Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm
Chương 9: Tiểu Cố
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tạ tông chủ sắp xếp cho tiểu sư đệ xong liền trở lại chính điện nhìn Ân Minh Chúc không mời mà tới. Tông chủ ngồi vào vị trí chủ vị của mình lạnh giọng hỏi, "Ngươi tới làm gì?"
"Ta nói cho hắn biết Thanh Giác đã trở về." Vân Thính Lan thấp giọng nói, "Nếu cứ để hắn hiểu lầm đó là con của Thanh Giác, vậy sau này Thanh Giác phải làm như thế nào?"
Ma tộc và Nhân tộc không giống nhau, Ma tộc có thể khiến nam nhân thụ thai được, chuyện này trước kia không phải không có. Tiểu sư đệ quên hết chuyện trước đây cũng tốt, như vậy thì sẽ không bị ký ức năm đó hành hạ.
Nếu để truyền ra bên ngoài rằng Chiêu Minh Tiên Tôn và Ma Tôn có một con trai nuôi ở Huyền Thiên Tông, sau này muốn dẹp yên rất khó khăn. Năm đó Thanh Giác đuổi người ra khỏi sư môn dĩ nhiên là không muốn gặp lại hắn. Vậy thì nhân cơ hội này đem chuyện nói cho rõ ràng, tránh cho hắn ta sau này cứ bất chấp chướng mắt mà lại gần."
Sư huynh bọn họ trước kia không làm được chuyện gì, hiện tại bù đắp cũng kịp.
Nhưng mà không đợi hai sư huynh đệ làm khó dễ, Ân Minh Chúc đã chủ động quỳ xuống cầu khẩn trong đại điện. Hắn tự mình biết nghiệp chướng nặng nề nhưng bây giờ người hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về. Để cho hắn đắm chìm trong hồi ức hư ảo như trước kia hắn thật sự không chịu được.
Đã từng tùy ý làm bậy, đã từng khi sư diệt tổ, hắn đã vuột mất một lần, tuyệt đối sẽ không sai lầm lần thứ hai.
"Hai vị sư bá, Minh Chúc không cầu sư tôn tha thứ, chỉ cầu có thể ở bên sư tôn như trước kia để chuộc tội."
"Ma Tôn quá lời rồi, chuộc tội thì có thể, nhưng ở bên Thanh Giác thì không cần." Tạ Dịch nhếch môi trào phúng, ly sứ đặt lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng mang đến áp bức lớn hơn, "Thanh Giác quên mất chuyện trước kia không có nghĩa là chúng ta cũng quên."
Đầu sỏ ám hại Thanh Giác chết dưới tay Ma Tôn, kẻ đổ dầu vô lửa khiến Thanh Giác tứ cố vô thân ở Vô Vọng Sơn cũng là "công lao" của Ma Tôn. Trước kia bọn họ không truy cứu không có nghĩa là chuyện chưa từng xảy ra.
Vân Thính Lan ngồi xuống bên cạnh sư huynh, tự mình bưng trà nhấp một ngụm, "Chúng ta đều đang chuộc tội nhưng hiển nhiên Thanh Giác cũng không muốn gặp lại ngươi, Ma Tôn bệ hạ."
"Ta đổi diện mạo để ở lại. Sư tôn không thích Ma Tôn thì ta sẽ ở lại như một người hầu vô danh." Ân Minh Chúc ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, không có ý nhượng bộ chút nào.
Lúc sư tôn đưa hắn vào tông môn hắn hèn mọn như bây giờ, sau khi sư tôn qua đời mặc dù nắm trong tay toàn bộ Ma Giới nhưng hắn mơ màng hồ đồ cảm thấy sống không bằng chết.
Nhưng hắn không được toại nguyện. Còn có rất nhiều việc hắn chưa làm, ngay cả chết cũng không có tư cách.
Huyền Thiên Tông đang cố gắng tìm mọi cách hồi sinh sư tôn, hắn đương nhiên cũng không từ bỏ. Hiện tại người đã thật sự quay về, cho dù chỉ là làm sai vặt hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Bệ hạ nói đùa, Huyền Thiên Tông lớn như vậy không thiếu một tôi tớ có dụng tâm." Tạ tông chủ lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi đen nhánh như kết đầy băng sương, "Thanh Giác năm đó thà chết cũng không muốn hai giới dấy lên sóng gió. Ma Tôn hiện tại không muốn buông tha là muốn sự hy sinh của y năm xưa trở nên vô ích sao?"
Trong điện nhất thời bị sự tĩnh lặng đè nén, Ân Minh Chúc nhắm mắt lại, yên lặng hồi lâu sau đó đứng dậy, "Tạ tông chủ cảm thấy với thực lực của bản tôn có thể lẻn vào Chủ Phong, Huyền Thiên Tông có thể bảo vệ sư tôn chu toàn hay không?"
Không thể ở lại Huyền Thiên Tông, vậy thì hắn liền cướp sư tôn đem về Ma Giới. Bất kể thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Trong điện như có gió rét quét qua, Ân Minh Chúc khẽ ngẩng đầu, huyết sắc trong mắt như tóe lửa, ma khí từ sau lưng cuồn cuộn tỏa ra, khí thế thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Vân Thính Lan nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi, bên môi là nét cười không có lấy nửa điểm hung ác, "Muốn cướp người? Ma Tôn bệ hạ ngài thử một lần xem?"
Đỉnh núi nguy nga trập trùng, linh khí nồng nặc cuốn qua trong điện không hề kiêng nể ma khí chút nào. Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bên thiền điện bỗng nhiên có tiếng khóc của trẻ con. Sắc mặt ba người chợt biến, liền quăng hết thành kiến vội vàng đi kiểm tra.
*
Hệ thống kể chuyện đặt điều như thật, sau khi thành công khiến nhóc con sợ tới bật khóc thì lập tức biến mất. Nó hân hoan trở về thức hải thu lại cảnh ký chủ nhóc nhè. Nhìn đứa bé khóc như chó con trong cảm thấy thích thú không thôi.
Loại lịch sử đen này phải save lại, chờ khi nào ký chủ không nghe lời liền thấy nó phát huy tác dụng.
Cố Thanh Giác không chú ý hệ thống biến mất lúc nào, trong đầu đều là kết cục thê thảm của tam sư huynh. Một bên rơi nước mắt một bên luống cuống từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Đạo lữ như này một chút cũng không tốt, tam sư huynh không cần tróc kiếm cốt cũng không cần chết mà oa hu hu hu!
Mấy người phát hiện trong phòng không có ai, thấy cửa sổ mở toang thì nhanh chóng đi ra ngoài. Trong vô thức Ân Minh Chúc muốn ôm lấy nhóc con đang lăn lóc trên đất nhưng khi sắp chạm vào liền bị Tạ tông chủ ngăn lại.
Trong giây phút ấy, chí tôn Ma Giới ngây ngẩn nhìn đứa bé kề cận sát bên, con ngươi huyết sắc đè nén thống khổ. Các sư bá chửi không sai, hắn đúng là không bằng súc sinh, mới vừa rồi trong nháy mắt đó hắn lại có ý nghĩ tương lai muốn làm cho sư tôn sinh ra một tiểu tổ tông khiến người yêu thương giống như vậy.
Nếu như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, ký ức bị xóa cũng sẽ khôi phục sau khi đột phá tu vi. Khi đó lấy thân phận Ma Tôn tới Huyền Thiên Tông cầu hôn cũng không phải là không có khả năng thành công. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị chính tay hắn hủy đi rồi.
Thân là một trong những kẻ gây tội, hắn có tư cách gì để van xin sư tôn tha thứ?
Ở giao chiến vừa rồi trong chính điện, Tạ tông chủ cảnh giác cao nhất với kẻ này. Cho dù sư đệ nhà bọn họ lúc này ngay cả Ma Tôn là ai cũng không biết nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho hai người tiếp xúc với nhau.
Vân Thính Lan mặc cho bọn họ đang gầm gừ nhau, hắn ngồi xuống đỡ Cố nhóc con dậy, sau khi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt liền đau lòng không thôi, "Thanh Giác, đệ làm sao vậy?"
Cố nhóc con ngẩng đầu lên, tóc mai rối bời dính sát bên má, ầng ậng nước mắt tràn đầy sợ hãi, "Đệ không muốn tam sư huynh chết! Đệ muốn gặp tam sư huynh hu hu hu~ "
"Tam sư huynh đang bế quan, chờ hắn xuất quan rồi đến chơi với đệ có được không?" Vân Thính Lan căng thẳng trong lòng, hướng sư huynh bên cạnh nháy mắt, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nhóc con, "Đệ gặp ác mộng sao? Đừng sợ, các sư huynh đều ở đây."
Nhóc con khóc đến nấc lên ôm chặt cổ nhị sư huynh, nức nở đòi ra ngoài, "Không muốn Tam sư huynh chết đâu! Đệ muốn gặp tam sư huynh hu hu hu~ "
Tam sư huynh ngốc nghếch, bị một nữ tử không biết từ đâu tới lừa tróc kiếm cốt còn mất cả mạng. Sư huynh ngốc như vậy không có y che chở thì biết làm thế nào?"
Nhóc con nước mắt không ngừng rơi, một hai đòi nhị sư huynh dắt tới Kiếm Trủng bằng được, "Đi tìm Tam sư huynh."
"Ngoan, đệ đừng khóc. Chúng ta đi tìm tam sư huynh nào." Vân Thính Lan trong lòng nghi ngờ không thôi, không biết có phải tiểu sư đệ sau khi hồi sinh có thể cảm nhận được chuyện gì hay không, hắn bế sư đệ lên sau đó niết quyết trong chớp mắt đã ở bên ngoài Kiếm Trủng.
Kiếm tu trong Huyền Thiên Tông không ít, Kiếm Trủng trong sơn cốc bên cạnh Vạn Kiếm Phong, ngày thường đệ tử đến đây bế quan lĩnh hội không ít nhưng có thể đi vào tận cùng bên trong chỉ có duy nhất Diệp Trọng Uyên.
Bên ngoài sơn cốc có kết giới cản trở, bên trong toàn bộ Kiếm Trủng cũng đều có trận pháp bao phủ. Linh kiếm rải rác khắp nơi, có duyên thì có thể tìm được thanh kiếm thuộc về mình ở đây.
Khi Cố Thanh Giác mới tới Huyền Thiên Tông ngây thơ cho rằng loại duyên số hư vô mờ mịt này đối với y chỉ là chuyện nhỏ. Trước khi nhân vật chính xuất hiện thì y vẫn là con cưng của trời. Chỉ là rút kiếm mà thôi, ai mà không rút ra được?
Kết quả là, trước ba năm, sau ba năm, thẹn quá hóa giận lại ba năm. Cháu chắt chít mới biết chạy của các trưởng lão Kiếm Tông vừa vào Kiếm Trủng đã có thể ôm kiếm vui mừng đi ra. Mà trong tay y vẫn là kiếm sắt cơ bản tông môn phát cho. Vì chuyện này mà hệ thống cười nhạo y tới rất lâu sau này.
Đã gọi là duyên số thì càng cố càng không cầu được. Dĩ nhiên về sau Chiêu Minh Tiên Tôn chưa bao giờ cầm kiếm chiến đấu bởi vì cầm pháp bảo ném nhau rất là tiện. Tuyệt đối không phải vì y không có kiếm.
Vân Thính Lan ôm nhóc con nước mắt lưng tròng trực tiếp tiến vào giữa Kiếm Trủng, nhìn động phủ bế quan của Diệp Trọng Uyên không có gì khác thường lúc này mới hơi yên lòng một chút, "Thanh Giác, tam sư huynh của đệ đang bế quan. Bây giờ đi vào sẽ quấy rầy hắn, chúng ta ở đây chờ hắn ra được không?"
"Tam sư huynh thật sự không có chuyện gì sao?" Cố nhóc con không yên tâm hỏi, nếu như không tận mắt thấy thì y còn muốn chui vào trong kết giới xác nhận tam sư huynh nhà mình có thiếu tay thiếu chân hay không.
Kiếm cốt là thứ quan trọng như tính mạng cũng có thể tùy tiện tặng người khác, huynh nói xem huynh có phải thật thà như vậy không?
Nhóc con quệt quệt nước mắt, tìm tảng đá ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt nhỏ trong lòng trách móc không ngừng. Tam sư huynh tốt nhất là giấu người yêu đi thật kỹ. Nếu để y phát hiện người nọ là ai, đừng nói tới kiếm cốt tu kiếm, Huyền Thiên Tông cũng đừng nghĩ có cửa ở lại.
Không có thiên phú thì tự mình nỗ lực không được sao? Dù sao tu luyện cũng đâu phải chỉ có một con đường. Tiên Giới nhiều phương pháp tu luyện như vậy, sao cứ phải chết dí đòi theo tu kiếm?
Một lòng cố chấp* không ai cản được, muốn kiếm cốt của sư huynh làm gì? Không biết kiếm cốt bẩm sinh đối với kiếm tu mà nói quan trọng bao nhiêu sao?
(不撞南墙不回: không đụng tường nam không quay đầu lại: sự cố chấp ngang bướng.)
Toàn bộ Tiên Giới kiếm tu có kiếm cốt bẩm sinh không quá mười người. Y có lý do để nghi ngờ rằng ả kia chính là một kẻ lừa gạt!
Sư huynh đáng thương của nhóc đã bị cắm sừng còn mất cả kiếm cốt. Cuối cùng thậm chí ngay cả tính mạng cũng để lại nơi Bắc Cương trời băng đất tuyết. Làm sao có thể thê thảm thành như vậy chứ?
Cố nhóc con leo lẻo dạy dỗ sư huynh trong đầu một phen, hốc mắt đỏ lên lại muốn khóc. Vân Thính Lan thấy vậy lại xoa xoa đầu nhóc, "Thanh Giác ngoan, tam sư huynh rất khỏe, đệ còn khóc nữa sẽ bị cười đó."
Cố nhóc con sụt sịt ôm đầu gối, rốt cuộc vẫn nhịn không để nước mắt chảy ra, "Đệ không có khóc."
Ân Minh Chúc và Tạ Dịch tới chậm một chút, khi sắp tới nơi bọn họ liền dừng bước. Phàm là đệ tử Huyền Thiên Tông đều có cơ hội tới đây, có thể lấy được linh kiếm do tinh hoa đất trời tạo thành với hàm ý tiến xa trên con đường kiếm tu hơn.
Đệ tử Vạn Kiếm Phong không ít, thật sự có linh kiếm cũng chỉ khoảng một phần mười. Nhưng dù vậy Vạn Kiếm Phong vẫn có sức chiến đấu đứng đầu Huyền Thiên Tông tông.
Ân Minh Chúc hoài niệm nhìn chung quanh. Hắn cũng giống như sư tôn, đi tới Kiếm Trủng rất nhiều lần cũng không nhận được linh kiếm. Năm đó sư tôn nói thế nào, sư như thế nào ắt có đệ tử như thế ấy, cùng nhau bị Kiếm Trủng ghét bỏ mới là người một nhà.
Sư tôn năm đó đối xử với hắn tốt thế nào, rốt cuộc hắn bị cái gì che mắt mới có thể làm ra chuyện trời đất khó dung thứ vậy chứ?
Thanh niên hắc y đã cầm quyền Ma Tôn mười mấy năm mím môi, tầm mắt vừa nhìn đến động phủ cách đó không xa sắc mặt liền biến, "Huyền Ly Kiếm Tôn rơi vào tâm ma."
Tin Diệp Trọng Uyên bị tâm ma vây khốn không có truyền ra ngoài, mặc dù vậy Tạ Dịch cũng không bất ngờ vì người này có thể nhìn ra. Tâm ma ấy à, tuy nói sinh từ lòng người, dù sao vẫn còn có một chữ "ma".
Ân Minh Chúc đang muốn nói gì nữa, ánh mắt lóe lên nhanh chóng đánh một luồng ma khí tới một tảng đá xa xa, "Ai?"
Tảng đá nổ vụn, nữ tử sắc mặt trắng bệch nhu nhược run rẩy từ phía sau đi ra, dường như quá sợ hãi thậm chí suýt nữa bị đá vụn làm cho trượt chân té.
Tạ tông chủ sau khi thấy người trốn ở nơi đó là ai thì hơi ngạc nhiên, nghĩ đến mới vừa rồi tiểu sư đệ kêu khóc "Tam sư huynh không được chết.", ánh mắt lạnh băng lại thâm trầm như hút hết ánh sáng.
Kỳ Linh không xem được lai lịch nữ nhân này, nàng có thể lẻn vào Thiên Cơ Các, kết giới bên ngoài Kiếm Trủng cũng không cản được nàng. Nếu chuyện Thanh Giác sợ hãi thật sự xảy ra, nói cách khác người này tương lai sẽ hại chết Trọng Uyên.
Cố Thanh Giác đang thủ thỉ cùng Vân Thính Lan, sau khi thấy động liền phát hiện ra người lạ. Hình ảnh sư huynh bị lừa tình tróc kiếm cốt trong nháy mắt xuất hiện, không chút nghĩ ngợi liền xông tới trước động phủ giang hai tay hét to, "Kẻ xấu mau tránh xa sư huynh ta!!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Tam sư huynh thật thê thảm hu hu hu~
Thống gia: Không khóc nữa nè, hai người còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu đâu nha hi hi hi~
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tạ tông chủ sắp xếp cho tiểu sư đệ xong liền trở lại chính điện nhìn Ân Minh Chúc không mời mà tới. Tông chủ ngồi vào vị trí chủ vị của mình lạnh giọng hỏi, "Ngươi tới làm gì?"
"Ta nói cho hắn biết Thanh Giác đã trở về." Vân Thính Lan thấp giọng nói, "Nếu cứ để hắn hiểu lầm đó là con của Thanh Giác, vậy sau này Thanh Giác phải làm như thế nào?"
Ma tộc và Nhân tộc không giống nhau, Ma tộc có thể khiến nam nhân thụ thai được, chuyện này trước kia không phải không có. Tiểu sư đệ quên hết chuyện trước đây cũng tốt, như vậy thì sẽ không bị ký ức năm đó hành hạ.
Nếu để truyền ra bên ngoài rằng Chiêu Minh Tiên Tôn và Ma Tôn có một con trai nuôi ở Huyền Thiên Tông, sau này muốn dẹp yên rất khó khăn. Năm đó Thanh Giác đuổi người ra khỏi sư môn dĩ nhiên là không muốn gặp lại hắn. Vậy thì nhân cơ hội này đem chuyện nói cho rõ ràng, tránh cho hắn ta sau này cứ bất chấp chướng mắt mà lại gần."
Sư huynh bọn họ trước kia không làm được chuyện gì, hiện tại bù đắp cũng kịp.
Nhưng mà không đợi hai sư huynh đệ làm khó dễ, Ân Minh Chúc đã chủ động quỳ xuống cầu khẩn trong đại điện. Hắn tự mình biết nghiệp chướng nặng nề nhưng bây giờ người hắn tâm tâm niệm niệm đã trở về. Để cho hắn đắm chìm trong hồi ức hư ảo như trước kia hắn thật sự không chịu được.
Đã từng tùy ý làm bậy, đã từng khi sư diệt tổ, hắn đã vuột mất một lần, tuyệt đối sẽ không sai lầm lần thứ hai.
"Hai vị sư bá, Minh Chúc không cầu sư tôn tha thứ, chỉ cầu có thể ở bên sư tôn như trước kia để chuộc tội."
"Ma Tôn quá lời rồi, chuộc tội thì có thể, nhưng ở bên Thanh Giác thì không cần." Tạ Dịch nhếch môi trào phúng, ly sứ đặt lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng mang đến áp bức lớn hơn, "Thanh Giác quên mất chuyện trước kia không có nghĩa là chúng ta cũng quên."
Đầu sỏ ám hại Thanh Giác chết dưới tay Ma Tôn, kẻ đổ dầu vô lửa khiến Thanh Giác tứ cố vô thân ở Vô Vọng Sơn cũng là "công lao" của Ma Tôn. Trước kia bọn họ không truy cứu không có nghĩa là chuyện chưa từng xảy ra.
Vân Thính Lan ngồi xuống bên cạnh sư huynh, tự mình bưng trà nhấp một ngụm, "Chúng ta đều đang chuộc tội nhưng hiển nhiên Thanh Giác cũng không muốn gặp lại ngươi, Ma Tôn bệ hạ."
"Ta đổi diện mạo để ở lại. Sư tôn không thích Ma Tôn thì ta sẽ ở lại như một người hầu vô danh." Ân Minh Chúc ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, không có ý nhượng bộ chút nào.
Lúc sư tôn đưa hắn vào tông môn hắn hèn mọn như bây giờ, sau khi sư tôn qua đời mặc dù nắm trong tay toàn bộ Ma Giới nhưng hắn mơ màng hồ đồ cảm thấy sống không bằng chết.
Nhưng hắn không được toại nguyện. Còn có rất nhiều việc hắn chưa làm, ngay cả chết cũng không có tư cách.
Huyền Thiên Tông đang cố gắng tìm mọi cách hồi sinh sư tôn, hắn đương nhiên cũng không từ bỏ. Hiện tại người đã thật sự quay về, cho dù chỉ là làm sai vặt hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.
"Bệ hạ nói đùa, Huyền Thiên Tông lớn như vậy không thiếu một tôi tớ có dụng tâm." Tạ tông chủ lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi đen nhánh như kết đầy băng sương, "Thanh Giác năm đó thà chết cũng không muốn hai giới dấy lên sóng gió. Ma Tôn hiện tại không muốn buông tha là muốn sự hy sinh của y năm xưa trở nên vô ích sao?"
Trong điện nhất thời bị sự tĩnh lặng đè nén, Ân Minh Chúc nhắm mắt lại, yên lặng hồi lâu sau đó đứng dậy, "Tạ tông chủ cảm thấy với thực lực của bản tôn có thể lẻn vào Chủ Phong, Huyền Thiên Tông có thể bảo vệ sư tôn chu toàn hay không?"
Không thể ở lại Huyền Thiên Tông, vậy thì hắn liền cướp sư tôn đem về Ma Giới. Bất kể thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Trong điện như có gió rét quét qua, Ân Minh Chúc khẽ ngẩng đầu, huyết sắc trong mắt như tóe lửa, ma khí từ sau lưng cuồn cuộn tỏa ra, khí thế thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Vân Thính Lan nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi, bên môi là nét cười không có lấy nửa điểm hung ác, "Muốn cướp người? Ma Tôn bệ hạ ngài thử một lần xem?"
Đỉnh núi nguy nga trập trùng, linh khí nồng nặc cuốn qua trong điện không hề kiêng nể ma khí chút nào. Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bên thiền điện bỗng nhiên có tiếng khóc của trẻ con. Sắc mặt ba người chợt biến, liền quăng hết thành kiến vội vàng đi kiểm tra.
*
Hệ thống kể chuyện đặt điều như thật, sau khi thành công khiến nhóc con sợ tới bật khóc thì lập tức biến mất. Nó hân hoan trở về thức hải thu lại cảnh ký chủ nhóc nhè. Nhìn đứa bé khóc như chó con trong cảm thấy thích thú không thôi.
Loại lịch sử đen này phải save lại, chờ khi nào ký chủ không nghe lời liền thấy nó phát huy tác dụng.
Cố Thanh Giác không chú ý hệ thống biến mất lúc nào, trong đầu đều là kết cục thê thảm của tam sư huynh. Một bên rơi nước mắt một bên luống cuống từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Đạo lữ như này một chút cũng không tốt, tam sư huynh không cần tróc kiếm cốt cũng không cần chết mà oa hu hu hu!
Mấy người phát hiện trong phòng không có ai, thấy cửa sổ mở toang thì nhanh chóng đi ra ngoài. Trong vô thức Ân Minh Chúc muốn ôm lấy nhóc con đang lăn lóc trên đất nhưng khi sắp chạm vào liền bị Tạ tông chủ ngăn lại.
Trong giây phút ấy, chí tôn Ma Giới ngây ngẩn nhìn đứa bé kề cận sát bên, con ngươi huyết sắc đè nén thống khổ. Các sư bá chửi không sai, hắn đúng là không bằng súc sinh, mới vừa rồi trong nháy mắt đó hắn lại có ý nghĩ tương lai muốn làm cho sư tôn sinh ra một tiểu tổ tông khiến người yêu thương giống như vậy.
Nếu như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, ký ức bị xóa cũng sẽ khôi phục sau khi đột phá tu vi. Khi đó lấy thân phận Ma Tôn tới Huyền Thiên Tông cầu hôn cũng không phải là không có khả năng thành công. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị chính tay hắn hủy đi rồi.
Thân là một trong những kẻ gây tội, hắn có tư cách gì để van xin sư tôn tha thứ?
Ở giao chiến vừa rồi trong chính điện, Tạ tông chủ cảnh giác cao nhất với kẻ này. Cho dù sư đệ nhà bọn họ lúc này ngay cả Ma Tôn là ai cũng không biết nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho hai người tiếp xúc với nhau.
Vân Thính Lan mặc cho bọn họ đang gầm gừ nhau, hắn ngồi xuống đỡ Cố nhóc con dậy, sau khi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt liền đau lòng không thôi, "Thanh Giác, đệ làm sao vậy?"
Cố nhóc con ngẩng đầu lên, tóc mai rối bời dính sát bên má, ầng ậng nước mắt tràn đầy sợ hãi, "Đệ không muốn tam sư huynh chết! Đệ muốn gặp tam sư huynh hu hu hu~ "
"Tam sư huynh đang bế quan, chờ hắn xuất quan rồi đến chơi với đệ có được không?" Vân Thính Lan căng thẳng trong lòng, hướng sư huynh bên cạnh nháy mắt, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nhóc con, "Đệ gặp ác mộng sao? Đừng sợ, các sư huynh đều ở đây."
Nhóc con khóc đến nấc lên ôm chặt cổ nhị sư huynh, nức nở đòi ra ngoài, "Không muốn Tam sư huynh chết đâu! Đệ muốn gặp tam sư huynh hu hu hu~ "
Tam sư huynh ngốc nghếch, bị một nữ tử không biết từ đâu tới lừa tróc kiếm cốt còn mất cả mạng. Sư huynh ngốc như vậy không có y che chở thì biết làm thế nào?"
Nhóc con nước mắt không ngừng rơi, một hai đòi nhị sư huynh dắt tới Kiếm Trủng bằng được, "Đi tìm Tam sư huynh."
"Ngoan, đệ đừng khóc. Chúng ta đi tìm tam sư huynh nào." Vân Thính Lan trong lòng nghi ngờ không thôi, không biết có phải tiểu sư đệ sau khi hồi sinh có thể cảm nhận được chuyện gì hay không, hắn bế sư đệ lên sau đó niết quyết trong chớp mắt đã ở bên ngoài Kiếm Trủng.
Kiếm tu trong Huyền Thiên Tông không ít, Kiếm Trủng trong sơn cốc bên cạnh Vạn Kiếm Phong, ngày thường đệ tử đến đây bế quan lĩnh hội không ít nhưng có thể đi vào tận cùng bên trong chỉ có duy nhất Diệp Trọng Uyên.
Bên ngoài sơn cốc có kết giới cản trở, bên trong toàn bộ Kiếm Trủng cũng đều có trận pháp bao phủ. Linh kiếm rải rác khắp nơi, có duyên thì có thể tìm được thanh kiếm thuộc về mình ở đây.
Khi Cố Thanh Giác mới tới Huyền Thiên Tông ngây thơ cho rằng loại duyên số hư vô mờ mịt này đối với y chỉ là chuyện nhỏ. Trước khi nhân vật chính xuất hiện thì y vẫn là con cưng của trời. Chỉ là rút kiếm mà thôi, ai mà không rút ra được?
Kết quả là, trước ba năm, sau ba năm, thẹn quá hóa giận lại ba năm. Cháu chắt chít mới biết chạy của các trưởng lão Kiếm Tông vừa vào Kiếm Trủng đã có thể ôm kiếm vui mừng đi ra. Mà trong tay y vẫn là kiếm sắt cơ bản tông môn phát cho. Vì chuyện này mà hệ thống cười nhạo y tới rất lâu sau này.
Đã gọi là duyên số thì càng cố càng không cầu được. Dĩ nhiên về sau Chiêu Minh Tiên Tôn chưa bao giờ cầm kiếm chiến đấu bởi vì cầm pháp bảo ném nhau rất là tiện. Tuyệt đối không phải vì y không có kiếm.
Vân Thính Lan ôm nhóc con nước mắt lưng tròng trực tiếp tiến vào giữa Kiếm Trủng, nhìn động phủ bế quan của Diệp Trọng Uyên không có gì khác thường lúc này mới hơi yên lòng một chút, "Thanh Giác, tam sư huynh của đệ đang bế quan. Bây giờ đi vào sẽ quấy rầy hắn, chúng ta ở đây chờ hắn ra được không?"
"Tam sư huynh thật sự không có chuyện gì sao?" Cố nhóc con không yên tâm hỏi, nếu như không tận mắt thấy thì y còn muốn chui vào trong kết giới xác nhận tam sư huynh nhà mình có thiếu tay thiếu chân hay không.
Kiếm cốt là thứ quan trọng như tính mạng cũng có thể tùy tiện tặng người khác, huynh nói xem huynh có phải thật thà như vậy không?
Nhóc con quệt quệt nước mắt, tìm tảng đá ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt nhỏ trong lòng trách móc không ngừng. Tam sư huynh tốt nhất là giấu người yêu đi thật kỹ. Nếu để y phát hiện người nọ là ai, đừng nói tới kiếm cốt tu kiếm, Huyền Thiên Tông cũng đừng nghĩ có cửa ở lại.
Không có thiên phú thì tự mình nỗ lực không được sao? Dù sao tu luyện cũng đâu phải chỉ có một con đường. Tiên Giới nhiều phương pháp tu luyện như vậy, sao cứ phải chết dí đòi theo tu kiếm?
Một lòng cố chấp* không ai cản được, muốn kiếm cốt của sư huynh làm gì? Không biết kiếm cốt bẩm sinh đối với kiếm tu mà nói quan trọng bao nhiêu sao?
(不撞南墙不回: không đụng tường nam không quay đầu lại: sự cố chấp ngang bướng.)
Toàn bộ Tiên Giới kiếm tu có kiếm cốt bẩm sinh không quá mười người. Y có lý do để nghi ngờ rằng ả kia chính là một kẻ lừa gạt!
Sư huynh đáng thương của nhóc đã bị cắm sừng còn mất cả kiếm cốt. Cuối cùng thậm chí ngay cả tính mạng cũng để lại nơi Bắc Cương trời băng đất tuyết. Làm sao có thể thê thảm thành như vậy chứ?
Cố nhóc con leo lẻo dạy dỗ sư huynh trong đầu một phen, hốc mắt đỏ lên lại muốn khóc. Vân Thính Lan thấy vậy lại xoa xoa đầu nhóc, "Thanh Giác ngoan, tam sư huynh rất khỏe, đệ còn khóc nữa sẽ bị cười đó."
Cố nhóc con sụt sịt ôm đầu gối, rốt cuộc vẫn nhịn không để nước mắt chảy ra, "Đệ không có khóc."
Ân Minh Chúc và Tạ Dịch tới chậm một chút, khi sắp tới nơi bọn họ liền dừng bước. Phàm là đệ tử Huyền Thiên Tông đều có cơ hội tới đây, có thể lấy được linh kiếm do tinh hoa đất trời tạo thành với hàm ý tiến xa trên con đường kiếm tu hơn.
Đệ tử Vạn Kiếm Phong không ít, thật sự có linh kiếm cũng chỉ khoảng một phần mười. Nhưng dù vậy Vạn Kiếm Phong vẫn có sức chiến đấu đứng đầu Huyền Thiên Tông tông.
Ân Minh Chúc hoài niệm nhìn chung quanh. Hắn cũng giống như sư tôn, đi tới Kiếm Trủng rất nhiều lần cũng không nhận được linh kiếm. Năm đó sư tôn nói thế nào, sư như thế nào ắt có đệ tử như thế ấy, cùng nhau bị Kiếm Trủng ghét bỏ mới là người một nhà.
Sư tôn năm đó đối xử với hắn tốt thế nào, rốt cuộc hắn bị cái gì che mắt mới có thể làm ra chuyện trời đất khó dung thứ vậy chứ?
Thanh niên hắc y đã cầm quyền Ma Tôn mười mấy năm mím môi, tầm mắt vừa nhìn đến động phủ cách đó không xa sắc mặt liền biến, "Huyền Ly Kiếm Tôn rơi vào tâm ma."
Tin Diệp Trọng Uyên bị tâm ma vây khốn không có truyền ra ngoài, mặc dù vậy Tạ Dịch cũng không bất ngờ vì người này có thể nhìn ra. Tâm ma ấy à, tuy nói sinh từ lòng người, dù sao vẫn còn có một chữ "ma".
Ân Minh Chúc đang muốn nói gì nữa, ánh mắt lóe lên nhanh chóng đánh một luồng ma khí tới một tảng đá xa xa, "Ai?"
Tảng đá nổ vụn, nữ tử sắc mặt trắng bệch nhu nhược run rẩy từ phía sau đi ra, dường như quá sợ hãi thậm chí suýt nữa bị đá vụn làm cho trượt chân té.
Tạ tông chủ sau khi thấy người trốn ở nơi đó là ai thì hơi ngạc nhiên, nghĩ đến mới vừa rồi tiểu sư đệ kêu khóc "Tam sư huynh không được chết.", ánh mắt lạnh băng lại thâm trầm như hút hết ánh sáng.
Kỳ Linh không xem được lai lịch nữ nhân này, nàng có thể lẻn vào Thiên Cơ Các, kết giới bên ngoài Kiếm Trủng cũng không cản được nàng. Nếu chuyện Thanh Giác sợ hãi thật sự xảy ra, nói cách khác người này tương lai sẽ hại chết Trọng Uyên.
Cố Thanh Giác đang thủ thỉ cùng Vân Thính Lan, sau khi thấy động liền phát hiện ra người lạ. Hình ảnh sư huynh bị lừa tình tróc kiếm cốt trong nháy mắt xuất hiện, không chút nghĩ ngợi liền xông tới trước động phủ giang hai tay hét to, "Kẻ xấu mau tránh xa sư huynh ta!!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Cố: Tam sư huynh thật thê thảm hu hu hu~
Thống gia: Không khóc nữa nè, hai người còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu đâu nha hi hi hi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất