi.]
[Uổng công Tố Lượng của chúng tôi còn từng đăng bài chúc mừng cậu, hiện tại bị cậu liên luỵ rồi.]
[Giờ chúc mừng cái gì nữa? Mới mấy hôm trước đều huỷ hợp đồng cả. Công ty đều chạy tiền huỷ đến trống cả ngân khố.]
Không chỉ cư dân mạng phỉ nhổ, vài minh tinh theo dòng thảo luận cũng đăng bài theo để thu hút chú ý, vô hình trung càng khiến mọi ánh mắt dồn vào buổi họp báo.
Tần Hà Vũ đã chán đến độ không muốn đọc mấy bình luận dơ bẩn kia. Anh nhìn hộp thư vừa gửi tới, bên trong là phân đoạn trích từ camera ở chung cư cũ. Đoạn video phát lại trước lúc Chu Sinh bị đẩy ngã dẫn tới xảy thai, người mẹ kế đã nhiều lời nói thêm mấy câu.
Vì là công viên dưới chân chung cư nên sẽ có nhiều tạp âm, hình ảnh cũng không phải rõ nét gì cho lắm nhưng để chứng minh vẫn là có thể. Ít ra cũng chứng minh được, Chu Sinh là bị hãm hại chứ không phải "bán d*m".
"Em định chứng minh bản thân lúc đó trong sạch như nào?" Tần Hà Vũ cẩn thận hỏi.
Anh sợ hỏi việc này sẽ động tới vết thương của cậu, cũng sợ sẽ nghe được đáp án bản thân không mong muốn.
Chu Sinh nhìn Tần Hà Vũ, thản nhiên nói ra đáp án.
Biểu cảm của Tần Hà Vũ càng lúc càng khoa trương, đến cả thở dường như cũng quên mất.
"Làm xong, đám kia nào còn hứng để mà làm chuyện đồi bại." Chu Sinh thảy hạt macca vào trong miệng. "Chúng muốn đánh hay đấm, cũng phải xem xem có đánh được không đã."
"Nếu vậy để anh báo bên kia làm giấy chứng nhận thương tích."
"Không cần, không phải cái gì mắt thấy tai nghe thiên hạ mới tin sao? Những tên từng được thuê, năm đó chỉ có thể đánh bọn họ, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thoả mãn."
Thanh niên ngả người xuống ghế, đáy mắt loé lên sự ghê tởm và bài xích.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh ở bên em mà." Tần Hà Vũ ôm lấy người thương, động tác âu yếm làm đã thành quen, thuần thục đem người dỗ vui vẻ.
Buổi họp báo chẳng nhanh thì chậm đã tới giờ. Chu Sinh nhìn bên ngoài, cánh nhà báo đều ngồi kín một căn phòng lớn, tiếng trò chuyện xen tiếng hét ầm ĩ cả lên.
Tần Hà Vũ đứng sau lưng cậu, vuốt vuốt sống lưng thanh niên giống như trấn an. Mà Chu Sinh lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay hồi hộp. Cậu nhìn tới một góc phòng, bảy, tám người bị trói, lại bịt miệng, bịt mắt bằng băng dính xếp như xếp heo ở góc phòng.
"Rồi bọn họ sẽ phải trả giá thôi." Tần Hà Vũ thấp giọng nói.
"Đáng ra là như thế." Chu Sinh cười khẩy.
Buổi họp báo bắt đầu.
Đám nhà báo lúc thấy người ra đã nhao nhao lên, ánh sáng từ máy chụp lia lịa khiến người nhìn trực tiếp chỉ thấy một màn trắng xoá như sương không thể thấy gì cả. Đã có người gấp không chờ được hét lên câu hỏi.
Chu Sinh mặc chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần thụng. Thời trang thoải mái như này khiến cho cậu không có vẻ gì là nguy hại hay tội lỗi.
Trái lại Tần Hà Vũ, Vương Đình, Hoắc Thâm đều mặc vest kín đáo và trang trọng. Ánh mắt nghiêm nghị cùng biểu tình căng thẳng đối diện với đám săn tin tức chỉ chực chờ lao lên nhét mic vào mồm họ mà hỏi.
"Hôm nay buổi họp báo này, sẽ không có chia từng đoạn hay trả lời câu hỏi gì đâu." Tần Hà Vũ cầm lấy mic của bản thân, nói. "Vậy nên các vị nhà báo vui lòng trở lại chỗ ngồi, và giữ bản thân ở chắc trên cái ghế đó đi. Tôi! Sẽ không nhắc lại lần hai đâu."
Khí thế Alpha cứ thế trấn nhiếp đám người nháo nhào. Bảo vệ đứng kín hai bên cạnh tường, giống như chỉ chờ có bất kì ai lộn xộn là họ sẽ lao lên và mang người quăng ra ngoài.
"Cảm ơn mọi người đã hợp tác." Hoắc Thâm cầm lấy mic của mình cùng với bản báo cáo. "Để tôi tóm tắt với mọi người về lý do chúng ta ở đây đi. Mong mọi người hãy giữ yên lặng để theo dõi từng phần."
Sóng phát trực tiếp liên tục nhảy, có rất nhiều người đều đang chứng kiến. Người thì trông chờ Chu Sinh ngã xuống, người thì đứng xem trò vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất