Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 7: Hệ thống:
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tạ tông chủ trong lồng ngực tràn đầy lửa giận, không dám tin rằng đệ tử năm đó bị trục xuất khỏi sư môn và sư đệ nhà bọn họ lại xảy ra chuyện khác. Càng làm hắn không cách nào tiếp thu là những sư huynh họ đối với việc này không mảy may phát hiện.
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ chung quanh Tạ tông chủ nhanh chóng giảm xuống, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hoa tuyết bị gió rét cuốn lên mù mịt giữa không trung, sát ý ngập trời nháy mắt kinh động toàn bộ tông môn.
Những đệ tử gần đó phản ứng nhanh chóng khởi động pháp khí phòng ngự. Nên tìm sư trưởng báo cáo tình huống thì báo, nên trốn thì trốn. Gần như trong nháy mắt tất cả đệ tử liền bao quanh một vòng bên ngoài Chủ Phong.
Y tu pháp tu tránh ở phía sau, các đệ tử kiếm tu che chắn phía trước. Huyền Thiên Tông huấn luyện đệ tử vô cùng nghiêm chỉnh, tất cả mọi người đều không hốt hoảng, bình tĩnh chờ các trưởng lão tới.
Bạch Tố Tố bị đệ tử Giới Luật Đường kéo ra phía sau, tròng mắt hệt như không thể che giấu sự kinh hoảng trong lòng, trên mặt thật đúng lúc tỏ ra sự sợ hãi.
Hành tung của Ma Tôn đã bại lộ, tiếp theo là Tạ tông chủ và Ma Tôn đại chiến. Đợi tông chủ trọng thương còn Ma Tôn nghênh ngang rời đi chính là thời cơ tốt nhất để nàng bộc lộ tài năng.
Ở Ngọc Quỳnh Phong, lò luyện đan của Vân Thính Lan bất ngờ bị linh khí cuồn cuộn làm nổ tung. Hắn cảm thấy được là động tĩnh từ Chủ Phong truyền tới liền lập tức mặc kệ một mảnh hỗn độn trong đan phòng mà chạy tới. Đại sư huynh từ trước đến giờ vô cùng trầm ổn bình tĩnh, chưa từng thất thố đến mức động thủ ngay tại Chủ Phong, chẳng lẽ là Thanh Giác xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ Huyền Thiên Tông cũng bởi vì Tạ tông chủ bỗng nhiên ra tay mà kinh động. Kỳ Linh một tay che sau đầu Cố Thanh Giác tránh cho y không bị ảnh hưởng, hướng Tạ Dịch gật đầu một cái không nói hai lời liền nhanh chóng bế Cố nhóc con trở lại đại điện trên núi.
Kỳ Các chủ đen cả mặt, cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu so với Tạ Dịch. Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Cố Thanh Giác nghi hoặc nhìn tiền bối y vẫn chưa biết thân phận, kéo ống tay áo của hắn nhỏ giọng hỏi, "Tiền bối, người kia nói hắn là cha ta, là thật sao?"
Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, y mặc dù không có nhưng thời gian qua vẫn rất vui vẻ. Làm sao trong một lúc lại xuất hiện hai người cha?
Xu hướng bây giờ là cha đi thành đôi sao?
"Không phải!" Kỳ Linh một quyền đập trên cây cột, nhận ra dáng vẻ của mình hiện tại có chút dọa người, hắn đành nhắm mắt lại nén ưu tư xuống, miễn cưỡng tỏ ra ôn hòa sau lại ngồi xuống nhìn chằm chằm đứa nhỏ, "Thanh Giác, vừa rồi là ta lừa ngươi. Cố Chiêu Minh không phải là cha ngươi. Chiêu Minh là tôn hào của ngươi, ngươi chính là Cố Chiêu Minh."
Nhóc con nghe xong mơ mơ màng màng, nghiêng đầu vô thức phản bác, "Nhưng mới vừa rồi người kia..."
Ngay cả đại sư huynh cũng không có tôn hào, y mới chút xíu làm sao có thể có tôn hào được?
Còn có Ma tộc vừa rồi, nhìn bộ dạng kia của hắn, nếu như y thật sự có người cha tên Cố Chiêu Minh. Chắn chắn Ma tộc kia đã làm ra chuyện có lỗi với cha y, nếu không hắn tuyệt đối không có cái phản ứng như vậy.
Nhóc con tự cảm thấy mình rất thông minh, người bình thường không lừa được y. Người này bây giờ lại nói vừa rồi là gạt y. Nhất định là do cái tên kia thật sự làm việc có lỗi với cha. Hai cha cũng không sao, y cũng không phải là con nít cổ hủ. Nếu như tên kia thật sự đã từng làm chuyện rất quá đáng thì y không nhận hắn là được, cần gì phải lừa gạt một lần nữa?
Kỳ Linh vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán nhóc con gọn qua một bên, ở nơi Cố Thanh Giác không thấy được đầu ngón tay hắn khẽ run rẩy, "Đó là một tên Ma tộc âm hiểm xảo trá. Nếu như sau này gặp phải hắn nữa, cứ nói rằng chuyện gì cũng không muốn nói với hắn. Chỉ cần ở bên cạnh sư huynh ngươi, hắn sẽ không có cơ hội tổn thương ngươi nữa."
Hắn rõ ràng chỉ là nói đùa... Chỉ là đùa thôi...
Ân Minh Chúc tên súc sinh này. Đối với sư tôn một tay nuôi lớn hắn cũng có thể làm ra chuyện như vậy. Hắn quả thật khốn kiếp không bằng cầm thú.
"Tiền bối, ngươi đang nói gì?" Nhóc con ngây ngốc nhìn thanh niên trước mặt mình, còn chưa kịp hiểu người này ý muốn nói gì liền bị sấm chớp bên ngoài đột ngột làm cho giật mình.
Làm sao vậy làm sao vậy? Ai bị sét đánh à?
*
Dưới chân núi, linh khí chung quanh Tạ Dịch tăng vọt. Ân Minh Chúc đối diện lửa giận trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lưng hắn đập gãy liên tiếp ba cái cây mới hung hăng đập xuống đất. Nhưng hắn cũng không đỡ đòn, chỉ kinh ngạc nhìn theo hướng đứa trẻ bị ôm đi, lẩm bẩm hỏi, "Đại sư bá, đó là con của sư tôn có phải không?"
Trái tim nảy lên từng hồi đau đớn, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn, nhưng so với thống khổ sư tôn đã trải qua thì những thứ này có là gì?
Dưới chân Tạ tông chủ lặng lẽ hiện ra một trận pháp, phù trần nắm trong tay vô cùng tiên phong đạo cốt nhưng trong con ngươi là lệ khí kinh người, "Bổn tọa năm đó nên trực tiếp nghiền xương ngươi thành tro."
Hắn biết sư đệ nhà mình rất cưng chiều đệ tử, thứ gì tốt cũng không quên để dành cho đệ tử. Thậm chí còn vì sợ tên này đi ra ngoài bị ức hiếp mà không ngủ không nghỉ luyện pháp khí. Kết quả thì hay rồi, nuôi được một tên cầm thú khi sư diệt tổ như một trò đùa.
Nếu sớm biết tên Ma Tôn này làm ra được những chuyện kia, năm đó hắn sẽ không để cho Thanh Giác thu đồ. Không có Ma Giới ở sau lưng thêm dầu vào lửa, có lẽ Thanh Giác đã không phải bỏ mình.
Phù trần trong tay Tạ Dịch hiện ra ánh sáng xanh nhạt, lửa giận ngập trời cùng áy náy ùn ùn kéo đến đan xen vào nhau. Trận pháp dưới chân dâng lên huyết sắc mờ mờ ảo ảo khiến chân trời nổi lên sấm chớp, "Ngươi tự mình cút hay mất hết thể diện bị đuổi ra khỏi cửa?"
Tiên Giới và Ma Giới không thể xảy ra náo động. Thanh Giác năm đó liều mạng cũng phải duy trì sự yên ổn giữa hai bên. Tạ tông chủ ép mình phải nhịn lại sự thôi thúc đem tên này xử tử tại chỗ, uy áp trận pháp dưới chân bộc phát kinh khủng.
Ân Minh Chúc đối với sát ý xộc thẳng vào người làm như không nghe. Mặc cho sự ớn lạnh lan tỏa từ chân đến toàn thân, vẫn như cũ cố chấp hỏi vấn đề mà hắn đã biết câu trả lời, "Đứa bé kia là của sư tôn, có đúng hay không?"
"Ngươi đã bị Thanh Giác trục xuất khỏi sư môn. Kẻ vong ân phụ nghĩa không xứng gọi y là thầy." Tạ tông chủ không có chút ý tứ trả lời hắn, từ trên cao nhìn xuống Ma Tôn chật vật, chắc chắn đối phương không muốn rời y liền tăng thêm uy áp. Trận pháp bỗng nhiên bộc phát ra tia sáng chói mắt, sau đó linh khí đột ngột tăng vọt.
Thân là tông chủ Huyền Thiên Tông, Tạ tông chủ không ra tay thì thôi nhưng một khi đã tung chiêu thì trận thế tuyệt đối kinh thiên động địa, càng không cần phải nói lúc này tông chủ đang lửa giận ngút trời.
Sắc mặt Ân Minh Chúc nhợt nhạt, mặc cho linh khí và ma khí đang đấu đá nhau trong thân thể, vết máu rất nhanh đã nhuộm đỏ mặt đất, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, "Đại sư bá, đó là con của ta và sư tôn. Sư tôn đã về cõi tiên. Cầu sư bá trả lại con cho ta, cầu xin ngươi."
Ân Minh Chúc hắn đã là chí tôn Ma Giới, tu vi đã sớm vượt xa các vị trưởng bối. Thân thể Ma tộc cường hãn hơn Nhân tộc rất nhiều, chưa kể Tạ tông chủ không thật sự muốn giết hắn. Cho dù Tạ tông chủ có hoàn toàn mất lý trí đem giết hắn tại nơi này, muốn cho Ma Tôn chết hẳn cũng không phải chuyện đơn giản.
Sư tôn đã không còn ở đây, hắn không thể mất thêm đứa con nữa.
"Cút! Huyền Thiên Tông không có chỗ cho ngươi đặt chân!"
Gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Tạ Dịch, linh khí sáng bạc từ phù trần chập chờn, đạo bào quất lên vù vù trong gió, Tạ tông chủ trên người không dính nửa giọt máu nhưng sát ý ngút trời khiến hắn khác hẳn thường ngày.
Vân Thính Lan vừa tới nhanh chóng giơ tay lên áp chế linh khí hung bạo ở trong phạm vi Chủ Phong. Sau đó nghiêm mặt đi tới giữa hai người, thanh âm khàn khàn ẩn giấu sự sụp đổ, "Sư huynh, ý hắn là gì? Đứa con nào của hắn?"
Trừ tiếng gió ra không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, Tạ tông chủ môi mím chặt hạ xuống mặt đất, cái nhìn xoáy sâu vào chí tôn Ma Giới đang vô cùng hỗn loạn kia, phù trần trên xoáy vòng trên không trung rồi sau đó trở về trên lưng, Tạ Dịch không nói một lời liền xoay người rời đi.
Vân Thính Lan lòng càng lúc càng trầm xuống, hắn thà rằng bị đại sư huynh khiển trách hắn suy nghĩ bậy bạ chứ không hề muốn thấy sư huynh phản ứng như vậy. Cái gì cũng không nói, vậy chẳng khác nào... Cái chuyện kinh khủng hắn nghĩ tới là thật.
"Rốt cuộc y giấu chúng ta bao nhiêu chuyện?" Khải Nguyệt Tiên Tôn suy sụp như bị khoét rỗng, khàn khàn lẩm bẩm tự giễu, thậm chí ngay cả tâm tư đánh cho Ma Tôn một trận ra trò cũng không có nửa phần.
Bọn họ đều là tội nhân, không ai là vô tội cả. Cho dù muốn báo thù cũng không tới lượt hắn ra tay, đánh vì thanh danh sư đệ cũng không giảm bớt chút áy náy nào trong lòng, tổn thương cũng sẽ không vì thế mà tan thành mây khói.
Bọn họ phạm sai lầm, bây giờ bị dằn vặt là đáng kiếp lắm.
Vân Thính Lan thừ người hồi lâu, cho đến khi toàn bộ bông tuyết trong không trung đều biến mất mới thấp giọng hỏi, "Ngươi và Thanh Giác... Là chuyện khi nào?"
"Vào lúc huyết mạch Ma tộc lần đầu tiên thức tỉnh. Khi đó ta mất lý trí, là sư tôn tạm thời trấn áp ma khí trong cơ thể ta. Nhưng lúc ấy sư tôn đã phong ấn đoạn ký ức này lại, cho tới sau này... Sau khi sư tôn xảy ra chuyện, phong ấn cũng theo đó mà biến mất." Ân Minh Chúc lau đi vết máu ở khóe miệng, lòng bàn tay nắm chặt tứa máu nhưng nỗi đau trống vắng trong tim càng làm cho hắn tuyệt vọng.
Thậm chí ngay cả ba chữ Vô Vọng Sơn hắn cũng không dám nói ra. Vừa nhắc tới nơi đó, áy náy tự tay đẩy sư tôn về phía vực sâu liền lần nữa cuồn cuộn dâng lên, "Nhị sư bá, ta muốn mang con ta đi. Trên người con ta có huyết thống Ma tộc, đứa trẻ này thích hợp ở Ma Giới hơn."
Vân Thính Lan nhếch mép, "Đó không phải là con của Thanh Giác. Ngươi đi đi, Huyền Thiên Tông không hoan nghênh ngươi."
"Không thể nào, đứa bé kia giống sư tôn như vậy. Còn có huyết mạch Ma tộc nên mới lớn chậm, làm sao có thể không phải con của ta." Ân Minh Chúc đứng dậy, tuy giọng bình tĩnh nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, "Nhị sư bá, ta sẽ không từ bỏ. Ta cũng không ngại cướp người ngay tại đây."
"Đó là sư tôn của ngươi, sao ngươi có thể làm vậy?" Vân Thính Lan hít sâu một hơi, trở tay cho hắn một cái tát vào mặt, sau khi tỉnh táo lại liền cười như mếu, "Làm sao ngươi xuống tay được? Khi ấy chúng ta làm sao có thể xuống tay được?"
"Nhị sư bá..."
"Ma Tôn bệ hạ đã không còn là đệ tử Huyền Thiên Tông, không cần xưng hô như vậy." Vân Thính Lan rất nhanh khôi phục như thường, thần sắc lãnh đạm, "Đó không phải là con của Thanh Giác. Chiêu hồn trận thành công rồi, y đã trở lại."
Ân Minh Chúc sững sờ tại chỗ, trong lòng bị kinh hỉ bất ngờ chiếm hết, há miệng muốn nói gì nhưng phát hiện mình không phát ra thanh âm nào.
Sư tôn trở lại rồi!
vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó là sự sợ hãi, sư tôn bây giờ cái gì cũng không nhớ, giờ đây bọn họ tiên ma thù đồ, sư tôn tha thứ cho hắn sao?
Bên ngoài Chủ Phong, Bạch Tố Tố vất vả lắm mới thoát khỏi đệ tử Giới Luật Đường. Nàng cẩn thận núp ở một góc an toàn, sau khi nhận ra linh khí như bão táp biến mất, trong mắt không thể tin được.
Đại chiến đâu? Lưỡng bại câu thương đâu? Tại sao tông chủ không bị thương? Cái thế giới này không đúng!
*
Lúc này, bên trong thức hải của Cố Thanh Giác, hệ thống đã kết thúc quá trình tự kiểm tra bảo trì đang tang thương nằm liệt ra đất. Nó kiểm tra thêm lần nữa, từ đầu đến chân lăn qua lộn lại cũng không tìm được bug ở đâu, nếu trên người nó không có bug thì vấn đề là từ đâu ra?
Con trai, ba ba thật sự xin lỗi ngươi. Chờ ba liên lạc với tổng bộ nhất định sẽ lừa gạt bọn họ đến táng gia bại sản xả giận cho ngươi. Này thì không coi tân binh ra gì, có hệ thống ba ba ở đây bảo vệ tân binh khỏi nanh vuốt của cấp trên rồi.
Hệ thống vừa mắng vừa tụ lại đứng lên, đang muốn đi xem ký chủ hiện tại như thế nào, bỗng nhiên từ hư vô xuất hiện ba cái bảng dữ liệu.
Tổng bộ? Cục Giám Thị? Tiểu Giám Giám?
Hệ thống cảnh giác bật tường lửa lên, lại một lần nữa thử phát tần số ra ngoài. Trong giây phút dữ liệu được phản hồi, nước mắt nó chảy ròng ròng như chó con tìm được mẹ.
Ba ơi! Cuối cùng các ngươi đã tìm ra con trai bị mất tích rồi hu hu hu~
Hệ thống trở nên thấp hèn khóc sướt mướt kể khổ với tổng bộ, đồng thời tranh thủ đệ trình các yêu sách bồi thường lên. Số nhọ vẫn hoàn nhọ, tiền đền bù nửa đồng cũng đừng nghĩ ăn bớt.
Nhân viên Cục Giám Thị:...
Hệ thống đợi tiếp nhận văn kiện, phát hiện tín hiệu lại đứt đoạn, dữ liệu của nó trực tiếp hóa thành một cái ngón giữa hướng lên trời cực kỳ to. Thế mà lại ruồng bỏ nó sao? Cùng là làm công ăn lương mà bọn nhân viên tổng bộ so với hệ thống công tác xa nhà cao quý hơn chắc?
Tiền bồi thường nếu như không thêm một số 0, các người sẽ đánh mất chúng ta!
Hệ thống hùng hùng hổ hổ tiếp nhận văn kiện, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong biểu tình dần dần biến mất. Cái gì mà tiểu thế giới muốn tiến hóa thành đại thế giới? Cái gì mà sau khi cốt truyện này kết thúc thì cái thế giới này không còn là thế giới diễn ra nhiệm vụ nữa?
Không đúng, vai diễn của nhãi con nhà ta đã sớm kết thúc. Vậy thì ai là người đi tiếp kịch bản sau này? Nó có ích lợi gì?
Cho nên bọn họ bị lôi trở lại là để đảm bảo cho cốt truyện sau này không bị phá hoại?
Biết điều thì mau mau kết nối tín hiệu cho ông. Thống gia ta cũng không phải là dễ trêu nha. Thật là làm cho ông tức chết mà, trở về liền kiện cho các ngươi táng gia bại sản có biết không!
Tổng bộ chó chết! Các ngươi không có trái tim!!!
Hệ thống biến thành cái miệng chửi to, ỷ vào tín hiệu bị mất kết nối mà không chút kiêng kỵ chửi hay như hát. Sau khi chửi đã ghiền mới bắt đầu lấy cốt truyện mới đọc.
Ô hô, cái kịch bản này Thống gia ta duyệt ngay và luôn.
Chỉ là con trai cưng bây giờ đang mất trí nhớ không có cách nào cùng cha già vui vẻ đọc truyện. Có sướng cùng hưởng mới thật sự là vui sướng... Ê khoan, quên nói với tổng bộ trí nhớ của nhóc con xảy ra vấn đề rồi!
Cái lùm mía!!
Chương trình của nó không có virus, cho nên vấn đề là trí nhớ của nhóc con chạy đi đâu?
Hệ thống rơi vào trầm tư, nghĩ hồi lâu cũng như cũ không nghĩ ra nguyên do là gì. Đành thở dài đem chuyện bên ngoài lúc nó đang tự bảo trì xem qua một lần. Kết quả lửa giận mới vừa lắng xuống lại bùng lên lần nữa khiến chương trình suýt chút nữa bốc khói.
Cái tên Ma Tôn phản diện kia, nghe nói ngươi muốn làm cha của con trai ta?
Đông Tây Nam Bắc khắp thiên hạ, hỏi thăm một chút ai là cha. Muốn làm cha của con trai ta thế đã hỏi qua ý kiến của ông nội đây chưa?!
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tức phát khóc.jpg
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tạ tông chủ trong lồng ngực tràn đầy lửa giận, không dám tin rằng đệ tử năm đó bị trục xuất khỏi sư môn và sư đệ nhà bọn họ lại xảy ra chuyện khác. Càng làm hắn không cách nào tiếp thu là những sư huynh họ đối với việc này không mảy may phát hiện.
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ chung quanh Tạ tông chủ nhanh chóng giảm xuống, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hoa tuyết bị gió rét cuốn lên mù mịt giữa không trung, sát ý ngập trời nháy mắt kinh động toàn bộ tông môn.
Những đệ tử gần đó phản ứng nhanh chóng khởi động pháp khí phòng ngự. Nên tìm sư trưởng báo cáo tình huống thì báo, nên trốn thì trốn. Gần như trong nháy mắt tất cả đệ tử liền bao quanh một vòng bên ngoài Chủ Phong.
Y tu pháp tu tránh ở phía sau, các đệ tử kiếm tu che chắn phía trước. Huyền Thiên Tông huấn luyện đệ tử vô cùng nghiêm chỉnh, tất cả mọi người đều không hốt hoảng, bình tĩnh chờ các trưởng lão tới.
Bạch Tố Tố bị đệ tử Giới Luật Đường kéo ra phía sau, tròng mắt hệt như không thể che giấu sự kinh hoảng trong lòng, trên mặt thật đúng lúc tỏ ra sự sợ hãi.
Hành tung của Ma Tôn đã bại lộ, tiếp theo là Tạ tông chủ và Ma Tôn đại chiến. Đợi tông chủ trọng thương còn Ma Tôn nghênh ngang rời đi chính là thời cơ tốt nhất để nàng bộc lộ tài năng.
Ở Ngọc Quỳnh Phong, lò luyện đan của Vân Thính Lan bất ngờ bị linh khí cuồn cuộn làm nổ tung. Hắn cảm thấy được là động tĩnh từ Chủ Phong truyền tới liền lập tức mặc kệ một mảnh hỗn độn trong đan phòng mà chạy tới. Đại sư huynh từ trước đến giờ vô cùng trầm ổn bình tĩnh, chưa từng thất thố đến mức động thủ ngay tại Chủ Phong, chẳng lẽ là Thanh Giác xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ Huyền Thiên Tông cũng bởi vì Tạ tông chủ bỗng nhiên ra tay mà kinh động. Kỳ Linh một tay che sau đầu Cố Thanh Giác tránh cho y không bị ảnh hưởng, hướng Tạ Dịch gật đầu một cái không nói hai lời liền nhanh chóng bế Cố nhóc con trở lại đại điện trên núi.
Kỳ Các chủ đen cả mặt, cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu so với Tạ Dịch. Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Cố Thanh Giác nghi hoặc nhìn tiền bối y vẫn chưa biết thân phận, kéo ống tay áo của hắn nhỏ giọng hỏi, "Tiền bối, người kia nói hắn là cha ta, là thật sao?"
Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, y mặc dù không có nhưng thời gian qua vẫn rất vui vẻ. Làm sao trong một lúc lại xuất hiện hai người cha?
Xu hướng bây giờ là cha đi thành đôi sao?
"Không phải!" Kỳ Linh một quyền đập trên cây cột, nhận ra dáng vẻ của mình hiện tại có chút dọa người, hắn đành nhắm mắt lại nén ưu tư xuống, miễn cưỡng tỏ ra ôn hòa sau lại ngồi xuống nhìn chằm chằm đứa nhỏ, "Thanh Giác, vừa rồi là ta lừa ngươi. Cố Chiêu Minh không phải là cha ngươi. Chiêu Minh là tôn hào của ngươi, ngươi chính là Cố Chiêu Minh."
Nhóc con nghe xong mơ mơ màng màng, nghiêng đầu vô thức phản bác, "Nhưng mới vừa rồi người kia..."
Ngay cả đại sư huynh cũng không có tôn hào, y mới chút xíu làm sao có thể có tôn hào được?
Còn có Ma tộc vừa rồi, nhìn bộ dạng kia của hắn, nếu như y thật sự có người cha tên Cố Chiêu Minh. Chắn chắn Ma tộc kia đã làm ra chuyện có lỗi với cha y, nếu không hắn tuyệt đối không có cái phản ứng như vậy.
Nhóc con tự cảm thấy mình rất thông minh, người bình thường không lừa được y. Người này bây giờ lại nói vừa rồi là gạt y. Nhất định là do cái tên kia thật sự làm việc có lỗi với cha. Hai cha cũng không sao, y cũng không phải là con nít cổ hủ. Nếu như tên kia thật sự đã từng làm chuyện rất quá đáng thì y không nhận hắn là được, cần gì phải lừa gạt một lần nữa?
Kỳ Linh vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán nhóc con gọn qua một bên, ở nơi Cố Thanh Giác không thấy được đầu ngón tay hắn khẽ run rẩy, "Đó là một tên Ma tộc âm hiểm xảo trá. Nếu như sau này gặp phải hắn nữa, cứ nói rằng chuyện gì cũng không muốn nói với hắn. Chỉ cần ở bên cạnh sư huynh ngươi, hắn sẽ không có cơ hội tổn thương ngươi nữa."
Hắn rõ ràng chỉ là nói đùa... Chỉ là đùa thôi...
Ân Minh Chúc tên súc sinh này. Đối với sư tôn một tay nuôi lớn hắn cũng có thể làm ra chuyện như vậy. Hắn quả thật khốn kiếp không bằng cầm thú.
"Tiền bối, ngươi đang nói gì?" Nhóc con ngây ngốc nhìn thanh niên trước mặt mình, còn chưa kịp hiểu người này ý muốn nói gì liền bị sấm chớp bên ngoài đột ngột làm cho giật mình.
Làm sao vậy làm sao vậy? Ai bị sét đánh à?
*
Dưới chân núi, linh khí chung quanh Tạ Dịch tăng vọt. Ân Minh Chúc đối diện lửa giận trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lưng hắn đập gãy liên tiếp ba cái cây mới hung hăng đập xuống đất. Nhưng hắn cũng không đỡ đòn, chỉ kinh ngạc nhìn theo hướng đứa trẻ bị ôm đi, lẩm bẩm hỏi, "Đại sư bá, đó là con của sư tôn có phải không?"
Trái tim nảy lên từng hồi đau đớn, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn, nhưng so với thống khổ sư tôn đã trải qua thì những thứ này có là gì?
Dưới chân Tạ tông chủ lặng lẽ hiện ra một trận pháp, phù trần nắm trong tay vô cùng tiên phong đạo cốt nhưng trong con ngươi là lệ khí kinh người, "Bổn tọa năm đó nên trực tiếp nghiền xương ngươi thành tro."
Hắn biết sư đệ nhà mình rất cưng chiều đệ tử, thứ gì tốt cũng không quên để dành cho đệ tử. Thậm chí còn vì sợ tên này đi ra ngoài bị ức hiếp mà không ngủ không nghỉ luyện pháp khí. Kết quả thì hay rồi, nuôi được một tên cầm thú khi sư diệt tổ như một trò đùa.
Nếu sớm biết tên Ma Tôn này làm ra được những chuyện kia, năm đó hắn sẽ không để cho Thanh Giác thu đồ. Không có Ma Giới ở sau lưng thêm dầu vào lửa, có lẽ Thanh Giác đã không phải bỏ mình.
Phù trần trong tay Tạ Dịch hiện ra ánh sáng xanh nhạt, lửa giận ngập trời cùng áy náy ùn ùn kéo đến đan xen vào nhau. Trận pháp dưới chân dâng lên huyết sắc mờ mờ ảo ảo khiến chân trời nổi lên sấm chớp, "Ngươi tự mình cút hay mất hết thể diện bị đuổi ra khỏi cửa?"
Tiên Giới và Ma Giới không thể xảy ra náo động. Thanh Giác năm đó liều mạng cũng phải duy trì sự yên ổn giữa hai bên. Tạ tông chủ ép mình phải nhịn lại sự thôi thúc đem tên này xử tử tại chỗ, uy áp trận pháp dưới chân bộc phát kinh khủng.
Ân Minh Chúc đối với sát ý xộc thẳng vào người làm như không nghe. Mặc cho sự ớn lạnh lan tỏa từ chân đến toàn thân, vẫn như cũ cố chấp hỏi vấn đề mà hắn đã biết câu trả lời, "Đứa bé kia là của sư tôn, có đúng hay không?"
"Ngươi đã bị Thanh Giác trục xuất khỏi sư môn. Kẻ vong ân phụ nghĩa không xứng gọi y là thầy." Tạ tông chủ không có chút ý tứ trả lời hắn, từ trên cao nhìn xuống Ma Tôn chật vật, chắc chắn đối phương không muốn rời y liền tăng thêm uy áp. Trận pháp bỗng nhiên bộc phát ra tia sáng chói mắt, sau đó linh khí đột ngột tăng vọt.
Thân là tông chủ Huyền Thiên Tông, Tạ tông chủ không ra tay thì thôi nhưng một khi đã tung chiêu thì trận thế tuyệt đối kinh thiên động địa, càng không cần phải nói lúc này tông chủ đang lửa giận ngút trời.
Sắc mặt Ân Minh Chúc nhợt nhạt, mặc cho linh khí và ma khí đang đấu đá nhau trong thân thể, vết máu rất nhanh đã nhuộm đỏ mặt đất, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, "Đại sư bá, đó là con của ta và sư tôn. Sư tôn đã về cõi tiên. Cầu sư bá trả lại con cho ta, cầu xin ngươi."
Ân Minh Chúc hắn đã là chí tôn Ma Giới, tu vi đã sớm vượt xa các vị trưởng bối. Thân thể Ma tộc cường hãn hơn Nhân tộc rất nhiều, chưa kể Tạ tông chủ không thật sự muốn giết hắn. Cho dù Tạ tông chủ có hoàn toàn mất lý trí đem giết hắn tại nơi này, muốn cho Ma Tôn chết hẳn cũng không phải chuyện đơn giản.
Sư tôn đã không còn ở đây, hắn không thể mất thêm đứa con nữa.
"Cút! Huyền Thiên Tông không có chỗ cho ngươi đặt chân!"
Gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Tạ Dịch, linh khí sáng bạc từ phù trần chập chờn, đạo bào quất lên vù vù trong gió, Tạ tông chủ trên người không dính nửa giọt máu nhưng sát ý ngút trời khiến hắn khác hẳn thường ngày.
Vân Thính Lan vừa tới nhanh chóng giơ tay lên áp chế linh khí hung bạo ở trong phạm vi Chủ Phong. Sau đó nghiêm mặt đi tới giữa hai người, thanh âm khàn khàn ẩn giấu sự sụp đổ, "Sư huynh, ý hắn là gì? Đứa con nào của hắn?"
Trừ tiếng gió ra không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, Tạ tông chủ môi mím chặt hạ xuống mặt đất, cái nhìn xoáy sâu vào chí tôn Ma Giới đang vô cùng hỗn loạn kia, phù trần trên xoáy vòng trên không trung rồi sau đó trở về trên lưng, Tạ Dịch không nói một lời liền xoay người rời đi.
Vân Thính Lan lòng càng lúc càng trầm xuống, hắn thà rằng bị đại sư huynh khiển trách hắn suy nghĩ bậy bạ chứ không hề muốn thấy sư huynh phản ứng như vậy. Cái gì cũng không nói, vậy chẳng khác nào... Cái chuyện kinh khủng hắn nghĩ tới là thật.
"Rốt cuộc y giấu chúng ta bao nhiêu chuyện?" Khải Nguyệt Tiên Tôn suy sụp như bị khoét rỗng, khàn khàn lẩm bẩm tự giễu, thậm chí ngay cả tâm tư đánh cho Ma Tôn một trận ra trò cũng không có nửa phần.
Bọn họ đều là tội nhân, không ai là vô tội cả. Cho dù muốn báo thù cũng không tới lượt hắn ra tay, đánh vì thanh danh sư đệ cũng không giảm bớt chút áy náy nào trong lòng, tổn thương cũng sẽ không vì thế mà tan thành mây khói.
Bọn họ phạm sai lầm, bây giờ bị dằn vặt là đáng kiếp lắm.
Vân Thính Lan thừ người hồi lâu, cho đến khi toàn bộ bông tuyết trong không trung đều biến mất mới thấp giọng hỏi, "Ngươi và Thanh Giác... Là chuyện khi nào?"
"Vào lúc huyết mạch Ma tộc lần đầu tiên thức tỉnh. Khi đó ta mất lý trí, là sư tôn tạm thời trấn áp ma khí trong cơ thể ta. Nhưng lúc ấy sư tôn đã phong ấn đoạn ký ức này lại, cho tới sau này... Sau khi sư tôn xảy ra chuyện, phong ấn cũng theo đó mà biến mất." Ân Minh Chúc lau đi vết máu ở khóe miệng, lòng bàn tay nắm chặt tứa máu nhưng nỗi đau trống vắng trong tim càng làm cho hắn tuyệt vọng.
Thậm chí ngay cả ba chữ Vô Vọng Sơn hắn cũng không dám nói ra. Vừa nhắc tới nơi đó, áy náy tự tay đẩy sư tôn về phía vực sâu liền lần nữa cuồn cuộn dâng lên, "Nhị sư bá, ta muốn mang con ta đi. Trên người con ta có huyết thống Ma tộc, đứa trẻ này thích hợp ở Ma Giới hơn."
Vân Thính Lan nhếch mép, "Đó không phải là con của Thanh Giác. Ngươi đi đi, Huyền Thiên Tông không hoan nghênh ngươi."
"Không thể nào, đứa bé kia giống sư tôn như vậy. Còn có huyết mạch Ma tộc nên mới lớn chậm, làm sao có thể không phải con của ta." Ân Minh Chúc đứng dậy, tuy giọng bình tĩnh nhưng thái độ vô cùng kiên quyết, "Nhị sư bá, ta sẽ không từ bỏ. Ta cũng không ngại cướp người ngay tại đây."
"Đó là sư tôn của ngươi, sao ngươi có thể làm vậy?" Vân Thính Lan hít sâu một hơi, trở tay cho hắn một cái tát vào mặt, sau khi tỉnh táo lại liền cười như mếu, "Làm sao ngươi xuống tay được? Khi ấy chúng ta làm sao có thể xuống tay được?"
"Nhị sư bá..."
"Ma Tôn bệ hạ đã không còn là đệ tử Huyền Thiên Tông, không cần xưng hô như vậy." Vân Thính Lan rất nhanh khôi phục như thường, thần sắc lãnh đạm, "Đó không phải là con của Thanh Giác. Chiêu hồn trận thành công rồi, y đã trở lại."
Ân Minh Chúc sững sờ tại chỗ, trong lòng bị kinh hỉ bất ngờ chiếm hết, há miệng muốn nói gì nhưng phát hiện mình không phát ra thanh âm nào.
Sư tôn trở lại rồi!
vui mừng khôn xiết nhưng ngay sau đó là sự sợ hãi, sư tôn bây giờ cái gì cũng không nhớ, giờ đây bọn họ tiên ma thù đồ, sư tôn tha thứ cho hắn sao?
Bên ngoài Chủ Phong, Bạch Tố Tố vất vả lắm mới thoát khỏi đệ tử Giới Luật Đường. Nàng cẩn thận núp ở một góc an toàn, sau khi nhận ra linh khí như bão táp biến mất, trong mắt không thể tin được.
Đại chiến đâu? Lưỡng bại câu thương đâu? Tại sao tông chủ không bị thương? Cái thế giới này không đúng!
*
Lúc này, bên trong thức hải của Cố Thanh Giác, hệ thống đã kết thúc quá trình tự kiểm tra bảo trì đang tang thương nằm liệt ra đất. Nó kiểm tra thêm lần nữa, từ đầu đến chân lăn qua lộn lại cũng không tìm được bug ở đâu, nếu trên người nó không có bug thì vấn đề là từ đâu ra?
Con trai, ba ba thật sự xin lỗi ngươi. Chờ ba liên lạc với tổng bộ nhất định sẽ lừa gạt bọn họ đến táng gia bại sản xả giận cho ngươi. Này thì không coi tân binh ra gì, có hệ thống ba ba ở đây bảo vệ tân binh khỏi nanh vuốt của cấp trên rồi.
Hệ thống vừa mắng vừa tụ lại đứng lên, đang muốn đi xem ký chủ hiện tại như thế nào, bỗng nhiên từ hư vô xuất hiện ba cái bảng dữ liệu.
Tổng bộ? Cục Giám Thị? Tiểu Giám Giám?
Hệ thống cảnh giác bật tường lửa lên, lại một lần nữa thử phát tần số ra ngoài. Trong giây phút dữ liệu được phản hồi, nước mắt nó chảy ròng ròng như chó con tìm được mẹ.
Ba ơi! Cuối cùng các ngươi đã tìm ra con trai bị mất tích rồi hu hu hu~
Hệ thống trở nên thấp hèn khóc sướt mướt kể khổ với tổng bộ, đồng thời tranh thủ đệ trình các yêu sách bồi thường lên. Số nhọ vẫn hoàn nhọ, tiền đền bù nửa đồng cũng đừng nghĩ ăn bớt.
Nhân viên Cục Giám Thị:...
Hệ thống đợi tiếp nhận văn kiện, phát hiện tín hiệu lại đứt đoạn, dữ liệu của nó trực tiếp hóa thành một cái ngón giữa hướng lên trời cực kỳ to. Thế mà lại ruồng bỏ nó sao? Cùng là làm công ăn lương mà bọn nhân viên tổng bộ so với hệ thống công tác xa nhà cao quý hơn chắc?
Tiền bồi thường nếu như không thêm một số 0, các người sẽ đánh mất chúng ta!
Hệ thống hùng hùng hổ hổ tiếp nhận văn kiện, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong biểu tình dần dần biến mất. Cái gì mà tiểu thế giới muốn tiến hóa thành đại thế giới? Cái gì mà sau khi cốt truyện này kết thúc thì cái thế giới này không còn là thế giới diễn ra nhiệm vụ nữa?
Không đúng, vai diễn của nhãi con nhà ta đã sớm kết thúc. Vậy thì ai là người đi tiếp kịch bản sau này? Nó có ích lợi gì?
Cho nên bọn họ bị lôi trở lại là để đảm bảo cho cốt truyện sau này không bị phá hoại?
Biết điều thì mau mau kết nối tín hiệu cho ông. Thống gia ta cũng không phải là dễ trêu nha. Thật là làm cho ông tức chết mà, trở về liền kiện cho các ngươi táng gia bại sản có biết không!
Tổng bộ chó chết! Các ngươi không có trái tim!!!
Hệ thống biến thành cái miệng chửi to, ỷ vào tín hiệu bị mất kết nối mà không chút kiêng kỵ chửi hay như hát. Sau khi chửi đã ghiền mới bắt đầu lấy cốt truyện mới đọc.
Ô hô, cái kịch bản này Thống gia ta duyệt ngay và luôn.
Chỉ là con trai cưng bây giờ đang mất trí nhớ không có cách nào cùng cha già vui vẻ đọc truyện. Có sướng cùng hưởng mới thật sự là vui sướng... Ê khoan, quên nói với tổng bộ trí nhớ của nhóc con xảy ra vấn đề rồi!
Cái lùm mía!!
Chương trình của nó không có virus, cho nên vấn đề là trí nhớ của nhóc con chạy đi đâu?
Hệ thống rơi vào trầm tư, nghĩ hồi lâu cũng như cũ không nghĩ ra nguyên do là gì. Đành thở dài đem chuyện bên ngoài lúc nó đang tự bảo trì xem qua một lần. Kết quả lửa giận mới vừa lắng xuống lại bùng lên lần nữa khiến chương trình suýt chút nữa bốc khói.
Cái tên Ma Tôn phản diện kia, nghe nói ngươi muốn làm cha của con trai ta?
Đông Tây Nam Bắc khắp thiên hạ, hỏi thăm một chút ai là cha. Muốn làm cha của con trai ta thế đã hỏi qua ý kiến của ông nội đây chưa?!
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tức phát khóc.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất