Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê

Chương 6

Trước Sau
21.

Một câu này của Lam Vong Cơ khiến cho Ngụy Vô Tiện đần cả người. Hắn hỏi:

"Cái gì mà vốn nên như vậy?"

Lam Vong Cơ không trả lời. Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu đùa dai. Hắn bước lại gần, quấn lấy Lam Vong Cơ tra hỏi. Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào Lam Vong Cơ sát như thế. Mắt nhìn thấy vành tai Lam Vong Cơ chậm rãi phiếm hồng, rồi lại từ từ đỏ thấu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật hưng phấn.

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ ngươi có chịu nói hay không?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện bước tới, Lam Vong Cơ lui lại. Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy thì càng lớn mật hơn, tiếp tục bước gần hơn về phía trước, một đường ép Lam Vong Cơ lùi đến góc tường. Ngụy Vô Tiện cảm thấy chơi thật vui vẻ, không ngừng cọ cọ lên người Lam Vong Cơ, ép người ta đến tận chân tường, vẫn không biết xấu hổ mà dựa vào người trước mặt, nghiêng đầu thổi một ngụm khí vào vành tai Lam Vong Cơ, nói:

"Lam nhị công tử?"

Lam Vong Cơ đẩy hắn, cũng không động đậy.

Ngụy Vô Tiện nói:

"Thẹn sao? Lam nhị công tử? Hóa ra ngươi cũng sẽ thẹn thùng?"

Lam Vong Cơ không trả lời. Ngụy Vô Tiện vẫn không buông tha, nói:

"Ôi Lam nhị công tử, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ bỏ qua cho ngươi được không? Ngươi cho ta chút mặt mũi đi mà!"

Lam Vong Cơ mím môi nửa ngày rồi mới chậm rãi nói:

"Giữa ta và ngươi đã sớm có hôn ước."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Gì cơ?"

Lam Vong Cơ quay mặt đi chỗ khác, cũng không nói thêm gì nữa. Ngụy Vô Tiện trong lòng âm thầm phỏng đoán: Lam Trạm y nói sớm có hôn ước, sớm có hôn ước thì sao? Lại nghĩ đến tính cách của Lam Vong Cơ vốn chuyện nào ra chuyện đó, Ngụy Vô Tiện ngộ ra:

"Chúng là là vị hôn phu hôn thê, cho nên vốn là phải có tình cảm tốt với nhau, tình đầu ý hợp, triền miên quất quýt, ân ân ái ái?"

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện bị chọc đến mức cười như điên, trong lòng thầm nghĩ hôn ước này cũng rất... không tệ? Hắn vốn dĩ có chút bài xích đối với việc mình phải gả cho một nam nhân. Một cuộc hôn sự cưỡng ép vốn rất dễ làm hai bên ồn ào không vui, Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên là ví dụ tốt nhất. Bây giờ chính mình gặp phải chuyện tương tự, Ngụy Vô Tiện theo bản năng có chút kháng cự, nhưng nghĩ đến người kia là Lam Vong Cơ thì lập tức an tâm. Thiếu niên nào mà lại không hi vọng có thể cùng đạo lữ tương lai của mình ân ân ái ái bạch đầu giai lão chứ. Lam Vong Cơ đối với hắn cũng giống như vậy, nhất định có thể khiến hắn hài lòng. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến đây lại không nhịn được mà bổ nhào vào lòng Lam Vong Cơ cọ cọ, hài lòng bỏ qua cho đối phương, khiến cho Lam Vong Cơ sửng sốt mất một lúc, màu đỏ trên vành tai cũng không rút đi, y nói:

"Không biết xấu hổ."

Ngụy Vô Tiện tâm tình vui vẻ, cũng không giữ mồm giữ miệng nữa, nói:

"Làm sao? Chúng ta đã là hôn phu hôn thê! Ôm một chút thì làm sao? Hai chúng ta từ năm năm tuổi, ngoại trừ một cái bái đường thành thân cùng một cái Chu Công chi lễ thì còn thiếu cái gì? Làm sao lại không thể đụng?"

Lam Vong Cơ: "..."

22.

Ngay sau khi lần kéo Ngụy Vô Tiện ra ngoài tra hỏi, tên kia lại bắt đầu dính lấy Lam Vong Cơ hơn. Khóe miệng Giang Trừng không ngừng run rẩy, cố gắng nghĩ lại xem đến cùng lúc đó mình đã làm chuyện tốt gì.

Cực kỳ khác thường đó là, Lam Vong Cơ cũng không ghét bỏ Ngụy Vô Tiện như thường ngày. Ngụy Vô Tiện vây quanh y, y cũng kéo lại. Ngụy Vô Tiện nói chuyện trên trời dưới đất y cũng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu...

Chuyện này...

Giang Trừng vốn không có thiên phú ở phương diện này, vậy nên gã đi hỏi Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Hoài Tang lại bày ra cái vẻ thâm sâu khó lường, cười đến mức cực kỳ ngứa đòn, nói:

"Chuyện của Ngụy huynh, Giang huynh vẫn là bớt can thiệp vào thì tốt hơn. Nếu không chọc cho Lam Vong Cơ tức giận, về sau huynh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không có ngày lành."

Giang Trừng: "..."

Rốt cuộc là Nhiếp Hoài Tang đang nói cái chuyện quái quỷ gì vậy?!

Nói thật, huynh đệ tốt từ nhỏ đến lớn chơi đùa cùng mình bỗng bắt đầu chuyển sang vây quanh người khác, trong lòng Giang Trừng không nhịn được cũng có chút chua chua. Việc này nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng, chính gã không hiểu, Nhiếp Hoài Tang lại không chịu nói. Vậy nên rất nhanh sau đó Giang thiếu tông chủ trung thực ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không cẩn thận phạm lỗi trước mặt Lam Khải Nhân, bị phạt cũng không nhiều, một lần "Lễ tắc thiên", chép một ngày là xong. Giang Trừng lập tức yên tâm thoải mái, quang minh chính đại đi đến Tàng Thư Các.

Ngụy Vô Tiện cười nhạo hắn:



"Ha ha ha Giang Trừng không nghĩ đến ngươi cũng có hôm nay? Thế nào, chép phạt có vui hay không?"

Giang Trừng nói:

"Ngậm miệng, có như thế nào cũng không chép nhiều bằng ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngả ngớn dựa vào Lam Vong Cơ, ra vẻ thương tâm nói:

"Giang Trừng, ngươi sao có thể nhẫn tâm đâm vào vết sẹo của người khác. Ngươi nhìn thử trái tim của kẻ làm sư huynh như ta đây đi, đẫm máu!"

Gân xanh trên thái dương của Giang Trừng nhảy thịch lên một cái:

"Im mồm."

Ngụy Vô Tiện la lối:

"Lam Trạm ngươi xem, Giang Trừng hắn hung dữ với ta!"

Lam Vong Cơ vừa bất đắc dĩ giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại dáng ngồi cho ngay ngắn, vừa ngẩng đầu nhìn Giang Trừng một cái.

Giang Trừng không hiểu được cái nhìn kia của Lam Vong Cơ có ý gì. Ngày bình thường Lam Vong Cơ cũng là mặt không biểu tình, mặc kệ người khác hiểu hay không, đều là dùng ánh mắt để diễn tả. Nhưng mà trong mắt Giang Trừng, ánh mắt nào của y cũng như nhau. Mà ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, lại khiến cho Giang Trừng thật sự cảm nhận được sự... ôn, ôn, ôn nhu?

Giang Trừng ra sức lắc lắc đầu, cả người phát run, nổi cả da gà, hỏi Ngụy Vô Tiện:

"Sao ngươi lại không chép?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Từ từ sẽ xong, không vội."

Giang Trừng hỏi:

"Ngươi còn không chép cho nhanh, thích đợi ở Tàng Thư Các như vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Đúng rồi."

Giang Trừng: "..."

Giang Trừng chịu xong lần phạt này, hằng ngày trôi qua đều cẩn thận từng ly từng tí, như là đi trên băng mỏng, không dám để Lam Khải Nhân bắt được một chút xíu gì đó không đúng. Gã không muốn tiếp tục phải đi Tàng Thư Các nhìn sư huynh mình nữa.

23.

Sau hôm đó, Ngụy Vô Tiện giống như là ném hết mặt mo cả đời này rồi, cũng không sợ gì nữa, lại khôi phục bộ dáng không cần mặt mũi, cả ngày dính lấy Lam Vong Cơ. Hắn phạm lỗi cũng ít đi, lại có Lam Vong Cơ che chở, thời gian trôi qua cũng rất là nhẹ nhõm vui vẻ.

Lam Khải Nhân lão tiên sinh gần đây đi Thanh Hà trợ giúp Thanh Đàm hội, mấy ngày nay không cần lên lớp, Lam Vong Cơ lại cả ngày trốn trong Tàng Thư Các, đệ tử thế gia giống như phát điên. Ban ngày dạo chơi ở Thải Y trấn, một khắc cũng không muốn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đến lúc trở về còn chưa tận hứng, tụ tập ở trong phòng đóng cửa chơi đùa, kém một chút nữa là đã phá banh phòng.

Ngụy Vô Tiện cũng từng đóng cửa phòng tụ tập chơi bời một lần, nghe nhóm huynh đệ kia kể đủ mọi chuyện ban ngày lên Thải Y trấn chơi. Lại nhớ lại hương vị Thiên Tử Tiếu dưới ánh trăng hôm đó, tư vị kia đúng là số một trên đời, trong lòng lập tức ngứa ngáy khó chịu, định ngày mai nói chuyện này với Lam Vong Cơ, rủ y đi Thải Y trấn du ngoạn một phen.

Ngày hôm sau Ngụy Vô Tiện đi đến Tàng Thư Các, quấn lấy Lam Vong Cơ, lôi kéo y ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngự kiếm đi đến Thải Y trấn. Ngụy Vô Tiện nhìn Tị Trần dưới chân Lam Vong Cơ. Thanh kiếm xinh đẹp kia mấy ngày nay bị hắn lôi ra nghiên cứu kỹ. Hắn không thèm để ý gì, theo bản năng kề sát lại bên cạnh người Lam Vong Cơ, kéo kéo ống tay áo y:

"Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi hỏi mau kiếm của ta tên gọi là gì đi?"

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, cúi đầu đưa mắt nhìn bội kiếm của Ngụy Vô Tiện, kiếm kia kiểu dáng đơn giản, cổ phác nhẹ nhàng. Ngụy Vô Tiện bay cũng không thành thật, giẫm lên nó lúc cao lúc thấp, một khắc cũng không để nó thanh nhàn. Lam Vong Cơ thuận theo, hỏi:

"Kiếm này tên gì?"

Ngụy Vô Tiện cười ha hả nói:

"Tùy Tiện."

Lam Vong Cơ nhíu mày, cảm thấy không ổn, lại thấy Ngụy Vô Tiện cười đến xấu xa, giống như hoàn thành gian kế, cho nên không hỏi nữa.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục bám lấy Lam Vong Cơ nói:

"Lam Trạm? Lam Trạm ngươi nói tiếp đi!"

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói:

"Kiếm này có linh, tùy ý xưng hô là bất kính."

Ngụy Vô Tiện nói:



"Đầu óc ngươi đang nghĩ cái gì vậy. Ta không phải muốn ngươi tùy tiện gọi, mà là tên thanh kiếm này của ta gọi là 'Tùy Tiện'."

Quả nhiên.

Cái tên này tuy rằng chỉ là tùy đặt, lại vô cùng xứng đôi với Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, cười đến mức suýt chút nữa rơi xuống.

24.

Ngụy Vô Tiện bởi vì chuyện của Tùy Tiện mà cười suốt một đường. Một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đến Thải Y trấn vốn đang không biết bắt đầu chơi từ đâu, bỗng nhiên lại nghe thấy một trận cười quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Đúng là nhìn thấy Ngụy huynh kính yêu của bọn hắn đang cùng Lam Vong Cơ trùng trùng điệp điệp khí thế hùng hổ tung bay ở trên trời. Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ, sắc mặt lập tức đen sì.

Đám người kia không thể không thừa nhận, Ngụy Vô Tiện là biết chơi nhất. Mấy ngày nay bọn hắn lượn lờ khắp Thải Y trấn cũng không thấy có gì mới mẻ để chơi, Ngụy huynh đến, vậy thì có thể chơi đến nở hoa rồi. Nhiếp Hoài Tang nói:

"Ta đang lo không có gì chơi, Ngụy huynh đến thật là đúng lúc."

Đám người kia nhao nhao tán thành, vội vàng hô hào Ngụy Vô Tiện mau xuống. Giang Trừng vốn định ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Đúng vậy đấy, có Ngụy huynh đến, mọi người có thể chơi đến thống khoái."

"Mấy ngày trước không có Ngụy huynh, thật là nghẹn chết ta."

"Không sai không sai!"

"Còn có Lam Vong Cơ nữa, mọi người cùng nhau chơi."

"Đúng đúng đúng!"

"Lam cái gì...?"

"Lam Vong Cơ đấy."

"Giữa ban ngày ban mặt ngươi đang kể chuyện ma sao?"

"Không có mà, đó không phải là Lam Vong Cơ sao?"

Đám người nhìn theo ngón tay của thiếu niên kia, nhận ra bên cạnh Ngụy Vô Tiện còn kèm theo một cái Lam Vong Cơ?

Đám bạn xấu: "..."

Đám bạn xấu muốn chạy trốn, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ lại đường đường chính chính hạ xuống trước mặt bọn hắn. Ngụy Vô Tiện nói:

"Ha! Mọi người ở đây cả à?"

Giang Trừng đen mặt không nói gì, đám bạn xấu cười khổ đáp:

"Đều ở đều ở."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Chơi đến chỗ nào rồi?"

Chơi... Chơi đến chỗ nào rồi?

Đám bạn xấu đưa mắt dè chừng Lam Vong Cơ.

Ta, chúng ta... chơi đến chỗ nào rồi nhỉ?

Có một thiếu niên nói:

"Hỏi ngươi đấy Nhiếp huynh, chơi, chơi đến chỗ nào rồi?"

Nhiếp Hoài Tang đang yên tâm thoải mái giả vờ vô hình: "..."

Nhiếp Hoài Tang bị đám bạn xấu đẩy ra, run run rẩy rẩy nói:

"Cũng, cũng chỉ thế này."

Ngụy Vô Tiện đắc ý nói:

"Xem ra không có ta các ngươi đúng là không làm gì nên hồn."

Đám bạn xấu khóc không ra nước mắt: Vâng vâng vâng, không có ngài không được, cho nên ngài mau mau dẫn Lam Vong Cơ đi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau