Cả Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt
Chương 3: Thế Giới Thứ Nhất (3)
Sinh con, sinh con??
Ân Minh Tranh nhìn rõ ràng nam tử ở trên người mình, đáy lòng lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Thấy Thời Thanh nói lời này, cậu nóng lòng muốn kéo áo khoác hắn xuống, vội vàng giãy dụa đành đạch như cá nằm trên thớt: "Không! Chờ một chút, tôi là nam nhân!"
"Ta cũng vậy."
Thời Thanh trong lúc bận rộn, cậu tự tin đáp.
Cậu quả thực rất bận, để lột từng lớp áo ra, cậu buông lỏng tay ôm lấy Ân Minh Tranh, bàn tay trắng nõn mềm mại của thiếu niên rơi xuống áo khoác, cố gắng lột ra.
Tuy nhiên, chính vì không nắm lấy tay của Ân Minh Chính nữa, người đàn ông giành lại quyền chủ động của mình càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Vì hành động của Thời Thanh, hắn ta không đoái hoài đến những suy nghĩ trước đây [Thâm nhập vào nội bộ kẻ thù] [Không để lại dấu vết] [Hiểu tình hình]. Hiện tại, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ đáng thương, rằng là nhanh chóng giữ áo khoác và sự trong trắng của mình.
Cả hai dường như đang chơi một trò chơi tấn công và phòng thủ nào đó, Thời Thanh tấn công Ân Minh Chính phòng thủ.
Thời Thanh có sức mạnh tuyệt vời nhưng không thuần thục, Ân Minh Chính mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nhưng sức mạnh của anh ta không thể so sánh với cậu, vì vậy trong một thời gian, họ cố gắng công và chặn nhanh chóng rồi rơi vào cục diện bế tắc kẻ tám lạng người nửa cân.
Ân Minh Chính vội vàng cầm chặt áo khoác, vừa nhìn thanh niên phía trên có một đôi mắt hạnh tròn xoe, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào bất giác mím lại vì "bận".
Như nhận ra được tầm mắt của Ân Minh Chính, cậu ta thậm chí còn tận lực nâng mắt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông.
Trông cậu như một cậu bé rất ngây thơ, trong sáng.
—Nếu cậu ta không vùi đầu vào công việc không đứng đắn của mình sau khi cười.
Phải nói bộ dáng của thanh niên xa lạ này trông thật vô hại, tình huống bây giờ đã sáng tỏ, ở trên phi thuyền của người ngoài hành tinh, còn trên người có địa vị cao trong số những người ngoài hành tinh, dung mạo giống một con người, nhưng nhìn cậu, với nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt cười, Ân Minh Tranh trong lòng không khỏi có nổi lên một ngọn lửa trong lòng
Tất nhiên, ngay cả khi hồi sức, hắn ta cũng không đủ sức để chống lại và trốn thoát.
Tay không chặn được nê miệng chỉ biết nói lung tung.
Nghĩ như vậy, Ân Minh Tranh khó khăn chặn tay Thời Thanh nói: "Chúng ta có hiểu lầm gì không? Tôi không biết cậu, cho nên tôi nhất định không phải đối tác của cậu."
"Tại sao đối tác của ta nhất định phải biết ta?
Thiếu niên ngồi ở trên người hắn rốt cục dừng tay, đôi mắt tròn lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí có chút bất bình: "Ngươi tại sao không tự mình cởi quần áo."
"Tại sao tôi... Không có, cậu trước tiên đứng dậy đi. "
Ân Minh Tranh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thời Thanh giao tiếp tốt. có thể giao tiếp thì tốt rồi.
Tuy nhiên, hóa ra hắn đã quá nhẹ nhõm quá sớm.
Thiếu niên trông trắng trẻo và mềm mại ngồi vững vàng với sức nặng có thể làm một người bình thường muốn ói ra máu, giọng Thời Thanh có vẻ không vui:"Ta không dậy."
"Ta là bạn đời của người, tại sao lại không muốn sinh con với ta?"
Sau khi hít thở vài lần, hắn điều chỉnh cảm xúc của mình và cố gắng nói chuyện vui vẻ với thiếu niên trước mặt, trông chỉ khoảng mười tám tuổi.
Thưa ngài, chuyện là như thế này, thứ nhất, tôi không phải là bạn đời của ngài, thứ hai, tôi và ngài đều là đàn ông, 100% là đàn ông, hai người đàn ông không thể có con."
"Ta biết.
Thời Thanh lại nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cúi người dựa vào Âm Minh Tranh, kề tai vào nơi trái tim hắn, lắng nghe tiếng tim đập bên trong.
"Tất nhiên những người đàn ông nhân loại sẽ không có con sau khi giao hợp, nhưng chủng tộc của ta thì có thể."
Trái tim đang đập thình thịch đập càng lúc càng nhanh.
Cho dù trước tận thế, Âm Minh Tranh là một cái lão cán bộ chưa từng nhìn ra nam nhân, tự nhiên sẽ không nghĩ tới nam nhân sinh con.
Nhưng anh nghĩ về một số bộ phim của các ngôi sao mà anh đã xem trước ngày tận thế.
Có vẻ như cách người ngoài hành tinh sinh sản là đẻ trứng vào cơ thể con người, đến thời điểm thích hợp, đứa bé sẽ xé toạc bụng và chui ra khỏi cơ thể họ...
Khi hắn nghĩ đến hình ảnh này, lại rất có thể xảy ra trên người mình, mặt Ân Minh Tranh tức khắc tái xanh.
Thời Thanh cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của hắn rồi mãn nguyện mỉm cười. Những ngón tay thon thả của cậu chạm vào khóa kéo áo khoác của Ân Minh Tranh, vẽ những những vòng tròn trên đó.
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ta sẽ bước vào giai đoạn trưởng thành, cây mẹ của hành tinh ta sẽ chỉ sản sinh thế hệ tiếp theo sau khi nhận được tín hiệu trưởng thành của ta. Sau hai trăm năm ta chết, một đứa bé mang hai gen của chúng ta sẽ được sinh ra."
Giọng điệu của cậu có chút ngây thơ, và có một niềm khao khát mãnh liệt," Gen của anh rất mạnh, con cái của chúng ta chắc chắn rất lợi hại. "
Ân Minh Tranh: "..."
Hắn ta nhanh chóng làm rõ ý cậu bé này với ngoại hình của con người này.
Trên hành tinh của họ có một cái cây được gọi là cây mẹ, chỉ sau khi nhận được tín hiệu trưởng thành của cậu bé, cây mẹ sẽ bắt đầu sinh sôi, và cho đến khi cậu chết đi thì thế hệ tiếp theo với gen của người đã kết hợp với cậu sẽ được sinh ra.
Bối cảnh vô lý như vậy, nếu đặt trong một bộ phim điện ảnh, Ân Minh Chính nhất định sẽ cảm thấy không có chút logic nào, nhưng thực tế lại xảy ra.
Hắn không cảm thấy Thời Thanh đang nói dối mình.
Rốt cuộc, trong tình huống hiện tại, hắn - Ân Minh Tranh là con châu chấu nhỏ mà Thời Thanh nắm trong lòng bàn tay, cho nên cậu không cần phải nói dối mình.
Hơn nữa, kể từ khi những kẻ xâm lược được con người gọi là trùng tục đến Lam Tinh, người dân Lam Tinh đã hiểu thế nào là một thế giới rộng lớn.
So với việc mất đầu, giun cái giao phối phải ăn một cơ quan của giun đực. Cuộc chiến với cấp thấp là thức ăn gia súc, không chiến đấu là thức ăn, nhưng chúng cảm thấy vinh dự khi được ăn, người ngoài hành tinh có thể cho sinh con trong không gian, 200 năm cuộc sống mới sinh ra được một đứa kế vị, cũng không đâu ra đâu,
May mắn thay, hắn gặp phải loại không ngang ngược bất chấp vô lý, đánh giá tình hình hiện tại, hắn vẫn có thể nói chuyện.
Mới chỉ nghĩ tới đây, cậu bé người ngoài hành tinh đang nằm trên ngực hắn trở nên bồn chồn, háo hức muốn cố gắng kéo áo của Ân Minh Tranh lên.
Âm Minh Tranh vội vàng vươn tay chặn cậu: "... Trước tiên chờ đã."
"Có chuyện gì với ngươi nữa!"
Thiếu niên không vừa lòng, đè bàn tay đang chặn của Âm Minh Tranh xuống đầu giường, "Nếu có chuyện này nữa, làm sao ta cũng trói ngươi lại, dù sao có trói cũng không ảnh hưởng đến chuyện sinh con của chúng ta. "
Ân Minh Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không nghi ngờ cậu thật sự sẽ làm như vậy, nhanh chóng trấn an: "Cậu nói tôi là bạn đời của cậu. Nhưng chúng ta không biết nhau, người Lam Tinh chúng tôi sẽ không quan hệ với người mà chúng ta không quen biết."
Có lý do chính đáng, thiếu niên thần sắc vui vẻ biến mất, nắm lấy tay Ân Minh Tranh đặt ở trên má hắn, giống như mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay người đàn ông có vết chai mỏng, hai mắt sáng ngời.
"Tôi biết là cậu biết tôi, ý của tôi là tôi còn không biết cậu." Ân Minh Tranh khó chịu di chuyển bàn tay bị thiếu niên nắm lấy, trong trận chiến phản kích quân xâm lược, cho dù xung quanh vẫn luôn nhiều người hâm mộ., hắn chưa bao giờ có tâm tư như vậy, đây là lần đầu tiên cùng "người ta" tiếp xúc thân mật như vậy, Ân Minh Tranh hiếm thấy trong lòng có chút luống cuống.
Hắn ho khan, kìm nén cảm xúc, rồi chậm rãi nói ổn định tình hình một chút: "Cậu nói chúng ta là bạn đời, nhưng tôi còn không biết cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đến từ hành tinh nào, gia đình có bao nhiêu người thân, tại sao cậu muốn tôi làm bạn đời, Lam Tinh chúng tôi hiểu biết không phải ngày một ngày mai(*). "
(*) Ngày một ngày mai: Khoảng thời gian quá ngắn ngủi, khó có thể làm được việc gì.
Thiếu niên không hề tức giận, chỉ cong môi bất mãn, "Mấy người Lam Tinh các người thật là phiền phức."
"Được rồi, tôi tên Thời Thanh, đến từ chủng tộc Cơ Giới, tinh cầu của tôi thuộc thiên hà số 312, không có họ hàng thân thích, tại sao lại để cho ngươi làm bạn đời đó là bởi vì hành tinh đầu tiên ta tìm được sau khi ta sinh ra là Lam Tinh, ngươi là Lam Tinh mạnh mẽ nhất, đương nhiên ta chọn ngươi làm bạn đời. "
Ân Minh nghiêm túc hỏi thêm tin tức trong khi tiêu hóa thông tin: "Cậu không có người thân nào sao? Ai là người phụ trách phi thuyền này, lãnh đạo của cậu?
[Hắn ta muốn tìm hiểu thông tin chi tiết về cậu để có thể trốn thoát dễ dàng!!]
[Kí chủ, ngươi đừng giải thích rõ ràng như vậy, ngươi làm sao có thể nói cho hắn sự kiện sinh sản chủng tộc lớn như vậy, độ bài xích của hắn với người là 100% đó!!!]
Thời Thanh: [Tao biết, vậy mày không có nghe ra tao bịa chuyện sao?]
Hệ thống kinh ngạc: [Bịa chuyện???]
[Chà, dù sao tao cũng là người duy nhất trong chủng tộc này, những người khác đều là máy móc, không phải tao nói gì cũng tuyệt đối hay sao, nếu không, làm sao tao có thể tìm được lý do để chiếm tiện nghi, đúng chưa, thế là giảm mức độ bài xích.]
Hệ thống tự giác thông minh nhìn ra điểm không đúng:...Các ngươi con người có thật nhiều mưu kế.
Ân Minh Tranh không biết gì về sự giao tiếp trong não của hai người, chỉ nhìn thấy Thời Thanh cười híp mắt, đôi mắt mơ màng trong sáng và ngây thơ, giống như một tiểu hoàng tử không dính chút bụi trần cọ cọ lòng bàn tay Ân Minh Trạm:"Phi thuyền này là của ta, và chúng nó tất cả đều nghe lời ta."
[Tốt, nói với hắn rằng tao là lãnh đạo rồi và có chiếm tiện nghi.
Thời Thanh một tay nắm lấy tay trái trên mặt, tay phải của Ân Minh Tranh vừa mới thả ra, đem hai tay bó lại chồng lên nhau, lại đè lên đầu giường.
"Bây giờ chúng ta đã biết nhau, giao phối thôi!"
Ân Minh Tranh nhìn rõ ràng nam tử ở trên người mình, đáy lòng lần đầu tiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Thấy Thời Thanh nói lời này, cậu nóng lòng muốn kéo áo khoác hắn xuống, vội vàng giãy dụa đành đạch như cá nằm trên thớt: "Không! Chờ một chút, tôi là nam nhân!"
"Ta cũng vậy."
Thời Thanh trong lúc bận rộn, cậu tự tin đáp.
Cậu quả thực rất bận, để lột từng lớp áo ra, cậu buông lỏng tay ôm lấy Ân Minh Tranh, bàn tay trắng nõn mềm mại của thiếu niên rơi xuống áo khoác, cố gắng lột ra.
Tuy nhiên, chính vì không nắm lấy tay của Ân Minh Chính nữa, người đàn ông giành lại quyền chủ động của mình càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Vì hành động của Thời Thanh, hắn ta không đoái hoài đến những suy nghĩ trước đây [Thâm nhập vào nội bộ kẻ thù] [Không để lại dấu vết] [Hiểu tình hình]. Hiện tại, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ đáng thương, rằng là nhanh chóng giữ áo khoác và sự trong trắng của mình.
Cả hai dường như đang chơi một trò chơi tấn công và phòng thủ nào đó, Thời Thanh tấn công Ân Minh Chính phòng thủ.
Thời Thanh có sức mạnh tuyệt vời nhưng không thuần thục, Ân Minh Chính mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn nhưng sức mạnh của anh ta không thể so sánh với cậu, vì vậy trong một thời gian, họ cố gắng công và chặn nhanh chóng rồi rơi vào cục diện bế tắc kẻ tám lạng người nửa cân.
Ân Minh Chính vội vàng cầm chặt áo khoác, vừa nhìn thanh niên phía trên có một đôi mắt hạnh tròn xoe, chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào bất giác mím lại vì "bận".
Như nhận ra được tầm mắt của Ân Minh Chính, cậu ta thậm chí còn tận lực nâng mắt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông.
Trông cậu như một cậu bé rất ngây thơ, trong sáng.
—Nếu cậu ta không vùi đầu vào công việc không đứng đắn của mình sau khi cười.
Phải nói bộ dáng của thanh niên xa lạ này trông thật vô hại, tình huống bây giờ đã sáng tỏ, ở trên phi thuyền của người ngoài hành tinh, còn trên người có địa vị cao trong số những người ngoài hành tinh, dung mạo giống một con người, nhưng nhìn cậu, với nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt cười, Ân Minh Tranh trong lòng không khỏi có nổi lên một ngọn lửa trong lòng
Tất nhiên, ngay cả khi hồi sức, hắn ta cũng không đủ sức để chống lại và trốn thoát.
Tay không chặn được nê miệng chỉ biết nói lung tung.
Nghĩ như vậy, Ân Minh Tranh khó khăn chặn tay Thời Thanh nói: "Chúng ta có hiểu lầm gì không? Tôi không biết cậu, cho nên tôi nhất định không phải đối tác của cậu."
"Tại sao đối tác của ta nhất định phải biết ta?
Thiếu niên ngồi ở trên người hắn rốt cục dừng tay, đôi mắt tròn lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí có chút bất bình: "Ngươi tại sao không tự mình cởi quần áo."
"Tại sao tôi... Không có, cậu trước tiên đứng dậy đi. "
Ân Minh Tranh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thời Thanh giao tiếp tốt. có thể giao tiếp thì tốt rồi.
Tuy nhiên, hóa ra hắn đã quá nhẹ nhõm quá sớm.
Thiếu niên trông trắng trẻo và mềm mại ngồi vững vàng với sức nặng có thể làm một người bình thường muốn ói ra máu, giọng Thời Thanh có vẻ không vui:"Ta không dậy."
"Ta là bạn đời của người, tại sao lại không muốn sinh con với ta?"
Sau khi hít thở vài lần, hắn điều chỉnh cảm xúc của mình và cố gắng nói chuyện vui vẻ với thiếu niên trước mặt, trông chỉ khoảng mười tám tuổi.
Thưa ngài, chuyện là như thế này, thứ nhất, tôi không phải là bạn đời của ngài, thứ hai, tôi và ngài đều là đàn ông, 100% là đàn ông, hai người đàn ông không thể có con."
"Ta biết.
Thời Thanh lại nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cúi người dựa vào Âm Minh Tranh, kề tai vào nơi trái tim hắn, lắng nghe tiếng tim đập bên trong.
"Tất nhiên những người đàn ông nhân loại sẽ không có con sau khi giao hợp, nhưng chủng tộc của ta thì có thể."
Trái tim đang đập thình thịch đập càng lúc càng nhanh.
Cho dù trước tận thế, Âm Minh Tranh là một cái lão cán bộ chưa từng nhìn ra nam nhân, tự nhiên sẽ không nghĩ tới nam nhân sinh con.
Nhưng anh nghĩ về một số bộ phim của các ngôi sao mà anh đã xem trước ngày tận thế.
Có vẻ như cách người ngoài hành tinh sinh sản là đẻ trứng vào cơ thể con người, đến thời điểm thích hợp, đứa bé sẽ xé toạc bụng và chui ra khỏi cơ thể họ...
Khi hắn nghĩ đến hình ảnh này, lại rất có thể xảy ra trên người mình, mặt Ân Minh Tranh tức khắc tái xanh.
Thời Thanh cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của hắn rồi mãn nguyện mỉm cười. Những ngón tay thon thả của cậu chạm vào khóa kéo áo khoác của Ân Minh Tranh, vẽ những những vòng tròn trên đó.
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, ta sẽ bước vào giai đoạn trưởng thành, cây mẹ của hành tinh ta sẽ chỉ sản sinh thế hệ tiếp theo sau khi nhận được tín hiệu trưởng thành của ta. Sau hai trăm năm ta chết, một đứa bé mang hai gen của chúng ta sẽ được sinh ra."
Giọng điệu của cậu có chút ngây thơ, và có một niềm khao khát mãnh liệt," Gen của anh rất mạnh, con cái của chúng ta chắc chắn rất lợi hại. "
Ân Minh Tranh: "..."
Hắn ta nhanh chóng làm rõ ý cậu bé này với ngoại hình của con người này.
Trên hành tinh của họ có một cái cây được gọi là cây mẹ, chỉ sau khi nhận được tín hiệu trưởng thành của cậu bé, cây mẹ sẽ bắt đầu sinh sôi, và cho đến khi cậu chết đi thì thế hệ tiếp theo với gen của người đã kết hợp với cậu sẽ được sinh ra.
Bối cảnh vô lý như vậy, nếu đặt trong một bộ phim điện ảnh, Ân Minh Chính nhất định sẽ cảm thấy không có chút logic nào, nhưng thực tế lại xảy ra.
Hắn không cảm thấy Thời Thanh đang nói dối mình.
Rốt cuộc, trong tình huống hiện tại, hắn - Ân Minh Tranh là con châu chấu nhỏ mà Thời Thanh nắm trong lòng bàn tay, cho nên cậu không cần phải nói dối mình.
Hơn nữa, kể từ khi những kẻ xâm lược được con người gọi là trùng tục đến Lam Tinh, người dân Lam Tinh đã hiểu thế nào là một thế giới rộng lớn.
So với việc mất đầu, giun cái giao phối phải ăn một cơ quan của giun đực. Cuộc chiến với cấp thấp là thức ăn gia súc, không chiến đấu là thức ăn, nhưng chúng cảm thấy vinh dự khi được ăn, người ngoài hành tinh có thể cho sinh con trong không gian, 200 năm cuộc sống mới sinh ra được một đứa kế vị, cũng không đâu ra đâu,
May mắn thay, hắn gặp phải loại không ngang ngược bất chấp vô lý, đánh giá tình hình hiện tại, hắn vẫn có thể nói chuyện.
Mới chỉ nghĩ tới đây, cậu bé người ngoài hành tinh đang nằm trên ngực hắn trở nên bồn chồn, háo hức muốn cố gắng kéo áo của Ân Minh Tranh lên.
Âm Minh Tranh vội vàng vươn tay chặn cậu: "... Trước tiên chờ đã."
"Có chuyện gì với ngươi nữa!"
Thiếu niên không vừa lòng, đè bàn tay đang chặn của Âm Minh Tranh xuống đầu giường, "Nếu có chuyện này nữa, làm sao ta cũng trói ngươi lại, dù sao có trói cũng không ảnh hưởng đến chuyện sinh con của chúng ta. "
Ân Minh Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không nghi ngờ cậu thật sự sẽ làm như vậy, nhanh chóng trấn an: "Cậu nói tôi là bạn đời của cậu. Nhưng chúng ta không biết nhau, người Lam Tinh chúng tôi sẽ không quan hệ với người mà chúng ta không quen biết."
Có lý do chính đáng, thiếu niên thần sắc vui vẻ biến mất, nắm lấy tay Ân Minh Tranh đặt ở trên má hắn, giống như mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay người đàn ông có vết chai mỏng, hai mắt sáng ngời.
"Tôi biết là cậu biết tôi, ý của tôi là tôi còn không biết cậu." Ân Minh Tranh khó chịu di chuyển bàn tay bị thiếu niên nắm lấy, trong trận chiến phản kích quân xâm lược, cho dù xung quanh vẫn luôn nhiều người hâm mộ., hắn chưa bao giờ có tâm tư như vậy, đây là lần đầu tiên cùng "người ta" tiếp xúc thân mật như vậy, Ân Minh Tranh hiếm thấy trong lòng có chút luống cuống.
Hắn ho khan, kìm nén cảm xúc, rồi chậm rãi nói ổn định tình hình một chút: "Cậu nói chúng ta là bạn đời, nhưng tôi còn không biết cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đến từ hành tinh nào, gia đình có bao nhiêu người thân, tại sao cậu muốn tôi làm bạn đời, Lam Tinh chúng tôi hiểu biết không phải ngày một ngày mai(*). "
(*) Ngày một ngày mai: Khoảng thời gian quá ngắn ngủi, khó có thể làm được việc gì.
Thiếu niên không hề tức giận, chỉ cong môi bất mãn, "Mấy người Lam Tinh các người thật là phiền phức."
"Được rồi, tôi tên Thời Thanh, đến từ chủng tộc Cơ Giới, tinh cầu của tôi thuộc thiên hà số 312, không có họ hàng thân thích, tại sao lại để cho ngươi làm bạn đời đó là bởi vì hành tinh đầu tiên ta tìm được sau khi ta sinh ra là Lam Tinh, ngươi là Lam Tinh mạnh mẽ nhất, đương nhiên ta chọn ngươi làm bạn đời. "
Ân Minh nghiêm túc hỏi thêm tin tức trong khi tiêu hóa thông tin: "Cậu không có người thân nào sao? Ai là người phụ trách phi thuyền này, lãnh đạo của cậu?
[Hắn ta muốn tìm hiểu thông tin chi tiết về cậu để có thể trốn thoát dễ dàng!!]
[Kí chủ, ngươi đừng giải thích rõ ràng như vậy, ngươi làm sao có thể nói cho hắn sự kiện sinh sản chủng tộc lớn như vậy, độ bài xích của hắn với người là 100% đó!!!]
Thời Thanh: [Tao biết, vậy mày không có nghe ra tao bịa chuyện sao?]
Hệ thống kinh ngạc: [Bịa chuyện???]
[Chà, dù sao tao cũng là người duy nhất trong chủng tộc này, những người khác đều là máy móc, không phải tao nói gì cũng tuyệt đối hay sao, nếu không, làm sao tao có thể tìm được lý do để chiếm tiện nghi, đúng chưa, thế là giảm mức độ bài xích.]
Hệ thống tự giác thông minh nhìn ra điểm không đúng:...Các ngươi con người có thật nhiều mưu kế.
Ân Minh Tranh không biết gì về sự giao tiếp trong não của hai người, chỉ nhìn thấy Thời Thanh cười híp mắt, đôi mắt mơ màng trong sáng và ngây thơ, giống như một tiểu hoàng tử không dính chút bụi trần cọ cọ lòng bàn tay Ân Minh Trạm:"Phi thuyền này là của ta, và chúng nó tất cả đều nghe lời ta."
[Tốt, nói với hắn rằng tao là lãnh đạo rồi và có chiếm tiện nghi.
Thời Thanh một tay nắm lấy tay trái trên mặt, tay phải của Ân Minh Tranh vừa mới thả ra, đem hai tay bó lại chồng lên nhau, lại đè lên đầu giường.
"Bây giờ chúng ta đã biết nhau, giao phối thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất