Chương 38
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Xe huyền phù êm ả lăn bánh, Búp Bê đã ngủ, trong tay còn nắm lấy nửa viên kẹo Chử Thư Mặc vừa cho.
Chử Thư Mặc lại dựa vào ghế ngồi, xuyên qua kẽ hở giữa các ghế, nhìn chằm chằm người cách mình hai hàng.
Chuyện Mập Mạp vừa làm ban nãy đã vô tình vả một phát tát vào mặt thầy Trần, nhưng dù là thế, Trần Lâm cũng rất kiềm chế, không có một lời nói nặng nào với đứa cháu của mình.
Sau đó là đến giáo viên dẫn đoàn tiếp theo lên giới thiệu, cô nói cô tên Chritian.
Từ chỗ ngồi của Chử Thư Mặc chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cô Chritian. Cô sở hữu làn dan nâu khỏe khoắn với mái tóc đỏ rực, tay phải quấn băng trắng, ở giữa được khảm hai viên Hồn thạch. Cô Chritian mặc một bộ đồ cực kỳ quyến rũ, ôm trọn lấy cơ thể nóng bỏng, nhìn rất dã tính.
Nhìn phần cơ bắp nhỏ trên tay và chân cô, Chử Thư Mặc chắc chắn một điều rằng đây là một người có thói quen vận động mạnh, có thể là do tập đối kháng.
Chử Thư Mặc nghiêng đầu nghĩ, móc lấy một quyển sách từ trong cặp sách của mình, tùy ý lật lật, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô Chritian. Quả nhiên, từ khi cậu giở trang sách đầu tiên, mí mắt đối phương có hơi giật giật.
Vờ như không có chuyện gì cất sách lại vào trong ba lô, Chử Thư Mặc ôm chặt cặp sách vào trong ngực, nhắm mắt dựa người vào ghế.
Cô Chritian là một Hồn thú, quanh năm bảo trì hình thức đối kháng, vì vậy tính cảnh giáccủa cô cực kỳ cao.
Sự vận chuyện hồn lực của tộc Hồn thú và tộc Noelle khác nhau, nhưng lại giống như trăm ngàn năm trước. Trên người Hồn thú có thể thấy rõ ràng hồn đạo, cùng với những hồn lực di chuyển trong kinh mạch, tộc Noelle lại không có điều ấy.
Chử Thư Mặc hơi cử động phần cổ, phương diện này lại khá giống với nhân loại lúc ấy.
Chỉ là nhân loại hồi đó không giống với Noelle thời nay, năng lực nhận biết tinh thạch của nhân loại là một loại thiên phú. Khi đó, nhân loại được chia ra làm hai loại, có thể thấy hồn lực và không thể thấy. Những người có thể thấy hồn lực, nếu như chăm chỉ luyện tập, họ có khả năng nhận biết, đánh giá tinh thạch có phù hợp hay không.
Đương nhiên, năng lực chuyển hóa hồn lực bằng cách sử dụng hồn thuật có thuần thục hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của từng người.
Từ khi mở mắt ra ở thế giới này, Chử Thư Mặc chưa từng nghĩ tới việc sử dụng Hồn thuật. Với tình huống của cậu hiện giờ, ngoại trừ mấy viên tinh thạch chọn cho Ngu Uyên và viên Huyết thạch sống kia, về cơ bản, cậu vẫn chưa chính thức tiếp xúc trực tiếp với hồn thạch. Còn nguyên nhân khác, phần lớn cũng là do thân thể.
*Hồn thạch và tinh thạch là hai loại đá hoàn toàn khác nhau. Mọi người có thể hiểu Hồn thạch là loại cao cấp hơn, có năng lượng khổng lồ và chỉ được kích hoạt khi đã nhận chủ ( ví dụ như hồn thạch của Wilk và Ngu lão phu nhân). Còn tinh thạch là loại đá năng lượng phổ thông, có tác dụng là vật chứa của hồn lực, đồng thời cũng là vật dẫn để Hồn thú có thể hấp thu hồn lực.
Phương pháp sử dụng Hồn thuật cậu chưa từng quên, nó tựa như in sâu vào trong linh hồn của cậu. Nhưng rất nhiều Hồn thuật cần sự phối hợp của tất cả kinh mạch trong cơ thể. Nhân loại năm đó không có hồn đạo, nhưng muốn vận dụng hồn lực, hồn đạo lại chính là điều kiện cần và đủ.
Vì vậy nhân loại năm ấy, người có thể sử dụng Hồn thuật rất ít. Thường là được sư phụ dẫn dắt, dùng hồn lực trong của người dẫn tạo một kinh mạch cho người được dẫn.
*Hồn đạo hiểu sơ sơ là lọ chứa hồn lực.
Nói là tạo ra, nhưng thực chất cũng chẳng phức tạp như vậy, chỉ là lấy kinh mạch bản thân làm dẫn, mở ra thêm một đường dẫn ( hồn đạo) chạy song song với nó mà thôi. Chuyện này cũng rất quan trọng, kinh mạch càng rộng, tư chất của Hồn thuật sư càng cao, khả năng lĩnh ngộ cũng càng mạnh.
Chử Thư Mặc là một ngoại lệ, kinh mạch cậu trời sinh có một vách ngăn, sư phụ nói gọi đó là lưỡng kinh thiên. Ông cũng nói, chính bởi vì vậy nên ông mới thu cậu làm đồ đệ.
Nhưng ông lại chưa từng giải thích cho cậu biết, lưỡng kinh thiên có nghĩa là gì.
Cho nên Chử Thư Mặc cũng chỉ hiểu đại khái cách tạo kinh mạch mà thôi, không hiểu rõ ràng chi tiết trình tự. Cậu không dám mạo hiểm, bởi vì cơ thể này….rất yếu ớt, cậu sợ chịu không nổi.
Huống chi hồn lực còn phải hấp thụ thông qua Hồn thạch mới được. Nhìn nội tại của bản thân cậu còn không làm được, nhưng nếu như cậu có được Hồn thạch mà nói, điều đó cũng không phải là viển vông.
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc ôm chặt túi sách của mình.
Khế hôn thạch…..năng lượng ở bên trong Huyết thạch sống.
Năm đó sở dĩ nhân loại có được năng lực của hồn lực thông qua Hồn thuật, trở thành chủng tộc có địa vị ngang hàng với tộc Hồn thú, thậm chí càng về sau lại càng mạnh hơn tộc Hồn thú, thì nguyên nhân lớn nhất chính là nhân loại không cần hấp thụ một loại tinh khí* cho riêng mình.
*Tinh khí: Tinh hoa của đất trời, hồn lực có sẵn trong thiên địa.
Hồn thuật sư chỉ cần học thuật pháp, phối hợp với năng lực lĩnh ngộ của bản thân, tinh khí trong thiên địa đều có thể sử dụng.
Vì vậy, tinh khí có trong Huyết thạch sống, mặc dù cậu vẫn cảm thấy có chút không hợp, nhưng nếu như lởi của Ngu Uyên nói là thật. Vậy thì….cậu có thể hấp thụ, nhỉ?
Chử Thư Mặc nghĩ, lông mi dài nhỏ xinh đẹp hơi rung động.
Giả thiết lời Ngu Uyên là thật, vậy thì Huyết thạch sống đúng là một phần hồn phách của Thiên Diễn Đế. Vừa nghĩ tới người nọ đưa vật này cho cậu giữ, Chử Thư Mặc không nghĩ sẽ động vào nó.
Chẳng sợ cả đời không sử dụng được hồn thuật, cậu cũng không nỡ dùng nó.
Lấy hồn dưỡng hồn, cửu chuyển luân hồi, đây không phải pháp thuật của Hồn thú, mà là pháp thuật đặc trưng của Hồn thuật sư. Lấy hồn dưỡng hồn là phương pháp, cửu chuyển luân hồi chính là cái giá phải trả. Chỉ cần một người tình nguyện xé rách linh hồn của mình để nuôi dưỡng hồn phách của người khác, vậy thì chín lần luân hồi tiếp theo, linh hồn cùa người này không còn đầy đủ nữa.
Vĩnh viễn bị vây trong trạng thái không toàn vẹn, hấp thu hồn lực rất khó khăn. Nếu như có thể hấp thu, cũng rất dễ bị tràn ra ngoài. Điều quan trọng nhất chính là hồn lực của người này rất dễ bị phá hủy.
Đối với một Hồn thú mà nói, pháp thuật này đồng nghĩa với việc tự giết chính mình.
Hiện trạng này giống với thân thể Ngu Uyên, tuy hắn hấp thu hồn lực không khó khăn mấy, nhưng hồn đạo của hắn đã rách nát không chịu nổi.
Chử Thư Mặc không muốn đối mặt với sự thật như vậy. Nếu như, nếu như cậu không mang theo trí nhớ đi tới thế giới này, chẳng phải cậu cả đời cũng sẽ không hiểu được dụng ý của Thiên Diễn Đế năm đó. Chẳng phải cả đời đều oán hắn….oán hắn đã cho cậu khế ước thạch sao?
Hơn nữa rõ ràng khi ấy chính hắn cũng biết bản thân đang mất dần hồn lực, sao lại không chịu nói?
Không hiểu sao Chử Thư Mặc lại nhớ tới tối hôm đó, trong giấc mơ Ngu Uyên đã nỉ non tên cậu.
Chử Thư Mặc giật yết hầu, miệng nhỏ nhắn mân mê, nhịn không được càng ôm chặt túi sách trong ngực hơn nữa.
>>>>>
Nghĩ tới nghĩ lui mà bất tri bất giác đã ngủ mất, không bao lâu sau, Chử Thư Mặc bị một năng lượng mạnh mẽ đánh sâu vào tiềm thức, trực tiếp kéo tỉnh cậu. Lúc ấy mọi người đã trải qua hơn bốn tiếng trên xe huyền phù.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên Chử Thư Mặc nhìn thấy chính là một màu đen đặc, cậu khựng lại một chút, đứng dậy nhìn bốn phía.
Tất cả mọi người trên xe đều đã ngủ, Trần Lâm và Chritian cũng không phải ngoại lệ.
Dường như bắt đầu từ địa điểm này, trên xe huyền phù không có lấy một ánh sáng.
Khả năng nhìn ban đêm của Chử Thư Mặc không mạnh, nhưng cậu vẫn có thể thấy hai viên hồn thạch trên tay cô Chritian đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hồn thạch này không phải Huyết thạch sống, chúng chỉ là hai viên đá màu cam có hồn lực dồi dào mà thôi. Chúng không trong trạng thái đang tự động nhưng cũng đủ để Chử Thư Mặc mượn chút ánh sáng.
Hai viên hồn thạch này luôn ở trên tay Chritian, Chử Thư Mặc có thể cảm nhận được năng lượng của chúng. Nhưng thứ vừa gọi cậu dậy, không chỉ có chúng, mà là một thứ có năng lượng khủng khiếp hơn rất nhiều.
Thậm chí dư thừa đến nỗi Chử Thư Mặc đang nghĩ mình đã quay trở về Thái Huyền.
Đúng vậy, không phải năng lượng phát ra từ hồn thạch, mà là loại nơi nơi đều tỏa ra hồn lực, Chử Thư Mặc không nhịn được nhíu mày. Không biết có phải bởi vì cậu ở trên xe huyền phù hay không, tuy vẫn có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang sôi trào nhưng lại có chút mơ hồ, như thể chúng đang bị ngăn cách bởi một vật thể nào đó.
Chử Thư Mặc không định đánh rắn động cỏ, nhưng sức mạnh của hồn lực này so với bình thường quá kinh ngạc, rất bất thường. Mười giây sau, cậu vẫn không nhịn được mà đứng lên.
Nhớ chút ánh sáng le lói, cậu đi theo lối giữa tới bên cạnh cánh cửa, ở đó có hai mặt thủy tinh cực kì lớn, Chử Thư Mặc vẫn còn nhớ kĩ vị trí của chúng.
Chậm rãi đẩy cánh cửa to lớn kia ra, trong nháy mắt ấy, Chử Thư Mặc bị ánh sáng chói mắt bao phủ. Cậu vội vàng vươn hai bàn tay nhỏ bé che ở trước mặt, qua mấy giây mới có thể thích ứng được với cường độ ánh sáng này.
Đi một bước lại gần cửa sổ thủy tinh, tựa người vào một góc nhìn sáng sủa, Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn, sau đó hai mắt trừng lớn.
Chỉ thấy ngay dưới chân cậu có một tòa kiến trúc to lớn, sắc nhọn, tựa như một pháo đài, còn có những tòa nhà rất nhỏ xung quanh nó, phong cách vẫn nhất quán với kiến trúc hùng vĩ kia. Mà năng lượng mạnh mẽ dị thường, chính là phát ra từ đây.
Nhớ tới những lời nói được nghe trước đó, Chử Thư Mặc trợn to mắt.
Chẳng lẽ đây chính là….căn cứ huấn luyện?
Hơn nữa cảm giác áp bách kia không phải từ xe huyền phù, mà chính là tòa kiến trúc kia? Sao nó có thể ngăn cản hồn lực thoát ra ngoài được chứ?
Là do nguyên liệu chế tạo đặc thù, hay là….
Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái, hai tay nhỏ không khống chế được nắm thành nắm đấm, còn có chút run rẩy.
Thứ ngăn cản hồn lực, không phải nguyên liệu làm nên pháo đài này, càng không phải xe huyền phù. Nó là trận.
Phía dưới tòa kiến trúc này hình thành một Hồn thuật trận, cũng chính do tác dụng của trận này mà ngăn cản hồn lực phát tán ra bên ngoài.
Hai bàn tay Chử Thư Mặc run rẩy.
Nói cách khác, ở thế giới này, còn có Hồn thuật sư?
Hơn nữa, hồn lực ở bên trong, Chử Thư Mặc có cảm giác còn choáng ngợp hơn.
Ngay khi Chử Thư Mặc kinh ngạc Hồn thuật sư còn tồn tại, thì phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Chử Thư Mặc khựng lại.
Sau đó, thanh âm lười biếng của cô Chritian vang lên trên đầu Chử Thư Mặc.
“Nhóc con, sao trò có thể ra được đến đây vậy?”
Chử Thư Mặc quay đầu đã thấy Chritian đứng phía sau, người dựa vào vách ngăn, mái tóc quăn dài màu rượu đỏ tán loạn trước ngực, quyến rũ chết người.
Đột nhiên bị phát hiện làm Chử Thư Mặc có cảm giác chột dạ, nhưng rõ ràng năng lực diễn thành đứa ngốc của Chử Thư Mặc đã chạm tới cảnh giới Ảnh Đế.
Ngón trỏ chậm chạp đưa vào miệng, Chử Thư Mặc ngước nhìn người trước mắt, mắt to ngu dại, sau đó cười rộ lên
“Chị gái xinh đẹp!”
Xe huyền phù êm ả lăn bánh, Búp Bê đã ngủ, trong tay còn nắm lấy nửa viên kẹo Chử Thư Mặc vừa cho.
Chử Thư Mặc lại dựa vào ghế ngồi, xuyên qua kẽ hở giữa các ghế, nhìn chằm chằm người cách mình hai hàng.
Chuyện Mập Mạp vừa làm ban nãy đã vô tình vả một phát tát vào mặt thầy Trần, nhưng dù là thế, Trần Lâm cũng rất kiềm chế, không có một lời nói nặng nào với đứa cháu của mình.
Sau đó là đến giáo viên dẫn đoàn tiếp theo lên giới thiệu, cô nói cô tên Chritian.
Từ chỗ ngồi của Chử Thư Mặc chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cô Chritian. Cô sở hữu làn dan nâu khỏe khoắn với mái tóc đỏ rực, tay phải quấn băng trắng, ở giữa được khảm hai viên Hồn thạch. Cô Chritian mặc một bộ đồ cực kỳ quyến rũ, ôm trọn lấy cơ thể nóng bỏng, nhìn rất dã tính.
Nhìn phần cơ bắp nhỏ trên tay và chân cô, Chử Thư Mặc chắc chắn một điều rằng đây là một người có thói quen vận động mạnh, có thể là do tập đối kháng.
Chử Thư Mặc nghiêng đầu nghĩ, móc lấy một quyển sách từ trong cặp sách của mình, tùy ý lật lật, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô Chritian. Quả nhiên, từ khi cậu giở trang sách đầu tiên, mí mắt đối phương có hơi giật giật.
Vờ như không có chuyện gì cất sách lại vào trong ba lô, Chử Thư Mặc ôm chặt cặp sách vào trong ngực, nhắm mắt dựa người vào ghế.
Cô Chritian là một Hồn thú, quanh năm bảo trì hình thức đối kháng, vì vậy tính cảnh giáccủa cô cực kỳ cao.
Sự vận chuyện hồn lực của tộc Hồn thú và tộc Noelle khác nhau, nhưng lại giống như trăm ngàn năm trước. Trên người Hồn thú có thể thấy rõ ràng hồn đạo, cùng với những hồn lực di chuyển trong kinh mạch, tộc Noelle lại không có điều ấy.
Chử Thư Mặc hơi cử động phần cổ, phương diện này lại khá giống với nhân loại lúc ấy.
Chỉ là nhân loại hồi đó không giống với Noelle thời nay, năng lực nhận biết tinh thạch của nhân loại là một loại thiên phú. Khi đó, nhân loại được chia ra làm hai loại, có thể thấy hồn lực và không thể thấy. Những người có thể thấy hồn lực, nếu như chăm chỉ luyện tập, họ có khả năng nhận biết, đánh giá tinh thạch có phù hợp hay không.
Đương nhiên, năng lực chuyển hóa hồn lực bằng cách sử dụng hồn thuật có thuần thục hay không, vậy thì phải xem tạo hóa của từng người.
Từ khi mở mắt ra ở thế giới này, Chử Thư Mặc chưa từng nghĩ tới việc sử dụng Hồn thuật. Với tình huống của cậu hiện giờ, ngoại trừ mấy viên tinh thạch chọn cho Ngu Uyên và viên Huyết thạch sống kia, về cơ bản, cậu vẫn chưa chính thức tiếp xúc trực tiếp với hồn thạch. Còn nguyên nhân khác, phần lớn cũng là do thân thể.
*Hồn thạch và tinh thạch là hai loại đá hoàn toàn khác nhau. Mọi người có thể hiểu Hồn thạch là loại cao cấp hơn, có năng lượng khổng lồ và chỉ được kích hoạt khi đã nhận chủ ( ví dụ như hồn thạch của Wilk và Ngu lão phu nhân). Còn tinh thạch là loại đá năng lượng phổ thông, có tác dụng là vật chứa của hồn lực, đồng thời cũng là vật dẫn để Hồn thú có thể hấp thu hồn lực.
Phương pháp sử dụng Hồn thuật cậu chưa từng quên, nó tựa như in sâu vào trong linh hồn của cậu. Nhưng rất nhiều Hồn thuật cần sự phối hợp của tất cả kinh mạch trong cơ thể. Nhân loại năm đó không có hồn đạo, nhưng muốn vận dụng hồn lực, hồn đạo lại chính là điều kiện cần và đủ.
Vì vậy nhân loại năm ấy, người có thể sử dụng Hồn thuật rất ít. Thường là được sư phụ dẫn dắt, dùng hồn lực trong của người dẫn tạo một kinh mạch cho người được dẫn.
*Hồn đạo hiểu sơ sơ là lọ chứa hồn lực.
Nói là tạo ra, nhưng thực chất cũng chẳng phức tạp như vậy, chỉ là lấy kinh mạch bản thân làm dẫn, mở ra thêm một đường dẫn ( hồn đạo) chạy song song với nó mà thôi. Chuyện này cũng rất quan trọng, kinh mạch càng rộng, tư chất của Hồn thuật sư càng cao, khả năng lĩnh ngộ cũng càng mạnh.
Chử Thư Mặc là một ngoại lệ, kinh mạch cậu trời sinh có một vách ngăn, sư phụ nói gọi đó là lưỡng kinh thiên. Ông cũng nói, chính bởi vì vậy nên ông mới thu cậu làm đồ đệ.
Nhưng ông lại chưa từng giải thích cho cậu biết, lưỡng kinh thiên có nghĩa là gì.
Cho nên Chử Thư Mặc cũng chỉ hiểu đại khái cách tạo kinh mạch mà thôi, không hiểu rõ ràng chi tiết trình tự. Cậu không dám mạo hiểm, bởi vì cơ thể này….rất yếu ớt, cậu sợ chịu không nổi.
Huống chi hồn lực còn phải hấp thụ thông qua Hồn thạch mới được. Nhìn nội tại của bản thân cậu còn không làm được, nhưng nếu như cậu có được Hồn thạch mà nói, điều đó cũng không phải là viển vông.
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc ôm chặt túi sách của mình.
Khế hôn thạch…..năng lượng ở bên trong Huyết thạch sống.
Năm đó sở dĩ nhân loại có được năng lực của hồn lực thông qua Hồn thuật, trở thành chủng tộc có địa vị ngang hàng với tộc Hồn thú, thậm chí càng về sau lại càng mạnh hơn tộc Hồn thú, thì nguyên nhân lớn nhất chính là nhân loại không cần hấp thụ một loại tinh khí* cho riêng mình.
*Tinh khí: Tinh hoa của đất trời, hồn lực có sẵn trong thiên địa.
Hồn thuật sư chỉ cần học thuật pháp, phối hợp với năng lực lĩnh ngộ của bản thân, tinh khí trong thiên địa đều có thể sử dụng.
Vì vậy, tinh khí có trong Huyết thạch sống, mặc dù cậu vẫn cảm thấy có chút không hợp, nhưng nếu như lởi của Ngu Uyên nói là thật. Vậy thì….cậu có thể hấp thụ, nhỉ?
Chử Thư Mặc nghĩ, lông mi dài nhỏ xinh đẹp hơi rung động.
Giả thiết lời Ngu Uyên là thật, vậy thì Huyết thạch sống đúng là một phần hồn phách của Thiên Diễn Đế. Vừa nghĩ tới người nọ đưa vật này cho cậu giữ, Chử Thư Mặc không nghĩ sẽ động vào nó.
Chẳng sợ cả đời không sử dụng được hồn thuật, cậu cũng không nỡ dùng nó.
Lấy hồn dưỡng hồn, cửu chuyển luân hồi, đây không phải pháp thuật của Hồn thú, mà là pháp thuật đặc trưng của Hồn thuật sư. Lấy hồn dưỡng hồn là phương pháp, cửu chuyển luân hồi chính là cái giá phải trả. Chỉ cần một người tình nguyện xé rách linh hồn của mình để nuôi dưỡng hồn phách của người khác, vậy thì chín lần luân hồi tiếp theo, linh hồn cùa người này không còn đầy đủ nữa.
Vĩnh viễn bị vây trong trạng thái không toàn vẹn, hấp thu hồn lực rất khó khăn. Nếu như có thể hấp thu, cũng rất dễ bị tràn ra ngoài. Điều quan trọng nhất chính là hồn lực của người này rất dễ bị phá hủy.
Đối với một Hồn thú mà nói, pháp thuật này đồng nghĩa với việc tự giết chính mình.
Hiện trạng này giống với thân thể Ngu Uyên, tuy hắn hấp thu hồn lực không khó khăn mấy, nhưng hồn đạo của hắn đã rách nát không chịu nổi.
Chử Thư Mặc không muốn đối mặt với sự thật như vậy. Nếu như, nếu như cậu không mang theo trí nhớ đi tới thế giới này, chẳng phải cậu cả đời cũng sẽ không hiểu được dụng ý của Thiên Diễn Đế năm đó. Chẳng phải cả đời đều oán hắn….oán hắn đã cho cậu khế ước thạch sao?
Hơn nữa rõ ràng khi ấy chính hắn cũng biết bản thân đang mất dần hồn lực, sao lại không chịu nói?
Không hiểu sao Chử Thư Mặc lại nhớ tới tối hôm đó, trong giấc mơ Ngu Uyên đã nỉ non tên cậu.
Chử Thư Mặc giật yết hầu, miệng nhỏ nhắn mân mê, nhịn không được càng ôm chặt túi sách trong ngực hơn nữa.
>>>>>
Nghĩ tới nghĩ lui mà bất tri bất giác đã ngủ mất, không bao lâu sau, Chử Thư Mặc bị một năng lượng mạnh mẽ đánh sâu vào tiềm thức, trực tiếp kéo tỉnh cậu. Lúc ấy mọi người đã trải qua hơn bốn tiếng trên xe huyền phù.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên Chử Thư Mặc nhìn thấy chính là một màu đen đặc, cậu khựng lại một chút, đứng dậy nhìn bốn phía.
Tất cả mọi người trên xe đều đã ngủ, Trần Lâm và Chritian cũng không phải ngoại lệ.
Dường như bắt đầu từ địa điểm này, trên xe huyền phù không có lấy một ánh sáng.
Khả năng nhìn ban đêm của Chử Thư Mặc không mạnh, nhưng cậu vẫn có thể thấy hai viên hồn thạch trên tay cô Chritian đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hồn thạch này không phải Huyết thạch sống, chúng chỉ là hai viên đá màu cam có hồn lực dồi dào mà thôi. Chúng không trong trạng thái đang tự động nhưng cũng đủ để Chử Thư Mặc mượn chút ánh sáng.
Hai viên hồn thạch này luôn ở trên tay Chritian, Chử Thư Mặc có thể cảm nhận được năng lượng của chúng. Nhưng thứ vừa gọi cậu dậy, không chỉ có chúng, mà là một thứ có năng lượng khủng khiếp hơn rất nhiều.
Thậm chí dư thừa đến nỗi Chử Thư Mặc đang nghĩ mình đã quay trở về Thái Huyền.
Đúng vậy, không phải năng lượng phát ra từ hồn thạch, mà là loại nơi nơi đều tỏa ra hồn lực, Chử Thư Mặc không nhịn được nhíu mày. Không biết có phải bởi vì cậu ở trên xe huyền phù hay không, tuy vẫn có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang sôi trào nhưng lại có chút mơ hồ, như thể chúng đang bị ngăn cách bởi một vật thể nào đó.
Chử Thư Mặc không định đánh rắn động cỏ, nhưng sức mạnh của hồn lực này so với bình thường quá kinh ngạc, rất bất thường. Mười giây sau, cậu vẫn không nhịn được mà đứng lên.
Nhớ chút ánh sáng le lói, cậu đi theo lối giữa tới bên cạnh cánh cửa, ở đó có hai mặt thủy tinh cực kì lớn, Chử Thư Mặc vẫn còn nhớ kĩ vị trí của chúng.
Chậm rãi đẩy cánh cửa to lớn kia ra, trong nháy mắt ấy, Chử Thư Mặc bị ánh sáng chói mắt bao phủ. Cậu vội vàng vươn hai bàn tay nhỏ bé che ở trước mặt, qua mấy giây mới có thể thích ứng được với cường độ ánh sáng này.
Đi một bước lại gần cửa sổ thủy tinh, tựa người vào một góc nhìn sáng sủa, Chử Thư Mặc cúi đầu nhìn, sau đó hai mắt trừng lớn.
Chỉ thấy ngay dưới chân cậu có một tòa kiến trúc to lớn, sắc nhọn, tựa như một pháo đài, còn có những tòa nhà rất nhỏ xung quanh nó, phong cách vẫn nhất quán với kiến trúc hùng vĩ kia. Mà năng lượng mạnh mẽ dị thường, chính là phát ra từ đây.
Nhớ tới những lời nói được nghe trước đó, Chử Thư Mặc trợn to mắt.
Chẳng lẽ đây chính là….căn cứ huấn luyện?
Hơn nữa cảm giác áp bách kia không phải từ xe huyền phù, mà chính là tòa kiến trúc kia? Sao nó có thể ngăn cản hồn lực thoát ra ngoài được chứ?
Là do nguyên liệu chế tạo đặc thù, hay là….
Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái, hai tay nhỏ không khống chế được nắm thành nắm đấm, còn có chút run rẩy.
Thứ ngăn cản hồn lực, không phải nguyên liệu làm nên pháo đài này, càng không phải xe huyền phù. Nó là trận.
Phía dưới tòa kiến trúc này hình thành một Hồn thuật trận, cũng chính do tác dụng của trận này mà ngăn cản hồn lực phát tán ra bên ngoài.
Hai bàn tay Chử Thư Mặc run rẩy.
Nói cách khác, ở thế giới này, còn có Hồn thuật sư?
Hơn nữa, hồn lực ở bên trong, Chử Thư Mặc có cảm giác còn choáng ngợp hơn.
Ngay khi Chử Thư Mặc kinh ngạc Hồn thuật sư còn tồn tại, thì phía sau truyền tới tiếng bước chân.
Chử Thư Mặc khựng lại.
Sau đó, thanh âm lười biếng của cô Chritian vang lên trên đầu Chử Thư Mặc.
“Nhóc con, sao trò có thể ra được đến đây vậy?”
Chử Thư Mặc quay đầu đã thấy Chritian đứng phía sau, người dựa vào vách ngăn, mái tóc quăn dài màu rượu đỏ tán loạn trước ngực, quyến rũ chết người.
Đột nhiên bị phát hiện làm Chử Thư Mặc có cảm giác chột dạ, nhưng rõ ràng năng lực diễn thành đứa ngốc của Chử Thư Mặc đã chạm tới cảnh giới Ảnh Đế.
Ngón trỏ chậm chạp đưa vào miệng, Chử Thư Mặc ngước nhìn người trước mắt, mắt to ngu dại, sau đó cười rộ lên
“Chị gái xinh đẹp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất