Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi
Chương 20
"Tiết cuối chiều nay là thể dục, hay bọn mình xin phép đến phòng âm nhạc luyện đàn đi?"
Sáng sớm hôm sau, Lý Mộng Lai tìm gặp Lâm Mộc Nhuận và Giang Vũ Hi.
"Vậy để trưa tôi đi lấy đàn." Lâm Mộc Nhuận đồng ý.
Lý Mộng Lai sửng sốt: "Ôi mình quên mất! Cậu là học sinh nội trú mà nhỉ."
(nội trú thường do nhà xa nên Lý Mộng Lai mới vậy)
"Mình có thể về nhà lấy, nhà mình cũng gần trường thôi." Giang Vũ Hi vừa nói, vừa đề nghị với Lâm Mộc Nhuận: "Nghỉ trưa phải ăn cơm chứ, không đủ thời gian về nhà đâu, hay là mình và Mộng Lai tập trước, tối nay cậu về lấy sau cũng được?"
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận nhìn cậu ta rồi nói: "Vẫn kịp."
Giang Vũ Hi ngạc nhiên, lập tức cười: "Vậy thì tốt rồi."
"Xin lỗi cậu nhé." Lý Mộng Lai nhìn Lâm Mộc Nhuận, xấu hổ cười: "Đáng ra mình nên báo trước cho cậu."
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
Dư Thiến Di bên cạnh nghe được hết cuộc trò chuyện của bọn họ, vội lại gần hỏi: "Chiều nay mấy cậu đi luyện tập hả? Cho mình theo với! Mình cũng muốn nghe."
"Nhưng thầy thể dục tiết nào cũng sẽ điểm danh đó." Lý Mộng Lai nói.
"Không sao! Mình xin thầy mệt quá tạm nghỉ là xong." Dư Thiến Di phấn khích nói: "Mình còn chưa nghe các cậu hợp tấu bao giờ đâu! Nghe Lý Thiến bảo Lâm Mộc Nhuận chơi violin hay lắm! Đúng không hả?" Cô nàng vươn tay kéo kéo Lý Thiến bên cạnh.
"Mình cũng chưa nghe qua." Lý Thiến nói: "Nhưng mà ông chủ tiệm đàn khen cậu ấy không dứt miệng luôn."
"Hì hì!" Dư Thiến Di nhìn về phía Giang Vũ Hi, đùa: "Có khi Lâm Mộc Nhuận còn chơi violin giỏi hơn cả cậu đó nha."
"Cũng chưa biết được." Giang Vũ Hi nhún vai: "Chiều gặp sau nhé, ban nãy thầy địa gọi mình xuống văn phòng, mình đi trước đây."
Thấy cậu ta ra khỏi lớp rồi, Hoàng Hạo lúc này mới liếc mắt nhìn Dư Thiến Di, nhàn nhạt nói: "Cậu nói bớt mấy câu không được à."
Dư Thiến Di ngẫm nghĩ, nhận ra lời mình vừa phun ra đúng là khá khó nghe nên đành chột dạ sờ mũi, lấy sách tiếng Anh ra chuẩn bị truy bài.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Thân Hạo như mọi khi lén lút làm bài tập trong tiết học, Lý Thiến do điểm toán kém nên bị cô Lý phê bình, Chu Hiên trông uể oải như đang buồn ngủ nhưng mỗi khi bị gọi lên trả bài, cậu ta vẫn luôn có thể đưa ra đáp án chính xác.
Tất cả đều diễn ra như mọi ngày, chỉ là đã không còn bóng dáng Tư Bân trong đó.
Bình thường vào giờ giải lao, Tư Bân sẽ thích đứng nghe nhạc trên hành lang, thỉnh thoảng có bạn học đi qua chào hắn, hắn sẽ tháo tai nghe xuống lịch sự đáp lại.
Ánh nắng mùa thu chiếu xuống mái tóc dài qua trán của hắn, tạo nên cái bóng mờ nhạt nơi sống mũi và hốc mắt.
Hắn luôn lặng yên đứng ở đó, chưa từng lên tiếng thông báo về sự hiện diện của mình, mỗi khi Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, thời gian dài dường như đã quen dần với sự tồn tại này rồi.
Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra, thấy khung trò chuyện với Tư Bân vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một lúc rồi nhắn cho Tư Bân một tin WeChat: "Trưa tốt lành."
Tư Bân bên kia rất lâu vẫn chưa hồi âm.
Đầu tháng mười, nhiệt độ không khí dần hạ xuống, thời tiết thích hợp và môi trường an tĩnh dễ khiến cho người ta buồn ngủ.
Giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh lớp 11-2 đều gục xuống bàn mà ngủ, Lâm Mộc Nhuận mang theo thẻ học sinh và điện thoại đi ra ngoài.
"Về nhà lấy đàn à?" Khi đến cổng trường, cậu gặp phải Giang Vũ Hi xách violin quay về lớp.
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Nghe nói nhà cậu gần trường trung học số 16 nhỉ?" Giang Vũ Hi nhìn đồng hồ, nói: "Trường 16 cách nhất trung hơi xa đấy, cậu phải đi nhanh chút thôi."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Tôi đi trước."
"Đợi đã!" Giang Vũ Hi gọi cậu lại, lấy một phong thư màu hồng nhạt ra từ trong túi, thần thần bí bí nói: "Cậu với Tư Bân quan hệ tốt lắm đúng không?"
"?" Lâm Mộc Nhuận nhận lấy phong thư kia, nghi hoặc nói: "Gửi Tư Bân?"
"Là bạn mình viết đấy." Giang Vũ Hi giải thích: "Cô nàng này không dám tự mình đưa cho Tư Bân, sợ bị từ chối sẽ mất mặt chết."
"Nhưng mình và Tư Bân cũng chẳng trò chuyện được mấy câu, tùy tiện gặp cậu ấy cũng hơi ngại, nên là......" Cậu ta dừng một chút, không nói hết, nhưng Lâm Mộc Nhuận đã hiểu được ý cậu ta.
"Cậu muốn nhờ tôi đưa cái này cho Tư Bân à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Please!" Giang Vũ Hi cười: "Ban đầu mình định cho cô bạn kia nick WeChat của Tư Bân cơ, nhưng cậu ấy không muốn, bảo là thư tình phải viết tay mới thể hiện được hết thành ý."
Lâm Mộc Nhuận nhìn phong thư màu hồng trên tay.
Nó tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt, mang theo tấm lòng hồn nhiên xinh đẹp của thiếu nữ.
Tư Bân liệu có đọc thư của cậu ấy không?
Lâm Mộc Nhuận vừa nghĩ đã thu hồi ánh mắt.
Chắc là sẽ không đâu......
Ý nghĩ này mới len lỏi trong đầu, Lâm Mộc Nhuận đã thấy bản thân mình hơi quái lạ.
Vì sao đột nhiên mình lại nghĩ vậy? Cậu thấy hơi phiền muộn.
Đọc hay không đọc đều là chuyện của Tư Bân.
"Tôi đi nhé." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Chiều gặp lại." Giang Vũ Hi đưa thẻ học sinh cho bảo vệ kiểm tra, xách đàn bước vào trường.
"Bạn học nhỏ?" Lâm Mộc Nhuận nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu thì thấy đúng là người mẹ trẻ lần trước gặp được trong siêu thị.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy sáng màu, còn trang điểm nhẹ trông có sức sống hơn rất nhiều.
"Chào đàn chị." Cậu lịch sự đáp.
"Giữa trưa đứng cổng trường làm gì thế?" Cô cười xoay tán ô che nắng qua đầu Lâm Mộc Nhuận, sau khi nhìn thấy phong thư trong tay cậu liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"Đợi bạn gái à?"
"Không phải của tôi....." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Tôi giúp đưa thư thôi."
Cô gái bày ra bộ dáng thấu hiểu: "Tôi là người từng trải mà, cậu không cần ngại ngùng thế đâu."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không phải thật mà."
Cô gái nhìn vẻ mặt của cậu, nghi hoặc nói: "Không phải thật à?"
Lâm Mộc Nhuận: "Không phải."
Cô xấu hổ cười cười: "Ngại quá."
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Đàn chị đi dạo phố sao?"
Ánh mắt của cô hơi tối xuống: "Tôi đợi người khác." Cô chỉ vào quán trà sữa đối diện: "Bọn tôi hẹn gặp nhau ở đây, nhưng trễ rồi mà anh ấy chưa đến."
"Là bạn sao ạ? Có thể gọi điện hỏi chút." Lâm Mộc Nhuận đề nghị.
"Không......" Cô hơi cau mày: "Là chồng cũ của tôi."
Vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại trước quán trà sữa, cô gái nhìn thấy biển số xe liền sáng bừng hai mắt, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Anh ấy đến rồi!"
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đẩy cửa xe bước xuống, gã rất cao, đeo một cặp kính râm, cả người tản ra khí chất người lạ chớ gần.
Gã lạnh nhạt đánh giá quán trà sữa một phen, rồi dời tầm mắt về phía cô gái đang đứng ở cổng trường học.
"Tôi đi trước đây." Cô gái bước đến.
"Được." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
"Tôi rất bận, cho cô mười phút." Người đàn ông nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.
"Vào ngồi trước đã, trà sữa ở đây uống ngon lắm." Cô gái đề nghị.
"Ngô Sở Sở, tôi đã nói rõ rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền tôi." Người đàn ông kia khoanh tay, bày ra dáng vẻ kháng cự.
"Thật xin lỗi." Ngô Sở Sở liên tục giải thích: "Em chỉ muốn cùng anh đi thăm con, nó bị ốm rồi, rất nhớ anh."
Nghe thấy tin con mình bị ốm, người đàn ông mới thu liễm thái độ mất kiên nhẫn kia.
"Lúc trước đã bảo giao đứa nhỏ cho tôi nuôi rồi mà." Gã phàn nàn: "Tháng nào tôi cũng chu cấp nhiều tiền như vậy, cô mỗi việc chăm sóc nó cũng làm không được."
"Nhưng mà thằng bé còn nhỏ quá." Ngô Sở Sở rơi nước mắt: "Nó không thể xa mẹ được."
"Để cho mẹ tôi nuôi nó cũng chẳng sao, so với cô, bà ấy còn có kinh nghiệm chăm trẻ hơn." Gã đàn ông lại nhìn đồng hồ, dùng ngữ điệu không cho phép người ta từ chối nói: "Tôi còn có cuộc họp lúc 1:30, tối mai tôi sẽ đi thăm thằng bé."
Nói xong, gã mở cửa xe ngồi vào, không quay đầu đã lái xe đi mất.
Ngô Sở Sở đứng im không nhúc nhích, cơ thể cô không kiềm chế được khẽ run rẩy, chắc là đang lặng lẽ khóc.
"Chị có sao không?" Lâm Mộc Nhuận tiến đến hỏi.
"Hả?" Cô cuống quít lau nước mắt, xấu hổ cười: "Cậu vẫn còn ở đây à?"
"Xin lỗi nhé, để cậu phải nhìn thấy rồi." Cô giải thích: "Thật ra chồng cũ của tôi cũng tốt lắm, hồi mới quen nhau, anh ấy rất dịu dàng và lịch sự."
"Chắc là do tôi quá đáng ghét." Cô lau khô mi, rũ mắt nói: "Tôi không có nghề nghiệp, toàn bộ đều dựa vào anh ấy để nuôi gia đình, lại còn hay bất an, toàn làm phiền những lúc anh ấy bận bịu."
Thấy Lâm Mộc Nhuận im lặng, Ngô Sở Sở vội nói: "Xin lỗi cậu, có chuyện gấp thì cậu cứ đi trước đi, tôi không nên kéo cậu lại kể lể."
"Không sao đâu." Lâm Mộc Nhuận nói: "Kể xong chị sẽ thoải mái hơn chút."
Ngô Sở Sở lắc đầu, cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: "Không nói chuyện này nữa, trà sữa và nước trái cây ở quán này đều rất ngon, cậu muốn uống gì không? Tôi mời."
Sáng sớm hôm sau, Lý Mộng Lai tìm gặp Lâm Mộc Nhuận và Giang Vũ Hi.
"Vậy để trưa tôi đi lấy đàn." Lâm Mộc Nhuận đồng ý.
Lý Mộng Lai sửng sốt: "Ôi mình quên mất! Cậu là học sinh nội trú mà nhỉ."
(nội trú thường do nhà xa nên Lý Mộng Lai mới vậy)
"Mình có thể về nhà lấy, nhà mình cũng gần trường thôi." Giang Vũ Hi vừa nói, vừa đề nghị với Lâm Mộc Nhuận: "Nghỉ trưa phải ăn cơm chứ, không đủ thời gian về nhà đâu, hay là mình và Mộng Lai tập trước, tối nay cậu về lấy sau cũng được?"
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận nhìn cậu ta rồi nói: "Vẫn kịp."
Giang Vũ Hi ngạc nhiên, lập tức cười: "Vậy thì tốt rồi."
"Xin lỗi cậu nhé." Lý Mộng Lai nhìn Lâm Mộc Nhuận, xấu hổ cười: "Đáng ra mình nên báo trước cho cậu."
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
Dư Thiến Di bên cạnh nghe được hết cuộc trò chuyện của bọn họ, vội lại gần hỏi: "Chiều nay mấy cậu đi luyện tập hả? Cho mình theo với! Mình cũng muốn nghe."
"Nhưng thầy thể dục tiết nào cũng sẽ điểm danh đó." Lý Mộng Lai nói.
"Không sao! Mình xin thầy mệt quá tạm nghỉ là xong." Dư Thiến Di phấn khích nói: "Mình còn chưa nghe các cậu hợp tấu bao giờ đâu! Nghe Lý Thiến bảo Lâm Mộc Nhuận chơi violin hay lắm! Đúng không hả?" Cô nàng vươn tay kéo kéo Lý Thiến bên cạnh.
"Mình cũng chưa nghe qua." Lý Thiến nói: "Nhưng mà ông chủ tiệm đàn khen cậu ấy không dứt miệng luôn."
"Hì hì!" Dư Thiến Di nhìn về phía Giang Vũ Hi, đùa: "Có khi Lâm Mộc Nhuận còn chơi violin giỏi hơn cả cậu đó nha."
"Cũng chưa biết được." Giang Vũ Hi nhún vai: "Chiều gặp sau nhé, ban nãy thầy địa gọi mình xuống văn phòng, mình đi trước đây."
Thấy cậu ta ra khỏi lớp rồi, Hoàng Hạo lúc này mới liếc mắt nhìn Dư Thiến Di, nhàn nhạt nói: "Cậu nói bớt mấy câu không được à."
Dư Thiến Di ngẫm nghĩ, nhận ra lời mình vừa phun ra đúng là khá khó nghe nên đành chột dạ sờ mũi, lấy sách tiếng Anh ra chuẩn bị truy bài.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Thân Hạo như mọi khi lén lút làm bài tập trong tiết học, Lý Thiến do điểm toán kém nên bị cô Lý phê bình, Chu Hiên trông uể oải như đang buồn ngủ nhưng mỗi khi bị gọi lên trả bài, cậu ta vẫn luôn có thể đưa ra đáp án chính xác.
Tất cả đều diễn ra như mọi ngày, chỉ là đã không còn bóng dáng Tư Bân trong đó.
Bình thường vào giờ giải lao, Tư Bân sẽ thích đứng nghe nhạc trên hành lang, thỉnh thoảng có bạn học đi qua chào hắn, hắn sẽ tháo tai nghe xuống lịch sự đáp lại.
Ánh nắng mùa thu chiếu xuống mái tóc dài qua trán của hắn, tạo nên cái bóng mờ nhạt nơi sống mũi và hốc mắt.
Hắn luôn lặng yên đứng ở đó, chưa từng lên tiếng thông báo về sự hiện diện của mình, mỗi khi Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, thời gian dài dường như đã quen dần với sự tồn tại này rồi.
Lâm Mộc Nhuận lấy điện thoại ra, thấy khung trò chuyện với Tư Bân vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một lúc rồi nhắn cho Tư Bân một tin WeChat: "Trưa tốt lành."
Tư Bân bên kia rất lâu vẫn chưa hồi âm.
Đầu tháng mười, nhiệt độ không khí dần hạ xuống, thời tiết thích hợp và môi trường an tĩnh dễ khiến cho người ta buồn ngủ.
Giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh lớp 11-2 đều gục xuống bàn mà ngủ, Lâm Mộc Nhuận mang theo thẻ học sinh và điện thoại đi ra ngoài.
"Về nhà lấy đàn à?" Khi đến cổng trường, cậu gặp phải Giang Vũ Hi xách violin quay về lớp.
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Nghe nói nhà cậu gần trường trung học số 16 nhỉ?" Giang Vũ Hi nhìn đồng hồ, nói: "Trường 16 cách nhất trung hơi xa đấy, cậu phải đi nhanh chút thôi."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Tôi đi trước."
"Đợi đã!" Giang Vũ Hi gọi cậu lại, lấy một phong thư màu hồng nhạt ra từ trong túi, thần thần bí bí nói: "Cậu với Tư Bân quan hệ tốt lắm đúng không?"
"?" Lâm Mộc Nhuận nhận lấy phong thư kia, nghi hoặc nói: "Gửi Tư Bân?"
"Là bạn mình viết đấy." Giang Vũ Hi giải thích: "Cô nàng này không dám tự mình đưa cho Tư Bân, sợ bị từ chối sẽ mất mặt chết."
"Nhưng mình và Tư Bân cũng chẳng trò chuyện được mấy câu, tùy tiện gặp cậu ấy cũng hơi ngại, nên là......" Cậu ta dừng một chút, không nói hết, nhưng Lâm Mộc Nhuận đã hiểu được ý cậu ta.
"Cậu muốn nhờ tôi đưa cái này cho Tư Bân à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Please!" Giang Vũ Hi cười: "Ban đầu mình định cho cô bạn kia nick WeChat của Tư Bân cơ, nhưng cậu ấy không muốn, bảo là thư tình phải viết tay mới thể hiện được hết thành ý."
Lâm Mộc Nhuận nhìn phong thư màu hồng trên tay.
Nó tản ra hương hoa hồng nhàn nhạt, mang theo tấm lòng hồn nhiên xinh đẹp của thiếu nữ.
Tư Bân liệu có đọc thư của cậu ấy không?
Lâm Mộc Nhuận vừa nghĩ đã thu hồi ánh mắt.
Chắc là sẽ không đâu......
Ý nghĩ này mới len lỏi trong đầu, Lâm Mộc Nhuận đã thấy bản thân mình hơi quái lạ.
Vì sao đột nhiên mình lại nghĩ vậy? Cậu thấy hơi phiền muộn.
Đọc hay không đọc đều là chuyện của Tư Bân.
"Tôi đi nhé." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Chiều gặp lại." Giang Vũ Hi đưa thẻ học sinh cho bảo vệ kiểm tra, xách đàn bước vào trường.
"Bạn học nhỏ?" Lâm Mộc Nhuận nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu thì thấy đúng là người mẹ trẻ lần trước gặp được trong siêu thị.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy sáng màu, còn trang điểm nhẹ trông có sức sống hơn rất nhiều.
"Chào đàn chị." Cậu lịch sự đáp.
"Giữa trưa đứng cổng trường làm gì thế?" Cô cười xoay tán ô che nắng qua đầu Lâm Mộc Nhuận, sau khi nhìn thấy phong thư trong tay cậu liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
"Đợi bạn gái à?"
"Không phải của tôi....." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Tôi giúp đưa thư thôi."
Cô gái bày ra bộ dáng thấu hiểu: "Tôi là người từng trải mà, cậu không cần ngại ngùng thế đâu."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Không phải thật mà."
Cô gái nhìn vẻ mặt của cậu, nghi hoặc nói: "Không phải thật à?"
Lâm Mộc Nhuận: "Không phải."
Cô xấu hổ cười cười: "Ngại quá."
"Không sao." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Đàn chị đi dạo phố sao?"
Ánh mắt của cô hơi tối xuống: "Tôi đợi người khác." Cô chỉ vào quán trà sữa đối diện: "Bọn tôi hẹn gặp nhau ở đây, nhưng trễ rồi mà anh ấy chưa đến."
"Là bạn sao ạ? Có thể gọi điện hỏi chút." Lâm Mộc Nhuận đề nghị.
"Không......" Cô hơi cau mày: "Là chồng cũ của tôi."
Vừa dứt lời, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại trước quán trà sữa, cô gái nhìn thấy biển số xe liền sáng bừng hai mắt, nói với Lâm Mộc Nhuận: "Anh ấy đến rồi!"
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đẩy cửa xe bước xuống, gã rất cao, đeo một cặp kính râm, cả người tản ra khí chất người lạ chớ gần.
Gã lạnh nhạt đánh giá quán trà sữa một phen, rồi dời tầm mắt về phía cô gái đang đứng ở cổng trường học.
"Tôi đi trước đây." Cô gái bước đến.
"Được." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
"Tôi rất bận, cho cô mười phút." Người đàn ông nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói.
"Vào ngồi trước đã, trà sữa ở đây uống ngon lắm." Cô gái đề nghị.
"Ngô Sở Sở, tôi đã nói rõ rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền tôi." Người đàn ông kia khoanh tay, bày ra dáng vẻ kháng cự.
"Thật xin lỗi." Ngô Sở Sở liên tục giải thích: "Em chỉ muốn cùng anh đi thăm con, nó bị ốm rồi, rất nhớ anh."
Nghe thấy tin con mình bị ốm, người đàn ông mới thu liễm thái độ mất kiên nhẫn kia.
"Lúc trước đã bảo giao đứa nhỏ cho tôi nuôi rồi mà." Gã phàn nàn: "Tháng nào tôi cũng chu cấp nhiều tiền như vậy, cô mỗi việc chăm sóc nó cũng làm không được."
"Nhưng mà thằng bé còn nhỏ quá." Ngô Sở Sở rơi nước mắt: "Nó không thể xa mẹ được."
"Để cho mẹ tôi nuôi nó cũng chẳng sao, so với cô, bà ấy còn có kinh nghiệm chăm trẻ hơn." Gã đàn ông lại nhìn đồng hồ, dùng ngữ điệu không cho phép người ta từ chối nói: "Tôi còn có cuộc họp lúc 1:30, tối mai tôi sẽ đi thăm thằng bé."
Nói xong, gã mở cửa xe ngồi vào, không quay đầu đã lái xe đi mất.
Ngô Sở Sở đứng im không nhúc nhích, cơ thể cô không kiềm chế được khẽ run rẩy, chắc là đang lặng lẽ khóc.
"Chị có sao không?" Lâm Mộc Nhuận tiến đến hỏi.
"Hả?" Cô cuống quít lau nước mắt, xấu hổ cười: "Cậu vẫn còn ở đây à?"
"Xin lỗi nhé, để cậu phải nhìn thấy rồi." Cô giải thích: "Thật ra chồng cũ của tôi cũng tốt lắm, hồi mới quen nhau, anh ấy rất dịu dàng và lịch sự."
"Chắc là do tôi quá đáng ghét." Cô lau khô mi, rũ mắt nói: "Tôi không có nghề nghiệp, toàn bộ đều dựa vào anh ấy để nuôi gia đình, lại còn hay bất an, toàn làm phiền những lúc anh ấy bận bịu."
Thấy Lâm Mộc Nhuận im lặng, Ngô Sở Sở vội nói: "Xin lỗi cậu, có chuyện gấp thì cậu cứ đi trước đi, tôi không nên kéo cậu lại kể lể."
"Không sao đâu." Lâm Mộc Nhuận nói: "Kể xong chị sẽ thoải mái hơn chút."
Ngô Sở Sở lắc đầu, cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: "Không nói chuyện này nữa, trà sữa và nước trái cây ở quán này đều rất ngon, cậu muốn uống gì không? Tôi mời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất