Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 44: Thống gia

Trước
Sắc trời sáng rạng, linh thuyền di chuyển vừa nhanh vừa thoải mái, chỉ chốc lát sau đã không thấy sơn môn Huyền Thiên Tông nữa.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, Cố Thanh Giác sưởi nắng đến lim dim, Ân Minh Chúc rất tri kỉ lấy một cái ghế gấp từ túi trữ vật, phịch một tiếng bung ra, hắn cũng bị hất lăn xuống đất mấy vòng. Cố Thanh Giác thấy hắn ngơ ngác như vậy, ý cười trong mắt càng đậm hơn, vội vàng ôm tiểu bảo bối dưới đất lên an ủi.

Ma tôn chibi phủi bụi trên người, ngẩng đầu vung nắm tay nhỏ lên, tỏ vẻ Cố Thanh Giác không cần lo lắng, "Sư tôn mau nằm thử đi, đây là ghế dựa đồ nhi chọn riêng cho người, sư tôn nhất định sẽ thích đó nha~ "

Tay nải là để sư tôn thấy thành ý của hắn, hành lý cũng không để trong đó bao nhiêu, Hỗn Nghi Tiên Tôn thu mất tay nải, trong túi trữ vật của Ân Minh Chúc càng có nhiều thứ hơn.

Ma Tôn bệ hạ giả làm trẻ con đến nghiện, miệng líu lo giọng sữa, khiến hệ thống và Kỳ Linh phải bày ra vẻ mặt cạn lời hệt nhau, nhưng lại không có cách nào.

Ký chủ/ bằng hữu bị nịnh nọt đến là vui vẻ, còn có thể ngăn được sao?

Kỳ Linh lặng lẽ tới gần, Ân Minh Chúc cũng không để ai có cơ hội, hắn lập tức lấy ra một cái ghế xếp khác đặt cạnh Cố Thanh Giác, sau đó nhảy bật lên ghế, đung đưa chân nhỏ chờ sư tôn khen ngợi.

Kỳ Linh:...

Không! Biết! Xấu! Hổ!

Khi linh thuyền di chuyển, chỉ có gió nhẹ thổi xuyên qua kết giới đến mạn thuyền, mang theo tiếng chim hót líu lo, được nằm sưởi nắng trong khung cảnh thế này quả là thú vui cuộc sống.

Ma tôn chibi nằm sấp trên ngực Cố Thanh Giác, chống cằm nhìn sư tôn vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt đỏ rực của ma tộc lúc này trong veo như thể xoáy nước hàn đàm có thể cuốn trôi tất cả.

Hệ thống nhìn ký chủ đắm chìm trong ôn nhu hương mà nó tức ngực dậm chân, lúc về thức hải hậm hực cằn nhằn không ngớt. Không biết từ xưa anh hùng khó qua ải mĩ nhân sao? Đừng nói đồ đệ ngươi cố tình giả bộ dỗ ngươi vui, cho dù hắn có là áo bông nhỏ ngọt ngào thật, ngươi cũng phải giữ vững bản tâm, không được gục ngã.

Người khác ngoắc tay một cái ngươi đã bị lừa, còn tí liêm sỉ nào không? Trước kia ba mi dạy mi thế à?

Hệ thống xả giận đến choáng váng mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy ký chủ không hề quan tâm đang thiu thiu ngủ, suýt nữa số liệu nổ tung, nó bắt đầu ngồi bệt xuống đất lầm bầm.

【Trước đây có một tiên tôn, vì đối xử với đồ đệ không tốt nên bị đồ đệ lôi đi lăn giường.】

【Trước đây có một tiên tôn, vì không quan tâm đồ đệ nên bị đồ đệ lôi đi lăn giường.】

【Trước đây có một tiên tôn, vì đối xử với đồ đệ quá tốt nên bị đồ đệ lôi đi lăn giường.】

【Trước đây có một...】

Cố Thanh Giác híp mắt nghe hệ thống hồ ngôn loạn ngữ, nghe một lúc bỗng nhận ra có cái gì không đúng, 【Thống, nữ chính mới có phải sẽ được nhị sư huynh thu làm đệ tử thân truyền không?】

Hệ thống tức đến lật ngửa, 【Ngươi tưởng ta đang nói nhị sư huynh sao? Ta nói hai đứa ngu nhà ngươi ấy!】

Cố Thanh Giác lập tức thả lỏng, 【Thống à, áo bông nhỏ lớn lên có đẹp trai không?】

Hệ thống: 【Nhìn tạm được.】

Cố Thanh Giác: 【Áo bông nhỏ có ân cần không?】

Hệ thống: 【Cũng hơi hơi.】

Cố Thanh Giác: 【Áo bông nhỏ có giàu không?】

Hệ thống: 【Thì hắn giàu thật.】

Cố Thanh Giác: 【Vậy ngươi xem, cưới được người như áo bông nhỏ về nhà, ngươi còn không hài lòng chỗ nào?】

Hệ thống: 【Cố Tiểu Minh, có phải bình thường ba quá chiều mi hay không, làm người phải tự biết mình có hiểu không?】



Cố Thanh Giác: 【Ta nói sai à?】

Hệ thống: 【... 】

Thôi kệ, cứ mặc xác ngươi, đến lúc hắn quất ngựa truy phong đừng chạy tới khóc lóc với ba, ba không có đứa con bất hiếu như ngươi.

*

Tốc độ linh thuyền rất nhanh, bọn họ xuất phát từ sớm nên không lo nắng quá gắt, sau khi nghỉ ngơi một lúc đã nghe tiếng người huyên náo ở dưới.

Sản nghiệp Thiên Cơ Các không nhiều như Huyền Thiên Tông, nhưng cũng là đại tông truyền thừa mấy vạn năm ở Trung Châu, thành trì thị trấn bên ngoài sơn môn cũng sầm uất như Huyền Thiên Tông vậy.

Cố Thanh Giác đặt bảo bối lên vai, gấp ghế vào rồi nhìn ngắm cảnh tượng phồn hoa dưới chân núi, hiếm khi trong mắt tỏ ra háo hức.

Y sớm đã quên sạch cuộc sống trước khi bị trói buộc với hệ thống, sau đó cùng hệ thống đến thế giới này làm nhiệm vụ. Lúc nhỏ thì lẽo đẽo sau lưng sư huynh, bất kể là tiên tông thanh tịnh hay khói lửa nhân gian, cơ bản những nơi vui thú y đều đi qua cả rồi.

Đáng tiếc cuộc sống sung sướng chỉ tồn tại khi y còn bé, đến khi lớn lên, tu vi cũng theo đó mà đột phá như bơm máu gà. Y là tiên tôn thiên tài trẻ tuổi nhất của Huyền Thiên Tông, đóa hoa cao lãnh sao có thể thích đi dạo phố, như thế không phù hợp thiết lập.

Các sư huynh sợ y quá mải mê tu luyện, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian kéo y xuống núi chơi. Ngoài mặt thì buồn bực "các huynh làm mất thời gian tu luyện của đệ", nhưng trong lòng lại là "hu hu hu sao các huynh còn chưa tới, người ta chán đến chết rồi đây".

Cho đến khi bắt đầu chạy theo cốt truyện, nhắc tới đều là nước mắt, y phải khiến hình tượng sụp đổ hoàn toàn, nếu không bận làm chuyện xấu ở nhà thì chính là đang làm chuyện xấu ngoài đường. Bận rộn đến chân không chạm đất, làm gì còn thời gian vui chơi, mà các sư huynh... Đừng nói là cùng sư huynh đi chơi, gặp mặt không vung đao vung kiếm đã là hiếm thấy, còn cầu huynh đệ tình thâm cái gì nữa.

Căn bản y không phải đóa hoa cao lãnh gì hết, mà y càng giống cỏ đuôi chồn mọc đầy ven đường hơn. Có thể vui vẻ trêu chọc hệ thống trong lúc chạy cốt truyện. Là đứa trẻ khi được sư huynh dắt vào thành chơi, nhìn thấy quà vặt cũng sẽ líu ríu đòi mua. Y cũng sẽ bật cười khi cùng bằng hữu nghe chuyện bát quái tam giới.

Bắt y làm tiên tôn cao cao tại thượng không thích giao tiếp với ai... ừm, kết quả chính là, bên ngoài ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mặt không cảm xúc, vừa vào thức hải có thể bung lụa như bệnh nhân vừa nhập viện tâm thần.

Thôi thì cứ coi như tâm thần phân liệt đi.

Cố Thanh Giác hoài niệm nào mứt nào kẹo hồ lô rồi nước mơ mát lạnh, càng hoài niệm cảm giác được đi dạo phố, nghĩ lại thì hình như rất lâu rồi y chưa được vào thành.

Không tính lần mới đây đi với tam sư huynh, tay không mà về còn gói thêm cả đống lịch sử đen, quên đi.

Nhớ đến đây, y lại nhớ ra còn chưa được ăn vân phiến cao, Hoa trưởng lão nói sau khi về sẽ làm cho y ăn, thế mà chờ lâu vậy rồi, bánh kẹo gì cũng không thấy, thật đau lòng.

【Thống, con muốn vào thành chơi.】

【Không được, Thống là thống nhà quê, không vào thành nổi.】 hệ thống liếc y một cái, sau đó bay về thức hải quấn chăn muốn đi ngủ, 【Quỳ cho đàng hoàng, ba phải nghỉ ngơi đây.】

Cố *tiểu bạch hoa* Thanh Giác buồn rầu nhíu mày, nhìn phố phường sầm uất bên dưới, nghĩ đến chính mình thê lương, thở dài một tiếng rồi bắt đầu biểu diễn, 【Cải xanh~ trong đất vàng ~ hai ba trăm tuổiii~ không có mẹ~ không ai thương~ không ai yêu ~ hệ thống ba ba đã chạy mất rồi~ 】

Cha già tâm địa sắt đá, rất nhanh đã có vài số liệu rơi ra từ trong chăn, cẩn thận nhìn thì hóa ra là đoạn mã kiểm soát thính giác của hệ thống.

Cố Thanh Giác: Được, ngươi tàn nhẫn lắm!

Ân Minh Chúc ngồi vững vàng trên vai Cố Thanh Giác, thấy y buồn rầu nhìn thành trì phía dưới, bèn nhảy lên lan can, ngửa đầu đề nghị, "Sư tôn, hôm nay thành Đông Lâm đang có lễ hội, chúng ta xuống chơi chút đi."

"Ma Tôn bệ hạ nghe ngóng tốt thật đấy." Kỳ Linh nói một câu bâng quơ, lấy áo choàng phủ thêm cho Cố Thanh Giác, dừng linh thuyền ở ngoài thành rồi mới nói, "Đi thôi, đưa ngươi đi dạo một lúc."

Cố Chiêu Minh là tiên tôn cao cao tại thượng, trừ Kỳ Linh ra cũng không có nhiều bạn bè. Trước kia chỉ nhốt mình tu luyện trong Nam Hoa Phong, không biết bên ngoài như thế nào là hiển nhiên.

Chính Kỳ Linh cũng không thường xuyên ra ngoài, Thiên Cơ Các chỉ thu đệ tử có tư chất cao, đệ tử nội môn rất ít, đệ tử cùng lứa với Kỳ Linh càng ít hơn. Khi còn bé không có cơ hội ra ngoài chơi, sau khi lớn lên phải quản lý tông môn, càng không thể buông thả được.

Thành trì ở Tiên giới rất náo nhiệt, nhưng trong trí nhớ của Kỳ Linh, phố chợ ở phàm trần mới thật sự sầm uất, người phàm chỉ có sống được mấy chục năm, nhưng lại có thể dùng cuộc sống ngắn ngủi tạo ra vô số thứ tuyệt vời.



Nếu như có cơ hội, đưa Cố Thanh Giác dạo quanh phàm trần cũng không tệ, Kỳ Linh chẳng qua là muốn bạn tốt khuây khỏa rồi quên những chuyện lúc trước đi, tuyệt đối không phải hắn muốn ra ngoài chơi nhưng không tìm được lý do.

Ân Minh Chúc bị áo choàng phủ lên, phải chật vật bò ra bên ngoài, biết Kỳ Linh cố tình giở trò, bèn lau mặt làm như không có chuyện gì.

Muốn khiến hắn tức giận rồi quậy phá, còn bản thân thì giả làm người tốt tố cáo hắn trước mặt sư tôn, thủ đoạn này hắn chơi từ đời nào rồi, ai sợ ai?

Đáng tiếc Cố Thanh Giác đã đồng ý không để hắn biến trở lại, nếu không bây giờ người đưa y đi dạo phải là hắn. Cái gì mà Hỗn Nghi Tiên Tôn là bạn thâm giao với sư tôn, ai biết kẻ này có tâm tư gì không nên có với sư tôn hay không?

Đứa nhóc chibi mặt đầy nghi ngờ nhìn vị bạn tốt nào đó đang đứng bên Cố Thanh Giác, nhớ tới mới vừa rồi người này khoác áo choàng cho sư tôn rất thuần thục, xem ra hắn phải nhanh chóng đánh bại quân địch rồi ôm sư tôn về thôi.

Ân Minh Chúc vụng về nắm vạt áo choàng leo lên, giang hai tay vịn má Cố Thanh Giác, sau đó mới hôn chụt một cái thật kêu, lại cọ cọ hệt như một đứa trẻ vô hại, làm Cố Thanh Giác thấy nhột cũng không nỡ trách mắng áo bông nhỏ.

Kỳ Linh thấy bạn tốt bị quang minh chính đại chiếm tiện nghi nhưng không phản ứng kịp, cứ thế đầy một bụng tức kéo Cố Thanh Giác vào thành.

Rốt cuộc hắn đã nhìn ra, nếu như không có ai ngăn cản, Ma Tôn sẽ lập tức bày đầy thủ đoạn, Cố Thanh Giác sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn đến không còn mảnh xương. Cho dù bọn họ có không muốn thì tên kia đều nghĩ đủ cách mang người đi.

Hội hoa đăng ở thành Đông Lâm chỉ có ngày đầu tiên là long trọng nhất, các con đường bên trong thành bày đầy hoa tươi, đến buổi tối còn treo đèn lồng hoa lên, so với tết Nguyên Tiêu ở phàm trần chỉ có rực rỡ hơn.

Bây giờ vừa qua chính ngọ, hoa đăng còn chưa treo xong nhưng trên phố đã đầy du khách. Các gánh hàng rong xếp thành hàng hai bên phố, ngoài các gian bán vũ khí pháp khí hay đan dược bùa chú, nay càng có nhiều các gian hàng ăn uống lặt vặt hơn.

Đừng cho rằng xe sạp hàng chỉ có ở phàm trần, mỗi khi đến ngày lễ quan trọng, Tiên giới cũng sẽ xuất hiện nhiều các sạp quán như này. Mặc dù bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm đối với các tiên giả thì khá mất thể diện, nhưng có thể tranh thủ mấy ngày lễ để kiếm linh thạch đổi pháp khí hay vũ khí tốt hơn, lúc mở sạp đeo mặt nạ lên, ai biết người đang bán hàng là ai chứ?

Cố Thanh Giác và Kỳ Linh theo dòng người vào thành, tu vi bọn họ không tầm thường nên trước đó đã giấu đi, trừ phi người có tu vi cao hơn mới có thể nhận ra, nếu không sẽ không ai thấy bộ dáng thật của họ.

Cố Thanh Giác nhìn phố xá náo nhiệt, trẻ con vô ưu vô lo tung tăng đùa giỡn, trước gian hàng cũng có nhiều người vây quanh, có người muốn chọn mua đồ, nhưng người ham vui muốn xem thử càng nhiều hơn.

"Sư tôn, trong này đã đổi ra linh thạch hạ phẩm, sư tôn thích gì cứ mua, chúng ta có tiền, không cần do dự." Ân Minh Chúc ôm một túi tiền còn to hơn so với hắn lúc này, lảo đảo giơ lên cho Cố Thanh Giác.

Chỉ cần sư tôn vui vẻ, mua lại cả tòa thành cũng được, không cần tiết kiệm, hắn thực sự rất giàu!

Cố Thanh Giác vừa nhận túi tiền vừa cười, tranh thủ xoa xoa đầu áo bông nhỏ xong mới gật đầu với Kỳ Linh, sau đó y mới đi tới một sạp nhỏ gần đó.

Kỳ Linh mặt không cảm xúc nhìn bạn tốt nhà mình đã hết cứu nổi. Thôi kệ, y vui là được rồi, chờ quay về Huyền Thiên Tông thì dặn mấy sư huynh y dạy dỗ lại.

Cố *trẻ nhỏ dễ lừa* Thanh Giác đi thẳng tới sạp nhỏ, nhìn mấy món đồ chơi bằng gỗ nhỏ nhắn treo ở trên, khó khăn chọn một lúc lâu, cuối cùng cũng mua được cho áo bông nhỏ một cái trống lắc bé xíu.

Ma Tôn bệ hạ:...

"Còn thích cái gì không? Sư tôn mua cho ngươi." Cố Thanh Giác híp mắt cười vui vẻ, nhìn Ân Minh Chúc mặt đầy hoang mang ôm trống lắc, càng không nhịn được phải bật cười.

Khi Cố Thanh Giác đưa Ân Minh Chúc về tông môn thì hắn không còn là trẻ con nữa, dù sao nam chính nào cũng phải bắt đầu với một bát hành thì mới hợp thời. Đệ tử ngoan ngoãn ân cần mọi chuyện không cần sư tôn như y bận tâm, nếu không phải bắt buộc phải theo cốt truyện, y sẽ không nghĩ nhiều mà giữ nuôi luôn bên người.

Thời nay khó tìm được đệ tử ngoan ngoãn hợp ý như vậy, dù sao y cũng phải giữ lại đệ tử để sau này dưỡng lão.

Ân Minh Chúc đành nhận lấy đồ chơi nho nhỏ Cố Thanh Giác mua cho, miễn sư tôn vui vẻ là được, những cái khác không quan trọng, chỉ là cầm trống lắc chơi thôi mà, hắn còn có thể chơi chuồn chuồn tre hay chong chóng cũng được.

Ma Tôn bệ hạ đang chọn một cái chong chóng đáng yêu như hắn, bỗng bên cạnh có tiếng đàn ông rất ngang ngược, "Dáng người mỹ nhân không tệ, lộ mặt cho gia xem nào."

Hai người cũng không nghĩ là đang nói họ, vẫn chuyên tâm chọn đồ chơi, cho đến khi người kia thẹn quá thành giận bắt đầu tự giới thiệu, bọn họ mới nhìn qua.

Thanh niên mặc áo gấm phe phẩy quạt xếp trong tay đứng cùng rất nhiều thủ hạ, không ngờ trong thành Đông Lâm lại có người dám coi thường hắn, hắn tức đến đỏ mặt, gấp quạt rồi thể hiện, "Gia đây là thất thiếu gia của Nhan thị, vừa ý ngươi là phúc của ngươi, đừng có mà không biết điều."

Cố Thanh Giác:...

Nhà họ Nhan ở Đông Lâm? Cứ thế mà tìm tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước