Chương 109
Khi Ngu Uyên dẫn A Trạch cùng đoàn người tới địa điểm giao dịch, trời cũng đã về chiều, ánh hoàng hôn khắc trên khuôn mặt Ngu Uyên những đường nét góc cạnh. A Trạch đi lui phía sau hắn nửa bước, vừa lúc nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, tim cũng đập lỡ mất một nhịp.
Chuyện tim đập lỡ nhịp này thực sự chẳng liên quan đến việc có động lòng với người ta hay không. Bởi vì A Trạch và Ngu Uyên lớn lên bên nhau, A Trạch đã biết Ngu Uyên hơn ba mươi năm, quen thuộc từ lúc còn chưa có ký ức rõ ràng. Nhưng từ năm Ngu Uyên mười một tuổi, hắn trải qua một nghi thức cắt hồn tà ác, từ đó về sau người này thay đổi đến mức như thể biến thành một người khác.
Từ đó cho đến bây giờ, chuyện đã trải qua hơn hai mươi năm rồi, tính cách của hắn vẫn cứ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi.
Từ phong cách sinh hoạt và nghỉ ngơi, hắn giống như một bộ máy đã được lập trình sẵn. Dù gặp phải tổn thất nặng nề, hay thành công rực rỡ, gương mặt của hắn vẫn chỉ có một biểu cảm duy nhất.
Hiện tại, ở Ater, ai cũng biết đến Ngu Uyên như một ‘Ông Hoàng không ngai’, thống trị Đế quốc thương nghiệp của riêng mình. Vô số ánh mắt đều sít sao theo dõi số tài sản khổng lồ sau lưng hắn.
Nhưng lúc công ty mới thành lập, thực sự rất khó khăn. Ngu Uyên nhìn qua thân thế cực kỳ tốt, bối cảnh sâu, thực chất hàng năm hắn vẫn luôn ở cạnh Ngu lão Tướng quân tại biên cảnh, ở trong chính căn nhà của mình còn có một người mẹ luôn luôn vừa ghét vừa hận hắn. Hắn làm nên cơ đồ từ chính hai bàn tay trắng của mình, căn bản chẳng có chút ‘đèn xanh’ nào bật lên cho hắn, ngược lại, hắn còn ngày ngày phòng có kẻ phá rối.
Thời gian ấy cực kỳ tăm tối, lăn lê bò toài đến nỗi A Trạch cũng nhịn không được muốn từ bỏ, Ngu Uyên lại vẫn một cảm xúc dư thừa cũng không có. Lúc ấy, anh có cảm giác như con người này nếu như không thể làm được việc mình muốn làm, hắn sẽ càng ngày càng cực đoan hơn.
Vì vậy, không biết anh nhịn trong bao lâu, đoàn đội của anh mới tàn nhẫn quyết đoán đoạt lấy một mảnh trời của riêng mình.
Hôm nay đột ngột nhớ lại, A Trạch lại miên man nghĩ rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng nhìn thấy biểu cảm khác của hắn?
Ngay cả hỉ, nộ, ái, ố cơ bản cũng không có.
Nhưng bây giờ, đoàn người vừa mới rời địa điểm giao dịch với tiến sĩ Lý, sắc mặt của hắn thế mà lại thay đổi, nhưng lại rất nhỏ, người khác đều không phát hiện ra. A Trạch không giống vậy, anh quen biết Ngu Uyên đã hơn ba mươi năm, người hiểu rõ Ngu Uyên nhất là anh, biểu cảm của hắn tựa như một tấm thép lạnh lẽo, cảm tưởng như thể không có gì phá vỡ được, nhưng khi hoàng hôn dần buông, tấm thép này lại xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Vết rạn nhỏ này ở trong mắt người ngoài là một điều mới mẻ và kỳ lạ, còn trong mắt A Trạch, anh chỉ cảm thấy kinh ngạc và chua xót.
Bởi vì từng ấy năm, không ai có thể hiểu rõ tường tận hơn A Trạch, người này đã phải trải qua những gì để đi đến ngày hôm nay. Con đường mà hắn đi qua không chỉ có những dấu chân cao thấp không đồng đều, còn có những vết máu loang lổ.
Người ấy đi trên con đường mình chọn lại vô cùng quật cường, máu và nước mắt đều nuốt ngược vào tim. Thời gian trôi qua, không chỉ người ngoài cảm thấy hắn là một con người phi thường, mà sợ rằng chính trong lòng hắn cũng đang dần trở nên chết lặng.
Hắn tựa như một bộ máy đã được lập trình sẵn, ngày đêm làm việc để đạt được mục tiêu mà mình đã đặt ra.
Nhưng hiện tại lại khác, xuyên qua vết rạn nho nhỏ ấy, thứ mà A Trạch nhìn thấy là nỗi bất an, lo lắng, thậm chí là dịu dạng.
…..Đều là vì tiểu Mặc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt A Trạch có hơi sáng ngời.
Sau khi anh tỉnh lại, Ficker đã liên tục lải nhải với anh rằng anh ta thấy kỳ quan trên người Ngu Uyên. A Trạch cho tới bây giờ đều không hề có suy nghĩ muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Ngu Uyên, anh vẫn luôn giữ nguyên một thái độ.
Bởi vì trong lòng A Trạch, tiểu Mặc không phải là người bạn đời phù hợp với Ngu Uyên.
Vấn đề trên thân thể vẫn chưa thể giải quyết được, tác dụng phụ của thứ thuốc kia là gì vẫn không một ai biết. Ngay cả khi đặt những vấn đề khách quan này sang một bên, đánh giá một cách chính xác, tiểu Mặc là một Noelle rất thông minh, nhưng vậy A Trạch cũng cho rằng tiểu Mặc không xứng với Ngu Uyên.
Có thiên phú lại thông minh, anh gặp qua chẳng ít, người như vậy có hơn phân nửa có tính tự phụ. Ngu Uyên lại không cần mẫu người này, bề ngoài nhìn hắn rất hoàn hảo, nhưng thực chất bên trong chỉ còn lại một mảnh hồn tàn. Vì vậy, người hắn cần phải là một người dịu dàng, kiên nhẫn, ở bên cạnh hắn làm một ‘bóng hồng tri kỷ’, giúp hắn giải tỏa căng thẳng.
Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là do anh đã quá lo lắng.
Nhớ lại một chút, trước khi phong ba còn chưa nổi lên, Ngu Uyên khi đối mắt với Chử Thư Mặc đều như thể trút được gánh nặng trên vai, hắn luôn có thể biểu hiện ra những hành vi không giống hắn thường ngày.
Một người đã trải qua mưa gió bão bùng như hắn không cần người phải chải truốt, vuốt ve cho hắn những vết sẹo đã lành, hắn cần một người đặc biệt hơn, cùng hắn đi qua những khó khăn, sau đó cùng nhau đón chào ngày mới.
“A Trạch.”
A Trạch còn đang cảm khái rất nhiều, rất khó có thể tưởng tượng ra rằng một anh chàng thân cao mét tám giữa ban ngày còn suy nghĩ đến nhân duyên của người khác nhiều như vậy, đúng lúc này, Ngu Uyên gọi tên anh.
“Hả?”Một giây trước vẫn còn suy nghĩ linh tinh, chỉ một giây sau đó, anh đã phản ứng lại, quay đầu lại nhìn,
Tựa hồ Ngu Uyên có điều gì muốn nói, nhưng vòng vo bên miệng rồi mà vẫn không thể nói ra, cuối cùng lại biến thành một câu dặn dò: “Theo dõi màn hình thật cẩn thận, có tình huống gì phát sinh phải kịp thời báo ngay cho tôi biết. Mặt khác, để cho người của ta ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lý chú ý một chút, chuẩn bị thu lưới.”
>>>>>>
So với tâm tính không đáng tin cậy của A Trạch, tiến sĩ Lý lại có vẻ rất kiên định, những thực chất hắn ta lại không thích một chút nào.
Nhìn trên bàn toàn đồ ăn vặt, còn có một Chử Thư Mặc vẫn còn đang vô tư sờ mó túi sữa trong túi cả ngày, tiến sĩ Lý cảm thấy như thể đang nhìn thấy Ôn thần.
Một giây sau, Chử Thư Mặc vô ý làm rơi mất một cái chai xuống đất, tiến sĩ Lý thậm chí còn có chút hối hận, tại sao vẫn đang êm đẹp mà mình lại đồng ý làm cái giao dịch dở hơi này với Ngu Uyên cơ chứ?
Thậm chí bàn tay đã dính không biết bao nhiêu máu của tộc Noelle cũng nhịn không được mà nắm thành quyền, tựa như đang kiềm chế thứ cơn xúc động. Ánh mắt gã ta như chim ưng, khóa cứng vào con mồi là Chử Thư Mặc đang ngồi trước mặt.
Trợ lý bên cạnh thấy vậy, quả tim đúng thật là lên đến cổ họng, sợ rằng tiến sĩ Lý trong cơn xúc động không dằn lòng nổi mà làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ. Tuy rằng tiến sĩ Lý đã có những hành vi như vậy nhiều lần, chính anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều, nhưng….nhưng người trước mặt này đâu thể trêu vào được!
Nghĩ đến đây, trợ lý bày ra vẻ mặt ‘phải ngăn cản bằng bất cứ giá nào’, bước lên từng bước, khúm núm nói: “Tiến sĩ Lý….Ngu tổng, Ngu tổng vừa mới mới nói….”
“Câm miệng!” Hai bàn tay của tiến sĩ Lý đã nắm thành quyền từ lâu: “Tôi còn rõ điều anh ta nói hơn cả cậu!”
Trợ lý vừa mới ló đầu đã bị mắng, anh ta yên lặng rụt người về, không dám nói bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng may mắn rằng anh ta nhắc nhở như vậy, tiến sĩ Lý mới có thể tỉnh táo lại được.
Ngu Uyên vừa mới đề cập qua, Chử Thư Mặc đối với hắn có ý nghĩa rất lớn, nếu như tiến sĩ Lý còn muốn tiếp tục hợp tác, tốt nhất là trên người tiểu Mặc không được rơi rớt một cọng lông nào hết.
Bề ngoài thì có vẻ như chẳng chút uy hiếp nào cả, nhưng thực ra Ngu Uyên đang quanh co mà nhắc nhở hắn ta rằng đứng có mà quá phận, nếu không đến lúc ngừng hợp tác, khả năng sẽ không chỉ có mình Ngu Uyên.
Lời này người khác nghe thì đúng là chẳng có cảm giác gì, nhưng tiến sĩ Lý lại chẳng phải người bình thường. Kim chủ trước đây của hắn ta chính là Ngu Uyên, hắn ta hiểu rõ cách làm việc của Ngu Uyên, thậm chí còn đã từng nếm qua khó khăn, vả lại có khả năng nhược điểm của hắn ta vẫn còn trong tay Ngu Uyên….
Chính Brownie cũng đã tự mình dặn dò chuyện này, cùng với Crados….
Nghĩ đến đây, ánh mắt tiến sĩ Lý nhìn Chử Thư Mặc càng ngày càng không đúng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững lý trí của mình. Hắn ta vung tay lên, ý muốn bảo trợ lý lại gần, chính mình vẫn còn chưa chạm lấy một cái đã hất áo xoay người đi.
Chuyện tim đập lỡ nhịp này thực sự chẳng liên quan đến việc có động lòng với người ta hay không. Bởi vì A Trạch và Ngu Uyên lớn lên bên nhau, A Trạch đã biết Ngu Uyên hơn ba mươi năm, quen thuộc từ lúc còn chưa có ký ức rõ ràng. Nhưng từ năm Ngu Uyên mười một tuổi, hắn trải qua một nghi thức cắt hồn tà ác, từ đó về sau người này thay đổi đến mức như thể biến thành một người khác.
Từ đó cho đến bây giờ, chuyện đã trải qua hơn hai mươi năm rồi, tính cách của hắn vẫn cứ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi.
Từ phong cách sinh hoạt và nghỉ ngơi, hắn giống như một bộ máy đã được lập trình sẵn. Dù gặp phải tổn thất nặng nề, hay thành công rực rỡ, gương mặt của hắn vẫn chỉ có một biểu cảm duy nhất.
Hiện tại, ở Ater, ai cũng biết đến Ngu Uyên như một ‘Ông Hoàng không ngai’, thống trị Đế quốc thương nghiệp của riêng mình. Vô số ánh mắt đều sít sao theo dõi số tài sản khổng lồ sau lưng hắn.
Nhưng lúc công ty mới thành lập, thực sự rất khó khăn. Ngu Uyên nhìn qua thân thế cực kỳ tốt, bối cảnh sâu, thực chất hàng năm hắn vẫn luôn ở cạnh Ngu lão Tướng quân tại biên cảnh, ở trong chính căn nhà của mình còn có một người mẹ luôn luôn vừa ghét vừa hận hắn. Hắn làm nên cơ đồ từ chính hai bàn tay trắng của mình, căn bản chẳng có chút ‘đèn xanh’ nào bật lên cho hắn, ngược lại, hắn còn ngày ngày phòng có kẻ phá rối.
Thời gian ấy cực kỳ tăm tối, lăn lê bò toài đến nỗi A Trạch cũng nhịn không được muốn từ bỏ, Ngu Uyên lại vẫn một cảm xúc dư thừa cũng không có. Lúc ấy, anh có cảm giác như con người này nếu như không thể làm được việc mình muốn làm, hắn sẽ càng ngày càng cực đoan hơn.
Vì vậy, không biết anh nhịn trong bao lâu, đoàn đội của anh mới tàn nhẫn quyết đoán đoạt lấy một mảnh trời của riêng mình.
Hôm nay đột ngột nhớ lại, A Trạch lại miên man nghĩ rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng nhìn thấy biểu cảm khác của hắn?
Ngay cả hỉ, nộ, ái, ố cơ bản cũng không có.
Nhưng bây giờ, đoàn người vừa mới rời địa điểm giao dịch với tiến sĩ Lý, sắc mặt của hắn thế mà lại thay đổi, nhưng lại rất nhỏ, người khác đều không phát hiện ra. A Trạch không giống vậy, anh quen biết Ngu Uyên đã hơn ba mươi năm, người hiểu rõ Ngu Uyên nhất là anh, biểu cảm của hắn tựa như một tấm thép lạnh lẽo, cảm tưởng như thể không có gì phá vỡ được, nhưng khi hoàng hôn dần buông, tấm thép này lại xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Vết rạn nhỏ này ở trong mắt người ngoài là một điều mới mẻ và kỳ lạ, còn trong mắt A Trạch, anh chỉ cảm thấy kinh ngạc và chua xót.
Bởi vì từng ấy năm, không ai có thể hiểu rõ tường tận hơn A Trạch, người này đã phải trải qua những gì để đi đến ngày hôm nay. Con đường mà hắn đi qua không chỉ có những dấu chân cao thấp không đồng đều, còn có những vết máu loang lổ.
Người ấy đi trên con đường mình chọn lại vô cùng quật cường, máu và nước mắt đều nuốt ngược vào tim. Thời gian trôi qua, không chỉ người ngoài cảm thấy hắn là một con người phi thường, mà sợ rằng chính trong lòng hắn cũng đang dần trở nên chết lặng.
Hắn tựa như một bộ máy đã được lập trình sẵn, ngày đêm làm việc để đạt được mục tiêu mà mình đã đặt ra.
Nhưng hiện tại lại khác, xuyên qua vết rạn nho nhỏ ấy, thứ mà A Trạch nhìn thấy là nỗi bất an, lo lắng, thậm chí là dịu dạng.
…..Đều là vì tiểu Mặc.
Nghĩ tới đây, ánh mắt A Trạch có hơi sáng ngời.
Sau khi anh tỉnh lại, Ficker đã liên tục lải nhải với anh rằng anh ta thấy kỳ quan trên người Ngu Uyên. A Trạch cho tới bây giờ đều không hề có suy nghĩ muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Ngu Uyên, anh vẫn luôn giữ nguyên một thái độ.
Bởi vì trong lòng A Trạch, tiểu Mặc không phải là người bạn đời phù hợp với Ngu Uyên.
Vấn đề trên thân thể vẫn chưa thể giải quyết được, tác dụng phụ của thứ thuốc kia là gì vẫn không một ai biết. Ngay cả khi đặt những vấn đề khách quan này sang một bên, đánh giá một cách chính xác, tiểu Mặc là một Noelle rất thông minh, nhưng vậy A Trạch cũng cho rằng tiểu Mặc không xứng với Ngu Uyên.
Có thiên phú lại thông minh, anh gặp qua chẳng ít, người như vậy có hơn phân nửa có tính tự phụ. Ngu Uyên lại không cần mẫu người này, bề ngoài nhìn hắn rất hoàn hảo, nhưng thực chất bên trong chỉ còn lại một mảnh hồn tàn. Vì vậy, người hắn cần phải là một người dịu dàng, kiên nhẫn, ở bên cạnh hắn làm một ‘bóng hồng tri kỷ’, giúp hắn giải tỏa căng thẳng.
Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là do anh đã quá lo lắng.
Nhớ lại một chút, trước khi phong ba còn chưa nổi lên, Ngu Uyên khi đối mắt với Chử Thư Mặc đều như thể trút được gánh nặng trên vai, hắn luôn có thể biểu hiện ra những hành vi không giống hắn thường ngày.
Một người đã trải qua mưa gió bão bùng như hắn không cần người phải chải truốt, vuốt ve cho hắn những vết sẹo đã lành, hắn cần một người đặc biệt hơn, cùng hắn đi qua những khó khăn, sau đó cùng nhau đón chào ngày mới.
“A Trạch.”
A Trạch còn đang cảm khái rất nhiều, rất khó có thể tưởng tượng ra rằng một anh chàng thân cao mét tám giữa ban ngày còn suy nghĩ đến nhân duyên của người khác nhiều như vậy, đúng lúc này, Ngu Uyên gọi tên anh.
“Hả?”Một giây trước vẫn còn suy nghĩ linh tinh, chỉ một giây sau đó, anh đã phản ứng lại, quay đầu lại nhìn,
Tựa hồ Ngu Uyên có điều gì muốn nói, nhưng vòng vo bên miệng rồi mà vẫn không thể nói ra, cuối cùng lại biến thành một câu dặn dò: “Theo dõi màn hình thật cẩn thận, có tình huống gì phát sinh phải kịp thời báo ngay cho tôi biết. Mặt khác, để cho người của ta ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lý chú ý một chút, chuẩn bị thu lưới.”
>>>>>>
So với tâm tính không đáng tin cậy của A Trạch, tiến sĩ Lý lại có vẻ rất kiên định, những thực chất hắn ta lại không thích một chút nào.
Nhìn trên bàn toàn đồ ăn vặt, còn có một Chử Thư Mặc vẫn còn đang vô tư sờ mó túi sữa trong túi cả ngày, tiến sĩ Lý cảm thấy như thể đang nhìn thấy Ôn thần.
Một giây sau, Chử Thư Mặc vô ý làm rơi mất một cái chai xuống đất, tiến sĩ Lý thậm chí còn có chút hối hận, tại sao vẫn đang êm đẹp mà mình lại đồng ý làm cái giao dịch dở hơi này với Ngu Uyên cơ chứ?
Thậm chí bàn tay đã dính không biết bao nhiêu máu của tộc Noelle cũng nhịn không được mà nắm thành quyền, tựa như đang kiềm chế thứ cơn xúc động. Ánh mắt gã ta như chim ưng, khóa cứng vào con mồi là Chử Thư Mặc đang ngồi trước mặt.
Trợ lý bên cạnh thấy vậy, quả tim đúng thật là lên đến cổ họng, sợ rằng tiến sĩ Lý trong cơn xúc động không dằn lòng nổi mà làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ. Tuy rằng tiến sĩ Lý đã có những hành vi như vậy nhiều lần, chính anh ta cũng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều, nhưng….nhưng người trước mặt này đâu thể trêu vào được!
Nghĩ đến đây, trợ lý bày ra vẻ mặt ‘phải ngăn cản bằng bất cứ giá nào’, bước lên từng bước, khúm núm nói: “Tiến sĩ Lý….Ngu tổng, Ngu tổng vừa mới mới nói….”
“Câm miệng!” Hai bàn tay của tiến sĩ Lý đã nắm thành quyền từ lâu: “Tôi còn rõ điều anh ta nói hơn cả cậu!”
Trợ lý vừa mới ló đầu đã bị mắng, anh ta yên lặng rụt người về, không dám nói bất kỳ điều gì nữa.
Nhưng may mắn rằng anh ta nhắc nhở như vậy, tiến sĩ Lý mới có thể tỉnh táo lại được.
Ngu Uyên vừa mới đề cập qua, Chử Thư Mặc đối với hắn có ý nghĩa rất lớn, nếu như tiến sĩ Lý còn muốn tiếp tục hợp tác, tốt nhất là trên người tiểu Mặc không được rơi rớt một cọng lông nào hết.
Bề ngoài thì có vẻ như chẳng chút uy hiếp nào cả, nhưng thực ra Ngu Uyên đang quanh co mà nhắc nhở hắn ta rằng đứng có mà quá phận, nếu không đến lúc ngừng hợp tác, khả năng sẽ không chỉ có mình Ngu Uyên.
Lời này người khác nghe thì đúng là chẳng có cảm giác gì, nhưng tiến sĩ Lý lại chẳng phải người bình thường. Kim chủ trước đây của hắn ta chính là Ngu Uyên, hắn ta hiểu rõ cách làm việc của Ngu Uyên, thậm chí còn đã từng nếm qua khó khăn, vả lại có khả năng nhược điểm của hắn ta vẫn còn trong tay Ngu Uyên….
Chính Brownie cũng đã tự mình dặn dò chuyện này, cùng với Crados….
Nghĩ đến đây, ánh mắt tiến sĩ Lý nhìn Chử Thư Mặc càng ngày càng không đúng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững lý trí của mình. Hắn ta vung tay lên, ý muốn bảo trợ lý lại gần, chính mình vẫn còn chưa chạm lấy một cái đã hất áo xoay người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất