Chương 61
Chử Thư Mặc thốt ra lời này, ánh mắt của mọi người đều tụ lại đây. Tạ Thụy cũng ngẩn người, động tác dừng lại, ngay cả cơn giận cũng biến mất, cúi đầu nhìn chằm chằm Chử Thư Mặc.
Vì vậy bốn cặp mắt đều nhất trí nhìn Chử Thư Mặc, nhưng nhìn qua tựa hồ như cậu cũng chẳng có tí cảm giác gì cả.
Hồi lâu sau, vẫn là Tàn Nhang phản ứng đầu tiên. Cậu lại gần Chử Thư Mặc, thấp giọng hỏi: “Tiểu Mặc…cậu, cậu có thể nhìn thấy tinh thạch màu đỏ sao?”
Chử Thư Mặc nghe vậy, quay đầu cười với Tàn Nhang: “Đúng mà, mấy viên đá này rõ ràng đều có màu đỏ đấy thôi.”
Mấy người nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Noelle nhỏ như vậy cũng có năng lực nhìn thấy năng lượng hay sao?
Nhưng ngẫm lại, không có chút đặc biệt, Ngu tổng hẳn cũng không giữ nhóc con lại lâu như vậy. Lần trước còn vì nhãi con này mà phái người đến cứu Mắt To.
Nghĩ như vậy lại có vẻ rất hợp lý, Lục Đậu cúi đầu nhìn Chử Thư Mặc đang ngồi xổm, ánh mắt mang theo vài cảm xúc tối nghĩa khó hiểu. Lúc lâu sau, cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Vậy em có thể nhìn được các màu sắc khác không?”
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Lục Đậu, mở to mắt nói: “Màu sắc khác?”
“Đúng vậy.” Lục Đậu gật đầu: “Ví dụ như màu xanh lục, xanh dương…..”
Sau khi cậu nói xong, Chử Thư Mặc cúi đầu, nghiêm túc nhìn tinh thạch trên đất, ngó tới ngó lui, chỉ tay về phía trước, ngơ ngác hỏi lại: “Xanh lam?”
Bốn người vội vàng tiến lên nhìn, nhưng đó có phải tinh thạch đâu, rõ ràng chỉ là một cái bàn được khảm đá quý có màu xanh mà thôi.
Tàn Nhang thấy vậy, có chút thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nói: “Tiểu Mặc không hiểu rõ mấy, cho nên vẫn không phân biệt được màu sắc…..”
“Nhưng mà cậu ta có thể thấy màu đỏ.” Tạ Thụy tựa hồ không nghe mấy lời của Tàn Nhang, từ trên cao nhìn xuống Chử Thư Mặc: “Cũng chỉ là một Noelle mới sinh ra mà thôi….”
“Mặc kệ thế nào, dù sao thì cậu ấy vẫn có thể thấy được màu sắc. May mắn nhóm chúng ta thiếu người nhìn được màu đỏ và màu tím.” Tàn Nhang sợ Chử Thư Mặc bị bắt nạt, đi lên che trước người cậu, ngăn cản bước chân của Tạ Thụy, xấu hổ nói: “Nói thế nào thì cũng giúp được một chút.”
“Tàn Nhang.” Lục Đậu vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, chỉ vào Tạ Thụy, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Tạ Thụy có thể nhìn thấy màu đỏ.”
Tiếng Lục Đậu vừa dứt, Tạ Thụy lành lạnh lườm Tàn Nhang một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường. Cậu ta đang muốn nói gì đó, tốc độ Mao Đầu còn nhanh hơn, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
Cậu chỉ vào tinh thạch để một bên, thấp giọng nói: “Nhanh bắt đầu đi thôi, đa số các nhóm đã đi vào thử nghiệm rồi đấy. Đừng để đến lúc kết thúc thời giant hi mà chúng ta vẫn chưa tìm ra được hồn thạch tương xứng.”
Đúng là như vậy, nhìn kỹ xung quanh, các tổ khác đã bắt đầu thì nghiệm. Tuy không thể thấy được tình huống của Hồn thú giả định, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc của họ, có thất vọng, có hưng phấn, ngũ vị tạp trần, cung bậc cảm xúc nào cũng có.
Ở trong hoàn cảnh căng thẳng như hiện tại, mỗi người đều có vẻ rất nôn nóng, nhìn chung quanh, có không ít người đang tỏ vẻ hoang manh.
Một số có vẻ đã tìm được đáp án, sự hưng phấn nhàn nhạt này càng làm cho cảm xúc dễ dàng bị xao động.
“Chúng ta cũng nên thử đi.” Lục Đậu nghe Mao Đầu nói chuyện, lập tức cũng lên tiếng theo. Nhìn tình huống bốn phía, nuốt nước miếng nói: “Nhóm ta ngoài trừ màu tím ra thì tinh thạch các màu sắc khác cũng tìm được không ít, chắc là có thể thí nghiệm được rồi nhỉ.”
Mao Đầu gật đầu, ngồi xổm xuống bắt đầu chọn tinh thạch. Tạ Thụy liếc Tàn Nhang một cái, tốc độ so với Mao Đầu còn nhanh hơn, tay vơ được một viên tinh thạch, nhanh chân chạy lại gần Hồn thú giả định.
“Tạ Thụy?!” Lục Đậu liếc thấy động tác của cậu ta, nháy mắt ngơ ngẩn cả người, vội vàng ba bước thành hai: “Cậu làm sao thế? Sao cậu không thương lượng với mọi người trước…..”
Tạ Thụy lại vờ như không nghe thấy, vội vàng muốn nhét tin thạch vào khe chấm điểm. Viên đá cậu ta chọn khá lớn, mấy người bên cạnh không có sở trường về màu đỏ nên tỏ ra rất mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không biết tí ti gì về tình trạng của tinh thạch, chỉ là bản năng muốn ngăn Tạ Thụy lại mà thôi.
Chử Thư Mặc đứng ở xa lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Tinh thạch trong tay Tạ Thụy có ánh sáng rất mạnh mẽ, chỉ sợ còn sáng hơn cả viên tinh thạch màu vàng mà nhóm Noelle kia nhét vào lúc cậu còn đứng chờ Tàn Nhang.
Đặt tinh thạch có năng lượng nồng như vậy vào trong Hồn thú giả định, là Tạ Thụy không hiểu, hay cậu ta tự cho rằng đây chính là tinh thạch tương xứng?
Vô luận thế nào, đúng là không thể để cho cậu ta đặt tinh thạch nào vào. Trong đầu Chử Thư Mặc đột nhiên lại nhớ lại những lời ám chỉ của Ngu Uyên, Mắt Kính ủ rũ ngồi trong căn phòng u tôi và cả Búp Bê tựa như bị rút đi linh hồn.
Cậu không thể cứ mãi giả ngu được, lần hợp tác này vừa vặn để cậu thể hiện một chút tài năng. Vì vậy bằng mọi cách, vòng này cậu phải có một vị trí trên bảng xếp hạng.
Mặc dù Lục Đậu và Mao Đầu không nghĩ đến những chuyện thế này, nhưng hai người vẫn muốn giữ Tạ Thụy lại. Cuộc thi tổ chức ở căn cứ Andrew lần này rất kỳ lạ, huống chi bọn họ vốn chính là đối thủ cạnh tranh. Tuy đang hợp tác lấy điểm đoàn đội, vẫn khó có thể ngăn được phòng bị trong lòng mỗi người.
Vì thế, muốn chọn một viên tinh thạch để thử nghiệm, cũng phải chọn lấy viên có màu sắc mà mọi người đều có thể thấy, thế mới là công bằng. Không thể để cho Tạ Thụy tự ý quyết định vẫn mệnh của bốn người còn lại được.
Không hẹn mà cùng nghĩ , hai người nhanh chóng vọt lên giữ lấy Tạ Thụy.
Nhưng phản ứng của hai người lại không đủ nhanh, viên tinh thạch bằng mắt thấy đang dần lọt hẳn vào trong khe chấm điểm.
____Đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, sắc mặt Tạ Thụy đột nhiên vặn vẹo, tay run mạnh lên, cùng lúc đó, viên tinh thạch rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Một viên tinh thạch nho nhỏ có năng lượng không mấy đáng kể rơi xuống đất trước, theo quán tính lăn thêm một đoạn đường.
“Mẹ nó!” Sắc mặt Tạ Thụy xanh mét, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay, lùi về sau hai bước rồi ngồi thụp xuống, đôi mắt đỏ ngầu.
“…..Làm sao vậy?” Biến cố đến quá bất ngờ, Lục Đậu và Mao Đầu phản ứng không kịp, chậm vài giây mới vội vàng lao lên.
Còn lưu lại Tàn Nhang vẫn còn ngây ngẩn đứng tại chỗ, không chỉ vì tình trạng của Tạ Thụy, mà bởi vì ngay trước khi Tạ Thụy ôm tay ngồi xuống, cậu cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua bả vai. Phương hướng này…..là tiểu Mặc?!
Điều đáng kinh ngạc nhất là khi Tàn Nhang quay đầu nhìn Chử Thư Mặc với vẻ mặt khó tin, người sau lại chỉ nhếch miệng cười một cái, cầm một viên tinh thạch từ dưới đất lên, lựa góc độ ba người kia không thể thấy được, quăng cho Tàn Nhang.
Tinh thạch chuẩn xác rơi vào trong tay Tàn Nhang, Chử Thư Mặc liếc mắt lên khán đài, nhìn Đại sư Maca đột nhiên xuất hiện, bên cạnh không cóòn dáng người nhỏ bé của Búp Bê.
Tàn Nhang không biết Chử Thư Mặc đang nhìn cái gì, cậu chỉ biết được viên tinh thạch mà Chử Thư Mặc ném cho mình có màu xanh lam, Mao Đầu và Lục Đậu đều có thể nhìn được màu sắc này, vả lại năng lượng lại rất thấp, là tinh thạch thích hợp để tiến hành thử nghiệm.
Nhìn nhóc con ngồi chổm hổm trên mặt đất, ánh mắt đảo khắp nơi, hai bàn tay thịt vẫn còn đang ngồi nghịch mấy viên tinh thạch, Tàn Nhang cảm thấy lòng mình có chút phát run. Chuyện này, là trùng hợp, hay tiểu Mặc thật sự có thể nhìn thấy màu xanh lam?
Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Tàn Nhang vẫn biết chuyện cần phải làm trước mắt là gì, vội vàng giơ viên tinh thạch lên, nói với ba người còn lại: “Không bằng dùng viên tinh thạch này? Hào quang yếu, nếu như thật sự sai, hẳn cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.”
Vừa thấy người lên tiếng là Tàn Nhang, sắc mặt Tạ Thụy đột nhiên trở nên khó coi, đang định từ chối, nhưng Mao Đầu nhìn thấy màu sắc này, lại lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Thấy thế, Lục Đậu cũng vội vàng lên tiếng: “Vậy thì chọn viên này đi, cậu mau bỏ vào xem nào!”
“Làm cái gì? Ai cho mày bỏ vào?” Tạ Thụy kích động kêu lên. Nhưng cậu ta càng như vậy, động tác của Tàn Nhang càng nhanh, hai người kia cũng càng giữ chặt cậu ta.
Tàn Nhang cẩn thận nhìn Mao Đầu và Lục Đậu, lại vụng trộm liếc Chử Thư Mặc. Sau khi bình tĩnh lại, cậu đặt viên tinh thạch vào trong khe chấm điểm.
Tàn Nhang lùi về sau hai bước, lo lắng nhìn về Hồn thú giả định.
Mà Tạ Thụy vẫn luôn kích động cũng dần yên tĩnh lại, mọi người cùng chăm chú nhìn. Sau đó, trước mặt năm người họ, ánh sáng yếu ớt từ tinh thạch bộc phát, mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Hồn thú giả định.
Tạ Thụy không nhìn được hào quang màu xanh, nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn thấy Hồn thú biến hóa, vẫn có thể phân biệt được sinh hồn và tử hồn khác nhau ở đâu.
Vì thế, ngay trước mắt bọn họ, Hồn thú giả định vẫn luôn là tình trạng hồn đạo trống rỗng, chậm rãi nhấp nhoáng lóe lên chút năng lượng.
Thấy được điều này, nhóm nhỏ đều rất vui, nhưng không đợi bọn họ mừng rỡ, hồn đạo bất ngờ lại xuất hiện một vết rách.
Vết rách kia rất nhỏ, nhưng lại ở trong một hồn đạo trống rỗng thì vẫn rất nguy hiểm.
Năm người sững sờ đứng tại chỗ.
Vì vậy bốn cặp mắt đều nhất trí nhìn Chử Thư Mặc, nhưng nhìn qua tựa hồ như cậu cũng chẳng có tí cảm giác gì cả.
Hồi lâu sau, vẫn là Tàn Nhang phản ứng đầu tiên. Cậu lại gần Chử Thư Mặc, thấp giọng hỏi: “Tiểu Mặc…cậu, cậu có thể nhìn thấy tinh thạch màu đỏ sao?”
Chử Thư Mặc nghe vậy, quay đầu cười với Tàn Nhang: “Đúng mà, mấy viên đá này rõ ràng đều có màu đỏ đấy thôi.”
Mấy người nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Noelle nhỏ như vậy cũng có năng lực nhìn thấy năng lượng hay sao?
Nhưng ngẫm lại, không có chút đặc biệt, Ngu tổng hẳn cũng không giữ nhóc con lại lâu như vậy. Lần trước còn vì nhãi con này mà phái người đến cứu Mắt To.
Nghĩ như vậy lại có vẻ rất hợp lý, Lục Đậu cúi đầu nhìn Chử Thư Mặc đang ngồi xổm, ánh mắt mang theo vài cảm xúc tối nghĩa khó hiểu. Lúc lâu sau, cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Vậy em có thể nhìn được các màu sắc khác không?”
Chử Thư Mặc ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Lục Đậu, mở to mắt nói: “Màu sắc khác?”
“Đúng vậy.” Lục Đậu gật đầu: “Ví dụ như màu xanh lục, xanh dương…..”
Sau khi cậu nói xong, Chử Thư Mặc cúi đầu, nghiêm túc nhìn tinh thạch trên đất, ngó tới ngó lui, chỉ tay về phía trước, ngơ ngác hỏi lại: “Xanh lam?”
Bốn người vội vàng tiến lên nhìn, nhưng đó có phải tinh thạch đâu, rõ ràng chỉ là một cái bàn được khảm đá quý có màu xanh mà thôi.
Tàn Nhang thấy vậy, có chút thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nói: “Tiểu Mặc không hiểu rõ mấy, cho nên vẫn không phân biệt được màu sắc…..”
“Nhưng mà cậu ta có thể thấy màu đỏ.” Tạ Thụy tựa hồ không nghe mấy lời của Tàn Nhang, từ trên cao nhìn xuống Chử Thư Mặc: “Cũng chỉ là một Noelle mới sinh ra mà thôi….”
“Mặc kệ thế nào, dù sao thì cậu ấy vẫn có thể thấy được màu sắc. May mắn nhóm chúng ta thiếu người nhìn được màu đỏ và màu tím.” Tàn Nhang sợ Chử Thư Mặc bị bắt nạt, đi lên che trước người cậu, ngăn cản bước chân của Tạ Thụy, xấu hổ nói: “Nói thế nào thì cũng giúp được một chút.”
“Tàn Nhang.” Lục Đậu vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, chỉ vào Tạ Thụy, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Tạ Thụy có thể nhìn thấy màu đỏ.”
Tiếng Lục Đậu vừa dứt, Tạ Thụy lành lạnh lườm Tàn Nhang một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường. Cậu ta đang muốn nói gì đó, tốc độ Mao Đầu còn nhanh hơn, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
Cậu chỉ vào tinh thạch để một bên, thấp giọng nói: “Nhanh bắt đầu đi thôi, đa số các nhóm đã đi vào thử nghiệm rồi đấy. Đừng để đến lúc kết thúc thời giant hi mà chúng ta vẫn chưa tìm ra được hồn thạch tương xứng.”
Đúng là như vậy, nhìn kỹ xung quanh, các tổ khác đã bắt đầu thì nghiệm. Tuy không thể thấy được tình huống của Hồn thú giả định, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cảm xúc của họ, có thất vọng, có hưng phấn, ngũ vị tạp trần, cung bậc cảm xúc nào cũng có.
Ở trong hoàn cảnh căng thẳng như hiện tại, mỗi người đều có vẻ rất nôn nóng, nhìn chung quanh, có không ít người đang tỏ vẻ hoang manh.
Một số có vẻ đã tìm được đáp án, sự hưng phấn nhàn nhạt này càng làm cho cảm xúc dễ dàng bị xao động.
“Chúng ta cũng nên thử đi.” Lục Đậu nghe Mao Đầu nói chuyện, lập tức cũng lên tiếng theo. Nhìn tình huống bốn phía, nuốt nước miếng nói: “Nhóm ta ngoài trừ màu tím ra thì tinh thạch các màu sắc khác cũng tìm được không ít, chắc là có thể thí nghiệm được rồi nhỉ.”
Mao Đầu gật đầu, ngồi xổm xuống bắt đầu chọn tinh thạch. Tạ Thụy liếc Tàn Nhang một cái, tốc độ so với Mao Đầu còn nhanh hơn, tay vơ được một viên tinh thạch, nhanh chân chạy lại gần Hồn thú giả định.
“Tạ Thụy?!” Lục Đậu liếc thấy động tác của cậu ta, nháy mắt ngơ ngẩn cả người, vội vàng ba bước thành hai: “Cậu làm sao thế? Sao cậu không thương lượng với mọi người trước…..”
Tạ Thụy lại vờ như không nghe thấy, vội vàng muốn nhét tin thạch vào khe chấm điểm. Viên đá cậu ta chọn khá lớn, mấy người bên cạnh không có sở trường về màu đỏ nên tỏ ra rất mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không biết tí ti gì về tình trạng của tinh thạch, chỉ là bản năng muốn ngăn Tạ Thụy lại mà thôi.
Chử Thư Mặc đứng ở xa lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Tinh thạch trong tay Tạ Thụy có ánh sáng rất mạnh mẽ, chỉ sợ còn sáng hơn cả viên tinh thạch màu vàng mà nhóm Noelle kia nhét vào lúc cậu còn đứng chờ Tàn Nhang.
Đặt tinh thạch có năng lượng nồng như vậy vào trong Hồn thú giả định, là Tạ Thụy không hiểu, hay cậu ta tự cho rằng đây chính là tinh thạch tương xứng?
Vô luận thế nào, đúng là không thể để cho cậu ta đặt tinh thạch nào vào. Trong đầu Chử Thư Mặc đột nhiên lại nhớ lại những lời ám chỉ của Ngu Uyên, Mắt Kính ủ rũ ngồi trong căn phòng u tôi và cả Búp Bê tựa như bị rút đi linh hồn.
Cậu không thể cứ mãi giả ngu được, lần hợp tác này vừa vặn để cậu thể hiện một chút tài năng. Vì vậy bằng mọi cách, vòng này cậu phải có một vị trí trên bảng xếp hạng.
Mặc dù Lục Đậu và Mao Đầu không nghĩ đến những chuyện thế này, nhưng hai người vẫn muốn giữ Tạ Thụy lại. Cuộc thi tổ chức ở căn cứ Andrew lần này rất kỳ lạ, huống chi bọn họ vốn chính là đối thủ cạnh tranh. Tuy đang hợp tác lấy điểm đoàn đội, vẫn khó có thể ngăn được phòng bị trong lòng mỗi người.
Vì thế, muốn chọn một viên tinh thạch để thử nghiệm, cũng phải chọn lấy viên có màu sắc mà mọi người đều có thể thấy, thế mới là công bằng. Không thể để cho Tạ Thụy tự ý quyết định vẫn mệnh của bốn người còn lại được.
Không hẹn mà cùng nghĩ , hai người nhanh chóng vọt lên giữ lấy Tạ Thụy.
Nhưng phản ứng của hai người lại không đủ nhanh, viên tinh thạch bằng mắt thấy đang dần lọt hẳn vào trong khe chấm điểm.
____Đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, sắc mặt Tạ Thụy đột nhiên vặn vẹo, tay run mạnh lên, cùng lúc đó, viên tinh thạch rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Một viên tinh thạch nho nhỏ có năng lượng không mấy đáng kể rơi xuống đất trước, theo quán tính lăn thêm một đoạn đường.
“Mẹ nó!” Sắc mặt Tạ Thụy xanh mét, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay, lùi về sau hai bước rồi ngồi thụp xuống, đôi mắt đỏ ngầu.
“…..Làm sao vậy?” Biến cố đến quá bất ngờ, Lục Đậu và Mao Đầu phản ứng không kịp, chậm vài giây mới vội vàng lao lên.
Còn lưu lại Tàn Nhang vẫn còn ngây ngẩn đứng tại chỗ, không chỉ vì tình trạng của Tạ Thụy, mà bởi vì ngay trước khi Tạ Thụy ôm tay ngồi xuống, cậu cảm thấy có thứ gì đó chợt lóe qua bả vai. Phương hướng này…..là tiểu Mặc?!
Điều đáng kinh ngạc nhất là khi Tàn Nhang quay đầu nhìn Chử Thư Mặc với vẻ mặt khó tin, người sau lại chỉ nhếch miệng cười một cái, cầm một viên tinh thạch từ dưới đất lên, lựa góc độ ba người kia không thể thấy được, quăng cho Tàn Nhang.
Tinh thạch chuẩn xác rơi vào trong tay Tàn Nhang, Chử Thư Mặc liếc mắt lên khán đài, nhìn Đại sư Maca đột nhiên xuất hiện, bên cạnh không cóòn dáng người nhỏ bé của Búp Bê.
Tàn Nhang không biết Chử Thư Mặc đang nhìn cái gì, cậu chỉ biết được viên tinh thạch mà Chử Thư Mặc ném cho mình có màu xanh lam, Mao Đầu và Lục Đậu đều có thể nhìn được màu sắc này, vả lại năng lượng lại rất thấp, là tinh thạch thích hợp để tiến hành thử nghiệm.
Nhìn nhóc con ngồi chổm hổm trên mặt đất, ánh mắt đảo khắp nơi, hai bàn tay thịt vẫn còn đang ngồi nghịch mấy viên tinh thạch, Tàn Nhang cảm thấy lòng mình có chút phát run. Chuyện này, là trùng hợp, hay tiểu Mặc thật sự có thể nhìn thấy màu xanh lam?
Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Tàn Nhang vẫn biết chuyện cần phải làm trước mắt là gì, vội vàng giơ viên tinh thạch lên, nói với ba người còn lại: “Không bằng dùng viên tinh thạch này? Hào quang yếu, nếu như thật sự sai, hẳn cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.”
Vừa thấy người lên tiếng là Tàn Nhang, sắc mặt Tạ Thụy đột nhiên trở nên khó coi, đang định từ chối, nhưng Mao Đầu nhìn thấy màu sắc này, lại lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Thấy thế, Lục Đậu cũng vội vàng lên tiếng: “Vậy thì chọn viên này đi, cậu mau bỏ vào xem nào!”
“Làm cái gì? Ai cho mày bỏ vào?” Tạ Thụy kích động kêu lên. Nhưng cậu ta càng như vậy, động tác của Tàn Nhang càng nhanh, hai người kia cũng càng giữ chặt cậu ta.
Tàn Nhang cẩn thận nhìn Mao Đầu và Lục Đậu, lại vụng trộm liếc Chử Thư Mặc. Sau khi bình tĩnh lại, cậu đặt viên tinh thạch vào trong khe chấm điểm.
Tàn Nhang lùi về sau hai bước, lo lắng nhìn về Hồn thú giả định.
Mà Tạ Thụy vẫn luôn kích động cũng dần yên tĩnh lại, mọi người cùng chăm chú nhìn. Sau đó, trước mặt năm người họ, ánh sáng yếu ớt từ tinh thạch bộc phát, mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Hồn thú giả định.
Tạ Thụy không nhìn được hào quang màu xanh, nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn thấy Hồn thú biến hóa, vẫn có thể phân biệt được sinh hồn và tử hồn khác nhau ở đâu.
Vì thế, ngay trước mắt bọn họ, Hồn thú giả định vẫn luôn là tình trạng hồn đạo trống rỗng, chậm rãi nhấp nhoáng lóe lên chút năng lượng.
Thấy được điều này, nhóm nhỏ đều rất vui, nhưng không đợi bọn họ mừng rỡ, hồn đạo bất ngờ lại xuất hiện một vết rách.
Vết rách kia rất nhỏ, nhưng lại ở trong một hồn đạo trống rỗng thì vẫn rất nguy hiểm.
Năm người sững sờ đứng tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất