Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 8: Hệ thống:
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tiên khí tràn ngập ngọn núi sừng sững, mây đen giăng đầy sấm chớp rền vang. Cuối cùng tiên tông vững vàng bị không khí này âm u đáng sợ như ngày tận thế giáng xuống. Cố Thanh Giác từ nhỏ sợ nhất sấm sét, tiếng sấm mới xuất hiện liền kinh hãi chít chít vùi đầu vào trong ngực Kỳ Linh.
Mặc dù... Nhóc chưa biết người này rốt cuộc là ai.
Dù sao nhóc còn nhỏ tu vi thấp, lôi kiếp chắc chắn không giáng xuống đầu mình. Con nít phải có dáng vẻ của con nít, lôi kiếp đáng sợ như vậy không thể để cho trẻ em thấy nha.
Kỳ Linh nhìn đứa nhóc sợ lôi kiếp của người khác giáng trúng mình, cười cười gõ trán nhóc con hai cái sau đó làm kết giới ngăn cản âm thanh bên ngoài, "Lôi kiếp là chuyện tu sĩ nào cũng phải trải qua. Sợ sấm sét thì tương lai phải làm sao bây giờ?"
"Chuyện tương lai từ từ tính. Ta còn nhỏ, nhị sư huynh từng nói lôi kiếp còn xa ta lắm." Nhóc con lẩm bẩm trả lời, vẫn như cũ không chịu chui ra.
"Đúng vậy, ngươi còn rất nhỏ." Kỳ Linh bế nhóc con đặt lên bàn, nhân lúc Tạ tông chủ ở bên ngoài xả giận mà ở trong bồi dưỡng cảm tình với bạn tốt.
Cái gì không biết cũng tốt, từ nay về sau không chịu thiên mệnh trói buộc, không có tà ma tác loạn, Cố Thanh Giác chỉ cần thật vui vẻ là đủ rồi.
Đây là những gì Tiên Giới thiếu y.
Nếu như tiên ma hai giới dấy lên khói lửa chiến tranh, ắt sẽ khiến cho sinh linh đồ thán. Cố Chiêu Minh lấy sức một mình ngăn cơn sóng dữ, dù tiên hay ma cũng đều thiếu y nhân quả.
Tạ tông chủ trầm mặc trở lại đỉnh núi, đứng bên ngoài bình phục tâm trạng thật tốt sau đó mới bước vào trong điện. Nhóc con vui vẻ từ trên bàn nhảy xuống lao tới, hận không thể leo tót lên chân đại sư huynh mình.
Tạ Dịch đưa tiểu sư đệ đang phấn kích thả xuống, hướng Kỳ Linh gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu pha trà.
Cố Thanh Giác nghiêng đầu, biết lúc này không thể quấy rầy đại sư huynh, nhìn một hồi thấy chán liền quay qua làm phiền một người khác, "Tiền bối, ngài thật không ngại Kỳ Linh bị đánh sao?"
Chính-chủ-nhiều-năm-trước-bị-đánh khẽ mỉm cười, "Có bản lĩnh nó sẽ tự mình tới đòi lại. Còn mà tìm trưởng bối thay mình trút giận, nó vẫn còn biết xấu hổ nha."
Cố Thanh Giác: Sao cứ cảm thấy lời này là lạ?
Cố nhóc con nhíu mày như đang suy nghĩ, nhìn một chút thanh niên tuấn mỹ cười dịu dàng, nhìn thêm chút nữa đại sư huynh chuyên tâm pha trà không có phản ứng. Không biết rằng có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không.
Tìm trưởng bối giúp mình hả giận... Thật không phải là đang mỉa mai mình đấy chứ?
Kỳ Linh nhìn nhóc con hai má đỏ bừng nụ cười càng sâu hơn, giơ tay lên xoa loạn tóc nhóc, khi Cố Thanh Giác sắp giận dữ phản kháng mới chịu buông tay, "Tạ tông chủ, ở đây không còn việc gì nữa. Ta xin phép cáo từ."
Tạ Dịch ấn tiểu sư đệ đang giương nanh múa vuốt xuống, "Nữ đệ tử kia ta sẽ chú ý, Kỳ Các chủ đi thong thả."
Kỳ Linh cười tủm tỉm nhéo má nhóc con một cái, xoay người tiêu sái rời đi, để lại Cố Thanh Giác một lần nữa rơi vào thắc mắc, "Đại sư huynh, Thiên Cơ Các đổi chủ rồi sao?"
Rõ ràng y nhớ Các chủ của Thiên Cơ Các không phải họ Kỳ mà cũng không phải người này?
Tạ Dịch:...
Chết dở, nhất thời sơ sót, lại quên mất chuyện này.
Cũng may sự chú ý của trẻ con rất dễ dàng bị những chuyện khác hấp dẫn, tông chủ chưa cần giải thích thì chủ đề này đã nhanh chóng bị bỏ qua.
Cố Thanh Giác thấy Ân Minh Chúc theo Vân Thính Lan đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại rúc vào trong ngực đại sư huynh tránh, "Đại sư huynh, vị tiền bối vừa rồi nói người này không phải cha ta."
"Quên hắn đi." Tạ Dịch hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép lửa giận xuống, bế Cố Thanh Giác đến nội điện đặt trên giường ngọc, "Sư huynh bây giờ có chuyện phải làm, Thanh Giác tự chơi một mình có được không?"
"Không thể cho Thanh Giác nghe với sao?" Lòng hiếu kỳ của trẻ con càng cản càng không chịu ngồi yên, mới vừa được thả xuống liền lon ton chạy theo, "Đại sư huynh, Thanh Giác rất ngoan. Đệ chỉ đứng ở trong góc thôi. Nhất định không quấy rầy mọi người nói chuyện."
Tạ tông chủ nhìn đôi mắt tha thiết mong chờ của nhóc con, bèn lấy phù trần cầm trong tay nhàn nhạt mở miệng, "Cố Thanh Giác."
"Đệ nghe, đệ không ra ngoài đâu." Cố nhút nhát sợ hãi nhìn đại sư huynh nhà mình, chân ngắn cuống quýt leo lên giường, tự giác lấy chăn quấn người như cái kén, chớp đôi mắt long lanh to tròn vô cùng chân thành bày tỏ, "Đại sư huynh yên tâm, Thanh Giác ngoan nhất đó."
Tạ tông chủ mỉm cười xoa đầu tiểu sư đệ, "Ngoan, sư huynh rất nhanh sẽ quay lại."
Cố nhút nhát: Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
*
Hệ thống vừa trở lại đã nhìn thấy một màn này, không nhịn được che mặt than thở. Nhóc con ngốc nghếch, không có ba ba ngươi có thể làm thế nào?
Ra ngoài có bị lừa gạt không? Đi bộ có thể tự vấp chân mà té không? Có thể bị mụ phù thủy lừa ăn trái táo độc không? Có thể bị kẻ xấu bắt đi không?
Ây dà, trong nhà có một thằng con ngốc thật đúng là quá khó khăn.
Hệ thống tự biên tự diễn ra thật nhiều nhân cách, sau khi diễn chán mới chịu thôi. Con trai ta ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng người cha già này cũng không thể mặc kệ. Lao động chuyên cần là bốn chữ làm nên nó, nó không vất vả thì ai vất vả?
Hệ thống tự mình cảm động rung đùi đắc ý một hồi. Sau đó mới lấy cốt truyện mới ra xem cốt truyện lúc này đi tới đâu, đồng thời nghiên cứu văn án và suy nghĩ làm sao để khiến thằng con trai ngốc nghếch đang mất trí nhớ này nghe lời làm việc.
【 Hắn- Đế Vương Quỷ Vực, âm trầm, thú vui duy nhất là thấy sắc máu. Nhưng sau khi gặp nàng liền thu lại nanh vuốt;
Hắn- Yêu Vương Bắc Cương, bá đạo ngông cuồng không ai sánh bằng. Nhưng ở trước mặt nàng làm nũng cầu được vuốt ve;
Hắn- Kiếm Tôn tiên tông, cao cao tại thượng sâu không lường được. Nhưng chỉ vì nàng mà mở rộng cửa lòng;
Hắn- chí tôn Ma Giới...;
Hắn- y tu dịu dàng...;
Còn có hắn, hắn, hắn...
Thiếu nữ hồng nhan tuyệt mỹ không cẩn thận rơi vào thế giới không thuộc về nàng, sau khi gặp nhau tình yêu của họ sẽ phát triển như thế nào?】
Oh my God. Nhìn cái văn án này làm Thống Thống xấu hổ tới mức chỉ muốn đá mạnh vào cái mông của Cục Giám Thị thôi nha.
Hệ thống tiếp thu toàn bộ cốt truyện xong liền nổi hết da gà vốn không tồn tại. Nhảy dựng lên một lúc lâu mới trở về bình thường, nó cho là loại cốt truyện này chỉ tồn tại trong lịch sử thôi, không nghĩ tới sống chừng ấy năm lại có thể tự mình tham gia. Làm Thống Thống kinh hãi chết đi được.
Nhóc con à, tam sư huynh của ngươi là một trong những "hắn" đây này. Nếu ngươi không siêng năng làm việc, sự trong sạch của sư huynh ngươi xem ra khó giữ được rồi đây. Ngươi nhẫn tâm thấy hắn biến thành như trong cốt truyện viết phải không?
Đáng sợ hơn là, nữ chính hiện đang ở thế giới này và nữ chính trong cốt truyện không phải là cùng một người. Ai biết cái con tu hú chiếm tổ này muốn lái cốt truyện đi đâu. Chẳng may ả muốn lập hậu cung thì sư huynh ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Đường đường là Huyền Ly Kiếm Tôn, đã thấp hèn cầu xin sự thương xót của nữ nhân thì thôi, còn phải nhân nhượng chia sẻ người yêu với hai ba bốn năm thậm chí là nhiều người đàn ông khác nữa. Ngươi nghe đi nghe đi, có công bằng không?
Con trai ơi con trai à, vì sự trong sạch của sư huynh nhà ngươi. Chúng ta nhất định không thể chây lười nha.
Hệ thống lên tinh thần, nhìn nhóc con ngồi trên giường đang nhàm chán bẻ khớp tay. Nó suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định mình cũng biến thành con nít.
Trực tiếp nói chuyện trong thức hải sẽ hù ký chủ mất. Biến thành người lớn sẽ bị cho rằng là người xấu. Nếu biến thành con nít mà còn bị xa lánh vậy thì nó thật sự không còn cách nào.
Cố Thanh Giác đang vô cùng buồn chán đung đưa chân, quay đầu qua cửa sổ liền thấy một đứa nhóc rất giống mình, kinh ngạc đến mức ngay cả lời đều không nói ra được.
Trời đất ơi! Sau khi có hai người cha, huynh đệ của y cũng tìm tới rồi sao?
Cố Thanh Giác trợn tròn mắt, dùng cả tay chân bò đến bên cửa sổ. Giơ tay lên chọc chọc vào người hệ thống, sau khi chắc chắn không phải mình gặp ảo giác mới mong đợi hỏi, "Trừ hai người cha lưu lạc và một vị huynh đệ lưu lạc ra, còn có những người khác sẽ tìm tới sao?"
Hệ thống:...
Dù có vẻ ngoài có thay đổi thì mạch não vẫn như xưa, không hổ là con trai của ta.
Hệ thống tăng thêm mấy pháp quyết che giấu khí tức trên người mình, chắc chắn người ở chính điện sát vách không phát hiện được nó, lúc này mới cười cười híp mắt nhảy đến trên giường, "Ta là hệ thống, ngươi có thể gọi ta là hệ thống ba ba?"
Cố nhóc con nghi ngờ nhíu mày, "Ngươi là huynh đệ của ta, tại sao không theo họ ta?"
"Thật đúng là biết chặn họng người ta." Hệ thống không nhịn được nghiến răng, vì để tránh lạc đề liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Biết gì chưa, tam sư huynh của ngươi sắp có người thích rồi."
"Tam sư huynh muốn kết đạo lữ sao?" Cố nhóc con khó tin khó tin nhìn sang, chắc chắn sư huynh nhà mình bình thường ngoài tu luyện ra chính là giúp mình trút giận, căn bản không có thời gian đi tìm đạo lữ, vì vậy rất kiên định phản bác, "Không thể nào, tam sư huynh rõ ràng đang bế quan. Đại sư huynh mới vừa nói với ta, ngươi không lừa được ta đâu."
Hệ thống thầm nghĩ có triển vọng, giả vờ không thèm để ý tiếp tục nói, "Rất nhanh sẽ có thôi, cũng chưa phải là có ngay bây giờ. Không phải Huyền Thiên Tông sắp bắt đầu chiêu tân sao? Người yêu của sư huynh ngươi là một trong những đệ tử mới đó."
"Thật sao?" Cố nhóc con nửa tin nửa ngờ, nếu tam sư huynh thật sự có người yêu, là sư đệ y phải thay sư huynh kiểm định. Không thể để cho sư huynh bị người lừa gạt, "Vậy ngươi có biết người tam sư huynh sẽ yêu là ai không?"
"Dĩ nhiên biết, trên đời này không có gì có thể qua mắt được hệ thống ba ba." Hệ thống làm ra vẻ cao thâm gật đầu một cái, đợi nhóc con tròn mắt đến gần sau đó nó mới diễn vai thương tâm thổn thức, "Tam sư huynh cũng là người đáng thương, nữ đệ tử hắn thích muốn tu kiếm nhưng lại không có thiên phú tu kiếm. Sư huynh ngươi vì muốn nàng vui vẻ thậm chí tróc cả kiếm cốt của mình đưa cho nàng. Nếu hai người họ một lòng hướng về nhau thì đã không uổng một chuyện tình đẹp. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta quay đầu liền cùng Yêu Vương Bắc Cương tương thân tương ái, bỏ mặc sư huynh ngươi. Thế có thảm không cơ chứ ~"
"Nếu... Nếu nàng không thích sư huynh ta tại sao còn muốn kiếm cốt của huynh ấy?" Sắc mặt nhóc con trắng bệch, dưới sự giải thích sống động của hệ thống tựa hồ đã thấy kết quả thê thảm của tam sư huynh nhà mình, "Không được! Tam sư huynh không thể thích nàng! Đó là một ả xấu xa!"
"Vẫn chưa xong đâu." Hệ thống thong dong lắc đầu, nhéo má nhóc con một cái rồi nói tiếp, "Sư huynh ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi tới Bắc Cương, tận mắt nhìn thấy người yêu ở trong lòng Yêu Vương mềm mại tùy hắn muốn làm gì thì làm. Lửa giận công tâm trong cơn tức giận hộc máu tại chỗ, ngươi nói có thảm hay không?"
Cố nhóc con rưng rưng nước mắt hít mũi một cái, "Bọn họ... Bọn họ tại sao lại như vậy?"
Hệ thống ba ba trìu mến vỗ đầu nhóc con, "Yêu Vương Bắc Cương kia tính tình rất là bá đạo, làm sao có thể để kẻ khác mơ tưởng đến người của mình. Lúc này giao thủ với sư huynh ngươi, nhưng sư huynh ngươi vừa tróc kiếm cốt trọng thương chưa lành, lại bị đau buồn làm cho không yên huyết khí cuồn cuộn, sao có thể là đối thủ của Yêu Vương được. Đến cuối cùng còn bị ả kia đâm cho một kiếm vào ngực."
"Bọn họ... Bọn họ..." Cố nhóc con run rẩy môi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được khóc rống lên, "Bọn họ thật là quá đáng oa oa oa~ "
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống (kiêu ngạo): Bàn về kể chuyện, thống gia ta vô cùng chuyên nghiệp!
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tiên khí tràn ngập ngọn núi sừng sững, mây đen giăng đầy sấm chớp rền vang. Cuối cùng tiên tông vững vàng bị không khí này âm u đáng sợ như ngày tận thế giáng xuống. Cố Thanh Giác từ nhỏ sợ nhất sấm sét, tiếng sấm mới xuất hiện liền kinh hãi chít chít vùi đầu vào trong ngực Kỳ Linh.
Mặc dù... Nhóc chưa biết người này rốt cuộc là ai.
Dù sao nhóc còn nhỏ tu vi thấp, lôi kiếp chắc chắn không giáng xuống đầu mình. Con nít phải có dáng vẻ của con nít, lôi kiếp đáng sợ như vậy không thể để cho trẻ em thấy nha.
Kỳ Linh nhìn đứa nhóc sợ lôi kiếp của người khác giáng trúng mình, cười cười gõ trán nhóc con hai cái sau đó làm kết giới ngăn cản âm thanh bên ngoài, "Lôi kiếp là chuyện tu sĩ nào cũng phải trải qua. Sợ sấm sét thì tương lai phải làm sao bây giờ?"
"Chuyện tương lai từ từ tính. Ta còn nhỏ, nhị sư huynh từng nói lôi kiếp còn xa ta lắm." Nhóc con lẩm bẩm trả lời, vẫn như cũ không chịu chui ra.
"Đúng vậy, ngươi còn rất nhỏ." Kỳ Linh bế nhóc con đặt lên bàn, nhân lúc Tạ tông chủ ở bên ngoài xả giận mà ở trong bồi dưỡng cảm tình với bạn tốt.
Cái gì không biết cũng tốt, từ nay về sau không chịu thiên mệnh trói buộc, không có tà ma tác loạn, Cố Thanh Giác chỉ cần thật vui vẻ là đủ rồi.
Đây là những gì Tiên Giới thiếu y.
Nếu như tiên ma hai giới dấy lên khói lửa chiến tranh, ắt sẽ khiến cho sinh linh đồ thán. Cố Chiêu Minh lấy sức một mình ngăn cơn sóng dữ, dù tiên hay ma cũng đều thiếu y nhân quả.
Tạ tông chủ trầm mặc trở lại đỉnh núi, đứng bên ngoài bình phục tâm trạng thật tốt sau đó mới bước vào trong điện. Nhóc con vui vẻ từ trên bàn nhảy xuống lao tới, hận không thể leo tót lên chân đại sư huynh mình.
Tạ Dịch đưa tiểu sư đệ đang phấn kích thả xuống, hướng Kỳ Linh gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh bắt đầu pha trà.
Cố Thanh Giác nghiêng đầu, biết lúc này không thể quấy rầy đại sư huynh, nhìn một hồi thấy chán liền quay qua làm phiền một người khác, "Tiền bối, ngài thật không ngại Kỳ Linh bị đánh sao?"
Chính-chủ-nhiều-năm-trước-bị-đánh khẽ mỉm cười, "Có bản lĩnh nó sẽ tự mình tới đòi lại. Còn mà tìm trưởng bối thay mình trút giận, nó vẫn còn biết xấu hổ nha."
Cố Thanh Giác: Sao cứ cảm thấy lời này là lạ?
Cố nhóc con nhíu mày như đang suy nghĩ, nhìn một chút thanh niên tuấn mỹ cười dịu dàng, nhìn thêm chút nữa đại sư huynh chuyên tâm pha trà không có phản ứng. Không biết rằng có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không.
Tìm trưởng bối giúp mình hả giận... Thật không phải là đang mỉa mai mình đấy chứ?
Kỳ Linh nhìn nhóc con hai má đỏ bừng nụ cười càng sâu hơn, giơ tay lên xoa loạn tóc nhóc, khi Cố Thanh Giác sắp giận dữ phản kháng mới chịu buông tay, "Tạ tông chủ, ở đây không còn việc gì nữa. Ta xin phép cáo từ."
Tạ Dịch ấn tiểu sư đệ đang giương nanh múa vuốt xuống, "Nữ đệ tử kia ta sẽ chú ý, Kỳ Các chủ đi thong thả."
Kỳ Linh cười tủm tỉm nhéo má nhóc con một cái, xoay người tiêu sái rời đi, để lại Cố Thanh Giác một lần nữa rơi vào thắc mắc, "Đại sư huynh, Thiên Cơ Các đổi chủ rồi sao?"
Rõ ràng y nhớ Các chủ của Thiên Cơ Các không phải họ Kỳ mà cũng không phải người này?
Tạ Dịch:...
Chết dở, nhất thời sơ sót, lại quên mất chuyện này.
Cũng may sự chú ý của trẻ con rất dễ dàng bị những chuyện khác hấp dẫn, tông chủ chưa cần giải thích thì chủ đề này đã nhanh chóng bị bỏ qua.
Cố Thanh Giác thấy Ân Minh Chúc theo Vân Thính Lan đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại rúc vào trong ngực đại sư huynh tránh, "Đại sư huynh, vị tiền bối vừa rồi nói người này không phải cha ta."
"Quên hắn đi." Tạ Dịch hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép lửa giận xuống, bế Cố Thanh Giác đến nội điện đặt trên giường ngọc, "Sư huynh bây giờ có chuyện phải làm, Thanh Giác tự chơi một mình có được không?"
"Không thể cho Thanh Giác nghe với sao?" Lòng hiếu kỳ của trẻ con càng cản càng không chịu ngồi yên, mới vừa được thả xuống liền lon ton chạy theo, "Đại sư huynh, Thanh Giác rất ngoan. Đệ chỉ đứng ở trong góc thôi. Nhất định không quấy rầy mọi người nói chuyện."
Tạ tông chủ nhìn đôi mắt tha thiết mong chờ của nhóc con, bèn lấy phù trần cầm trong tay nhàn nhạt mở miệng, "Cố Thanh Giác."
"Đệ nghe, đệ không ra ngoài đâu." Cố nhút nhát sợ hãi nhìn đại sư huynh nhà mình, chân ngắn cuống quýt leo lên giường, tự giác lấy chăn quấn người như cái kén, chớp đôi mắt long lanh to tròn vô cùng chân thành bày tỏ, "Đại sư huynh yên tâm, Thanh Giác ngoan nhất đó."
Tạ tông chủ mỉm cười xoa đầu tiểu sư đệ, "Ngoan, sư huynh rất nhanh sẽ quay lại."
Cố nhút nhát: Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
*
Hệ thống vừa trở lại đã nhìn thấy một màn này, không nhịn được che mặt than thở. Nhóc con ngốc nghếch, không có ba ba ngươi có thể làm thế nào?
Ra ngoài có bị lừa gạt không? Đi bộ có thể tự vấp chân mà té không? Có thể bị mụ phù thủy lừa ăn trái táo độc không? Có thể bị kẻ xấu bắt đi không?
Ây dà, trong nhà có một thằng con ngốc thật đúng là quá khó khăn.
Hệ thống tự biên tự diễn ra thật nhiều nhân cách, sau khi diễn chán mới chịu thôi. Con trai ta ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng người cha già này cũng không thể mặc kệ. Lao động chuyên cần là bốn chữ làm nên nó, nó không vất vả thì ai vất vả?
Hệ thống tự mình cảm động rung đùi đắc ý một hồi. Sau đó mới lấy cốt truyện mới ra xem cốt truyện lúc này đi tới đâu, đồng thời nghiên cứu văn án và suy nghĩ làm sao để khiến thằng con trai ngốc nghếch đang mất trí nhớ này nghe lời làm việc.
【 Hắn- Đế Vương Quỷ Vực, âm trầm, thú vui duy nhất là thấy sắc máu. Nhưng sau khi gặp nàng liền thu lại nanh vuốt;
Hắn- Yêu Vương Bắc Cương, bá đạo ngông cuồng không ai sánh bằng. Nhưng ở trước mặt nàng làm nũng cầu được vuốt ve;
Hắn- Kiếm Tôn tiên tông, cao cao tại thượng sâu không lường được. Nhưng chỉ vì nàng mà mở rộng cửa lòng;
Hắn- chí tôn Ma Giới...;
Hắn- y tu dịu dàng...;
Còn có hắn, hắn, hắn...
Thiếu nữ hồng nhan tuyệt mỹ không cẩn thận rơi vào thế giới không thuộc về nàng, sau khi gặp nhau tình yêu của họ sẽ phát triển như thế nào?】
Oh my God. Nhìn cái văn án này làm Thống Thống xấu hổ tới mức chỉ muốn đá mạnh vào cái mông của Cục Giám Thị thôi nha.
Hệ thống tiếp thu toàn bộ cốt truyện xong liền nổi hết da gà vốn không tồn tại. Nhảy dựng lên một lúc lâu mới trở về bình thường, nó cho là loại cốt truyện này chỉ tồn tại trong lịch sử thôi, không nghĩ tới sống chừng ấy năm lại có thể tự mình tham gia. Làm Thống Thống kinh hãi chết đi được.
Nhóc con à, tam sư huynh của ngươi là một trong những "hắn" đây này. Nếu ngươi không siêng năng làm việc, sự trong sạch của sư huynh ngươi xem ra khó giữ được rồi đây. Ngươi nhẫn tâm thấy hắn biến thành như trong cốt truyện viết phải không?
Đáng sợ hơn là, nữ chính hiện đang ở thế giới này và nữ chính trong cốt truyện không phải là cùng một người. Ai biết cái con tu hú chiếm tổ này muốn lái cốt truyện đi đâu. Chẳng may ả muốn lập hậu cung thì sư huynh ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Đường đường là Huyền Ly Kiếm Tôn, đã thấp hèn cầu xin sự thương xót của nữ nhân thì thôi, còn phải nhân nhượng chia sẻ người yêu với hai ba bốn năm thậm chí là nhiều người đàn ông khác nữa. Ngươi nghe đi nghe đi, có công bằng không?
Con trai ơi con trai à, vì sự trong sạch của sư huynh nhà ngươi. Chúng ta nhất định không thể chây lười nha.
Hệ thống lên tinh thần, nhìn nhóc con ngồi trên giường đang nhàm chán bẻ khớp tay. Nó suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định mình cũng biến thành con nít.
Trực tiếp nói chuyện trong thức hải sẽ hù ký chủ mất. Biến thành người lớn sẽ bị cho rằng là người xấu. Nếu biến thành con nít mà còn bị xa lánh vậy thì nó thật sự không còn cách nào.
Cố Thanh Giác đang vô cùng buồn chán đung đưa chân, quay đầu qua cửa sổ liền thấy một đứa nhóc rất giống mình, kinh ngạc đến mức ngay cả lời đều không nói ra được.
Trời đất ơi! Sau khi có hai người cha, huynh đệ của y cũng tìm tới rồi sao?
Cố Thanh Giác trợn tròn mắt, dùng cả tay chân bò đến bên cửa sổ. Giơ tay lên chọc chọc vào người hệ thống, sau khi chắc chắn không phải mình gặp ảo giác mới mong đợi hỏi, "Trừ hai người cha lưu lạc và một vị huynh đệ lưu lạc ra, còn có những người khác sẽ tìm tới sao?"
Hệ thống:...
Dù có vẻ ngoài có thay đổi thì mạch não vẫn như xưa, không hổ là con trai của ta.
Hệ thống tăng thêm mấy pháp quyết che giấu khí tức trên người mình, chắc chắn người ở chính điện sát vách không phát hiện được nó, lúc này mới cười cười híp mắt nhảy đến trên giường, "Ta là hệ thống, ngươi có thể gọi ta là hệ thống ba ba?"
Cố nhóc con nghi ngờ nhíu mày, "Ngươi là huynh đệ của ta, tại sao không theo họ ta?"
"Thật đúng là biết chặn họng người ta." Hệ thống không nhịn được nghiến răng, vì để tránh lạc đề liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Biết gì chưa, tam sư huynh của ngươi sắp có người thích rồi."
"Tam sư huynh muốn kết đạo lữ sao?" Cố nhóc con khó tin khó tin nhìn sang, chắc chắn sư huynh nhà mình bình thường ngoài tu luyện ra chính là giúp mình trút giận, căn bản không có thời gian đi tìm đạo lữ, vì vậy rất kiên định phản bác, "Không thể nào, tam sư huynh rõ ràng đang bế quan. Đại sư huynh mới vừa nói với ta, ngươi không lừa được ta đâu."
Hệ thống thầm nghĩ có triển vọng, giả vờ không thèm để ý tiếp tục nói, "Rất nhanh sẽ có thôi, cũng chưa phải là có ngay bây giờ. Không phải Huyền Thiên Tông sắp bắt đầu chiêu tân sao? Người yêu của sư huynh ngươi là một trong những đệ tử mới đó."
"Thật sao?" Cố nhóc con nửa tin nửa ngờ, nếu tam sư huynh thật sự có người yêu, là sư đệ y phải thay sư huynh kiểm định. Không thể để cho sư huynh bị người lừa gạt, "Vậy ngươi có biết người tam sư huynh sẽ yêu là ai không?"
"Dĩ nhiên biết, trên đời này không có gì có thể qua mắt được hệ thống ba ba." Hệ thống làm ra vẻ cao thâm gật đầu một cái, đợi nhóc con tròn mắt đến gần sau đó nó mới diễn vai thương tâm thổn thức, "Tam sư huynh cũng là người đáng thương, nữ đệ tử hắn thích muốn tu kiếm nhưng lại không có thiên phú tu kiếm. Sư huynh ngươi vì muốn nàng vui vẻ thậm chí tróc cả kiếm cốt của mình đưa cho nàng. Nếu hai người họ một lòng hướng về nhau thì đã không uổng một chuyện tình đẹp. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta quay đầu liền cùng Yêu Vương Bắc Cương tương thân tương ái, bỏ mặc sư huynh ngươi. Thế có thảm không cơ chứ ~"
"Nếu... Nếu nàng không thích sư huynh ta tại sao còn muốn kiếm cốt của huynh ấy?" Sắc mặt nhóc con trắng bệch, dưới sự giải thích sống động của hệ thống tựa hồ đã thấy kết quả thê thảm của tam sư huynh nhà mình, "Không được! Tam sư huynh không thể thích nàng! Đó là một ả xấu xa!"
"Vẫn chưa xong đâu." Hệ thống thong dong lắc đầu, nhéo má nhóc con một cái rồi nói tiếp, "Sư huynh ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi tới Bắc Cương, tận mắt nhìn thấy người yêu ở trong lòng Yêu Vương mềm mại tùy hắn muốn làm gì thì làm. Lửa giận công tâm trong cơn tức giận hộc máu tại chỗ, ngươi nói có thảm hay không?"
Cố nhóc con rưng rưng nước mắt hít mũi một cái, "Bọn họ... Bọn họ tại sao lại như vậy?"
Hệ thống ba ba trìu mến vỗ đầu nhóc con, "Yêu Vương Bắc Cương kia tính tình rất là bá đạo, làm sao có thể để kẻ khác mơ tưởng đến người của mình. Lúc này giao thủ với sư huynh ngươi, nhưng sư huynh ngươi vừa tróc kiếm cốt trọng thương chưa lành, lại bị đau buồn làm cho không yên huyết khí cuồn cuộn, sao có thể là đối thủ của Yêu Vương được. Đến cuối cùng còn bị ả kia đâm cho một kiếm vào ngực."
"Bọn họ... Bọn họ..." Cố nhóc con run rẩy môi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được khóc rống lên, "Bọn họ thật là quá đáng oa oa oa~ "
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống (kiêu ngạo): Bàn về kể chuyện, thống gia ta vô cùng chuyên nghiệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất