Cả Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt
Chương 1: Thế Giới Thứ Nhất (1)
"Tít —— tít —— "
Thời Thanh đứng ở trước giường bệnh, nhìn người nằm trên đó, tướng mạo rất tốt, đáng tiếc sắc mặt lại tái nhợt trắng bệch, cơ thể cắm đầy máy móc chữa bệnh, bác sĩ bên cạnh mồ hôi nhễ nhại cố gắng cứu chữa.
Mà tiếng âm thanh đại diện cho sự sống đang đếm ngược văng vẳng bên tai cậu, bên cạnh còn có một giọng nói tiếng huyên thuyên không dứt: " Kí chủ à cậu thật sự không đồng ý làm nhiệm vụ với tôi sao? Nếu không làm, cậu chắc chắn sẽ chết đó. Đơn giản lắm, cậu chỉ cần bảo hộ người có đại vận khí, dẫn dắt anh ta đi theo đúng kịch bản mà không làm khiến người kia nghi ngờ gì."
Thấy Thời Thanh vẫn lãnh đạm không thèm để ý nhìn chính mình đang bị cấp cứu, nó trong lòng lo lắng sốt ruột, "Kí chủ, cậu nên đáp ứng tôi đi, đợi đến khi làm xong nhiệm vụ, thân thể cậu có thể sống lại đó."
Thời Thanh: "Không làm, tao đây muốn chết, cút đi."
Hệ thống gấp muốn khóc, "Chúng ta đều bị trói định với nhau rồi. Nếu cậu không nhận nhiệm vụ là tôi chết chùm với cậu đó. Lạy cậu, làm chút nhiệm vụ đi, siêu đơn giản, hơn, hơn nữa, hơn nữa tôi cho cậu bàn tay vàng, cho mỗi thế giới đều phê pha quên đường về có được không?"
Thời Thanh: "Ha ha."
Cậu chỉ chỉ mình trên giường, "Tao đã phê pha lắm rồi, mày xem."
Còn không phải nằm trên giường bệnh, mặc người ta làm gì thì làm à.
Hệ thống thật sự sắp khóc, trước đó nghe nói có một kí chủ đã bị trói định với mình liền ngây ngẩn cả người mừng như điên lập tức chạy đi làm nhiệm vụ, mà nó chưa từng thấy kí chủ nào như vậy, một lòng muốn chờ chết.
Nó cắn răng một cái, "Tôi sẽ cho cậu bàn tay vàng lớn nhất! Mỗi lần bước vào thế giới mới, đều có quyền cao chức trọng, không ai dám khinh dám bỉ!!"
Đứng ở bên giường Thời Thanh nhàn nhạt liếc mắt: "Vậy sao?"
Hệ thống: "Huhuhu quyền hạn của tôi chỉ có nhiêu đó thôi, bàn tay vàng đã là cao nhất rồi đó..."
Thấy nó chỉ lo khóc lóc không còn dụ dỗ ra điều kiện, Thời Thanh lúc này mới tin tưởng đây là điều kiện lớn nhất nó có thể mở cho mình, trực tiếp đưa tay ra, "Đi thôi."
Hệ thống khóc lóc sửng sốt, "A?"
Thời Thanh ở trên cao nhìn xuống nhìn qua quả cầu nhỏ kia, "Không phải nói làm nhiệm vụ à, đi thôi."
"Ô ô ô!! Đi liền đi liền!"
Kinh hỉ tới quá đột ngột, hệ thống cũng không đoái hoài suy nghĩ nhiều, vội vã bay đến trên tay Thời Thanh, mang theo nó rời khỏi thế giới này.
Mở mắt ra lần nữa là đang ở trong không gian nhiệm vụ, không biết Thời Thanh làm sao lại biết được mọi chuyện ở nơi này đều do kí chủ quyết định, không tới ba giây, nhiệm vụ trong không gian liền xuất hiện mặt trời trên biển rộng cát nắng.
Mà kí chủ nó thì nằm thoải mái trên ghế ở bãi cát, đeo kính râm, tay cầm trái dừa và cắm ống hút uống ngon lành.
Nhìn bộ dáng tự do tự tại của cậu, trong đầu hệ thống chợt lóe lên một ý nghĩ, yếu ớt đi hỏi Thời Thanh: "Kí chủ, lúc trước cậu không chịu đồng ý với tôi, không phải vì muốn ra điều kiện đâu nhỉ?"
Thời Thanh uống một ngụm nước dừa, cũng không phủ nhận: "Đối với tình huống chưa xác định được, đương nhiên, trước tiên mình phải đảm bảo bản thân có thể nhận được những lợi ích tốt nhất."
Hệ thống: "Nhưng tôi thái độ tốt như vậy..."
"Thái độ tốt thì sao, không có cùng ta đứng chung trên một cái thuyền thì có lợi ích gì."
Thời Thanh nói xong, chọc nhẹ cầu nhỏ, "Yên tâm, hiện tại tao biết chúng ta là cùng chung thuyền rồi, mày sẽ không làm gì được tao cả."
Hệ thống:...
Bị treo trên tay kí chủ cái gì cũng không biết mấy ngày, nó hiện tại cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Nhưng cho dù nó hoài nghi nhân sinh đến mức nào, nhiệm vụ vẫn phải được làm.
Hệ thống an ủi bản thân, kí chủ là lão đại, dù sao tốt hơn một người mới dễ thương không làm được gì, đồng thời một bên lấy dữ liệu thế giới thứ nhất, cẩn thận giao cho Thời Thanh.
Dữ liệu được truyền trực tiếp đến đại não, Thời Thanh nhíu mày, cũng không kinh ngạc với cách thức vượt thời đại này, nhắm mắt lại cẩn nhận tiếp thu dữ liệu thế giới thứ nhất.
※※※
Thể thế giới này bản thể là một cuốn tiểu thuyết hiện đại đánh quái thăng cấp. Vai chính Ân Minh Tranh vào thế kỉ 21, Lam tinh vốn là một tinh cầu thái bình. Bỗng một ngày, tọa độ của Lam tinh bị lộ vào ra trước mắt của những kẻ săn mồi giữa các vì sao. Một hành tinh khoa học kĩ thuật kém phát triển, môi trường sinh thái không tệ, trong mắt chúng nó tương đương với vật vô chủ.
Vì vậy lũ săn mồi âm mưu xâm lược, chúng đi trước về khoa học kĩ thuật, bản thân cũng là cường giả, đối phó với những dân thường Lam tinh giống như người lớn đối phó với con nít thoải mái và đơn giản.
Khi con người bị giết hại vô kể, càng nhiều người kích phát dị năng và đồng thời bắt đầu phản kích, vai chính Ân Minh Tranh trong tất cả chính là dị năng giả lợi hại nhất tồn tại, giá trị vũ lực và trí tuệ cao.
Hắn thành lập căn cứ, băng năng lực chính và cùng đồng đội với những khả năng khác nhau ngăn chặn địch, đánh quái thăng cấp, dựa theo cốt truyện cuốn sách này, Ân Minh Tranh sẽ có thể chiến đấu với một con quái vật nhỏ trong một ngày và một con quái vật lớn trong ba ngày cho đến khi quân xâm lược hoàn toàn bị đánh bại
Nhưng ngòi văn viết quá mức chân thật, lực lượng đọc giả cuồng nhiệt biến nó thành một thế giới nhỏ của riêng mình, bên trong tiểu thế giới này, những kẻ săn không có sức chịu đựng để chờ nhân vật chính trưởng thành, mà khởi nghĩa đánh luôn vào Lam Tinh.
Cốt truyện đã được thay đổi, các nhân vật chủ yếu đều có tính cách của riêng mình, những kẻ săn mồi chúng nó đã phát hiện đánh không lại, bắt đầu mở ra đường lối chính sách mới, tranh quyền đoạt lợi bất cứ cái gì trong bất kể mọi hoàn cảnh đều không ngừng lại. Ân Minh Tranh một lòng vì nhân loại trực tiếp bị những người muốn đoạt quyền xem thành cái đinh trong mắt.
Đồng thời vì thành tiểu thế giới, tọa độ Lam tinh lộ ra ngoài, xuất hiện những kẻ xâm lược mới, theo kịch bản thế giới, Ân Minh Tranh sẽ đồng quy vô tận với nhóm quân xâm lược thứ hai nếu không có nếu không còn hắn bảo vệ, nhóm xâm lược đầu tiên liền dễ như ăn cháo thống trị Lam Tinh
Nhiệm vụ của Thời Thanh là bảo vệ Ân Minh Tranh, người đàn ông may mắn tuyệt vời, để hắn ta đánh đuổi những kẻ xâm lược đó, sống hạnh phúc viên mãn đến cuối cùng theo cái kết.
Thấy cậu mở mắt ra, hệ thống biết kí chủ đã xem xong, vội vàng nhắc nhở: "Tôi sẽ ngẫu nhiên xếp cậu vào những nhân vật lớn trong cốt truyện, đảm bảo quyền cao chức trọng, cậu có thể xem trước âm mưu của những nhân vật lớn này. "
"Còn gì nữa không? Chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ nhân vật chính? "
Trải qua mất ngày ở chung, Thời Thanh biết hệ thống sẽ không nói dối mình, nhưng cậu luôn cảm thấy như vậy không đáng tin cậy.
Quả nhiên, hệ thống sửng sốt, hoảng sợ nói: "Đúng, đúng, còn có những điều khác, kí chủ nhất định phải chú ý, bởi vì thế giới nhỏ sinh ra đều quay quanh nhân vật chính, cho nên nhân vật chính bài xích thì cũng sẽ bị ý chí thế giới bài xích. Người trong truyện sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng người chấp hành nhiệm vụ sẽ bị đuổi ra, và một khi bị bị đuổi ra ngoài, sẽ được coi là nhiệm vụ thất bại.
"Tháng đầu tiên nhiệm vụ khi được đưa vào tiểu thế giới là thời kỳ bảo vệ, cho dù bị vai chính bài xích thì thần thức thế giới cũng không nhận ra được, nhưng sau thời gian bảo vệ sẽ khó xử lý, vì vậy kí chủ tạo mối quan tốt với nhân vật chính, nếu nhiệm vụ đầu tiên thất bại sẽ bị trừ tích phân, nói ngắn gọn thì giống nợ lãi gấp 10 lần đó."
"Biết rồi.".
||||| Truyện đề cử: Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú |||||
Thời Thanh búng tay, trên tay cậu xuất hiện một quả dừa mới.
Cậu hơi nheo mắt lại, không quá lo lắng về việc ý chí thế giới chụ xuất.
Trong thế giới nhỏ này, mọi người đại đa số đều có quan hệ tốt với nhân vật chính, cậu tùy tiện xuyên vào người nào cũng không lo nhân vật chính bài xích.
Nếu không xảy ra sự cố gì sai với hệ thống.
Hệ thống còn đang lải nhải tiếp: "Để tránh cho ký chủ bị trục xuất vô cớ, hệ thống sẽ đưa ra một bài kiểm tra đo lường độ bài xích. Nếu độ bài xích vượt quá 50%, ký chủ sẽ bị ý chí thế giới trục xuất ra tiểu thế giới. Hãy cẩn thận!"
"Được rồi, tôi bắt đầu truyền tống đây, kí chủ nhớ tiếp thu ký ức của nguyên chủ, để dễ dàng hòa nhập thế giới, 3——2——1—— "
※※※
Một khu vực rộng lớn đã bị đóng cửa trên khu dân sự trong vùng được lớp vỏ bọc bảo vệ. Những con rô-bốt cao khoảng nửa người trưởng thành liên tục công kích xối xả lớp vỏ bảo vệ bằng vũ khí của chúng. Nhìn từ xa, số lượng chúng đông như đàn kiến, hơn hàng trăm triệu con, ba tầng bảo vệ bên ngoài, ba lớp vỏ bảo vệ đã bị nứt vỡ nặng nề dưới sức công phá mạnh mẽ của chúng.
Bên trong lớp vỏ bọc bảo vệ, vô số người dân kinh hãi nhìn lên, người mẹ đang ôm con, người chồng đang bảo vệ người vợ, và những đứa trẻ đang bảo vệ cha mẹ, ánh mắt họ hoảng sợ và tuyệt vọng vô cùng.
Ở phía trên cùng của những con rô bốt này, một con tàu vũ trụ cơ học lớn hơn toàn bộ lớp từ trường bảo vệ, nhắm nòng pháo vào lớp vỏ bảo vệ bên dưới.
Một giọng nói lạnh như băng máy móc không ngừng lặp lại nói: "Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
Từng giây đếm ngược giống như lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ của người dân, bọn họ bật khóc ôm nhau.
Đây là một mối đe dọa uy hiếp.
Đe dọa Ân Minh Tranh đầu hàng để đổi lấy mạng sống của 10 vạn dân thường.
Ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra nếu một thủ lĩnh loài người rơi vào tay quân xâm lược, không ai dám hy vọng hão huyền Âm Minh Chính sẽ đánh đổi mạng sống của mình cho họ, bọn họ chỉ biết bất lực khóc lóc chờ đợi giây cuối cùng.
"57..."
"56..."
"55..."
Cuối cùng, khi đếm ngược 10 giây cuối cùng, một chiếc máy bay từ xa bay tới.
Con tàu vũ trụ cơ học lớn đến nỗi người ta không thể nhìn thấy mặt trời cuối cùng cũng ngừng đếm ngược, và nó nhận được tín hiệu truyền tới từ máy bay kia.
"Chúng tôi đã đưa Âm Minh Chính đến đây, xin hãy thả con tin ngay lập tức."
Thời Thanh ngồi yên trên ngai vàng khoảng 30 giây, rũ mắt nhìn người nam nhân bị đẩy xuống từ máy bay, thị lực cực cao cho phép anh ta dễ dàng nhìn thấy tướng mạo và dáng vẻ tuấn tú của Ân Minh Tranh rất phù hợp với thẩm mỹ của mình., tay chân vô lực nhìn về phía cậu với đôi mắt ngập tràn thù hận của hắn ta.
Hiển nhiên, sau khi bị tấn công, hắn đã phải uống một loại thuốc nào đó, khiến cho dị năng giả vô số kẻ xâm lược khiếp sợ không thể động đậy, cũng chỉ có thể bị người từ trên máy bay ném xuống như một món đồ vật.
Thời Thanh phái một robot gần nhất với Ân Minh Tranh bắt hắn ta, mà nếu không bắt được, với tư cách là một siêu nhân, Ân Minh Tranh đương nhiên cũng sẽ không ngã chết, nhưng sẽ chỉ là đau một lúc mà thôi.
Trong khi ra lệnh cho robot, cậu vừa nhanh chóng tiếp thu kí ức trong tâm trí mình.
Hệ thống nói đúng, cậu có địa vị quyền cao chức trọng, đi bất cứ nơi nào cũng không ai dám khiêu khích hay khinh bỉ cậu.
Bởi vì cậu đã nhảy vào làm boss phản diện của tiểu thế giới này, là kẻ xâm lược thứ hai, vị vua Cơ Giới đã chết chùm cùng với Ân Minh Chính.
Nhưng không ai dám khinh bỉ cậu? Dựa theo ký ức trong đầu, không ai dám đến gần quân đoàn Cơ Giới bọn họ trong nguyên vũ trụ.
Đối với vai chính Ân Minh Tranh tuổi gì?
Một tên vừa đến Lam tinh, đe dọa tính mạng 10 vạn mạng người, buộc họ phải từ bỏ hắn, và trao đổi hắn ta...
—— Kẻ xâm lược.
Thời Thanh đứng ở trước giường bệnh, nhìn người nằm trên đó, tướng mạo rất tốt, đáng tiếc sắc mặt lại tái nhợt trắng bệch, cơ thể cắm đầy máy móc chữa bệnh, bác sĩ bên cạnh mồ hôi nhễ nhại cố gắng cứu chữa.
Mà tiếng âm thanh đại diện cho sự sống đang đếm ngược văng vẳng bên tai cậu, bên cạnh còn có một giọng nói tiếng huyên thuyên không dứt: " Kí chủ à cậu thật sự không đồng ý làm nhiệm vụ với tôi sao? Nếu không làm, cậu chắc chắn sẽ chết đó. Đơn giản lắm, cậu chỉ cần bảo hộ người có đại vận khí, dẫn dắt anh ta đi theo đúng kịch bản mà không làm khiến người kia nghi ngờ gì."
Thấy Thời Thanh vẫn lãnh đạm không thèm để ý nhìn chính mình đang bị cấp cứu, nó trong lòng lo lắng sốt ruột, "Kí chủ, cậu nên đáp ứng tôi đi, đợi đến khi làm xong nhiệm vụ, thân thể cậu có thể sống lại đó."
Thời Thanh: "Không làm, tao đây muốn chết, cút đi."
Hệ thống gấp muốn khóc, "Chúng ta đều bị trói định với nhau rồi. Nếu cậu không nhận nhiệm vụ là tôi chết chùm với cậu đó. Lạy cậu, làm chút nhiệm vụ đi, siêu đơn giản, hơn, hơn nữa, hơn nữa tôi cho cậu bàn tay vàng, cho mỗi thế giới đều phê pha quên đường về có được không?"
Thời Thanh: "Ha ha."
Cậu chỉ chỉ mình trên giường, "Tao đã phê pha lắm rồi, mày xem."
Còn không phải nằm trên giường bệnh, mặc người ta làm gì thì làm à.
Hệ thống thật sự sắp khóc, trước đó nghe nói có một kí chủ đã bị trói định với mình liền ngây ngẩn cả người mừng như điên lập tức chạy đi làm nhiệm vụ, mà nó chưa từng thấy kí chủ nào như vậy, một lòng muốn chờ chết.
Nó cắn răng một cái, "Tôi sẽ cho cậu bàn tay vàng lớn nhất! Mỗi lần bước vào thế giới mới, đều có quyền cao chức trọng, không ai dám khinh dám bỉ!!"
Đứng ở bên giường Thời Thanh nhàn nhạt liếc mắt: "Vậy sao?"
Hệ thống: "Huhuhu quyền hạn của tôi chỉ có nhiêu đó thôi, bàn tay vàng đã là cao nhất rồi đó..."
Thấy nó chỉ lo khóc lóc không còn dụ dỗ ra điều kiện, Thời Thanh lúc này mới tin tưởng đây là điều kiện lớn nhất nó có thể mở cho mình, trực tiếp đưa tay ra, "Đi thôi."
Hệ thống khóc lóc sửng sốt, "A?"
Thời Thanh ở trên cao nhìn xuống nhìn qua quả cầu nhỏ kia, "Không phải nói làm nhiệm vụ à, đi thôi."
"Ô ô ô!! Đi liền đi liền!"
Kinh hỉ tới quá đột ngột, hệ thống cũng không đoái hoài suy nghĩ nhiều, vội vã bay đến trên tay Thời Thanh, mang theo nó rời khỏi thế giới này.
Mở mắt ra lần nữa là đang ở trong không gian nhiệm vụ, không biết Thời Thanh làm sao lại biết được mọi chuyện ở nơi này đều do kí chủ quyết định, không tới ba giây, nhiệm vụ trong không gian liền xuất hiện mặt trời trên biển rộng cát nắng.
Mà kí chủ nó thì nằm thoải mái trên ghế ở bãi cát, đeo kính râm, tay cầm trái dừa và cắm ống hút uống ngon lành.
Nhìn bộ dáng tự do tự tại của cậu, trong đầu hệ thống chợt lóe lên một ý nghĩ, yếu ớt đi hỏi Thời Thanh: "Kí chủ, lúc trước cậu không chịu đồng ý với tôi, không phải vì muốn ra điều kiện đâu nhỉ?"
Thời Thanh uống một ngụm nước dừa, cũng không phủ nhận: "Đối với tình huống chưa xác định được, đương nhiên, trước tiên mình phải đảm bảo bản thân có thể nhận được những lợi ích tốt nhất."
Hệ thống: "Nhưng tôi thái độ tốt như vậy..."
"Thái độ tốt thì sao, không có cùng ta đứng chung trên một cái thuyền thì có lợi ích gì."
Thời Thanh nói xong, chọc nhẹ cầu nhỏ, "Yên tâm, hiện tại tao biết chúng ta là cùng chung thuyền rồi, mày sẽ không làm gì được tao cả."
Hệ thống:...
Bị treo trên tay kí chủ cái gì cũng không biết mấy ngày, nó hiện tại cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Nhưng cho dù nó hoài nghi nhân sinh đến mức nào, nhiệm vụ vẫn phải được làm.
Hệ thống an ủi bản thân, kí chủ là lão đại, dù sao tốt hơn một người mới dễ thương không làm được gì, đồng thời một bên lấy dữ liệu thế giới thứ nhất, cẩn thận giao cho Thời Thanh.
Dữ liệu được truyền trực tiếp đến đại não, Thời Thanh nhíu mày, cũng không kinh ngạc với cách thức vượt thời đại này, nhắm mắt lại cẩn nhận tiếp thu dữ liệu thế giới thứ nhất.
※※※
Thể thế giới này bản thể là một cuốn tiểu thuyết hiện đại đánh quái thăng cấp. Vai chính Ân Minh Tranh vào thế kỉ 21, Lam tinh vốn là một tinh cầu thái bình. Bỗng một ngày, tọa độ của Lam tinh bị lộ vào ra trước mắt của những kẻ săn mồi giữa các vì sao. Một hành tinh khoa học kĩ thuật kém phát triển, môi trường sinh thái không tệ, trong mắt chúng nó tương đương với vật vô chủ.
Vì vậy lũ săn mồi âm mưu xâm lược, chúng đi trước về khoa học kĩ thuật, bản thân cũng là cường giả, đối phó với những dân thường Lam tinh giống như người lớn đối phó với con nít thoải mái và đơn giản.
Khi con người bị giết hại vô kể, càng nhiều người kích phát dị năng và đồng thời bắt đầu phản kích, vai chính Ân Minh Tranh trong tất cả chính là dị năng giả lợi hại nhất tồn tại, giá trị vũ lực và trí tuệ cao.
Hắn thành lập căn cứ, băng năng lực chính và cùng đồng đội với những khả năng khác nhau ngăn chặn địch, đánh quái thăng cấp, dựa theo cốt truyện cuốn sách này, Ân Minh Tranh sẽ có thể chiến đấu với một con quái vật nhỏ trong một ngày và một con quái vật lớn trong ba ngày cho đến khi quân xâm lược hoàn toàn bị đánh bại
Nhưng ngòi văn viết quá mức chân thật, lực lượng đọc giả cuồng nhiệt biến nó thành một thế giới nhỏ của riêng mình, bên trong tiểu thế giới này, những kẻ săn không có sức chịu đựng để chờ nhân vật chính trưởng thành, mà khởi nghĩa đánh luôn vào Lam Tinh.
Cốt truyện đã được thay đổi, các nhân vật chủ yếu đều có tính cách của riêng mình, những kẻ săn mồi chúng nó đã phát hiện đánh không lại, bắt đầu mở ra đường lối chính sách mới, tranh quyền đoạt lợi bất cứ cái gì trong bất kể mọi hoàn cảnh đều không ngừng lại. Ân Minh Tranh một lòng vì nhân loại trực tiếp bị những người muốn đoạt quyền xem thành cái đinh trong mắt.
Đồng thời vì thành tiểu thế giới, tọa độ Lam tinh lộ ra ngoài, xuất hiện những kẻ xâm lược mới, theo kịch bản thế giới, Ân Minh Tranh sẽ đồng quy vô tận với nhóm quân xâm lược thứ hai nếu không có nếu không còn hắn bảo vệ, nhóm xâm lược đầu tiên liền dễ như ăn cháo thống trị Lam Tinh
Nhiệm vụ của Thời Thanh là bảo vệ Ân Minh Tranh, người đàn ông may mắn tuyệt vời, để hắn ta đánh đuổi những kẻ xâm lược đó, sống hạnh phúc viên mãn đến cuối cùng theo cái kết.
Thấy cậu mở mắt ra, hệ thống biết kí chủ đã xem xong, vội vàng nhắc nhở: "Tôi sẽ ngẫu nhiên xếp cậu vào những nhân vật lớn trong cốt truyện, đảm bảo quyền cao chức trọng, cậu có thể xem trước âm mưu của những nhân vật lớn này. "
"Còn gì nữa không? Chỉ có một nhiệm vụ là bảo vệ nhân vật chính? "
Trải qua mất ngày ở chung, Thời Thanh biết hệ thống sẽ không nói dối mình, nhưng cậu luôn cảm thấy như vậy không đáng tin cậy.
Quả nhiên, hệ thống sửng sốt, hoảng sợ nói: "Đúng, đúng, còn có những điều khác, kí chủ nhất định phải chú ý, bởi vì thế giới nhỏ sinh ra đều quay quanh nhân vật chính, cho nên nhân vật chính bài xích thì cũng sẽ bị ý chí thế giới bài xích. Người trong truyện sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng người chấp hành nhiệm vụ sẽ bị đuổi ra, và một khi bị bị đuổi ra ngoài, sẽ được coi là nhiệm vụ thất bại.
"Tháng đầu tiên nhiệm vụ khi được đưa vào tiểu thế giới là thời kỳ bảo vệ, cho dù bị vai chính bài xích thì thần thức thế giới cũng không nhận ra được, nhưng sau thời gian bảo vệ sẽ khó xử lý, vì vậy kí chủ tạo mối quan tốt với nhân vật chính, nếu nhiệm vụ đầu tiên thất bại sẽ bị trừ tích phân, nói ngắn gọn thì giống nợ lãi gấp 10 lần đó."
"Biết rồi.".
||||| Truyện đề cử: Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú |||||
Thời Thanh búng tay, trên tay cậu xuất hiện một quả dừa mới.
Cậu hơi nheo mắt lại, không quá lo lắng về việc ý chí thế giới chụ xuất.
Trong thế giới nhỏ này, mọi người đại đa số đều có quan hệ tốt với nhân vật chính, cậu tùy tiện xuyên vào người nào cũng không lo nhân vật chính bài xích.
Nếu không xảy ra sự cố gì sai với hệ thống.
Hệ thống còn đang lải nhải tiếp: "Để tránh cho ký chủ bị trục xuất vô cớ, hệ thống sẽ đưa ra một bài kiểm tra đo lường độ bài xích. Nếu độ bài xích vượt quá 50%, ký chủ sẽ bị ý chí thế giới trục xuất ra tiểu thế giới. Hãy cẩn thận!"
"Được rồi, tôi bắt đầu truyền tống đây, kí chủ nhớ tiếp thu ký ức của nguyên chủ, để dễ dàng hòa nhập thế giới, 3——2——1—— "
※※※
Một khu vực rộng lớn đã bị đóng cửa trên khu dân sự trong vùng được lớp vỏ bọc bảo vệ. Những con rô-bốt cao khoảng nửa người trưởng thành liên tục công kích xối xả lớp vỏ bảo vệ bằng vũ khí của chúng. Nhìn từ xa, số lượng chúng đông như đàn kiến, hơn hàng trăm triệu con, ba tầng bảo vệ bên ngoài, ba lớp vỏ bảo vệ đã bị nứt vỡ nặng nề dưới sức công phá mạnh mẽ của chúng.
Bên trong lớp vỏ bọc bảo vệ, vô số người dân kinh hãi nhìn lên, người mẹ đang ôm con, người chồng đang bảo vệ người vợ, và những đứa trẻ đang bảo vệ cha mẹ, ánh mắt họ hoảng sợ và tuyệt vọng vô cùng.
Ở phía trên cùng của những con rô bốt này, một con tàu vũ trụ cơ học lớn hơn toàn bộ lớp từ trường bảo vệ, nhắm nòng pháo vào lớp vỏ bảo vệ bên dưới.
Một giọng nói lạnh như băng máy móc không ngừng lặp lại nói: "Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
"Nhân loại, giao ra Ân Minh Tranh, bằng không 60 giây nữa chúng ta sẽ tiến công."
Từng giây đếm ngược giống như lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ của người dân, bọn họ bật khóc ôm nhau.
Đây là một mối đe dọa uy hiếp.
Đe dọa Ân Minh Tranh đầu hàng để đổi lấy mạng sống của 10 vạn dân thường.
Ai cũng biết điều gì sẽ xảy ra nếu một thủ lĩnh loài người rơi vào tay quân xâm lược, không ai dám hy vọng hão huyền Âm Minh Chính sẽ đánh đổi mạng sống của mình cho họ, bọn họ chỉ biết bất lực khóc lóc chờ đợi giây cuối cùng.
"57..."
"56..."
"55..."
Cuối cùng, khi đếm ngược 10 giây cuối cùng, một chiếc máy bay từ xa bay tới.
Con tàu vũ trụ cơ học lớn đến nỗi người ta không thể nhìn thấy mặt trời cuối cùng cũng ngừng đếm ngược, và nó nhận được tín hiệu truyền tới từ máy bay kia.
"Chúng tôi đã đưa Âm Minh Chính đến đây, xin hãy thả con tin ngay lập tức."
Thời Thanh ngồi yên trên ngai vàng khoảng 30 giây, rũ mắt nhìn người nam nhân bị đẩy xuống từ máy bay, thị lực cực cao cho phép anh ta dễ dàng nhìn thấy tướng mạo và dáng vẻ tuấn tú của Ân Minh Tranh rất phù hợp với thẩm mỹ của mình., tay chân vô lực nhìn về phía cậu với đôi mắt ngập tràn thù hận của hắn ta.
Hiển nhiên, sau khi bị tấn công, hắn đã phải uống một loại thuốc nào đó, khiến cho dị năng giả vô số kẻ xâm lược khiếp sợ không thể động đậy, cũng chỉ có thể bị người từ trên máy bay ném xuống như một món đồ vật.
Thời Thanh phái một robot gần nhất với Ân Minh Tranh bắt hắn ta, mà nếu không bắt được, với tư cách là một siêu nhân, Ân Minh Tranh đương nhiên cũng sẽ không ngã chết, nhưng sẽ chỉ là đau một lúc mà thôi.
Trong khi ra lệnh cho robot, cậu vừa nhanh chóng tiếp thu kí ức trong tâm trí mình.
Hệ thống nói đúng, cậu có địa vị quyền cao chức trọng, đi bất cứ nơi nào cũng không ai dám khiêu khích hay khinh bỉ cậu.
Bởi vì cậu đã nhảy vào làm boss phản diện của tiểu thế giới này, là kẻ xâm lược thứ hai, vị vua Cơ Giới đã chết chùm cùng với Ân Minh Chính.
Nhưng không ai dám khinh bỉ cậu? Dựa theo ký ức trong đầu, không ai dám đến gần quân đoàn Cơ Giới bọn họ trong nguyên vũ trụ.
Đối với vai chính Ân Minh Tranh tuổi gì?
Một tên vừa đến Lam tinh, đe dọa tính mạng 10 vạn mạng người, buộc họ phải từ bỏ hắn, và trao đổi hắn ta...
—— Kẻ xâm lược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất