Chương 7
Kỷ Tầm ngủ một giấc, lại bị giấc mơ làm phân tán, trong mộng có thật nhiều người, mỗi người đều liên tục gọi tên của cậu. Cậu một bên ngốc nghếch nghe thấy tiếng gọi của những người kia đi, nhìn mặt của bọn họ, nhưng là cậu không nhận rạ cũng không thấy rõ, chỉ có bên tai trước sau tại ồn ào các loại âm thanh, dần dần những thanh âm này quấy nhiễu khiến đầu đau như búa bổ, so với ác mộng còn đáng sợ hơn, cậu là bị đau đầu đến tỉnh.
Kỳ quái chính là, mở mắt ra đau đớn liền tự động bay đi, cậu thoát khỏi tình cảnh đáng sợ trong mơ, tầm mắt được rõ ràng, nhìn thấy Giang Mính, tàn dư một chút chút sợ sệt nhìn đến người trước mắt liền triệt để tiêu tán.
Giang Mính thấy hắn tỉnh rồi, nguyên bản muốn đứng dậy đem Lương Duy gọi tiến vào, cũng đo lại nhiệt độ cho Kỷ Tầm một lần nữa, nhưng hắn vừa mới hơi động thân, liền bị Kỷ Tầm kéo tay.
Kỷ Tầm cổ họng bị khàn, nỗ lực phát ra thanh âm: "... Đừng đi" cậu nhỏ bé yêu cầu Giang Mính: "Không đi có được hay không?"
Hắn chán ghét cậu như vậy sao, nếu như hắn không ở bên cạnh, cậu đến lý do tại sao mình sống được cũng không biết.
Giang Mính lập tức thuận theo ý cậu một lần nữa ngồi trở lại bên giường, hắn cúi người xuống, cúi đầu để sát vào khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm, trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn nhu, hắn nhỏ giọng cùng Omega nói: "Vậy tôi ở đây với em, trước hết để cho tôi thử xem nhiệt độ của em. Tôi có thể chạm vào Tiểu Tầm không?"
Kỷ Tầm nhìn Giang Mính kề sát mình gần trong gang tấc, chớp mắt mấy cái, tiện đà cũng cảm giác được một vệt ấm áp đáp trên trán của chính mình.
Tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, tim Kỷ Tầm đập có chút nhanh hơn.
Giang Mính kề trán mình lên trán của Omega xác nhận nhiệt độ, cảm giác nhiệt độ hạ xuống một chút mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng đem đầu nhấc lên, cùng Kỷ Tầm nói: "Trước đây tôi phát sốt, mẹ tôi cũng đều đo nhiệt bằng cách như vậy, mỗi lần bà ấy kề sát, tôi đều cảm thấy được đặc biệt an tâm." Hắn cúi đầu khoảng cách gần nhìn đỏ khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm, bỗng nhiên cười nói: "Tin tức tố của em là vị sữa bò."
"A?" Kỷ Tầm ngốc nghếch đưa tay sờ lên tuyết thể phía sau gáy mình, cậu có chút không khống chế được tràn ra bên ngoài một chút mùi vị ngọt ngào.
Giang Mính đem tay nhỏ không biết đặt ở đâu của cậu cầm lấy: "Không có chuyện gì, lúc bệnh đều như vậy, tôi đã thấy có người bị đánh đến nỗi tràn tin tức tố đầy phòng, người đó có tin tức tố hương hoa quả, em đoán xem là gì?"
Kỷ Tầm thành công bị hấp dẫn lực chú ý, hơi mở to hai mắt hỏi: "Là gì nha?"
Giang Mính nói: "Là sầu riêng "
Kỷ Tầm cong cong khóe miệng, tưởng tượng cái mùi vị đáng sợ kia tràn ngập một phòng.
"Loại mùi vị kia nói như thế nào đây, giống như ở trong phòng kính mở một lượt hai mươi quả sầu riêng. Hun đến tôi đều tỉnh rượu, chạy phòng vệ sinh ói ra."
Kỷ Tầm rốt cục bị chọc cười, cười ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, Giang Mính cũng cười theo cười, sau đó nói: "Rốt cục cũng chịu cười, cười chính là không còn tức giận?"
"Tôi... Tôi không có tức giận, tôi chỉ là không chịu được." Kỷ Tầm đem hai cái lúm đồng tiền nhỏ thu lại, hắn nâng mắt cùng Giang Mính đối diện, lấy dũng khí hỏi: "Anh có phải là lừa tôi?"
Giang Mính tim đập có chút dồn dập, cả người cứng ngắc, lần đầu tiên nói lắp: "Em... em nghĩ cái gì?"
"Tôi không nghĩ cái gì." Kỷ Tầm tinh tế quan sát thần sắc trên mặt Giang Mính, cậu suy nghĩ đến thời điểm hồi phục lại trí nhớ, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, thậm chí là sợ sệt. Phản ứng như thế khiến Kỷ Tầm rất khó vượt qua, kiên định nói ra suy đoán của mình, chuyện gì đến thì đến cùng Giang Mính thẳng thắn: "Anh không cần nhẫn nhịn tôi, nếu như chúng ta đã ly hôn, anh... anh cũng không cần phải để tâm đến tôi nữa."
"Hửm?" Giang Mính có chút theo không kịp suy nghĩ của cậu.
Kỷ Tầm giơ tay đem Giang Mính đẩy ra cách xa mình một chút, cậu ngày hôm qua thời điểm ngồi ở góc tường đã hiểu ra đầu đuôi sự việc, lúc này bất quá là nhẫn nhịn thương tâm, nói lên: "Anh không muốn ủy khuất tôi đụng đến vết thương ở đầu liền nói dối lừa gạt, kỳ thực hôn nhân của chúng ta đã chỉ còn trên danh nghĩa đúng không? Anh bất quá là thấy tôi bị thương, xuất phát từ một loại trách nhiệm nào đó hoậcf đặc biệt tới chăm sóc tôi, có lẽ là vì phối hợp với bác sĩ trị liệu, mới đối với tôi đầy ý tốt, thật ra anh không thích tôi có đúng không?"
Hắn rũ mắt xuống, ý đồ đem nhẫn trên ngón tay tháo xuống, nhẫn vừa khít, lấy xuống có chút không dễ dàng, cậu một bên vừa nỗ lực vừa nói: "Anh không cần cảm thấy tôi đáng thương, tôi đem nhẫn tháo được, anh liền tự do, không nên đối với tôi có gánh nặng, cưỡng bách chính mình ở cùng người không thích, mỗi ngày đều nhường nhịn tôi cũng thật mệt a."
Giang Mính: "....." Hắn giơ tay ngăn lại hành động tháo nhẫn của Kỷ Tầm, một lần nữa cùng cậu kéo gần lại khoảng cách, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của đối phương một chút: "Tiểu Tầm ngốc a Tiểu Tầm ngốc, em nghĩ lung tung cái gì?"
Hắn mặt không đỏ tim không đập nói: "Chúng ta không có ly hôn, em chính là vợ của tôi, nếu như chúng ta ly hôn, em gọi tôi là lão công tôi liền sẽ không trả lời."
Kỷ Tầm không tin, cậu kéo lấy tay phải của Giang Mính nhìn ngón áp út trống không nói: "Vậy nhẫn của anh đâu? Nhẫn kết hôn cũng bị mất."
"Ngạch..." Giang Mính liền không biết đáp loief như thế nào, hắn ngày hôm qua về Giang gia lo sợ bị Giang Dịch Sơn phát hiện cái gì cho nên đặc biệt đem nhẫn tháo xuống, ngày hôm nay trở về liền quên mất mang theo.
"Tôi đi tắm nên không đeo." Hắn thật sự là không tìm được lý do nào tốt hơn nữa!
"Nhẫn liền để ở trong thư phòng, tôi bây giờ đi lấy tới cho em xem? Tôi thật không có đem nó vứt đi!" Giang Mính không biết mình tại hoảng loạn cái gì.
"Không cần, tôi tin anh." Kỷ Tầm lôi kéo tay hắn không buông ra.
"Thật không có ly hôn sao?"
"Không có."
"Vậy anh, là bởi vì yêu thích nên mới chăm sóc tôi sao?"
Giang Mính nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Kỷ Tầm, không chút cự tuyệt nói: "Đương nhiên là bởi vì yêu thích."
Kỷ Tầm trên mặt lộ ra một điểm nhỏ đắc ý: "Vậy... Lão công có thích hương tin tức tố của em không?"
***Lúc này mình để em bé xưng anh em nha mọi người. Công quân lừa được em bé vào tròng rồi, thì phải xưng anh em cho ngọt chứ sao nữaaa~~
Giang Mính vén mái tóc rối dính trên trán của Kỷ Tầm, nghiêm túc nói: "Đây là hương tin tức tố dễ ngửi nhất. Vừa thơm vừa ngọt, vốn là vị ngọt sữa bò, khiến người liên tưởng muốn uống một chúy."
Nói mãi, hắn liền cúi đầu hôn một cái lên trán của Omega "ngọt sữa bò".
Kỷ Tầm khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng hồng.
"Ngọt sữa bò" một thẹn thùng liền biến thành "dâu tây sữa bò".
- -------
Lời của editor:
Ủa??? Có hương tin tức tố nào biến hình được không mọi người ơi??? Thấy em bé ngọt lịm đổi màu mình cũng muốn đổi aaaa~~~
Kỳ quái chính là, mở mắt ra đau đớn liền tự động bay đi, cậu thoát khỏi tình cảnh đáng sợ trong mơ, tầm mắt được rõ ràng, nhìn thấy Giang Mính, tàn dư một chút chút sợ sệt nhìn đến người trước mắt liền triệt để tiêu tán.
Giang Mính thấy hắn tỉnh rồi, nguyên bản muốn đứng dậy đem Lương Duy gọi tiến vào, cũng đo lại nhiệt độ cho Kỷ Tầm một lần nữa, nhưng hắn vừa mới hơi động thân, liền bị Kỷ Tầm kéo tay.
Kỷ Tầm cổ họng bị khàn, nỗ lực phát ra thanh âm: "... Đừng đi" cậu nhỏ bé yêu cầu Giang Mính: "Không đi có được hay không?"
Hắn chán ghét cậu như vậy sao, nếu như hắn không ở bên cạnh, cậu đến lý do tại sao mình sống được cũng không biết.
Giang Mính lập tức thuận theo ý cậu một lần nữa ngồi trở lại bên giường, hắn cúi người xuống, cúi đầu để sát vào khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm, trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn nhu, hắn nhỏ giọng cùng Omega nói: "Vậy tôi ở đây với em, trước hết để cho tôi thử xem nhiệt độ của em. Tôi có thể chạm vào Tiểu Tầm không?"
Kỷ Tầm nhìn Giang Mính kề sát mình gần trong gang tấc, chớp mắt mấy cái, tiện đà cũng cảm giác được một vệt ấm áp đáp trên trán của chính mình.
Tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, tim Kỷ Tầm đập có chút nhanh hơn.
Giang Mính kề trán mình lên trán của Omega xác nhận nhiệt độ, cảm giác nhiệt độ hạ xuống một chút mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng đem đầu nhấc lên, cùng Kỷ Tầm nói: "Trước đây tôi phát sốt, mẹ tôi cũng đều đo nhiệt bằng cách như vậy, mỗi lần bà ấy kề sát, tôi đều cảm thấy được đặc biệt an tâm." Hắn cúi đầu khoảng cách gần nhìn đỏ khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm, bỗng nhiên cười nói: "Tin tức tố của em là vị sữa bò."
"A?" Kỷ Tầm ngốc nghếch đưa tay sờ lên tuyết thể phía sau gáy mình, cậu có chút không khống chế được tràn ra bên ngoài một chút mùi vị ngọt ngào.
Giang Mính đem tay nhỏ không biết đặt ở đâu của cậu cầm lấy: "Không có chuyện gì, lúc bệnh đều như vậy, tôi đã thấy có người bị đánh đến nỗi tràn tin tức tố đầy phòng, người đó có tin tức tố hương hoa quả, em đoán xem là gì?"
Kỷ Tầm thành công bị hấp dẫn lực chú ý, hơi mở to hai mắt hỏi: "Là gì nha?"
Giang Mính nói: "Là sầu riêng "
Kỷ Tầm cong cong khóe miệng, tưởng tượng cái mùi vị đáng sợ kia tràn ngập một phòng.
"Loại mùi vị kia nói như thế nào đây, giống như ở trong phòng kính mở một lượt hai mươi quả sầu riêng. Hun đến tôi đều tỉnh rượu, chạy phòng vệ sinh ói ra."
Kỷ Tầm rốt cục bị chọc cười, cười ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, Giang Mính cũng cười theo cười, sau đó nói: "Rốt cục cũng chịu cười, cười chính là không còn tức giận?"
"Tôi... Tôi không có tức giận, tôi chỉ là không chịu được." Kỷ Tầm đem hai cái lúm đồng tiền nhỏ thu lại, hắn nâng mắt cùng Giang Mính đối diện, lấy dũng khí hỏi: "Anh có phải là lừa tôi?"
Giang Mính tim đập có chút dồn dập, cả người cứng ngắc, lần đầu tiên nói lắp: "Em... em nghĩ cái gì?"
"Tôi không nghĩ cái gì." Kỷ Tầm tinh tế quan sát thần sắc trên mặt Giang Mính, cậu suy nghĩ đến thời điểm hồi phục lại trí nhớ, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, thậm chí là sợ sệt. Phản ứng như thế khiến Kỷ Tầm rất khó vượt qua, kiên định nói ra suy đoán của mình, chuyện gì đến thì đến cùng Giang Mính thẳng thắn: "Anh không cần nhẫn nhịn tôi, nếu như chúng ta đã ly hôn, anh... anh cũng không cần phải để tâm đến tôi nữa."
"Hửm?" Giang Mính có chút theo không kịp suy nghĩ của cậu.
Kỷ Tầm giơ tay đem Giang Mính đẩy ra cách xa mình một chút, cậu ngày hôm qua thời điểm ngồi ở góc tường đã hiểu ra đầu đuôi sự việc, lúc này bất quá là nhẫn nhịn thương tâm, nói lên: "Anh không muốn ủy khuất tôi đụng đến vết thương ở đầu liền nói dối lừa gạt, kỳ thực hôn nhân của chúng ta đã chỉ còn trên danh nghĩa đúng không? Anh bất quá là thấy tôi bị thương, xuất phát từ một loại trách nhiệm nào đó hoậcf đặc biệt tới chăm sóc tôi, có lẽ là vì phối hợp với bác sĩ trị liệu, mới đối với tôi đầy ý tốt, thật ra anh không thích tôi có đúng không?"
Hắn rũ mắt xuống, ý đồ đem nhẫn trên ngón tay tháo xuống, nhẫn vừa khít, lấy xuống có chút không dễ dàng, cậu một bên vừa nỗ lực vừa nói: "Anh không cần cảm thấy tôi đáng thương, tôi đem nhẫn tháo được, anh liền tự do, không nên đối với tôi có gánh nặng, cưỡng bách chính mình ở cùng người không thích, mỗi ngày đều nhường nhịn tôi cũng thật mệt a."
Giang Mính: "....." Hắn giơ tay ngăn lại hành động tháo nhẫn của Kỷ Tầm, một lần nữa cùng cậu kéo gần lại khoảng cách, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của đối phương một chút: "Tiểu Tầm ngốc a Tiểu Tầm ngốc, em nghĩ lung tung cái gì?"
Hắn mặt không đỏ tim không đập nói: "Chúng ta không có ly hôn, em chính là vợ của tôi, nếu như chúng ta ly hôn, em gọi tôi là lão công tôi liền sẽ không trả lời."
Kỷ Tầm không tin, cậu kéo lấy tay phải của Giang Mính nhìn ngón áp út trống không nói: "Vậy nhẫn của anh đâu? Nhẫn kết hôn cũng bị mất."
"Ngạch..." Giang Mính liền không biết đáp loief như thế nào, hắn ngày hôm qua về Giang gia lo sợ bị Giang Dịch Sơn phát hiện cái gì cho nên đặc biệt đem nhẫn tháo xuống, ngày hôm nay trở về liền quên mất mang theo.
"Tôi đi tắm nên không đeo." Hắn thật sự là không tìm được lý do nào tốt hơn nữa!
"Nhẫn liền để ở trong thư phòng, tôi bây giờ đi lấy tới cho em xem? Tôi thật không có đem nó vứt đi!" Giang Mính không biết mình tại hoảng loạn cái gì.
"Không cần, tôi tin anh." Kỷ Tầm lôi kéo tay hắn không buông ra.
"Thật không có ly hôn sao?"
"Không có."
"Vậy anh, là bởi vì yêu thích nên mới chăm sóc tôi sao?"
Giang Mính nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Kỷ Tầm, không chút cự tuyệt nói: "Đương nhiên là bởi vì yêu thích."
Kỷ Tầm trên mặt lộ ra một điểm nhỏ đắc ý: "Vậy... Lão công có thích hương tin tức tố của em không?"
***Lúc này mình để em bé xưng anh em nha mọi người. Công quân lừa được em bé vào tròng rồi, thì phải xưng anh em cho ngọt chứ sao nữaaa~~
Giang Mính vén mái tóc rối dính trên trán của Kỷ Tầm, nghiêm túc nói: "Đây là hương tin tức tố dễ ngửi nhất. Vừa thơm vừa ngọt, vốn là vị ngọt sữa bò, khiến người liên tưởng muốn uống một chúy."
Nói mãi, hắn liền cúi đầu hôn một cái lên trán của Omega "ngọt sữa bò".
Kỷ Tầm khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng hồng.
"Ngọt sữa bò" một thẹn thùng liền biến thành "dâu tây sữa bò".
- -------
Lời của editor:
Ủa??? Có hương tin tức tố nào biến hình được không mọi người ơi??? Thấy em bé ngọt lịm đổi màu mình cũng muốn đổi aaaa~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất