Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta
Chương 6:
Các đại thần: “!!!”
Tuyên Đức Đế: “…”
Tuyên Đức Đế đã dựng tai nghe, ông muốn nghe xem chuyện liên quan đến mình là gì.
Tiếng tranh luận trên triều đình đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt của tất cả mọi người đều lén lút nhìn về phía Lâm Mặc.
Lúc này, Lâm Thượng thư sắp ngạt thở rồi, nhìn phản ứng của mọi người thì biết họ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nha đầu thối kia, bây giờ nha đầu thối kia còn muốn nói chuyện của Hoàng Đế, Lâm gia tiêu rồi! Lâm Mặc không để ý đến phản ứng của những người khác, nàng vừa đói vừa buồn ngủ, bây giờ còn phải ăn dưa, nào nàng tam tư để ý đến những chuyện khác.
Hệ thống mang giọng nói vui vẻ nói: [Hoàng Đế của các ngươi thực sự quá nghèo! Các ngươi đừng nhìn thấy bên ngoài của ông ta tốt như vậy, thực tế quần lót đã rách rồi, đã vá ba lần rồi!]
Lâm Mặc kinh ngạc một chút, sau đó đột nhiên trong lòng phát ra tiếng cười lớn: [Ha ha ha, nghèo quá! Chẳng trách mỗi lần Hoàng Đế ban thưởng đều ban bảng hiệu, trước đây ta còn tưởng là vì Hoàng Đế tao nhã, hóa ra hoàn toàn là vì nghèo!]
Tiếng cười của Lâm Mặc vang lên sống động như thật bên tai của tất cả mọi người, chữ nghèo kia cứ liên tục đập vào đầu mọi người.
Đặc biệt là Hoàng Đế, vành tai của Hoàng Đế đã bắt đầu nóng lên.
Thống tử kia làm sao biết được chuyện quần lót của ông, còn nữa, nha đầu của Lâm gia này nghe được vấn đề như vậy mà không hề ngượng ngùng sao.
Ánh mắt của Thái Tử, nhị hoàng tử và tam hoàng tử bên dưới nhìn Hoàng Đế có chút kỳ lạ, không ngờ cuộc sống của Hoàng Đế lại khó khăn như vậy.
Ánh mắt của các triều thần nhìn Hoàng Đế cũng mang theo sự thương hại, Hoàng Đế vậy mà ngay cả quần lót cũng rách, trước đây Hoàng Đế luôn than nghèo với họ, họ còn tưởng là giả, không ngờ Hoàng Đế thực sự nghèo!
Tuyên Đức Đế bị những người này nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ đến nổi cả người nổi da gà, sao đột nhiên lại nhìn ông bằng ánh mắt như vậy, ông nghèo chẳng phải vì quốc khố không có tiền, ông còn phải tự bỏ tiền vào hay sao.
Lại không có nguồn thu nhập nào khác, chẳng lẽ không thể tiết kiệm từ chính mình sao.
Hệ thống tiếp tục nói: [Nhưng mà Hoàng Đế của các ngươi thực sự là một Hoàng Đế tốt, tuy rằng hơi nghèo một chút nhưng những phương diện khác đều rất tốt, tốt hơn nhiều so với những Hoàng Đế mà ta đã gặp trước đây.]
Lâm Mặc: [Tất nhiên, Hoàng Đế của chúng ta có thể cho phép nữ tử tham gia khoa cử làm quan, cảnh giới tư tưởng này không phải người bình thường có thể đạt tới được.]
Tuyên Đức Đế: “…”
Tuyên Đức Đế đã dựng tai nghe, ông muốn nghe xem chuyện liên quan đến mình là gì.
Tiếng tranh luận trên triều đình đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, ánh mắt của tất cả mọi người đều lén lút nhìn về phía Lâm Mặc.
Lúc này, Lâm Thượng thư sắp ngạt thở rồi, nhìn phản ứng của mọi người thì biết họ đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nha đầu thối kia, bây giờ nha đầu thối kia còn muốn nói chuyện của Hoàng Đế, Lâm gia tiêu rồi! Lâm Mặc không để ý đến phản ứng của những người khác, nàng vừa đói vừa buồn ngủ, bây giờ còn phải ăn dưa, nào nàng tam tư để ý đến những chuyện khác.
Hệ thống mang giọng nói vui vẻ nói: [Hoàng Đế của các ngươi thực sự quá nghèo! Các ngươi đừng nhìn thấy bên ngoài của ông ta tốt như vậy, thực tế quần lót đã rách rồi, đã vá ba lần rồi!]
Lâm Mặc kinh ngạc một chút, sau đó đột nhiên trong lòng phát ra tiếng cười lớn: [Ha ha ha, nghèo quá! Chẳng trách mỗi lần Hoàng Đế ban thưởng đều ban bảng hiệu, trước đây ta còn tưởng là vì Hoàng Đế tao nhã, hóa ra hoàn toàn là vì nghèo!]
Tiếng cười của Lâm Mặc vang lên sống động như thật bên tai của tất cả mọi người, chữ nghèo kia cứ liên tục đập vào đầu mọi người.
Đặc biệt là Hoàng Đế, vành tai của Hoàng Đế đã bắt đầu nóng lên.
Thống tử kia làm sao biết được chuyện quần lót của ông, còn nữa, nha đầu của Lâm gia này nghe được vấn đề như vậy mà không hề ngượng ngùng sao.
Ánh mắt của Thái Tử, nhị hoàng tử và tam hoàng tử bên dưới nhìn Hoàng Đế có chút kỳ lạ, không ngờ cuộc sống của Hoàng Đế lại khó khăn như vậy.
Ánh mắt của các triều thần nhìn Hoàng Đế cũng mang theo sự thương hại, Hoàng Đế vậy mà ngay cả quần lót cũng rách, trước đây Hoàng Đế luôn than nghèo với họ, họ còn tưởng là giả, không ngờ Hoàng Đế thực sự nghèo!
Tuyên Đức Đế bị những người này nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ đến nổi cả người nổi da gà, sao đột nhiên lại nhìn ông bằng ánh mắt như vậy, ông nghèo chẳng phải vì quốc khố không có tiền, ông còn phải tự bỏ tiền vào hay sao.
Lại không có nguồn thu nhập nào khác, chẳng lẽ không thể tiết kiệm từ chính mình sao.
Hệ thống tiếp tục nói: [Nhưng mà Hoàng Đế của các ngươi thực sự là một Hoàng Đế tốt, tuy rằng hơi nghèo một chút nhưng những phương diện khác đều rất tốt, tốt hơn nhiều so với những Hoàng Đế mà ta đã gặp trước đây.]
Lâm Mặc: [Tất nhiên, Hoàng Đế của chúng ta có thể cho phép nữ tử tham gia khoa cử làm quan, cảnh giới tư tưởng này không phải người bình thường có thể đạt tới được.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất