Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 29: Quỷ Vương:

Trước Sau
Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Ân Minh Chúc mặc lại y phục năm đó ở Huyền Thiên Tông, không quan tâm tôn nghiêm của Ma Tôn, hắn quỳ trước điện giống khi xưa phạm lỗi, tựa như làm như vậy là có thể được tha thứ.

Cố Thanh Giác biết Ân Minh Chúc da dày thịt béo không sợ ăn chút khổ, nhưng lúc hắn bị phạt y vẫn là không đành lòng, lén nhìn một lúc rồi giả bộ có việc rời đi để cho hắn đứng lên.

Tiên tôn nhìn qua lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại mềm lòng hơn bất cứ ai, nếu như hắn không bị trục xuất sư môn...

Ma Tôn lãnh khốc lòng đang rỉ máu chán nản siết tay, ánh mắt đầy ác ý của chúng đệ tử không thể làm cho hắn phản ứng chút nào nhưng chỉ vừa nghe sư tôn tới đã khiến hắn áy náy đến không ngóc đầu lên được.

Ma tộc tin vào chọn lọc tự nhiên, chỉ cần thực lực đủ mạnh, muốn cái gì cũng có thể đoạt về. Người trời quang trăng sáng như sư tôn thật vất vả mới trở về Tiên giới, chẳng lẽ hắn thật sự phải ép người đến không bao giờ gặp lại sao?

Sau khi Ân Minh Chúc rời khỏi chính điện đã không ai rõ hành tung, lúc mọi người nhận ra thì hắn đã quỳ trước điện từ lúc nào, hắn muốn chuộc tội nhưng hắn không biết phải làm gì mới có thể bù đắp lại những sai lầm.

Hắn không xứng đáng được sống trên cõi đời này, thân là đồ đệ lại sinh ra tâm tư nghịch đạo với sư tôn, còn muốn ở bên y mãi mãi. Là lòng tham của hắn quá nhiều, là nghiệp chướng của hắn nặng nề, dù chết cũng không hết tội nhưng hắn thực sự chỉ muốn giữ y bên cạnh.

Cố Thanh Giác kéo kéo ống tay áo Diệp Trọng Uyên, ý muốn hắn giúp giải tán các đệ tử xung quanh, sau khi mọi người rời đi, y mới bước tới bên Ân Minh Chúc, nhỏ giọng khuyên, "Ngươi đừng quỳ, mau đứng lên đi, lỡ để chân bị thương thì làm thế nào?"

Mọi người đều cho rằng Cố Thanh Giác đã nhớ hết chuyện xưa, nhưng chỉ có y và Hệ Thống mới biết y thực sự không nhớ được về khoảng thời gian bắt đầu diễn ra cốt truyện.

Trong trí nhớ của y, đồ đệ vẫn là áo bông nhỏ tri kỷ bảo đi Đông sẽ không đi Tây, kêu đánh chó sẽ không đi đuổi gà, mặc dù bây giờ áo bông nhỏ đã hủy hết thanh danh của y nhưng với cái thói ích kỷ của Hệ Thống, rốt cuộc khi ấy ai ăn ai còn chưa biết đâu.

Thời điểm tiểu tử này lộ mặt hung ác y còn có thể phân biệt được đâu là áo bông nhỏ trong trí nhớ, nhưng bây giờ hắn mặc lại y phục năm đó khiến y khó mà nghĩ xấu được.

Mất trí nhớ thật bất tiện, tất nhiên coi nhiều video làm sao bằng tự mình trải nghiệm, còn dễ làm ra hành động không hợp lý. Cơ mà... vì sao Thiên Đạo phải xóa trí nhớ y nhỉ?

Cố Thanh Giác không đoán ra, Hệ Thống cũng bó tay, cả hai đều xác định mình là "kẻ ngoại xâm" của thế giới này, bị Thiên Đạo để mắt tới dĩ nhiên sẽ nghĩ theo hướng xấu. Suy nghĩ bi quan rồi lại tự dọa mình, sau mấy lần giật thót thì không ai dám nhắc lại đề tài này nữa, không suy nghĩ sẽ không có vấn đề, không có vấn đề vậy cũng không cần giải quyết, duyệt.

Ân Minh Chúc nghe giọng nói quen thuộc chỉ cảm thấy như đã cách một đời, nếu không phải tự biết mình đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm, hắn thật muốn giống như nhiều năm trước, có thể vui vẻ đứng lên khi thấy sư tôn vừa đau lòng vừa khiển trách, nhưng hiện tại hắn không có tư cách này.

Lưng đeo trọng tội, Ân Minh Chúc lòng tràn đầy chua xót dập đầu khẩn cầu, "Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, xin đừng đuổi đệ tử đi."

Bây giờ hắn đã là Ma Tôn, thân thể cường hãn không phân cao thấp với huyền cách Kiếm Tôn, đừng nói quỳ một lúc như vậy, cho dù có quỳ trăm năm ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề, cũng chỉ có sư tôn mới luôn bảo vệ hắn như trẻ con thôi.

"Đứng lên đi, có chuyện gì đi về rồi nói, đừng quỳ ở đây để người khác thấy." Cố Thanh Giác nhìn áo bông nhỏ tự ngược có chút đau lòng, năm đó y nuôi đồ đệ theo chủ trương ăn ngon mặc đẹp, sao nhoáng cái hắn đã thành bé yếu đuối đáng thương rồi?

Cốt truyện tàn nhẫn lạnh thân hắn, sư tôn đành phải ấm lòng hắn... Khoan... Bây giờ quan hệ hai người không thanh không bạch, hình như y không thể tỏ ra mình là một sư tôn tốt luôn thương yêu đồ đệ nữa.

Hầy, ngọn cây ngọn cỏ ven đường đều có thể làm chứng Cố Thanh Giác y thực sự có tấm lòng của một sư tôn mẫu mực, chỉ là thực tế quá tàn khốc, ép y không thể không làm trái với lòng.

Bề ngoài Cố Thanh Giác vẫn là tiên tôn cao lãnh nhưng thuộc tính lảm nhảm bên trong đã hoàn toàn bùng nổ. Hệ Thống nghe y lải nhải đến phiền bèn ôm một nửa dữ liệu uy hiếp, 【Cố Tiểu Minh, ngươi còn dám hó hé một câu nữa, ta lập tức kéo ngươi đồng quy vu tận!】

【Ba ba bình tĩnh, ngài công việc bề bộn con không dám làm phiền nữa, con im mồm ngay đây.】 Cố Thanh Giác sợ chọc giận Hệ Thống xong cả hai cùng xui xẻo, y khom người vỗ vỗ bả vai Ân Minh Chúc, sau đó xoay người bước vào trong điện.

Tam sư huynh nói nơi này vẫn không thay đổi, vừa vặn không cần lo lắng bị lạ chỗ, lát nữa cũng không cần trở về Chủ Phong đâu nhỉ?

Đồ đệ bỗng dưng lắc mình trở thành chí tôn Ma giới, tất nhiên Nam Hoa Phong miếu nhỏ không chứa nổi đại phật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đường đường là Ma Tôn ở lại chỗ này chẳng phải mất sạch hình tượng sao?



Còn thanh danh ấy à, hầy... Đều là đàn ông con trai với nhau, y cũng đâu có bị ngủ thật, Ân Minh Chúc chỉ ba hoa chiếm tiện nghi mà thôi, y không tin sau này ai dám nhắc tới chuyện này trước mặt y.

Không đề cập tới tức là không tồn tại, tiếp tục duyệt.

Ân Minh Chúc nhận thấy thiện ý của Cố Thanh Giác, sợi tóc lướt qua sườn mặt hơi nhột càng làm tinh thần đang như trong hầm băng của hắn được thả lỏng.

Sư tôn không đành lòng thấy hắn thê thảm như vậy, sư tôn còn quan tâm hắn.

Chỉ là sư tôn không muốn để người ngoài biết hai người họ đã gạo nấu thành cơm, y cũng không phủ nhận quan hệ sư đồ, sư tôn vẫn đồng ý nhận hắn!

Ma Tôn bệ hạ vừa phỉ nhổ mình lúc này còn lợi dụng sự mềm lòng của sư tôn, vừa mừng rỡ đứng dậy đi theo sau. Năm đó huyết mạch Ma tộc thức tỉnh khiến hắn tổn thương sư tôn nhưng y chỉ là xóa trí nhớ hắn đi, coi như chưa có gì xảy ra, cũng không có ý trục xuất hắn đi. Cho tới sau này vì bị ma đầu uy hiếp, lo cho an toàn của hắn mới không thể không phế bỏ tu vi rồi ép hắn về Ma giới.

Sư tôn không có ghét bỏ hắn!

Sự vui mừng ánh lên trong mắt Ân Minh Chúc khó mà che giấu, tựa như hắn đúng là một đệ tử Huyền Thiên Tông vô ưu vô lo, chỉ cần một câu khen ngợi là có thể vui vẻ nửa ngày.

Bên kia, Diệp Trọng Uyên dọa các đệ tử chạy xong liền đen cả mặt, cho dù biết tên kia cố ý bán thảm cũng không thể trực tiếp vạch rõ chân tướng trước mặt tiểu sư đệ, thật là bực bội không tả được.

Tên Ma Tôn vô liêm sỉ ỷ vào Thanh Giác không đành lòng nên muốn làm gì thì làm, trước đây không biết tâm tư hiểm ác của hắn đã đành, bây giờ đã biết vậy hắn đừng hòng ở lại Huyền Thiên Tông nữa, Thanh Giác mềm lòng chứ các sư huynh bọn họ còn lâu mới thế.

Diệp Trọng Uyên lạnh mặt đi vào, nhìn tiểu sư đệ lương thiện đang muốn nói gì đó với tên Ma Tôn kia, hắn lập tức cắt ngang, "Hỗn Nghi Tiên Tôn sắp đến Huyền Thiên Tông, tình huống Quỷ Vực liên quan đến tam giới, Ma Tôn bệ hạ không có mặt phải chăng không ổn thoả lắm?

Cố Thanh Giác bây giờ nghe hai chữ Quỷ Vực liền sợ run, muốn tránh mặt đi cũng không dám nói, chỉ có thể ôm chung trà nhấp môi đánh trống lảng.

Cảnh tượng thầy trò ôn chuyện ấm áp trong nháy mắt biến thành cảnh khủng bố, tam sư huynh không hổ là tam sư huynh, bản lĩnh này quả là có một không hai trên Tiên giới.

Ánh mắt Ân Minh Chúc tối sầm, cho rằng sư tôn nhớ tới hiện tại hắn là Ma Tôn nên mới tỏ ra hờ hững, hắn siết tay giả bộ không để ý, tiêu sái cười nhạt đáp trả, "Chuyện Quỷ Vực có Tạ tông chủ là đủ, trong lòng bản tôn sư tôn mới là quan trọng nhất."

Cố Thanh Giác hơi ngạc nhiên, nhìn Ân Minh Chúc cho dù chỉ mặc y phục đệ tử bình thường nhưng cũng có thể ngầu đét, y liền xúc động không thôi: Nuôi đồ đệ lâu như vậy, rốt cuộc đã có phong độ của nhân vật chính rồi.

Giỏi lắm, ngay cả sư bá cũng không gọi, trực tiếp gọi Tạ tông chủ, y đứng trước mặt đại sư huynh còn không dám kêu như vậy!

Nhưng đáng tiếc Ân Minh Chúc không phải nhân vật chính của cốt truyện hiện tại mà còn bị đày đi làm boss phản diện chính, luận về số nhọ đúng là áo bông nhỏ nhọ hơn thật.

Ân Minh Chúc trước mặt người khác có thể không kiêng nể ai nhưng cũng không dám làm quá khi Cố Thanh Giác còn ngồi đây, thấy y bưng chung trà tỏ vẻ lạnh nhạt, hắn liền thu lại khí thế trong nháy mắt, trở về làm áo bông nhỏ tri kỷ, "Sư tôn đừng sợ, vừa nãy không phải đệ tử cố ý vô lễ với sư bá, đệ tử biết lỗi rồi."

Bất luận có lỗi hay không không quan trọng, chỉ cần nhận sai trước mặt sư tôn là được, dù thế nào sư tôn cũng sẽ thiên vị hắn thôi.

Trong lòng Ân Minh Chúc vẫn còn một chút hi vọng xa xỉ, con ngươi huyết sắc long lanh nhìn về phía Cố Thanh Giác, vội vã mong y có thể nói hắn không có lỗi giống trước kia.

Nhưng dù sao bây giờ cũng không phải ngày xưa.

Cố Thanh Giác khẽ rủ mắt, đặt chung trà lên bàn phát ra một tiếng vang trong trẻo, "Nếu có chính sự, Ma Tôn bệ hạ vẫn nên đi đi."

Môi Ân Minh Chúc mấp máy, "Sư tôn..."

Cố Thanh Giác mềm lòng muốn tránh ánh mắt hắn, luống cuống một lúc mới nhỏ giọng, "Huyền Thiên Tông là tông môn Tiên giới, ngươi là chí tôn Ma giới, chúng ta đã không còn là sư đồ nữa, sau này ngươi cũng không nên đến Nam Hoa Phong."

Sắc mặt Ân Minh Chúc trắng bệch, vui mừng mới vừa rồi lập tức mất sạch, tuyệt vọng như thủy triều ập tới khiến hắn chết ngạt, "Sư tôn, ta có thể phế bỏ tu vi, cầu xin người đừng ghét bỏ ta."

"Ngươi bây giờ đã là Ma Tôn, không cần thay đổi vì ai." Cố Thanh Giác đưa mắt nhìn Diệp Trọng Uyên đứng canh như môn thần, chần chừ khó xử, "Hai giới Tiên ma an ổn vô sự, ngươi làm rất tốt, chỉ là các sư huynh không thích ngươi ở đây..."



Diệp Trọng Uyên hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm đứng ở bên, rất có ý tứ nếu tiểu tử này không chịu đi hắn liền thẳng tay đánh đuổi ra.

Tâm tình Ân Minh Chúc như ngồi tàu lượn siêu tốc, chết đi sống lại chỉ trong một khoảnh khắc.

Ý của sư tôn là chỉ cần không xảy ra chiến tranh, bọn họ có thể tránh mấy vị tiên tôn khác để lén gặp nhau. Nhất định là như vậy, không phải sư tôn ghét hắn, chẳng qua là ngại thái độ các sư bá nên mới khuyên hắn rời đi.

Ma Tôn bệ hạ sống lại lần nữa quyến luyến đi khỏi điện, mặc dù bịn rịn không thôi nhưng hắn không nỡ làm khó Cố Thanh Giác, vẫn là lấy chính sự làm trọng mà đến Chủ Phong.

Hệ Thống cằn nhằn xong đi ra, nhìn bóng lưng Ân Minh Chúc khuất dần mới cẩn thận quan sát Cố Thanh Giác mấy lần, sau đó sâu kín đánh giá, 【Hay cho một đóa bạch liên hoa gần bùn mà không tanh mùi bùn.】

Cố Thanh Giác giả vờ phiền não, 【Làm sen trắng trước khi lật xe mấy ngày có được gì đâu, trí tưởng tượng của các sư huynh bay cao tám trăm thước, nhìn ta như thế nào cũng thành đứa nhỏ ba tuổi cần dốc lòng quan tâm, ta cũng không biết làm sao nha.】

【Vốn liếng không có còn học đòi làm quý sờ tộc*, bản lĩnh đâu nha~】 Hệ Thống châm biếm một câu, lười dây dưa bèn vào thẳng chuyện chính, 【Còn lâu mới tìm ra vị trí Quỷ Vực, chu vi mấy ngàn dặm quanh đó ta đều dùng sức mạnh còn sót lại của Thiên Đạo phong bế. Kỳ Linh cũng phải bó tay chịu thua, ngươi cứ yên tâm làm bạch liên hoa đi.】

*凡尔赛: thành phố Versailles của pháp, là ngôn ngữ internet châm chọc về tiền bạc địa vị nì kia của nhau thui.

【Cảm ơn ba ba, ba vất vả rồi, sau này con nhất định sẽ nghe lời ba.】 Cố Thanh Giác cười híp mắt, tâm trạng vô cùng thoải mái sau khi tạm thời giải quyết được vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, nhìn Kiếm Tôn sư huynh cũng thấy hắn thật dễ gần thân thiết biết bao.

Nếu không có việc gì khác vậy trước hết phải giải quyết xong tâm ma của tam sư huynh, tình tiết kia còn chưa xảy ra, chẳng may tự nhiên nữ chính xuất hiện mê hoặc, sư huynh không thể xuất toàn lực thì không ổn chút nào.

*

Ở Quỷ Vực, Bạch Tố Tố thoát chết trong đường tơ kẽ tóc hoàn toàn không ngờ mình vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp.

Trong đại điện âm u đáng sợ, dây leo đỏ thẫm như máu bện thành một ngai vàng, ngồi đoan chính ở trên là một thanh niên xanh xao yêu dị, hắn liếm liếm môi, hơi cúi người nhìn thiếu nữ đang run lẩy bẩy dưới chân, nhẹ nhàng hỏi, "Ngươi nói, Chiêu Minh Tiên Tôn đã trở lại?"

"Đúng vậy." Trong đôi mắt Bạch Tố Tố tràn đầy sợ hãi, không nghĩ tới đây chính là một tên điên từ trong ra ngoài, tất cả hoà nhã trước đây đều là giả dối, lúc này mới là bộ mặt thật của hắn.

Nhưng nàng không còn cách nào, Quỷ Vực không giống những nơi khác, bùa chú trên người nàng không có tác dụng, cho dù có hận đến mức muốn dìm chết hắn trong ao máu nhưng giờ chỉ có thể nhẫn nhịn ở lại đây.

"Tiểu mỹ nhân đã về rồi sao, thật là khiến người ta hoài niệm." Trên ngai vàng, trong con ngươi Quỷ Vương toát lên sự hưng phấn, đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười quỷ dị, "Quỷ Vực đã ở ẩn mấy ngàn năm, xem ra cũng tới lúc xuất thế rồi."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ Thống: Con zai, vị trí Quỷ Vực bị phong bế, không ai tìm ra đâu.

Quỷ Vương: Bỗng nhiên xuất hiện. jpg

Tiểu Cố:...

—-----------------

Mòi: Tui- Tui vừa phát hiện ra mình sai danh xưng của Kỳ Linh, lẽ ra phải là "Hỗn Nghi" chứ hong phải "Hồn Nghi"... hmu hmu mí chương đầu để từ từ tui sửa nhó...

-------------------

Tô: Tố cáo vs mọi người Mòi nhét deadline cho bé vào ngày mùng 1 đầu năm!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau