Chương 39
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Sự thật đã chứng minh, từ xưa đến nay, tất cả các phụ nữ đều có thiện cảm với những người nói mình trẻ hơn tuổi. Ví dụ tốt nhất chính là Chử Thư Mặc bây giờ, cậu cảm thấy rất rõ ràng từ khi cậu gọi cô là chị gái, Chritian đã dịu dàng đi không ít.
Còn không trách mắng cậu tự tiện đi lại, chỉ híp mắt nhìn cậu, sau đó ném cậu vào ghế, cảnh cáo một câu ‘không được chạy linh tinh’, rồi lại về lại ghế ngồi của mình.
Chử Thư Mặc thấy vậy, lập tức an phận ngồi tại chỗ. Dù sao cũng đã gần tới căm cứ tập huấn, cậu nhất định sẽ được nhìn thấy, không có gì phải gấp.
Chritian quay đầu nhìn cái đầu củ cải nhỏ bé kia đang rất ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cô khẽ cười. Chritian chỉnh lại dáng ngồi của mình, tính thời gian và địa điểm đã đi qua, đúng là đã sắp tới căn cứ Andrew rồi.
Vốn dĩ lần này người bảo vệ an toàn cho nhóm Noelle đi tập huấn này không phải Chritian. Kế hoạch thông qua đã được một ngày, Ngu Uyên đột nhiên liên lạc tới, chỉ đích danh cô phải đi cùng đội ngũ.
Nghĩ tới đây, Chritian không nhịn được lại quay đầu nhìn nhóc con kia một cái. Ngày ấy Ngu Uyên phái người tới hỏi thăm, vài ngày sau, trong danh sách đột nhiên xuất hiện một nhóc con còn chưa lớn tới một tháng.
Cô ban đầu còn không cách nào tin tưởng được rằng Ngu Uyên sẽ tốn công tốn sức vì oắt con này như vậy. Cho dù tin đồn nói rằng chính nhóc con này đã chọn một viên tinh thạch hợp với hồn lực của Ngu Uyên, cô cũng chỉ cho đó là chuyện tầm phào.
Nhưng vừa rồi…..
Noelle không thể giống với Hồn thú, tình trạng thân thể của họ đã quyết định họ không thể giữ tỉnh táo trong suốt cuộc hành trình. Tuy nói có thể là do tỉnh lại giữa đường, vậy sao lại phải ra đứng nhìn ngoài cửa sổ?
Đặc biệt là khi đó, chức năng phản xạ lại hình ảnh của cửa kính đã làm Chritian nhìn rõ vẻ mặt của Chử Thư Mặc lúc ấy.
Là vẻ nghiêm túc, chăm chú, rất khác với lúc gọi cô là ‘chị gái’, tựa như hai con người hoàn toàn khác nhau. Khi ấy, bộ dạng của nhóc con này không phải là loại vô tri ngu ngốc bây giờ.
Là chuyện gì cũng không hiểu, chỉ là ngẫu nhiên như vậy, hay nhóc con này có năng lực gì mà Ngu Uyên cũng tình nguyện chăm sóc chu đáo?
Nghĩ tới đây, Chritian quay đầu lại nhìn Chử Thư Mặc. Dù sao cô cũng là người Ngu Uyên tìm đến để bảo vệ Chử Thư Mặc, đến lúc đó có thể nhìn xem xem có phải cậu nhóc này có bí mật khác không.
“Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự! Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự!”
Thanh âm máy móc cứng nhắc vang lên, toàn bộ mọi người trên xe đã tỉnh lại hết từ mười phút trước, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Mang hành lý xuống, Búp Bê duỗi lưng, nhìn sang Chử Thư Mặc vẫn đang khom lưng lấy đồ dùng của mình: “Tiểu Mặc, em có thấy bồn chồn không?”
“Hả?” Chử Thư Mặc nhìn cô, chú ý thấy đội ngũ đang dần xếp hàng, cậu đưa tay vỗ vai Búp Bê.
“Là căn cứ Andrew đó.” Búp Bê hiểu ý, kéo va li nhỏ của mình ra khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa chớp mắt với cậu: “Nghe nói nơi này chính là căn cứ huấn luyện lớn nhất, tinh thạch và hồn thạch vô cùng phong phú. Chị chưa từng tới đây đâu, không ngờ tiểu Mặc lại có thể gặp may mắn ngay ngày đầu tiên như vậy.”
Chử Thư Mặc dừng một chút, rồi đáp lời: “Chúng ta sẽ thi ở chỗ này sao?”
“Đúng.” Búp Bê nhìn Chử Thư Mặc: “Cụ thể là thi trên máy móc, chị cũng không hiểu lắm, nhưng hình thức thi thì đúng là như vậy.”
Chử Thư Mặc mở hai mắt thật to: “Phân loại tinh thạch sao?”
Búp Bê gật đầu.
“Nhưng làm như vậy làm sao biết được phân loại là đúng hay không?” Chử Thư Mặc hỏi.
Búp Bê dừng lại, ngoẹo đầu, kì quái hỏi: “Hả? Tiểu Khả ái, em không biết à?”
“Biết gì cơ?”
“Em là Noelle của Ngu tổng, chị tưởng rằng em đã sớm biết rồi cơ. Không sao, chị sẽ giải thích lại với em.” Búp Bê suy nghĩ một lát rồi mới từ từ giải thích.
“Rất nhiều năm về trước, bác sĩ lý đã nghiên cứu một hạng mục về hồn thạch.” Búp Bê thần bí nói: “Chính là cái loại máy để giảm bớt lượng công việc của tộc Noelle.”
Chử Thư Mặc nhướn mày.
“Tất nhiên máy móc không khống chế hoàn toàn cuộc thi…dù sao trong Học viện có rất nhiều người gỏi như vậy, có thể khống chế hồn thạch ở một phạm vi nhất định, ví dụ như Mắt To….” Búp Bê nói một nửa, đột nhiên dừng lai, ánh mắt buồn bã, cứ như vậy trầm mặc lại.
Đại khái Chử Thư Mặc có thể hiểu được tâm tình của cô, cậu còn đang suy nghĩ không biết phải an ủi thế nào, Búp Bê đột nhiên lảo đảo ngã.
Chỗ ngồi của Chử Thư Mặc và Búp Bê bên trong xe gần với cửa ra, vì sắp phải xuống xe nên hai người đang đứng trên bậc, Búp Bê ngã về phía trước, lăn cả người từ trên thang xuống.
Chử Thư Mặc bị dọa hết hồn, cuống quít ném hành lí đi đỡ cô dậy.
Cùng lúc đó, Mập Mạp cùng với Noelle gầy gò khác đột nhiên xông ra từ phía sau, vừa đi còn vừa thì thầm: “Top mười lần này phải thuộc về ban hai chúng ta!”
Mấy người chen lấn cùng cậu ta hoàn toàn không chú ý tới những người xung quanh, cứ như vậy đụng ngã không ít người, đám người nháy mắt xôn xao hẳn lên.
“Mập Mạp! Đi đứng cho cẩn thận chứ!”
“Hừ!” Búp Bê nhíu mày, vỗ vỗ mấy cái vào va li nhỏ của mình, khí thế bừng bừng nói: “Đi thì cứ việc đi, ai thèm quan tâm đến cái thằng béo chết dẫm đấy! Lần này lớp chúng ta phải đoạt được vị trí trong top mười!”
Sau khi nói xong, cô giận đùng đùng đi đằng trước.
Mắt Kính đi theo sau, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Chử Thư Mặc cũng nhấc chân chạy theo, nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi: “Mắt Kính, thành tích ban hai rất tốt à?”
Mắt Kính trong lớp được coi như một tờ báo di động, tất cả tin tức lớn nhỏ cậu ta đều có thể hóng được. Đây chính là ấn tượng sâu sắc của Chử Thư Mặc đối với cậu ta.
“Hả?” Hình như không ngờ được rằng Chử Thư Mặc lại hỏi câu hỏi này, Mắt Kính dừng một chút rồi gật đầu nói: “Ban hai trong Học viện là một trong những lớp trọng điểm, thành tích rất đáng nể. Tài nghệ gì cũng không thiếu, nhất là họ thường xuyên được vinh danh trên bảng vàng của trường.”
Chử Thư Mặc mở lớn hai mắt: “Ghi danh trên bảng vàng?”
“Đúng vậy, cuộc thi nâng cấp thực chất là một cuộc đào thải quy mô lớn, có thể kiên trì đi đến cuối cùng, còn phát huy năng lực ổn định, sẽ có tư cách được ghi tên lên bảng vàng. Học viện chúng ta có rất nhiều người, được nêu danh trên bảng vàng là vinh dự lớn nhất.” Mắt Kính nói xong, ngượng ngùng sờ đầu: “Tôi cố gắng hết sức mình mới được ghi danh thứ mười hai đấy.”
Chử Thư Mặc đáp một tiếng.
“Tiểu Mặc à, cậu mới tham gia lần đầu tiên, không cần áp lực quá đâu.” Mắt Kính cười nói: “Thử một chút cho biết thôi. Bởi vì mỗi lần so tài, thể lệ, quy tắc tham gia đều không giống nhau.”
Chử Thư Mặc nghe, gật đầu, vốn muốn hỏi một chút thi trên máy tính là cái gì thì đội ngũ trước mặt đã dừng lại.
Chử Thư Mặc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, con quái vật cậu từng nhìn thấy từ trên không trung từ mười phút trước đang ở ngay trước mặt cậu.
Mà cửa chính to lớn đang chậm rãi mở ra, năng lượng khủng khiếp tràn ra ngoài một chút. Chử Thư Mặc nhìn bên trong khảm đầy tinh thạch lấp lánh, cảm thấy rất rung động trước cảnh quan này, vừa chuyển ánh mắt đột nhiên lại nhìn thấy một bức tượng điêu khắc ngay giữa đại sảnh.
Thay vì nói cậu quay đâu vô tình nhìn, không bằng nói vật này thực sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ngay chính giữa đại sảnh đặt một pho tượng có ánh mắt sắc bén, để râu quai nón, áo choàng tung bay, quan trọng nhất là ba chữ được điêu khắc tinh tế ngay dưới bệ: Thiên Diễn Đế.
Ha…..
Chử Thư Mặc không nhịn được phì cười.
Cũng không biết có phải mọi người bẩm sinh có lòng kính trọng với căn cứ Andrew hay không mà không gian vừa trang nghiêm lại vừa tĩnh lặng, tiếng cười của Chử Thư Mặc thực sự rất thu hút người khác.
Ánh mắt người xung quanh đồng loạt đổ xô về đây.
Mắt Kính kéo cậu một cái: “Ai nha má ơi, tiểu Mặc này, đây chính là bức tượng Ngu tổng cho người đúc ra, là vị Chiến thần rất nổi danh thời đại Thái Huyền, không thể bất kính như vậy được.”
Chử Thư Mặc chớp đôi mắt to tròn, trong lòng lại mắng Ngu Uyên là đồ tự luyến, sau đó cười hì hì: “Được nha, ổ biết rồi.”
Mắt Kính nở nụ cười tươi tắn thường ngày, hình như thấy Chử Thư Mặc quá đáng yêu rồi, cậu ta đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh kia.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp thành công, từ hành lang bên kia vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Tất cả Noelle đều sững sờ, một giây kế tiếp, đèn điện đồng loạt phát sáng, cùng lúc đó, từng hàng từng hàng rương gỗ từ trên không trung rơi xuống trước mặt mọi người.
Chờ đến khi tất cả rương gỗ đã sắp xếp chỉnh tề, một thanh âm cứng nhắc truyền ra từ bên trong.
“Hoan nghênh mọi người tiến hành kiểm tra nâng cấp tại căn cứ Andrew. Hiện tại, xin mời mọi người lựa chọn ra chiếc rương gỗ mà bản thân cho là có hồn thạch cao cấp nhất. Đây chính là bài kiểm tra nhỏ để đánh giá năng lực cụ thể của từng người.”
Sự thật đã chứng minh, từ xưa đến nay, tất cả các phụ nữ đều có thiện cảm với những người nói mình trẻ hơn tuổi. Ví dụ tốt nhất chính là Chử Thư Mặc bây giờ, cậu cảm thấy rất rõ ràng từ khi cậu gọi cô là chị gái, Chritian đã dịu dàng đi không ít.
Còn không trách mắng cậu tự tiện đi lại, chỉ híp mắt nhìn cậu, sau đó ném cậu vào ghế, cảnh cáo một câu ‘không được chạy linh tinh’, rồi lại về lại ghế ngồi của mình.
Chử Thư Mặc thấy vậy, lập tức an phận ngồi tại chỗ. Dù sao cũng đã gần tới căm cứ tập huấn, cậu nhất định sẽ được nhìn thấy, không có gì phải gấp.
Chritian quay đầu nhìn cái đầu củ cải nhỏ bé kia đang rất ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cô khẽ cười. Chritian chỉnh lại dáng ngồi của mình, tính thời gian và địa điểm đã đi qua, đúng là đã sắp tới căn cứ Andrew rồi.
Vốn dĩ lần này người bảo vệ an toàn cho nhóm Noelle đi tập huấn này không phải Chritian. Kế hoạch thông qua đã được một ngày, Ngu Uyên đột nhiên liên lạc tới, chỉ đích danh cô phải đi cùng đội ngũ.
Nghĩ tới đây, Chritian không nhịn được lại quay đầu nhìn nhóc con kia một cái. Ngày ấy Ngu Uyên phái người tới hỏi thăm, vài ngày sau, trong danh sách đột nhiên xuất hiện một nhóc con còn chưa lớn tới một tháng.
Cô ban đầu còn không cách nào tin tưởng được rằng Ngu Uyên sẽ tốn công tốn sức vì oắt con này như vậy. Cho dù tin đồn nói rằng chính nhóc con này đã chọn một viên tinh thạch hợp với hồn lực của Ngu Uyên, cô cũng chỉ cho đó là chuyện tầm phào.
Nhưng vừa rồi…..
Noelle không thể giống với Hồn thú, tình trạng thân thể của họ đã quyết định họ không thể giữ tỉnh táo trong suốt cuộc hành trình. Tuy nói có thể là do tỉnh lại giữa đường, vậy sao lại phải ra đứng nhìn ngoài cửa sổ?
Đặc biệt là khi đó, chức năng phản xạ lại hình ảnh của cửa kính đã làm Chritian nhìn rõ vẻ mặt của Chử Thư Mặc lúc ấy.
Là vẻ nghiêm túc, chăm chú, rất khác với lúc gọi cô là ‘chị gái’, tựa như hai con người hoàn toàn khác nhau. Khi ấy, bộ dạng của nhóc con này không phải là loại vô tri ngu ngốc bây giờ.
Là chuyện gì cũng không hiểu, chỉ là ngẫu nhiên như vậy, hay nhóc con này có năng lực gì mà Ngu Uyên cũng tình nguyện chăm sóc chu đáo?
Nghĩ tới đây, Chritian quay đầu lại nhìn Chử Thư Mặc. Dù sao cô cũng là người Ngu Uyên tìm đến để bảo vệ Chử Thư Mặc, đến lúc đó có thể nhìn xem xem có phải cậu nhóc này có bí mật khác không.
“Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự! Đã đến căn cứ Andrew an toàn, xin quý khách chuẩn bị sẵn sàng, xuống xe theo thứ tự!”
Thanh âm máy móc cứng nhắc vang lên, toàn bộ mọi người trên xe đã tỉnh lại hết từ mười phút trước, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Mang hành lý xuống, Búp Bê duỗi lưng, nhìn sang Chử Thư Mặc vẫn đang khom lưng lấy đồ dùng của mình: “Tiểu Mặc, em có thấy bồn chồn không?”
“Hả?” Chử Thư Mặc nhìn cô, chú ý thấy đội ngũ đang dần xếp hàng, cậu đưa tay vỗ vai Búp Bê.
“Là căn cứ Andrew đó.” Búp Bê hiểu ý, kéo va li nhỏ của mình ra khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa chớp mắt với cậu: “Nghe nói nơi này chính là căn cứ huấn luyện lớn nhất, tinh thạch và hồn thạch vô cùng phong phú. Chị chưa từng tới đây đâu, không ngờ tiểu Mặc lại có thể gặp may mắn ngay ngày đầu tiên như vậy.”
Chử Thư Mặc dừng một chút, rồi đáp lời: “Chúng ta sẽ thi ở chỗ này sao?”
“Đúng.” Búp Bê nhìn Chử Thư Mặc: “Cụ thể là thi trên máy móc, chị cũng không hiểu lắm, nhưng hình thức thi thì đúng là như vậy.”
Chử Thư Mặc mở hai mắt thật to: “Phân loại tinh thạch sao?”
Búp Bê gật đầu.
“Nhưng làm như vậy làm sao biết được phân loại là đúng hay không?” Chử Thư Mặc hỏi.
Búp Bê dừng lại, ngoẹo đầu, kì quái hỏi: “Hả? Tiểu Khả ái, em không biết à?”
“Biết gì cơ?”
“Em là Noelle của Ngu tổng, chị tưởng rằng em đã sớm biết rồi cơ. Không sao, chị sẽ giải thích lại với em.” Búp Bê suy nghĩ một lát rồi mới từ từ giải thích.
“Rất nhiều năm về trước, bác sĩ lý đã nghiên cứu một hạng mục về hồn thạch.” Búp Bê thần bí nói: “Chính là cái loại máy để giảm bớt lượng công việc của tộc Noelle.”
Chử Thư Mặc nhướn mày.
“Tất nhiên máy móc không khống chế hoàn toàn cuộc thi…dù sao trong Học viện có rất nhiều người gỏi như vậy, có thể khống chế hồn thạch ở một phạm vi nhất định, ví dụ như Mắt To….” Búp Bê nói một nửa, đột nhiên dừng lai, ánh mắt buồn bã, cứ như vậy trầm mặc lại.
Đại khái Chử Thư Mặc có thể hiểu được tâm tình của cô, cậu còn đang suy nghĩ không biết phải an ủi thế nào, Búp Bê đột nhiên lảo đảo ngã.
Chỗ ngồi của Chử Thư Mặc và Búp Bê bên trong xe gần với cửa ra, vì sắp phải xuống xe nên hai người đang đứng trên bậc, Búp Bê ngã về phía trước, lăn cả người từ trên thang xuống.
Chử Thư Mặc bị dọa hết hồn, cuống quít ném hành lí đi đỡ cô dậy.
Cùng lúc đó, Mập Mạp cùng với Noelle gầy gò khác đột nhiên xông ra từ phía sau, vừa đi còn vừa thì thầm: “Top mười lần này phải thuộc về ban hai chúng ta!”
Mấy người chen lấn cùng cậu ta hoàn toàn không chú ý tới những người xung quanh, cứ như vậy đụng ngã không ít người, đám người nháy mắt xôn xao hẳn lên.
“Mập Mạp! Đi đứng cho cẩn thận chứ!”
“Hừ!” Búp Bê nhíu mày, vỗ vỗ mấy cái vào va li nhỏ của mình, khí thế bừng bừng nói: “Đi thì cứ việc đi, ai thèm quan tâm đến cái thằng béo chết dẫm đấy! Lần này lớp chúng ta phải đoạt được vị trí trong top mười!”
Sau khi nói xong, cô giận đùng đùng đi đằng trước.
Mắt Kính đi theo sau, gương mặt tràn ngập lo lắng.
Chử Thư Mặc cũng nhấc chân chạy theo, nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi: “Mắt Kính, thành tích ban hai rất tốt à?”
Mắt Kính trong lớp được coi như một tờ báo di động, tất cả tin tức lớn nhỏ cậu ta đều có thể hóng được. Đây chính là ấn tượng sâu sắc của Chử Thư Mặc đối với cậu ta.
“Hả?” Hình như không ngờ được rằng Chử Thư Mặc lại hỏi câu hỏi này, Mắt Kính dừng một chút rồi gật đầu nói: “Ban hai trong Học viện là một trong những lớp trọng điểm, thành tích rất đáng nể. Tài nghệ gì cũng không thiếu, nhất là họ thường xuyên được vinh danh trên bảng vàng của trường.”
Chử Thư Mặc mở lớn hai mắt: “Ghi danh trên bảng vàng?”
“Đúng vậy, cuộc thi nâng cấp thực chất là một cuộc đào thải quy mô lớn, có thể kiên trì đi đến cuối cùng, còn phát huy năng lực ổn định, sẽ có tư cách được ghi tên lên bảng vàng. Học viện chúng ta có rất nhiều người, được nêu danh trên bảng vàng là vinh dự lớn nhất.” Mắt Kính nói xong, ngượng ngùng sờ đầu: “Tôi cố gắng hết sức mình mới được ghi danh thứ mười hai đấy.”
Chử Thư Mặc đáp một tiếng.
“Tiểu Mặc à, cậu mới tham gia lần đầu tiên, không cần áp lực quá đâu.” Mắt Kính cười nói: “Thử một chút cho biết thôi. Bởi vì mỗi lần so tài, thể lệ, quy tắc tham gia đều không giống nhau.”
Chử Thư Mặc nghe, gật đầu, vốn muốn hỏi một chút thi trên máy tính là cái gì thì đội ngũ trước mặt đã dừng lại.
Chử Thư Mặc theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, con quái vật cậu từng nhìn thấy từ trên không trung từ mười phút trước đang ở ngay trước mặt cậu.
Mà cửa chính to lớn đang chậm rãi mở ra, năng lượng khủng khiếp tràn ra ngoài một chút. Chử Thư Mặc nhìn bên trong khảm đầy tinh thạch lấp lánh, cảm thấy rất rung động trước cảnh quan này, vừa chuyển ánh mắt đột nhiên lại nhìn thấy một bức tượng điêu khắc ngay giữa đại sảnh.
Thay vì nói cậu quay đâu vô tình nhìn, không bằng nói vật này thực sự quá hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ngay chính giữa đại sảnh đặt một pho tượng có ánh mắt sắc bén, để râu quai nón, áo choàng tung bay, quan trọng nhất là ba chữ được điêu khắc tinh tế ngay dưới bệ: Thiên Diễn Đế.
Ha…..
Chử Thư Mặc không nhịn được phì cười.
Cũng không biết có phải mọi người bẩm sinh có lòng kính trọng với căn cứ Andrew hay không mà không gian vừa trang nghiêm lại vừa tĩnh lặng, tiếng cười của Chử Thư Mặc thực sự rất thu hút người khác.
Ánh mắt người xung quanh đồng loạt đổ xô về đây.
Mắt Kính kéo cậu một cái: “Ai nha má ơi, tiểu Mặc này, đây chính là bức tượng Ngu tổng cho người đúc ra, là vị Chiến thần rất nổi danh thời đại Thái Huyền, không thể bất kính như vậy được.”
Chử Thư Mặc chớp đôi mắt to tròn, trong lòng lại mắng Ngu Uyên là đồ tự luyến, sau đó cười hì hì: “Được nha, ổ biết rồi.”
Mắt Kính nở nụ cười tươi tắn thường ngày, hình như thấy Chử Thư Mặc quá đáng yêu rồi, cậu ta đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh kia.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp thành công, từ hành lang bên kia vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Tất cả Noelle đều sững sờ, một giây kế tiếp, đèn điện đồng loạt phát sáng, cùng lúc đó, từng hàng từng hàng rương gỗ từ trên không trung rơi xuống trước mặt mọi người.
Chờ đến khi tất cả rương gỗ đã sắp xếp chỉnh tề, một thanh âm cứng nhắc truyền ra từ bên trong.
“Hoan nghênh mọi người tiến hành kiểm tra nâng cấp tại căn cứ Andrew. Hiện tại, xin mời mọi người lựa chọn ra chiếc rương gỗ mà bản thân cho là có hồn thạch cao cấp nhất. Đây chính là bài kiểm tra nhỏ để đánh giá năng lực cụ thể của từng người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất